Dù chỉ là cậu bé mới mười ba tuổi, thế nhưng chính cô hiện tại cũng cảm thấy suy nghĩ của cậu bé khi ấy vô cùng chín chắn, và cũng chính là cậu bé ấy, cô mới có động lực phấn đấu thành công như hiện tại.

Cô lần đầu mới cảm thấy bản thân làm sai, chính cô là người đã từng dạy cậu bé không được ỷ lại vào bất cứ ai, phải tự vượt lên bằng năng lực bản thân. Ấy thế mà cô lại đi phản bội điều đó. Chính cô mới là người sai, chính cô mới là người gian dối.

Sau khi thành công, đám bạn của cô lại quay mặt 360 độ, nịnh nọt cô bằng đủ mọi cách. Thậm chí còn khóc lóc, kể về những kỷ niệm cũ làm cô vô cùng buồn nôn.

Khi cô khó khăn, bọn họ ở đâu? Bọn họ chế nhạo, phỉ báng, coi cô như một kẻ điên khùng. Thậm chí cả gia đình, cũng vì danh tiếng xấu lúc đó mà lựa chọn bỏ mặc. Vậy mà khi cô thành công, bọn họ tại sao có thể mặt dày đến như vậy được? Nhận thân, khóc lóc, cầu xin giúp đỡ? Thật ghê tởm, hóa ra trong mắt bọn họ chỉ có tiền thôi sao? Vậy cô là cái thứ gì? Trong mấy năm nay cô đau khổ, ngoài cậu bé trai chỉ mới mười ba tuổi thì còn ai đứng về phía cô.

Hừ, bọn họ muốn tiền sao? Được thôi, cô sẽ cho họ biết tiền bạc đáng sợ như thế nào.

Vậy là, cô bắt đầu đi nuốt chửng từng người bọn họ. Cô sẵn sàng cho những người “bạn cũ” vay một số tiền, sau đó khi bọn họ làm ăn, cô sẽ đứng đằng sau âm thầm giăng một cái bẫy. Cái bẫy này vô cùng âm hiểm, chỉ khi nào họ đứng trên đỉnh cao, cô mới bắt đầu thu lưới.

Khi bọn họ đứng trên đỉnh cao, điều đầu tiên bọn họ làm là gì. Chắc chắn sẽ là chủ quan cho rằng công ty sẽ có thể phát triển hơn nữa. Lúc đó, tất nhiên là bọn họ sẽ bỏ ra vô cùng nhiều vốn, thậm chí vay nợ khắp nơi, dùng đủ mọi cách để mở rộng, cấp vốn cho công ty.

Thế nhưng, bọn họ đâu có biết, tất cả chỉ là những cái bẫy được cô bí mật giăng ra. Tất cả những khách hàng, những cở sở mà bọn họ nghĩ là đang hợp tác đều là của cô. Cô rất đơn giản chỉ cần cho bọn họ dừng hợp tác, dùng đủ mọi cách trì hoãn… và tất nhiên một điều tất yếu là bọn họ sẽ nhanh chóng rơi vào tình trạng khủng hoảng, thậm chí là phá sản.

Khi đó, chính cô sẽ là kẻ cứu thế, chỉ cần bọn họ chuyển hết cổ phần công ty sang cho cô với giá rẻ… Đó cũng chỉ là một cách nhưng cũng đã giúp danh tiếng của cô nổi vang mà chẳng cần mất một chút công sức nào.

Tiền chính là vũ khí, bạn có tiền tức là bạn có thể đè bẹp tất cả.

Thế nhưng, cô vẫn rất buồn, sau rất nhiều năm, cậu ấy vẫn không hề quay lại thăm cô. Khi cô khó khăn, cậu bé đó đã làm bạn, giúp đỡ cô về mặt tinh thần, có thể nói là chẳng khác nào giúp cô hồi sinh thêm một lần nữa. Ấy mà khi cô thành công, cậu ta lại biến mất một cách lạ kỳ, giống như chưa bao giờ từng tồn tại.

Chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, đó cũng là lý do khi gặp Lâm Thần trong quán rượu, cô lại muốn thu nạp cậu ta. Đúng là nhan sắc của cậu ta làm cho cô chấn động, thế nhưng quan trọng nhất đó chính là cảm giác quen thuộc ấy, cảm giác cô có thể tin tưởng.

Nếu không phải cô dùng toàn lực, mọi mối quan hệ tra xét Lâm Thần thì sẽ không thể nhận ra cả hai người chính là một. Thật là hài hước, cô cảm thấy mình ngu ngốc khi mà không thể đoán được sớm hơn.

Tính cách của cô vô cùng đa nghi, mặc dù hai người đều tên Lâm Thần, cộng thêm cảm giác khá thân thuộc nhưng cô chỉ nghĩ chỉ là trùng hợp. Vậy nên cũng không nghĩ ngợi gì thêm. Tuy nhiên cứ mỗi lần ở cạnh Lâm Thần, trái tim cô không tự chủ đập nhanh hơn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn. Cô khi đó cũng chỉ nghĩ là bản thân mình ham muốn sắc đẹp của cậu ta mà thôi.

Để rồi, khi suy nghĩ lại toàn bộ sự kiện, cô mới nhận ra tại sao bản thân lại mất tự nhiên khi tiếp xúc với cậu ta. Hơn nữa, cô lại có cảm giác muốn “độc chiếm” kỳ lạ, đôi khi, cô rất muốn giam giữ cậu ta, sau đó từ từ thân cận…Tất cả cũng chỉ vì cậu bé định mệnh từng giúp cô ấy.

Bây giờ, nhìn ba cô gái xa lạ đang lo lắng cho mình, cô dường như lại nhìn thấy ánh mắt Lâm Thần khi đó. Cô không thể nhịn được, vài giọt nước mắt trào dâng cùng với nụ cười tỏa nắng nhìn ba người:

“ Ừm… chị sẽ quay về. Các em hãy chờ chị nhé!”

Nói xong, trực thăng cũng đã khởi hành xuất phát, khung cảnh ở dưới bắt đầu nhỏ dần, Tô Nhan khi này mới lau đi nước mắt, vẻ mặt kiên định nhìn về phía trước.

Mái tóc tung bay trong gió, tiếng cánh quạt ồn ào khiến cho cô càng trở nên bình tĩnh hơn. Khung cảnh liên tục thay đổi, các tòa nhà cao chọc trời xuất hiện trước mặt. Cô nhìn thư ký ở khoảng lái, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“ Nói cho tôi biết, tại sao các người tìm được ra tung tích của cậu ấy!”

Dường như biết đây là chuyện vô cùng quan trọng, thư ký không dám chậm trễ bất cứ giây phút nào, vẻ mặt nghiêm nghị đáp:

“ Thưa chủ tịch, sau khi chúng tôi liên hợp cùng với tổ chức đặc vụ ngầm thì đã được biết tại nhà tù mang số hiệu X-365 khét tiếng nhất thế giới đã có thêm một phạm nhân mới. Mặc dù thông tin này là tuyệt mật nhưng sau khi chúng tôi cố gắng tra xét thì người được thêm vào đó lại chính là Lâm Thần. Vậy nên…”

Chưa kịp nói hết câu, Tô Nhan giống như nghe nói đến chuyện khủng khiếp nhất trên cuộc đời mình, hơi thở gấp gáp hỏi:

“ Nhà…nhà tù… sao có thể? Tại sao cậu ta lại có thể ở đó!”

Dường như cũng không nghĩ cô chủ đang có cảm xúc mãnh liệt, thư ký giống như làm tròn trách nhiệm của mình, giải thích:

“ Vâng, thưa cô chủ. Nhà tù đó chuyên giam giữ những kẻ tàn bạo nhất trên thế giới, có thể nói là vô cùng đáng sợ. Theo như tôi được biết thì mỗi năm, tù nhân bên đó đã chết hơn một vạn người. Những thi thể của những tù nhân đó thường rất thê thảm: Bị tra tấn, đánh đập, thậm chí mất cả nội tạng…”

Càng nói, Tô Nhan cảm thấy càng rét lạnh, khó thở, sợ hãi bắt đầu lan tràn. Những giọt lệ không biết đã chảy từ bao giờ. Khi này, cô thật sự không thể giữ được bình tĩnh nữa, vẻ mặt điên cuồng gào thét:

“ Nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến nơi đó cho tôi!”

Phi công bị tiếng nói của Tô Nhan làm cho bủn rủn thân thể, tinh thần sợ hãi. Nếu là người bình thường gặp phải trường hợp này thì rất nguy hiểm, cũng may hắn được đào tạo bài bản, vậy nên rất nhanh hắn cũng lấy lại được tinh thần. Dù vậy, trán của hắn cũng không tự chủ đổ mồ hôi lạnh, hắn hô tuân lệnh với Tô Nhan, sau đó tăng tốc độ máy bay một cách nhanh nhất.

Tô Nhan mặc dù rất gấp nhưng cô vẫn kịp lấy ra chiếc điện thoại. Liên hệ với chính phủ nước sở tại nhanh chóng đưa quân đội sang nhà tù X-365. Đồng thời cũng kêu gọi cho đội ngũ y tế chuyên nghiệp đưa trang vật tư y tế đến địa điểm đó.

Chỉ sau ba mươi phút, chiếc trực thăng cũng đã đáp xuống, Tô Nhan nhanh chóng đi xuống. Thế nhưng, một cảnh tượng khiến cho cô vô cùng kinh hoàng.

Toàn bộ nhà tù trước mặt đều đã bị phá hủy, tiếng bom nổ vang tai nhức óc khắp mọi nơi, tiếng súng cùng với tiếng la hét hòa trộn cùng với tiếng đạn nổ tạo ra một khung cảnh y hệt chiến tranh.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện