Hắn sốc tới nỗi điên loạn, cười một cách ngờ nghệch chỉ tay vào cô gái bí ẩn đó:

“ Thật sự...thật sự cô ta là Tuyết Ngọc!”

Sự nổi tiếng của Tuyết Ngọc thì một kẻ như hắn đương nhiên biết rõ. Một gia tộc điên rồ, dùng tiền như nước. Chỉ mới vài tháng, chi nhánh của công ty cô ấy đã phủ sóng khắp đất nước, trở thành một kẻ chen chân vào tứ đại gia tộc giàu có bậc nhất của cả nước.

Nếu có thể so sánh, Tuyết Ngọc phải sánh ngang với vị tiểu thư Linh Nhi cao quý đó. Cả hai người đều điên rồ, tin đồn còn cho biết là cả hai đều có tính cách vô cùng độc ác.

Một người đáng sợ, quyền lực cao quý như vậy mà lại ngồi một mình bơ vơ giữa công viên. Đây thật sự là có chuyện gì? Chẳng lẽ ông trời muốn chơi ta? Nếu như trong lòng hắn tuyệt vọng một thì trong lòng Tuyết Ngọc phải tức giận gấp mấy lần như thế. Bàn tay cô ấy nắm chặt, run rẩy như muốn kìm nén cơn giận của mình.

Đôi mắt long lanh như con mãnh thú nhìn vào tên tóc vàng, khuôn mặt hơi đỏ, hơi thở gấp gáp cùng với đôi môi đỏ mọng ngậm chặt như núi lửa sắp phun trào.

Hai hộ vệ của cô ấy đều đổ mồ hôi lạnh, cảm giác áp bức khiến cho cả hai không thở được.

Nếu không phải do kẹt người qua lại, hai cô đã sớm muộn chạy đến đây. Thật sự trong lòng của hai người đang tự trách móc bản thân, tại sao lại đi xa cô chủ đến như vậy.

Cũng may là tên dơ bẩn kia không chạm bàn tay thối tha vào thân thể cô chủ, nếu không thì đúng là các cô đã phạm phải sai lầm chết người. Cô chủ là một người ám ảnh về sự trong sạch, ngoại trừ cậu chủ, cô chủ không bao giờ cho ai khác chạm. Đó cũng là một quy luật mà cô chủ luôn luôn căn dặn mỗi khi đi ra ngoài.

Lý do cho việc này cũng rất đơn giản: Cô chủ không muốn mình “dơ bẩn”, nhất là khi gặp cậu chủ. Nghe thì có vẻ vô lý nhưng đối với một vị tiểu thư cao quý, danh tiếng là chuyện rất quan trọng.

Không để cho tên tóc vàng lảm nhảm trước mặt cô chủ, hai tên hộ vệ nhanh chóng đánh ngất tên tóc vàng, sau đó nhờ viên cảnh sát dẫn đi.

Mặc dù bên ngoài rất đông người hiếu kỳ, tuy nhiên vì có cảnh sát, rất nhanh mọi người đã di tản.

Bốp! Bốp!

Ngay khi mọi người tản đi, Tuyết Ngọc đã không ngần ngại thưởng cho hai cô hộ vệ hai cái bạt tai.

Hai bên má đỏ ửng, hai cô hộ vệ cũng không dám nói một câu nào, thậm chí vẻ mặt còn đầy hối lỗi quỳ xuống trước mặt Tuyết Ngọc, kính cẩn nói:

“ Xin lỗi thưa tiểu thư! Xin ngài hãy trách phạt chúng tôi!”

Các cô nói với một tư thế vô cùng điệu thấp, cho dù bản thân vừa bị Tuyết Ngọc tát đỏ cả mặt.

Các cô đều biết, cái bạt tai này là hình phạt “nhẹ nhàng” nhất dành cho hai cô. Thậm chí, trong lòng hai cô còn đang chuẩn bị tinh thần đón những đợt hình phạt nặng nề hơn.

Suy nghĩ như vậy thế nhưng đợi nửa ngày mà chẳng hề có hình phạt nào được đưa ra. Chỉ thấy Tuyết Ngọc xoay người, lạnh giọng nói:

“ Đi thôi, hôn phu của tôi còn đang chờ!”

Lăng Thần sau khi cùng với Lâm Thần dọn xong đống chén vỡ, cả hai người đều bị bà chủ mời ăn cơm với vẻ mặt cầu xin. Đương nhiên là đều bị hai người từ chối.

Không nói đến việc dáng vẻ của bà chủ không đúng đắn, luôn luôn muốn động chạm thân thể của hai người thì điều quan trọng là cả hai đều sợ sẽ liên lụy bà ấy. Lâm Thần thì sợ Linh Nhi sẽ ghen, điên cuồng trả thù. Còn Lăng Thần thì sợ Tuyết Ngọc sẽ tiện tay giết chết bà ấy.

Không thể dụ được hai vị nam thần này, bà chủ trong lòng có chút gấp gáp. Là một người làm ăn lâu năm, bà nhìn ra hai chàng trai này sẽ không ở lâu. Vậy nên bà cũng không nản chí, chơi bài dụ hoặc:

“ Hai em nhìn thấy cơ ngơi chị rồi chứ. Chỉ cần hai em nghe lời, chị sẽ “chiều chuộng” hai em!”

Nói xong, bà chủ còn tiện tay lấy trong túi ra vài chiếc chìa khóa xe. Có vẻ, bà ta cũng rất biết đánh bóng tên tuổi bản thân.

Trong lòng bà ấy cười thầm, chưa bao giờ, bà có thể nhìn thấy người có nhan sắc tuyệt đỉnh như vậy. Điều đáng sợ là vẻ mặt hai cậu trai này là vẻ mặt tự nhiên, không dao kéo cũng chẳng có son phấn.

Hơn nữa, từ lời nói cho đến hành động, bà lại càng ưng hai người này hơn. Không giống như những tên trai bao khác suốt ngày tỏ vẻ cao ngạo, bà cảm giác như hai người trước mặt vô cùng trong sáng, ngây thơ, là tiên nhân không dính bụi trần.

Ai thì chẳng ưa cái đẹp, bà cũng vậy, nếu bà có thể có được hai vị nam tử này ngày ngày bầu bạn thì bà sẵn sàng vứt bỏ gia sản của mình- một điều mà bà chưa bao giờ nghĩ tới.

Nếu có thể được ôm chặt bờ ngực đó... bà suy nghĩ, không tự chủ nuốt nước bọt. Thật sự nó quá ư là kích thích. Không được! Bà nhất định phải tìm mọi cách tóm gọn hai con cá vàng này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện