Lâm Thần cũng Tiểu Ngọc về nhà. Cậu vào bếp để chuẩn bị bữa tối, Tiểu Ngọc có ý muốn phụ giúp nhưng bị cậu từ chối. Cậu không muốn em gái xinh đẹp của cậu lại phải làm mấy việc này. Cậu cũng bỏ hết cải trang của mình, lộ ra dung mạo khiến bất kỳ người con gái nào cũng phải trầm trồ khen ngợi.

Tiểu Ngọc cũng không muốn tranh làm với anh trai cô, cô biết anh trai cô cực kỳ yêu chiều cô nên cô cũng không muốn anh trai cô phiền lòng. Cô vào phòng tắm rửa, rồi thay bộ đồ mà chính anh trai cô tặng cho cô. Tuy chỉ là món đồ rẻ tiền nhưng cô vẫn rất quý trọng nó. Cô tỏ ra vui vẻ bước ra giúp anh trai cô sắp đồ ăn lên bàn.

Lâm Thần thấy em gái cậu thay bộ đồ mà cậu mua cho, thực sự em gái cậu quá xinh đẹp nên mọi thứ em ấy mặc đều đẹp cả. Lướt da trắng như ngọc, đôi mắt nhìn cái là sẽ bị hút hồn cộng thêm dáng người nóng bỏng cùng với vẻ mặt trái xoan xinh đẹp dễ thương, vậy nên khi thấy em gái cậu chịu mặc đồ rẻ tiền thì cậu cũng cảm thấy khá bất ngờ.

Lâm Thần lúc đầu cũng muốn mua đồ đắt tiền cho em gái cậu, nhưng thực sự cậu rất sợ nợ ơn Như Lan. Như Lan trong lúc cậu dìu có ý muốn cho cậu cả cái cửa hàng này, cậu lúc đó mới thấy cô nàng này thật sự điên rồi. Vậy nên để tránh cho việc động chạm giữa hai người nên cậu mới làm như vậy, tuy có chút tội lỗi với em gái nhưng nhìn em gái cậu vui vẻ là cậu cũng an tâm được phần nào.

Hôm nay, cậu đặc biệt nấu rất nhiều món, tất cả món đều là món mà em gái cậu thích. Vì vậy mà vẻ mặt em gái cậu giống như một đứa trẻ được nhận một món đồ chơi yêu thích vậy, đâu có giống một thiếu nữ gần bằng tuổi cậu đâu chứ.

Lâm Thần cùng Tiểu Ngọc thưởng thức món ăn. Cậu thì ăn để cho có lệ thôi, chủ yếu là cậu muốn dành tất cả cho em gái cậu. Nhìn em gái cậu món nào cũng ăn một cách ngon lành, cậu cũng cảm thấy đỡ áy náy hơn.

Tiểu Ngọc thấy anh trai cô không ăn nhiều, cô lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt bò, đưa lên trước miệng Lâm Thần rồi nói:

-Món này ngon tuyệt anh ạ, anh thử một miếng xem...

Lâm Thần cười rồi làm theo. Thấy anh trai mình làm vậy, Tiểu Ngọc cũng cảm thấy vui. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ.

Sau khi ăn xong, cậu cùng Tiểu Ngọc rửa chén. Lần này Tiểu Ngọc nhất quyết đòi bằng được khiến cậu cũng chẳng còn cách nào.

Sau khi rửa chén xong, cậu mới gọi em gái cậu ra để nói một số chuyện. Thấy em gái cậu đang rất hạnh phúc, cậu cũng không muốn nói chuyện này ra, nhưng chuyện này cậu phải nói, vậy nên cậu bây giờ mới có cơ hội nói ra.

Cậu xoa đầu em gái như thói quen, và em gái cậu cũng dựa vào cậu giống như chú mèo. Lâm Thần nhẹ nhàng nói:

-Hôm nay em cảm thấy vui chứ...

Tiểu Ngọc vừa hưởng thụ cái xoa đầu vừa nỉ non nói:

-Vui....vui lắm anh...

Lâm Thần lúc này mới nói ra chuyện chính:

-Anh chắc tháng sau sẽ phải rời đi một thời gian....

Chưa kịp nói hết câu thì con gấu bông trên tay em gái cậu rơi xuống lúc nào không hay. Tiểu Ngọc từ vui vẻ bắt đầu chuyển sang khuôn mặt u sầu, hai giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô ấy.

Lâm Thần nhận ra điều không hề ổn, cứ tưởng là sự vui vẻ hôm nay sẽ khiến em ấy khá hơn một chút, nhưng Tiểu Ngọc hiện tại khiến cho cậu cực kỳ lo lắng.

Tiểu Ngọc nói như không dám tin vào điều vừa nghe:

-Anh...anh...anh lại muốn ... muốn rời xa em...

Lâm Thần nhìn em gái của cậu đang đau khổ, cậu thở dài. Cậu ôm em gái cậu, điều này cậu nghĩ sẽ làm cho Tiểu Ngọc bình tĩnh hơn một chút.

Đúng là như vậy, Tiểu Ngọc có vẻ đỡ run rẩy hơn. Nhưng một điều cậu cảm thấy bất ngờ là cảm giác này làm cho cậu nhớ đến lúc ôm Thanh Tuyết, thực sự quá mềm....

Tiểu Ngọc bị Lâm Thần ôm vào trong lòng, cô cảm thấy bất ngờ, vừa bất ngờ lại vừa hạnh phúc nên cô mới như vậy. Chuyện này đối với cô khiến cô cực kỳ sốc và buồn, anh trai của cô vậy mà lại muốn rời đi, cô cảm thấy tuyệt vọng và chán nản....

Thấy Tiểu Ngọc bình tĩnh hơn, cậu mới buông Tiểu Ngọc ra, mặt tỏ vẻ nghiêm túc nói:

-Em có tin anh không??? Tiểu Ngọc tuy vẻ mặt đang rất buồn nhưng vẫn gật đầu nói:

-Em tin...

Lâm Thần lúc này mới kể lại chuyện cậu bị bắt cóc. Để tránh cho đụng chạm tới Linh Nhi và Thanh Tuyết, cậu đã biến tấu câu chuyện đi. Đại khái là cậu bị đánh ngất, rồi được cứu bởi một người khác, vì vậy cậu phải báo đáp cái ơn này cho người đó...

Nghe xong câu chuyện, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của anh trai cô. Tiểu Ngọc lại tự trách bản thân mình. Đúng vậy, anh trai cô là một người coi trọng tình nghĩa, nhưng cứ nghĩ đến việc mình rời xa anh trai của mình, điều này khiến Tiểu Ngọc không thể ngừng rơi nước mắt.

Tiểu Ngọc nói một cách cố gắng:

-Em..em hiểu...rồi...Em... không...không...sao...đâu...

Tiểu Ngọc nói như vậy nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, giống như cơ thể không thể khống chế được. Lâm Thần lúc này mới an ủi:

-Anh hứa với em là cuối tuần sẽ về thăm, nếu anh không giữ lời hứa thì bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ làm.

Nghe như vậy, Tiểu Ngọc mới dừng khóc, nhưng vẻ mặt đáng thương của em ấy vẫn hiện rõ:

-Anh...anh nói thật chứ.

Lâm Thần giơ ngoắc tay. Tiểu Ngọc hiểu ý, cô nở nụ cười, rồi ngoắc tay cùng. Cả hai đều hứa một lời hứa mà ai cũng phải làm theo.

Cả hai xem phim đến buổi đêm. Thông thường thì giờ này cậu sẽ bảo em gái cậu đi ngủ, nhưng hôm nay ngoại lệ vậy. Lúc đầu thì em gái cậu vừa ôm cậu vừa xem phim, cậu cũng cố gắng dỗ dành cho em gái cậu.

Sau một tiếng, cậu xem hết bộ phim. Bộ này thực sự khá là hay, nam chính cuối cùng cũng đã đạt được mục tiêu sau bao nhiêu gian khổ khó khăn. Đúng là không uổng phí cậu bỏ tiền ra mua cuốn băng này mà.

Cậu bây giờ mới chợt nhớ ra em gái cậu, nhìn sang thì thấy em gái cậu đã ngủ từ lúc nào không hay. Tiểu Ngọc lấy đùi cậu làm gối, hai tay em ấy ôm chặt cánh tay của cậu. Một cảm giác mềm mại truyền tới hai tay, Lâm Thần thực sự cảm thấy em gái cậu quá ngây thơ rồi, cậu biết cảm giác mềm mại này từ đâu mà ra...

Cậu bế em gái vào phòng của em ấy, nhìn em ấy ngủ ngon cậu cũng không muốn phá hỏng giấc ngủ ngon của em ấy.

Sau khi bế Tiểu Ngọc vào phòng, cậu nhẹ nhàng đắp chăn cho em ấy, lúc chuẩn bị đi thì cậu có nghe được em ấy nói mớ:

-Em...em...thích...thích....anh...anh...

Vì ở xa cộng thêm em gái cậu nói mớ nên cậu cũng không nghe rõ. Cậu cũng không để ý lắm nên cậu từ từ tắt điện và ra ngoài.

Lâm Thần dọn dẹp nhà cửa, cậu định ngày mai sẽ lên trường để xin nghỉ dài hạn. Với trình độ của cậu thì cậu thừa sức có khả năng thi vượt cấp, cậu còn phải gặp Tô Nhan nữa nên cậu phải ngủ sớm.

Một buổi đêm hôm đó là một buổi đêm yên bình, Lâm Thần sẽ đối diện với những gì ngày mai. Các bạn độc giả hãy chờ xem...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện