Thấy Lăng Thần cùng Lâm Thần có ý định dọn dẹp hành lý, trong lòng bà tràn đầy cảm giác gấp gáp.

Vì hai người, bà còn dám đối đầu với Hoàng Đông, sẵn sàng thất hứa để giữ hai người lại. Ấy thế mà các người vẫn muốn chạy trốn ư? Nằm mơ! Đã là con mồi của bà, đừng hòng có ai chạy thoát!

Thấy Lâm Thần dọn dẹp gấp gáp hành lý, Lăng Thần không nhịn được hỏi:

“ Chúng ta phải rời khỏi đây sao?”

Lâm Thần nghe vậy, cậu cũng không hề dừng động tác mà vừa làm vừa giải thích:

“ Đúng vậy! Chuyện ban nãy chắc chắn sẽ vang đến tai bạn gái của tôi( Linh Nhi). Vậy nên nơi này không hề an toàn một chút nào! Chúng ta nhất định phải sớm rời khỏi đây!”

Lâm Thần giải thích một cách cặn kẽ khiến cho Lăng Thần hiểu ra. Cảm giác nguy cơ tràn ngập, cậu cũng theo Lâm Thần dọn dẹp qua, xóa toàn bộ dấu vết có trong phòng.

Vì hai người đều là nam nhân, cộng thêm ở trong thời gian ngắn nên chỉ mất vài phút, tất cả đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Nhìn căn phòng mới toanh, Lâm Thần khi này mới thở ra một hơi, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Lăng Thần:

“ Chúng ta đi...”

Lâm Thần chưa kịp nói hết, một giọng nói có chút không vui phát ra:

“ Hai em rời sớm như vậy là có ý gì?”

Lăng Thần nhíu mày, xoay người nhìn lại bà chủ đang đứng chặn cửa ra vào. Cậu cho dù là người hiền lành nhưng cũng không phải là kẻ dễ chọc, vẻ mặt cậu không vui nói hộ Lâm Thần:

“ Chúng tôi muốn trả phòng, bà chủ có chuyện gì vậy?”

Lời nói có chút không vui khiến cho cô lễ tân có chút xấu hổ. Tuy nhiên, đứng trước bà chủ quyền lực, cô chỉ biết dùng ánh mắt hối lỗi nhìn Lăng Thần.

Bà chủ tất nhiên là không hề để ý thái độ của Lăng Thần, cô nhẹ nhàng đi vào, ngồi xuống ghế, ánh mắt như có như không nhìn Lâm Thần và Lăng Thần, đôi môi mấp máy nhẹ nhàng nói:

“ Hình như các cậu vẫn chưa trả tiền phòng phải không?”

Lăng Thần nghe đến đây, cậu mới chợt nhớ ra là mình còn chưa đóng tiền phòng. Tuy nhiên, rõ ràng cậu nhớ là lễ tân nói phòng này là phòng bình dân mà, cộng thêm mới khai trương nên được ở thử. Vậy nên, cậu quay sang nhìn cô lễ tân với ánh mắt vô cùng khó hiểu.

Nhìn lễ tân co ro một góc, ánh mắt né tránh, cậu trong lòng trầm xuống. Hóa ra là mình bị bẫy.

Lâm Thần tất nhiên là hiểu được câu nói trong ánh mắt Lăng Thần, cậu nhanh chóng cười nhẹ, giải vây cho Lăng Thần:

“ Vậy thì chúng tôi ở đây hết bao nhiêu tiền vậy?”

Có vẻ như biết là cậu sẽ nói câu này, bà chủ bày ra tư thế vô cùng cao ngạo, đôi chân dài vắt chéo, bàn tay đặt lên ghế gõ một cách từ tốn cùng với một chiếc chìa khóa xe xoay liên tục như muốn chứng tỏ sự giàu có. Bà cười một cách kỳ lạ, nói với Lâm Thần:

“ Kỳ thực thì căn phòng này chỉ có khách VIP bên chị mới được ở. Các em lần đầu mới đến thì... giá có hơi cao một chút!”

Lâm Thần nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc hỏi tiếp:

“ Giá là bao nhiêu?”

Lâm Thần có cảm giác bà chủ này có ý đồ không tốt. Thế nhưng, đứng trước tình cảnh éo le này, cậu chỉ có thể chọn thỏa hiệp.

Không để cậu phải chờ lâu, bà chủ giơ bàn tay năm ngón, vẻ mặt đầy cao ngạo nhưng chẳng nói câu nào.

Lâm Thần nhìn ngón tay bà, vẻ mặt có chút khó tin, nói:

“ 500 Đô La???”

Có vẻ, giá này cho một buổi ở đây là quá cao. Cho dù nơi đây vô cùng sang trọng. Lâm Thần cũng không nghĩ rằng ở trong thành phố trên lại có căn phòng nghỉ giá cao đến mức này.

Thế nhưng, đó chưa phải là hết, lời của bà chủ sau đó khiến cho cả hai người phải choáng váng:

“ Các em nói thiếu rồi. 5000 Đô!”

Hít một hơi khí lạnh, Lâm Thần cùng với Lăng Thần không dám tin vào mắt mình, cả hai cùng hỏi lại:

“ Cái...cái gì...5000 đô!”

Dù cho là người tu tiên nhưng Lăng Thần vẫn khiếp sợ với con số trên. Là một kẻ từng đi kinh doanh, số tiền này nói không ngoa thì có thể tự thành lập một quán hàng riêng nho nhỏ. Ấy thế mà, hiện tại nó chỉ có thể thuê được căn phòng này chỉ với một buổi hay sao.

Lâm Thần tất nhiên sẽ không chấp nhận giá đó, vẻ mặt cậu trở nên khó chịu, nhíu mày chất vấn:

“ Bà chủ, giá này của bà là rất cao. Toàn bộ khách sạn cao cấp nơi đây thì giá cao nhất cũng chỉ 500 đô. Bà làm vậy thì có phải có chút sai sót gì đó không?”

Biết là sẽ bị chất vấn, bà chủ tỏ ra vô cùng thong dong, tiện tay hút một điếu thuốc nhỏ, giọng nói đầy cao ngạo:

“ Đây là do các em không hỏi giá trước. Chị chỉ thu theo đúng giá thôi. Các em không có tiền thì có thể trả bằng thứ khác cơ mà! Chị cũng không nói là phải trả 100% bằng tiền.”

Nói xong, bà rất đàng hoàng nhìn thân thể cường tráng của hai người. Hành động của bà còn không đúng đắn đến mức nuốt nước bọt ừng ực, vẻ mặt vô cùng thèm khát thứ gì đó:

“ Chỉ cần các em ở với chị vài ngày, làm cho chị vui thì chị sẽ không lấy tiền nữa!”

P/S: Đẹp trai cũng khổ nhề !!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện