Tiểu Ngọc nhìn thấy anh Lâm Thần đang mặc một bộ áo của chú rể. Anh ấy trông rất đẹp, cộng thêm bộ đồ chú rể đó khiến cho anh ấy càng có mị lực hơn.

Cô cũng vậy, trông thấy anh ấy mặc đồ như vậy, lại còn nhìn về phía cô. Tim cô đập rất nhah, sự vui sướng đến mức cô không thể nghĩ gì khác. Khuôn mặt cô đỏ ửng nhìn về phía anh ấy.

Đặc biệt một điều làm cho cô cực kỳ hạnh phúc. Anh Lâm Thần đi đến trước mặt cô, quỳ một chân xuống, lấy một hộp đựng nhỏ nhỏ, mở ra có một chiếc nhẫn nói với cô:

-Anh thực sự không thể tin được nhưng anh thích em, Tiểu Ngọc à. Em có chấp nhận vượt qua rào cản anh em để làm bạn gái anh không??? Tiểu Ngọc nghe như vậy. Trong lòng cô bây giờ chỉ cảm thấy thật hạnh phúc. Cuối cùng, ước mơ cô ấp ủ bấy lâu nay, cái ước mơ mà mỗi khi nhìn thấy anh trai cô cô đều thèm khát. Nhìn anh ấy dáng vẻ ngầu và soái như vậy, cầu hôn cô, cô chỉ biết nhảy vào ôm chặt lấy anh Lâm Thần. Cô vui sướng đến nỗi nói lắp bắp:

-Em em...thích..thích...anh...anh. Em chấp nhận làm bạn gái của anh..

Cú ôm này như một lời tuyên bố từ chính nội tâm của Tiểu Ngọc. Cô bây giờ sẽ không phải sợ ai sẽ chiếm lấy được anh ấy nữa, vì anh ấy bây giờ thuộc quyền sở hữu của cô rồi. Thật là hạnh phúc và vui sướng, trong lòng Tiểu Ngọc chỉ có ý muốn là nhanh chóng vào phòng để cô có thể trao tình yêu thương cho anh ấy. Cô không thể nhịn được nữa rồi.

Lâm Thần bế lấy Tiểu Ngọc đi từ từ vào phòng. Tiểu Ngọc bây giờ giống như một chú mèo con được Lâm Thần ôm ấp vậy, Tiểu Ngọc bây giờ không còn nghĩ gì khác ngoài Lâm Thần. Tất cả giống như mơ vậy (Edit: thì là mơ thật mà).

Lâm Thần đặt Tiểu Ngọc xuống giường. Tiểu Ngọc bây giờ trông cực kỳ mê người, cô hiện tại ánh mắt chỉ còn hình bóng Lâm Thần. Tiểu Ngọc tỏ vẻ e thẹn nhưng trong lòng cô chỉ muốn được Lâm Thần trao yêu thương. Ai nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Ngọc bây giờ đều sẽ cảm thấy cô nàng giống như đang dụ mời vậy. Đơn giản vì Tiểu Ngọc quá ngây thơ cộng thêm vẻ mặt xinh đẹp và khuôn mặt đỏ ửng nhưng rất chờ mong một điều gì đó.

Tiểu Ngọc còn mạnh dạng đến mức cố ý để lộ làn da trắng muốt ở vai, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn được bộ đồ che lấy hai quả đào màu đỏ ở bên trong.

Tiểu Ngọc lúc này nhìn Lâm Thần với ánh mắt mê ly, đôi môi đỏ mọng nói e thẹn:

-Đến đi anh trai. Em sẵn sàng rồi...

Đột nhiên, phía trước của cô tối sầm lại, cô không cảm nhận được anh Lâm Thần đâu nữa. Tất cả chỉ còn là hư vô. Điều này khiến Tiểu Ngọc đang sung sướng đột nhiên chìm xuống đáy cốc.

Đang tuyệt vọng, Tiểu Ngọc đột nhiên thấy bóng dáng anh trai mình. Cô vui sướng chạy đến, nhưng dường như có một bức tường vô hình chặn cô lại.

Nhìn anh trai cô càng ngày càng đi xa, cô chir biết gào thét trong sự tuyệt vọng:

-Anh Lâm Thần, anh đừng bỏ em...huhu...em biết sai rồi....

Tiểu Ngọc kêu một cách cực kỳ bi thảm, nhưng dường như Lâm Thần phía xa không hề nghe thấy tiếng cô nói, cứ một mạch đi xa....

Tiểu Ngọc lòng đau như cắt, cô gào thét giống như muốn sử dụng hết sức lực từ lúc sinh ra:

-Đừng màaaaaaa........

Tiểu Ngọc bật dậy trên giường, cô thở hổn hển. Sau vài phút, cô mới nhận ra đó là mơ, thực sự đó là một cơn ác mộng mà cô rất sợ gặp phải. Người của cô đổ mồ hôi nhễ nhại.

Cảm nhận được mình đang ở phòng mình, cô mới từ từ đi vào phòng tắm. Lúc tắm rửa, cô nhìn mặt mình trong gương. Một khuôn mặt hoàn hảo trắng hồng không hề có một tý thịt thừa nào, cô tự nói:

-Không được, mình phải làm điều gì đó. Anh ấy phải là của mình, mình không thể để cho ai khác chiếm được...

Tiểu Ngọc cũng không phải là không có cơ sở để chiếm lấy. Khuôn mặt cùng dáng người của cô, cô đều chăm sóc rất tỉ mỉ nên cô mới thuộc một trong những hoa khôi nổi tiếng của trường. Tuy vũ khí của cô không to như ả ta( Như Lan) nhưng sự mềm mại cũng đủ để có thể đền bù cho anh ấy rồi.

Sau khi tắm, cô thay một bộ đồ ngủ, cô từ từ đi vào phòng của Lâm Thần. Cô cũng chẳng biết là mình đang làm cái gì nữa, cô chỉ muốn ôm lấy anh ấy thôi, chỉ cầm ôm anh ấy là cô sẽ ngủ rất ngon.

Đến trước cửa phòng Lâm Thần, cô nói nhỏ:

-Anh ơi....anh còn thức không ạ....

Đợi một lúc, không nghe thấy câu trả lời. Cô mới an tâm bước vào phòng. Căn phòng tuy không bật đèn nhưng do ánh trắng chiếu qua cửa sổ phòng, nên cô mới nhìn thấy được một chút.

Mom men đến giường của Lâm Thần. Cô nhìn thấy anh trai cô đang ngủ một cách ngon lành. Nhưng nhìn Lâm Thần ngủ cũng làm cho tâm hồn cô cảm thấy rạo rực.

Tiểu Ngọc ngồi xuống cạnh giường. Cô biết là anh ấy ngủ rất say, thường tầm này sẽ khó có thể thức dậy được. Cô mỉm cười sờ lấy má của Lâm Thần, miệng cô nở nụ cười nhẹ nói:

-Bây giờ em phải làm sao mới được. Anh trai của em đối xử với em tốt như vậy thì đứa em gái vô dụng như em làm sao có thể ngừng yêu anh được chứ...

Nhìn đôi môi của Lâm Thần. Nó giống như đang mời gọi cô vậy. Tiểu Ngọc nuốt nước bọt ừng ực. Cô thực sự cảm thấy miệng cô đang trở nên khô rát.

Cô biết điều này cực kỳ nguy hiểm. Nó trái với đạo lý, nhưng cô với anh cô không hề cùng huyết thống nên về mặt pháp lý thì sẽ không sao cả. Nhưng cô biết nếu anh trai cô mà biết thì nhất định anh trai cô sẽ cực kỳ thất vọng về cô. Tuy nghĩ vậy nhưng nếu cô thử một chút chắc anh ấy cũng sẽ không biết gì đâu nhỉ....

P/S: Các bạn có thể kb zalo 0702024951 để có thể góp ý cùng trò chuyện với tác giả nha. Chân thành cảm ơn các bạn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện