Tất cả những cô gái đang ngồi đều vô cùng xinh đẹp. Mỗi người đều mang cho mình một vẻ đẹp rất riêng, có thể nói là ước mộng của biết bao nam sinh. Tuy nhiên chẳng một ai hiện tại nếu ở đây dám ngồi thưởng thức chúng cả.

Linh Nhi khi này tâm tình hỏng bét, ánh mắt cô như con dao nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh mắt đỏ đến mức có thể phun ra máu. Sau khi xem xong, sự tức giận của cô đã khiến cho chiếc điện thoại bị bẻ làm đôi, Tư Hạ ở bên cạnh hoảng sợ, nhanh chóng tự tay dọn dẹp hiện trường.

Nguyệt Sương cùng với Tiểu Linh chỉ biết run sợ, ánh mắt không dám nhìn Linh Nhi. Thật sự bọn họ lần đầu tiên chứng kiến cô ấy tức giận như thế này.

“ Tô Nhan, tôi cần một lời giải thích từ cô!” Linh Nhi dùng mười phần sức lực áp chế tâm tình của mình, ánh mắt vô cùng tức tối nhìn Tô Nhan.

Tuy nhiên, trái ngược lại với dáng vẻ băng lạnh như thường ngày, khi này Tô Nhan lại cúi đầu, vẻ mặt vô cùng hối hận, giống như bản thân đã làm một chuyện vô cùng khủng khiếp vậy.

Xoảng!!!

Tiếng vỡ vang lên, một chiếc cốc thủy tinh bị Linh Nhi ném thẳng xuống đất làm cho tất cả mọi người ở đây chấn kinh. Tiểu Ngọc cùng với Nguyệt Sương run sợ lùi về phía sau, hai mắt đỏ ửng giống như muốn khóc vậy.

“ Tô Nhan, anh ấy tốt bụng, cứu cô một mạng ngay trong công ty cô. Ấy thế mà cô trả ơn anh ấy bằng cách này hả? Anh ấy mất tích từ bao giờ? Tại sao cô lại thờ ơ không truy tìm để rồi thành ra mất dấu như bây giờ? Tô Nhan!!!!” Linh Nhi không giữ được bình tĩnh, nổi ầm gào thét, hai tay giật lấy vạt áo Tô Nhan.

Điều này khiến cho Tư Hạ đang dọn dẹp bên cạnh hoảng sợ, cô mau chóng đến ngăn cản Linh Nhi, vẻ mặt hốt hoảng xin lỗi Tô Nhan:

“ Xin lỗi quý phu nhân! Cô chủ của tôi đang rất sốc, mong ngài đừng so đo!”

Khi này, bảo tiểu của Tô Nhan bắt đầu gương vũ khí vào bảo tiêu Linh Nhi , hai tay giữ cò. Chỉ cần Tô Nhan ra hiệu thì chắc chắn bọn họ sẽ nổ súng. Điều này khiến cho bên hộ vệ của Linh Nhi cũng chĩa súng về phía bọn họ, ý định cũng tương đương. Điều này khiến cho trong phòng tràn đầy mùi thuốc súng.

Thấy tình cảnh càng ngày càng nát bét, thậm chí có thể xảy ra đổ máu, Nguyệt Sương khi này không còn cách nào khác là nói lớn:

“ Hiện tại không phải là thời gian cãi nhau, cứu anh ấy mới là quan trọng nhất! Các cô đứng đây ầm ĩ cũng sẽ chỉ khiến cho anh ấy nguy hiểm hơn mà thôi!”

Nói xong, Nguyệt Sương run rẩy kịch liệt, đứng cạnh Tiểu Ngọc không dám nói gì. Dường như đối với cô ấy, nói ra điều này trước mặt hai người đáng sợ trước mắt đã là hành động dũng cảm nhất cuộc đời cô.

Ngay lập tức, Linh Nhi sững sờ, vẻ mặt tức giận nhanh chóng biến mất, thế nhưng ánh mắt của cô ấy vẫn đỏ màu máu, thậm chí ân ẩn xuất hiện cả nước mắt.

Đúng lúc này, Tô Nhan ra hiệu cho tất cả bảo tiêu đi ra ngoài, một điều làm tất cả mọi người kể cả Linh Nhi phải kinh ngạc, đó là cô ấy đã rơi lệ.

Đúng vậy, chính là rơi lệ, một người sánh ngang với vị thế của Linh Nhi lại khóc, thậm chí khóc còn rất thương tâm. Sau khi tất cả bảo tiêu đi ra ngoài, cô ấy mới đi đến trước mặt Linh Nhi, vẻ mặt vô cùng tội lỗi nói:

“ Đúng vậy, tôi chính là tội đồ. Lâm Thần đã cứu tôi, ấy thế mà tôi đã hiểu lầm cậu ấy để giờ ra nông nỗi này. Vậy nên... Cô mau giết tôi đi! Nếu như nó có thể khiến cô hả giận hơn một chút!”

Lời nói như một quả bom vang ầm tâm trí toàn bộ mọi người ở đây. Tiểu Ngọc, Nguyệt Sương cho đến cả Tư Hạ cùng Linh Nhi cũng khó dám tin vào mắt mình khi mà chính miệng Tô Nhan dám nói ra lời này. Cô ấy điên rồi sao? Chẳng lẽ bệnh tình của cô ấy có tiến triển nặng.

Chính Linh Nhi còn không dám tin vào mắt mình, vẻ mặt vô cùng hoài nghi hỏi:

“ Cô muốn cái gì? Chẳng lẽ cô không sợ tôi giết chết cô sao?”

Tuy nhiên, Tô Nhan vẫn vô cùng bình tĩnh, trước mặt tất cả ánh mắt, mặc dù giọt lệ vẫn chảy nhưng cô vẫn nói một cách đầy kiên định:

“ Đúng vậy, tôi chỉ mong sau khi tôi chết, Lâm Thần cũng sẽ tha thứ cho một kẻ như tôi!”

Điên rồi, thật sự đúng là điên rồi. Tất cả mọi người hiện tại đều không biết Tô Nhan đang nghĩ cái gì nữa. Đến cả Tư Hạ khi này còn không dám tin vào tai mình. Tô Nhan...thật sự muốt chết? Linh Nhi từ từ đi đến, trên tay cầm một con dao nhỏ trên tay, điều này càng khiến cho Tư Hạ giật mình, cô ngay lập tức muốn ngăn nhưng bị ánh mắt sắc bén của Tô Nhan nhìn chằm chằm.

Lực uy hiếp của Tô Nhan dù đang trong trạng thái yếu ớt cũng vô cùng đáng sợ, không một ai dám tới gần. Còn về bảo vệ của Tô Nhan thì bọn họ chỉ làm theo lời chỉ dẫn của chủ, vậy nên cũng không hề ngăn cản.

Duy chỉ có Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc không cam lòng muốn chạy đến ngăn cản nhưng đều bị hai nữ vệ sĩ chặn lại, không cho tiếp cận. Sau đó hai người bị lôi ra ngoài trong sự lo lắng tột cùng.

Căn phòng lại quay trở về yên tĩnh vốn có, khi này, Linh Nhi đã đến trước mặt Tô Nhan, vẻ mặt đầy giận giữ nhìn cô, trong tay cô đang cầm một con dao sắc bén trông vô cùng đáng sợ.

Còn về phía Tô Nhan, trên tay băng bó, thân thể run rẩy, dáng người tều tụy, khuôn mặt mặc dù vẫn rất xinh đẹp nhưng có thể để ý rõ những vết tàn nhang và ánh mắt thâm cuồng do không chăm sóc lâu này. Có thể nói, trái ngược với Linh Nhi thì Tô Nhan chẳng hề có chút cơ hội phản kháng.

Không khí bắt đầu trở nên âm u, Linh Nhi nhìn chằm chằm Tô Nhan, lạnh giọng nói:

“ Trước khi chết, cô còn điều gì muốn trăn trối không?”

Nhìn con dao sáng bóng trên tay, trái ngược với những người khác sẽ hoảng sợ tột cùng thì Tô Nhan lúc này lại vô cùng bình tĩnh, cô nhẹ nhàng nhìn ánh trăng, vẻ mặt như được giải thoát tận hưởng không khí mát mẻ, vẻ mặt đầy tươi cười nói:

“ Nếu như kiếp sau, tôi với cậu ta gặp lại nhau, chắc chắn tôi sẽ không nương tay như bây giờ.”

Lời nói khiến cho Linh Nhi có chút bất ngờ, cô nhìn Tô Nhan, vẻ mặt lạnh lùng nói:

“ Cô yêu anh Lâm Thần rồi có phải không?”

Cứ tưởng đây chỉ là lời nói đùa, thế nhưng cảnh tượng Tô Nhan gật đầu khiến cho cô trở nên bực bội.

Cô cười lạnh, vẻ mặt châm chọc giơ chiếc nhẫn lên tay tự hào nói:

“ Rất tiếc cho cô, anh ấy đã sắp là chồng của tôi! Chúng tôi đã hẹn với nhau tháng sau sẽ tổ chức đám cưới. Còn cô, cô chỉ làm cho anh ấy đau khổ hơn mà thôi!”

Nói xong, không chờ Tô Nhan phản ứng, Linh Nhi cầm lấy con dao đâm về hướng Tô Nhan, cảnh tượng xảy ra vô cùng nhanh chóng.

Thấy con dao đang từ từ tiến đến bản thân, Tô Nhan không tránh né, thậm chí còn nhắm mắt lại, đứng im tại đó, giống như chờ nó đâm xuyên qua trái tim cô vậy.

Trong lúc nhắm mắt, cô cười một cách hạnh phúc, thế nhưng lại đầy bi đát.

“ Lâm Thần, nếu như có kiếp sau, mong chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Cơn gió không hiểu sao nổi bùng lên, từng cái cây cũng vì thế mà xào xạc, tiếng lá cây đung đưa trong gió làm cho mọi người cảm nhận giống như đang báo hiệu một cơn bão tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện