Cuộc đời thật là vô thường, không có gì là không thể xảy ra. Tô Nhan chỉ cảm thấy bản thân mình nhẹ nhõm vô cùng.
Cuối cùng, cô cũng có thể dùng mạng của mình để đèn tội. Từ lúc cô nhận ra được bản thân mình đã bỏ lỡ cơ hội để cứu Lâm Thần, dù cho cô có nỗ lực tìm kiếm, thậm chí xuất rất nhiều tiền cho những kẻ ở chợ đen nhằm tìm manh mối của cậu ấy nhưng tất cả đều vô nghĩa. Dường như kẻ đứng đằng sau cũng là một kẻ vô cùng chuyên nghiệp.
Hơn nữa, tên Lương Tuấn Khải cũng đã chết trên đường đi đến bệnh viện, điều này càng khiến cho manh mối bị bịt kín. Cô dường như đã nhận ra bản thân mình đã ngu dốt đến mức nào.
Nhìn từng hành động, từng cử chỉ của Lâm Thần trong đoạn băng đó, lòng cô như muốn vỡ ra. Tại sao một người luôn luôn tự cho mình là chính trực, ghét sự dối trá lại có thể đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy. Hơn nữa, hơn nữa,... chính cô cũng đã từng có tình cảm với cậu ấy... ấy thế mà...
Tuy nhiên, tất cả đã quá muộn, từng phút từng giây, cô cảm giác như ngàn con dao đâm xé tim gan, đau đớn khiến cô muốn ngừng thở. Trong đầu cô lúc nào cũng xuất hiện hình ảnh Lâm Thần tươi cười, vui vẻ rồi còn chăm lo cho cô. Những đoạn ký ức tươi đẹp ấy hiện tại chính xác là từng con dao từ từ cắt đi từng miếng thịt của cô, cô đau, đau lắm, đau đến nỗi chỉ muốn chết đi.
Khi nghe được tin Linh Nhi được Lâm Thần cầu hôn, trong lòng cô lại càng chua xót. Cảm giác bản thân rất rất ngu ngốc khi mà không tin cậu ấy để rồi đánh mất người đàn ông mà bản thân cảm mến. Thật sự là bi ai! Tuy nhiên, nó cũng chẳng là gì so với việc bản thân đã hại chết cậu ấy. Hiện tại cũng đã qua hai ngày không có tung tích, cô sợ hãi, đau đớn, cho đến khi Linh Nhi đứng trước mặt cô rồi hạ thủ với cô, khi này cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Tiếng gió vẫn thổi mạnh từng đợt tạo thành tiếng vút vút, nếu ai không cẩn thận thì có thể bị cơn gió thổi bay một số đồ vật nhỏ, dường như cơn gió cũng đang muốn biểu đạt cảm xúc của mình lúc này.
Một giây, hai giây,... mười giây trôi qua... cô vẫn nhắm mắt chờ cảm giác đau đớn đến mức ngất đi truyền tới. Thế nhưng cô lại chẳng thấy có cảm giác gì. Hai mắt cô từ từ mở, một cảnh tượng khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên xuất hiện.
Linh Nhi chỉ cắm con dao vào tường, cách cơ thể cô khá xa, dường như ban đầu chính bản thân Linh Nhi cũng không có ý định muốn hạ sát cô. Điều này làm cho Tô Nhan vừa rơi lệ vừa khó chịu nói:
“ Tại sao? Tại sao cô không giết tôi!”
Lời nói đầy bất lực nhưng cũng đầy buồn bã, giống như việc sống sót đối với Tô Nhan không có ý nghĩa vậy.
Tuy nhiên, Linh Nhi lại dùng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, rút lấy con dao ra, sau đó không ngần ngại cho Tô Nhan một cái bạt tai. Tô Nhan bị cú bạt tai bất ngờ làm cả người lảo đảo ngã xuống. Khi này, Linh Nhi mới lạnh lùng nói:
“ Mặc dù cô đáng chết, thậm chí chết một trăm lần cũng chưa đủ nhưng nếu bây giờ tôi giết cô thì chẳng khác nào đang làm trái ngược lại những gì anh Lâm Thần muốn cả. Vậy nên tôi tạm thời ra tay như vậy trước. Cú tát này chính là bài học để cô suy nghĩ lại về hành động của mình. Nếu như anh ấy có mệnh hệ gì thì dùng cả đời cô làm nô lệ trả nợ cho anh ấy đi!”
Nói xong, cô ra hiệu cho bảo vệ cùng nhau rời đi, để lại Tô Nhan với vẻ mặt sững sờ.
Khi này, Nguyệt Sương cùng với Tiểu Linh mới chạy vào, vẻ mặt hoảng hốt dìu lấy Tô Nhan, hoảng sợ nói:
“ Chủ tịch, cô không có vấn đề gì chứ? Linh Nhi có làm gì tổn thương cô không? Hay là chúng ta hãy đi bệnh viện.”
Tô Nhan sờ lấy bờ má đỏ rát của mình, vẻ mặt đầy ngơ ngác. Trong đầu cô ấy lúc này chỉ toàn câu hỏi: “ Tại sao, tại sao cô ấy không giết mình? Tại sao, tại sao cho đến hiện tại, Lâm Thần vẫn đang bảo vệ mình? Tại sao...tại saooooo...”
Từng câu hỏi, từng lời nói trong suy nghĩ càng làm cho tâm hồn yếu ớt của Tô Nhan chịu đả kích.
Vậy là, cô không thể kìm được cảm xúc bản thân, cả thân thể vồ chặt vào cả hai em gái trước mặt, khóc rống lên một cách vô cùng bi thương.
“ Lâm Thần, tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi...”
Linh Nhi sau khi biết được chân tướng sự việc, cô điên cuồng truy quét toàn bộ sở cảnh sát trên toàn đất nước. Cô cảnh cáo tới trụ sở cơ quan hành chính về việc sẽ rút khỏi đất nước, thậm chí sẽ tuyên bố sẽ liệt đất nước này vào diện kẻ thù. Điều này chẳng khác nào một quả bom dội thẳng vào lòng của toàn bộ người dân.
Vô số những lời chửi rủa, lăng mạ Linh Nhi được tung ra, thế nhưng cô cũng chẳng quan tâm. Cô làm như vậy cũng chính là cách nhanh nhất để có thể ra điều kiện với cơ quan, cho phép có thể truy quét toàn bộ sở cảnh sát trên toàn bộ đất nước.
Tất nhiên, ban đầu tổng thống làm sao đồng ý với điều kiện này được, dù sao thì Linh Nhi chỉ là một cô gái, làm sao dám đối đầu với đất nước được chứ.
Tuy nhiên, Linh Nhi cũng không phải dạng vừa, cô lệnh rút toàn bộ tiền trong tất cả ngân hàng khiến cho dòng tiền của ngân hàng đình trệ, hơn nữa, số tiền quá lớn làm cho ngân hàng không có cách xoay xở dòng tiền. Kết quả là vô số ngân hàng bị đông cứng, không thể hoạt động. Nhà đầu tư nhìn thấy biến cố cũng nhao nhao rút tiền, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, vô cùng nguy hiểm.
Thấy được sự đáng sợ của Linh Nhi trong việc chi phối nền kinh tế, tổng thống không còn cách nào khác là phải đàm phán với Linh Nhi, chấp nhận những điều kiện có chút “phi lý” mà cô đề ra.
Đến hiện tại, tổng thông mới cảm giác Linh Nhi đáng sợ như thế nào. Cô ta dường như đã chi phối toàn bộ kinh tế của đất nước, ăn sâu vào toàn bộ ngành nghề. Bây giờ chọn cách đối đầu với cô ấy chắc chắn là một chuyện không khôn ngoan. Hơn nữa, dường như cô ấy chỉ đang tìm tung tích của một người, chuyện này càng khiến cho tổng thống tức giận với cảnh sát. Chỉ vì một người thôi mà khiến cho đất nước đang đối đầu với tai họa ngập đầu như vậy, đúng là lũ vô tích sự.
Cứ tưởng truy tìm tung tích một người sẽ rất dễ, thế nhưng suốt cả một đêm, toàn bộ cảnh sát đều truy tìm các nơi, thế nhưng tất cả không có một ai tên là Lâm Thần như trong tấm hình cả, điều này khiến cho tất cả cảnh sát đều vô cùng bối rối, bởi vì lệnh cấp trên đã nói là dù cho lật tung bầu trời này thì cũng phải tìm lấy cậu ta.
Khi này, suốt một đêm ngồi đối diện với Linh Nhi, trong lòng ông xảy ra một dự cảm xấu. Tại sao thời gian lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được? Phải biết, nguyên một đêm mà tất cả cảnh sát đi tìm đều không có dấu vết thì chứng tỏ người này đã sang nước ngoài. Tuy nhiên ông cũng đã cho người điều tra và cũng chẳng hề có ai phù hợp với yêu cầu của cô ấy cả.
Ông còn tưởng Linh Nhi muốn làm khó ông, thế nhưng khi xem đoạn ghi hình nam sinh bị cảnh sát bắt khi bảo vệ một cô gái, hắn không khỏi sững sờ. Tất cả người trong ảnh đều mặc đồng phục cảnh sát, tuy nhiên khi ông hỏi đội trưởng thì chẳng ai biết được những người này cả.
Toàn bộ chứng cứ đều dồn về phía ông, làm cho ông rất mất mặt. Khi này, ông đã biết bản thân mình chính là con ếch nằm trên thớt, mặc cho cô nàng đối diện trước mặt xử lý.
Cuối cùng, cô cũng có thể dùng mạng của mình để đèn tội. Từ lúc cô nhận ra được bản thân mình đã bỏ lỡ cơ hội để cứu Lâm Thần, dù cho cô có nỗ lực tìm kiếm, thậm chí xuất rất nhiều tiền cho những kẻ ở chợ đen nhằm tìm manh mối của cậu ấy nhưng tất cả đều vô nghĩa. Dường như kẻ đứng đằng sau cũng là một kẻ vô cùng chuyên nghiệp.
Hơn nữa, tên Lương Tuấn Khải cũng đã chết trên đường đi đến bệnh viện, điều này càng khiến cho manh mối bị bịt kín. Cô dường như đã nhận ra bản thân mình đã ngu dốt đến mức nào.
Nhìn từng hành động, từng cử chỉ của Lâm Thần trong đoạn băng đó, lòng cô như muốn vỡ ra. Tại sao một người luôn luôn tự cho mình là chính trực, ghét sự dối trá lại có thể đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy. Hơn nữa, hơn nữa,... chính cô cũng đã từng có tình cảm với cậu ấy... ấy thế mà...
Tuy nhiên, tất cả đã quá muộn, từng phút từng giây, cô cảm giác như ngàn con dao đâm xé tim gan, đau đớn khiến cô muốn ngừng thở. Trong đầu cô lúc nào cũng xuất hiện hình ảnh Lâm Thần tươi cười, vui vẻ rồi còn chăm lo cho cô. Những đoạn ký ức tươi đẹp ấy hiện tại chính xác là từng con dao từ từ cắt đi từng miếng thịt của cô, cô đau, đau lắm, đau đến nỗi chỉ muốn chết đi.
Khi nghe được tin Linh Nhi được Lâm Thần cầu hôn, trong lòng cô lại càng chua xót. Cảm giác bản thân rất rất ngu ngốc khi mà không tin cậu ấy để rồi đánh mất người đàn ông mà bản thân cảm mến. Thật sự là bi ai! Tuy nhiên, nó cũng chẳng là gì so với việc bản thân đã hại chết cậu ấy. Hiện tại cũng đã qua hai ngày không có tung tích, cô sợ hãi, đau đớn, cho đến khi Linh Nhi đứng trước mặt cô rồi hạ thủ với cô, khi này cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Tiếng gió vẫn thổi mạnh từng đợt tạo thành tiếng vút vút, nếu ai không cẩn thận thì có thể bị cơn gió thổi bay một số đồ vật nhỏ, dường như cơn gió cũng đang muốn biểu đạt cảm xúc của mình lúc này.
Một giây, hai giây,... mười giây trôi qua... cô vẫn nhắm mắt chờ cảm giác đau đớn đến mức ngất đi truyền tới. Thế nhưng cô lại chẳng thấy có cảm giác gì. Hai mắt cô từ từ mở, một cảnh tượng khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên xuất hiện.
Linh Nhi chỉ cắm con dao vào tường, cách cơ thể cô khá xa, dường như ban đầu chính bản thân Linh Nhi cũng không có ý định muốn hạ sát cô. Điều này làm cho Tô Nhan vừa rơi lệ vừa khó chịu nói:
“ Tại sao? Tại sao cô không giết tôi!”
Lời nói đầy bất lực nhưng cũng đầy buồn bã, giống như việc sống sót đối với Tô Nhan không có ý nghĩa vậy.
Tuy nhiên, Linh Nhi lại dùng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, rút lấy con dao ra, sau đó không ngần ngại cho Tô Nhan một cái bạt tai. Tô Nhan bị cú bạt tai bất ngờ làm cả người lảo đảo ngã xuống. Khi này, Linh Nhi mới lạnh lùng nói:
“ Mặc dù cô đáng chết, thậm chí chết một trăm lần cũng chưa đủ nhưng nếu bây giờ tôi giết cô thì chẳng khác nào đang làm trái ngược lại những gì anh Lâm Thần muốn cả. Vậy nên tôi tạm thời ra tay như vậy trước. Cú tát này chính là bài học để cô suy nghĩ lại về hành động của mình. Nếu như anh ấy có mệnh hệ gì thì dùng cả đời cô làm nô lệ trả nợ cho anh ấy đi!”
Nói xong, cô ra hiệu cho bảo vệ cùng nhau rời đi, để lại Tô Nhan với vẻ mặt sững sờ.
Khi này, Nguyệt Sương cùng với Tiểu Linh mới chạy vào, vẻ mặt hoảng hốt dìu lấy Tô Nhan, hoảng sợ nói:
“ Chủ tịch, cô không có vấn đề gì chứ? Linh Nhi có làm gì tổn thương cô không? Hay là chúng ta hãy đi bệnh viện.”
Tô Nhan sờ lấy bờ má đỏ rát của mình, vẻ mặt đầy ngơ ngác. Trong đầu cô ấy lúc này chỉ toàn câu hỏi: “ Tại sao, tại sao cô ấy không giết mình? Tại sao, tại sao cho đến hiện tại, Lâm Thần vẫn đang bảo vệ mình? Tại sao...tại saooooo...”
Từng câu hỏi, từng lời nói trong suy nghĩ càng làm cho tâm hồn yếu ớt của Tô Nhan chịu đả kích.
Vậy là, cô không thể kìm được cảm xúc bản thân, cả thân thể vồ chặt vào cả hai em gái trước mặt, khóc rống lên một cách vô cùng bi thương.
“ Lâm Thần, tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi...”
Linh Nhi sau khi biết được chân tướng sự việc, cô điên cuồng truy quét toàn bộ sở cảnh sát trên toàn đất nước. Cô cảnh cáo tới trụ sở cơ quan hành chính về việc sẽ rút khỏi đất nước, thậm chí sẽ tuyên bố sẽ liệt đất nước này vào diện kẻ thù. Điều này chẳng khác nào một quả bom dội thẳng vào lòng của toàn bộ người dân.
Vô số những lời chửi rủa, lăng mạ Linh Nhi được tung ra, thế nhưng cô cũng chẳng quan tâm. Cô làm như vậy cũng chính là cách nhanh nhất để có thể ra điều kiện với cơ quan, cho phép có thể truy quét toàn bộ sở cảnh sát trên toàn bộ đất nước.
Tất nhiên, ban đầu tổng thống làm sao đồng ý với điều kiện này được, dù sao thì Linh Nhi chỉ là một cô gái, làm sao dám đối đầu với đất nước được chứ.
Tuy nhiên, Linh Nhi cũng không phải dạng vừa, cô lệnh rút toàn bộ tiền trong tất cả ngân hàng khiến cho dòng tiền của ngân hàng đình trệ, hơn nữa, số tiền quá lớn làm cho ngân hàng không có cách xoay xở dòng tiền. Kết quả là vô số ngân hàng bị đông cứng, không thể hoạt động. Nhà đầu tư nhìn thấy biến cố cũng nhao nhao rút tiền, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, vô cùng nguy hiểm.
Thấy được sự đáng sợ của Linh Nhi trong việc chi phối nền kinh tế, tổng thống không còn cách nào khác là phải đàm phán với Linh Nhi, chấp nhận những điều kiện có chút “phi lý” mà cô đề ra.
Đến hiện tại, tổng thông mới cảm giác Linh Nhi đáng sợ như thế nào. Cô ta dường như đã chi phối toàn bộ kinh tế của đất nước, ăn sâu vào toàn bộ ngành nghề. Bây giờ chọn cách đối đầu với cô ấy chắc chắn là một chuyện không khôn ngoan. Hơn nữa, dường như cô ấy chỉ đang tìm tung tích của một người, chuyện này càng khiến cho tổng thống tức giận với cảnh sát. Chỉ vì một người thôi mà khiến cho đất nước đang đối đầu với tai họa ngập đầu như vậy, đúng là lũ vô tích sự.
Cứ tưởng truy tìm tung tích một người sẽ rất dễ, thế nhưng suốt cả một đêm, toàn bộ cảnh sát đều truy tìm các nơi, thế nhưng tất cả không có một ai tên là Lâm Thần như trong tấm hình cả, điều này khiến cho tất cả cảnh sát đều vô cùng bối rối, bởi vì lệnh cấp trên đã nói là dù cho lật tung bầu trời này thì cũng phải tìm lấy cậu ta.
Khi này, suốt một đêm ngồi đối diện với Linh Nhi, trong lòng ông xảy ra một dự cảm xấu. Tại sao thời gian lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được? Phải biết, nguyên một đêm mà tất cả cảnh sát đi tìm đều không có dấu vết thì chứng tỏ người này đã sang nước ngoài. Tuy nhiên ông cũng đã cho người điều tra và cũng chẳng hề có ai phù hợp với yêu cầu của cô ấy cả.
Ông còn tưởng Linh Nhi muốn làm khó ông, thế nhưng khi xem đoạn ghi hình nam sinh bị cảnh sát bắt khi bảo vệ một cô gái, hắn không khỏi sững sờ. Tất cả người trong ảnh đều mặc đồng phục cảnh sát, tuy nhiên khi ông hỏi đội trưởng thì chẳng ai biết được những người này cả.
Toàn bộ chứng cứ đều dồn về phía ông, làm cho ông rất mất mặt. Khi này, ông đã biết bản thân mình chính là con ếch nằm trên thớt, mặc cho cô nàng đối diện trước mặt xử lý.
Danh sách chương