Dáng vẻ cao ngạo, hai chân vắt chéo, ánh mắt nhíu lại đầy thâm thúy nhìn cả hai người khiến cho Lâm Thần và Lăng Thần nhíu mày càng chặt.

Ý nói của bà ta rất rõ ràng: Nếu như không “hiến thân” thì đừng hòng rời đi.

Dù cả hai người cũng từng dính vô cùng nhiều trường hợp các nữ sinh dùng mưu hèn kế bẩn, thế nhưng đây là lần đầu tiên, hai người rơi vào tình cảnh éo le như vậy.

Bà chủ tất nhiên là nhìn thấy vẻ mặt đầy thơ ngây của hai người, bà như mở cờ trong bụng, ánh mắt trở nên sắc bén, giọng nói đầy dụ hoặc:

“ Mấy em nghĩ xem, các em có nhan sắc như vậy mà không sử dụng thì có phải lãng phí hay không? Bây giờ các em chỉ cần dỗ dành chị, nếu chị vui vẻ thì các em sẽ được rất nhiều tiền đó. Chị hứa là sẽ không ép buộc các em làm bất cứ thứ gì xấu xa cả!”

Giọng nói dịu dàng cùng với ánh mắt chan hòa làm cho người ta sinh ra hảo cảm. Nếu nghe sơ qua, thương vụ này có vẻ rất có lợi dành cho hai người, tuy nhiên, Lâm Thần và Lăng Thần lại chẳng hề có chút vui vẻ gì cả.

Không bàn đến việc cả hai người đều không phải hám tiền, điều quan trọng là bọn họ đều có lòng tự trọng rất cao. Cái gì mà bán thân kiếm tiền, nằm mơ đi! Lăng Thần trong lòng vô cùng khó chịu, cậu không thể ngờ mình mới đến trái đất đã dính vào tình cảnh này. Nếu một mình cậu thì không sao, cậu còn có thể chạy trốn, tuy nhiên hiện tại có Lâm Thần bên cạnh, cậu không thể làm ra chuyện bại hoại như thế.

Suy nghĩ một hồi, cậu cắn răng làm ra quyết định, thân thể xoay lại, đi đến chiếc điện thoại bàn, định bấm một số gì đó.

Lâm Thần thấy Lăng Thần có vẻ bồn chồn, cậu không hề cố kỵ nghi hoặc hỏi:

“ Cậu định gọi cho ai đó?”

Lăng Thần cũng do quá căng thẳng, cậu cũng không tự chủ đáp:

“ Tôi gọi cho Tuyết Ngọc! Cô ấy đang nắm giữ tiền của...”

Tuy nhiên, ngay khi nói đến đây, Lâm Thần hoảng sợ chạy đến dập máy xuống trong sự ngỡ ngàng của Lăng Thần. Vẻ mặt cậu chấn kinh chất vấn:

“ Cậu bị sao vậy? Cô ấy đang truy tìm cậu, cậu làm vậy là đang báo vị trí của mình cho cô ấy đó!”

Lời nói đầy nghi hoặc của Lâm Thần khiến cho chính Lăng Thần lắc đầu, có vẻ đây chính là chuyện bất đắc dĩ, cậu nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt bất đắc dĩ, nói:

“ Chuyện này là do tôi làm! Tôi xin lỗi, cậu hãy để tôi giải quyết!”

Lời nói càng ngày càng yếu, giống như cậu ấy đã mắc lỗi sai vô cùng nghiêm trọng vậy. Điều này khiến cho Lâm Thần hiểu ra, trong lòng cậu ấm áp đến kỳ lạ. Cậu cũng không ngờ Lăng Thần lại chính nhân quân tử đến như vậy.

Tuy nhiên, cậu tất nhiên sẽ không để người anh em này đi tìm chết. Hai tay cậu thoăn thoắt lấy lại chiếc điện thoại, bấm một dãy số... Rất nhanh, một giọng nói nữ tính ngọt ngào đến mức tan chảy phát ra:

“ Anh...anh trai...anh đang ở đâu?”

Có vẻ, chẳng cần nói ra, bên kia cũng đã biết người gọi đến là ai. Lâm Thần cũng không hề chậm chạp, nói một cách từ tốn:

“ Nguyệt Sương, em cầm chiếc thẻ của anh đến địa chỉ XXX, khu YYY. Anh đang tại khách sạn trên tầng cao nhất. Các em hãy giữ bí mật, đừng để Linh Nhi truy tìm ra.”

“ Vâng!” Đầu dây bên kia đáp lại bằng giọng nói gấp gáp nhưng ai nghe cũng sẽ phải tan chảy bởi chất giọng đó.

Bà chủ nghe thấy giọng nói đầy dễ thương ấy, trong lòng bà sinh ra nguy cơ, thế nhưng rất nhanh bà đã lấy lại tinh thần. Dễ thương xinh đẹp như thế thì sao? Dù thế nào cậu ta đang nợ cô một số tiền lớn cơ mà. Không có tiền trả thì đừng hòng rời khỏi đây. Mà có tiền thì sao? Bà có thể hét giá lên, dù sao ở đây, bà chính là luật.

Bà thích nhất là cảm giác từ từ hành hạ con mồi của mình, chúng sẽ chết dần và phải quy phục kẻ mạnh. Nhìn hai miếng mồi ngon trước mặt, nhan sắc ấy, thân thể ấy, chỉ cần nhìn thôi đã khiến bà lòng nóng như lửa thiêu.

Trong lúc bà còn đang mân mê nghĩ xem nên chơi trò gì hay với cả hai người thì một cô gái với vẻ mặt hốt hoảng chạy tới. Khi nhìn thấy bà chủ, cô gái đó hoảng sợ kêu:

“ Bà...bà chủ...xảy ra chuyện lớn rồi!”

Bị gián đoạn mạch suy nghĩ, trong lòng bà sinh ra cỗ lửa giận, thế nhưng thấy nhân viên hốt hoảng như vậy, bà lại bình ổn tâm xuống, thăm dò:

“ Chuyện gì?”

Cô gái đó cũng không hề chậm chạp, mau chóng nói:

“ Bà... bà chủ... Tiểu...Tiểu thư Nguyệt Sương đang ở dưới!”

“ Cái... cái gì!” Bà xanh mặt, không tự chủ kêu lên.

Lăng Thần nhìn thấy màn này, trong lòng hiếu kỳ hỏi Lâm Thần:

“ Cô gái mà cậu gọi đến chính là Nguyệt Sương ư!”

Lâm Thần thấy Lăng Thần hiếu kỳ, cậu cũng cười khổ, gật đầu nói:

“ Đúng vậy, em ấy chính là Nguyệt Sương.”

Là một người đã quá quen việc tam thê đa thiếp ở tu tiên giới, Lăng Thần cũng chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Tuy nhiên trong lòng cũng ngầm khâm phục Lâm Thần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện