Vẻ mặt Nguyệt Sương trở nên lạnh dần, ánh mắt giống như dao nhìn xuống bàn tay của Lâm Thần. Lúc này, trong lòng cô giống như có một đoàn lửa đang bốc cháy hừng hực... Hàm răng cắn chặt cùng lời nói đắng chát:
“ Tôi...tôi đã coi anh giống như vậy mà...thế mà anh lại dám nhắc đến người đàn bà khác”
Chẳng hiểu sao cô lúc này lại cảm thấy vô cùng tức tối, giống như bị phản bội vậy. Tuy rằng anh ta với cô cũng chưa đến mối quan hệ đó nhưng cô sẽ không cho phép anh ta có người đàn bà khác. Anh ta chỉ được phép ở bên cạnh cô mãi mãi.
Anh ta nghĩ mình là ai? Đã dám xoa đầu cô thế mà dám nghĩ đến một người khác? Đúng là to gan, thực sự không thể chấp nhận được.
Vẻ mặt Nguyệt Sương rơi vào trầm tư, mặc cho lúc này cô vẫn ở trong lòng Lâm Thần. Hiện tại, nghe cái lời nói từ miệng anh ta, cô biết được rằng cô gái tên Tiểu Ngọc đó có vẻ cũng rất thân thiết với anh ta. Thậm chí, cô suýt chút hộc máu khi nghe thấy lời từ anh ta:
“ Tiểu Ngọc, đêm rồi... đừng có quậy trên giường anh nữa.”
Thực sự đây là lần đầu cô tức điên như vậy. Thậm chí cô còn cảm tưởng lửa giận của mình có thể thiêu rụi toàn bộ trái đất này cơ chứ. Cô thề với lòng mình là phải khiến cho anh ta hối hận vì dám quen người phụ nữ khác ngoài cô. ( Quá vô lý)
Tuy nhiên, bây giờ cô nên làm cách nào? Thân là tiểu thư cao quý, cô không thể đột nhiên bắt anh ta chia tay ả kia được. Hơn nữa, mẹ của cô cũng không chấp nhận chuyện này. Còn nếu để anh ta cứ dây dưa với ả ta đó thì chắc chắn cô sẽ không thể ngủ yên được. Đâu có một đứa con gái nào chịu được cảnh được xoa đầu nhưng người xoa đó lại nhắc về đứa con gái khác.
Cô sờ đôi môi đỏ mọng của mình, ngay khi tay chạm môi, có một ý tưởng vô cùng bá đạo nảy ra trong đầu. Nghĩ đến kế hoạch này, ánh mắt đen láy của cô bỗng nhìn chằm chằm vào cái cổ của Lâm Thần.
Vì đang tức giận nên cô chẳng có chút xấu hổ nào. Lợi dụng Lâm Thần vẫn ngủ say, Nguyệt Sương dùng đôi môi nhỏ nhắn dí chặt vào cổ Lâm Thần. Rất may là Lâm Thần còn ngủ chứ nếu cậu thức dậy thì sẽ trợn mắt há mồm trước hành động này của cô nàng này.
Sau vài phút, Nguyệt Sương mới chịu nhả ra, một vết hằn dấu môi đỏ mọng được in thẳng vào cổ Lâm Thần. Nhìn tác phẩm của mình, cô cảm thấy cách này thật là tốt nha. Vết kia cô dùng khá nhiều lực nên chắc chắn nó sẽ rất khó xóa... Nghĩ đến cảnh cô gái tên Tiểu Ngọc đó phát hiện dấu vết này thì sẽ như thế nào nhỉ? Càng nghĩ, cô càng nở ra nụ cười nham hiểm.
“ Để xem, tôi với cô ai là người chiếm được người đàn ông này!”
Lời nói giống như một lời tuyên chiến. Và cũng như bao lần, đã tuyên chiến thì cô phải giành thằng lợi bằng được...
Cứ thế, cổ của Lâm Thần in chi chít những vết hôn của Nguyệt Sương. Cô ấy hôn đến mức mà mối của cô tái nhợt đi... Đúng là một thử thách kỳ lạ cơ mà.
Ngay lúc này, cô lại nhìn môi của Lâm Thần. Hôn cổ anh ta khiến cho thân thể cô nóng ran. Cái cảm giác kỳ lạ đó lại xuất hiện. Lúc này, cô chỉ muốn làm thân mật hơn nữa...
Nếu như ngày trước, đến chết cô cũng không dám làm chuyện này. Vừa nghĩ đến là cô cảm thấy nó vô cùng dơ bẩn và hèn hạ. Chỗ đó ẩn chứa rất nhiều vi khuẩn, tại sao lại hai người lại có thể làm chuyện như vậy... Tuy nhiên, trái tim của cô đang đập thịnh thịch, cảm giác hào hứng khi làm chuyện đó với anh ta khiến cho cô vô cùng khó hiểu.
Đây...chẳng lẽ là tình yêu? Ngay khi nghĩ tới, cô lắc đầu lia lịa. Đây chắc chắn không phải, cô chỉ có chút hứng thú với anh ta thôi, làm sao có thể yêu một tên “biến thái” như này được. Đúng là nực cười hết sức! Ấy thế mà ma xui quỷ khiến như nào, cô lại nhắm mắt, từ từ đưa bờ môi đỏ mọng của mình đến sát môi Lâm Thần. Lúc này, cô chẳng nghĩ được gì cả, chỉ nghe theo con tim sai khiến...
Ngửi mùi hương nam tính, Nguyệt Sương lại càng mê man. Thậm chí, cô còn dùng tay ôm chặt Lâm Thần cảm nhận được cơ thể săn chắc của cậu ta.
Ngay lúc hai bờ môi chỉ còn cách nhau một chút, hai tay cậu đột nhiên cử động. Nguyệt Sương ngay lúc này bừng tỉnh, cô luống cuống tay chân, không biết làm cách nào... Trong lúc này, đầu của cô tựa vào vai Lâm Thần rồi giả vờ nhắm mắt.
Lâm Thần mệt mỏi mở mắt, một cảm giác mềm mại nặng nề truyền tới. Thật sự đúng là nguy hiểm, tự dưng cậu lại ngủ ở ngay đây. Cậu xoay đầu nhìn sang cánh cửa, có vẻ như mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Mà rốt cuộc tại sao lại có cái cảm giác mềm mại như vậy, rồi còn mùi hương này từ đâu ra? Cậu nghi ngờ ngoảnh xuống thì đột nhiên một chuyện chấn động đập vào mắt cậu.
Nguyệt Sương...cô ấy thế mà lại dựa vào cậu.
“ Tôi...tôi đã coi anh giống như vậy mà...thế mà anh lại dám nhắc đến người đàn bà khác”
Chẳng hiểu sao cô lúc này lại cảm thấy vô cùng tức tối, giống như bị phản bội vậy. Tuy rằng anh ta với cô cũng chưa đến mối quan hệ đó nhưng cô sẽ không cho phép anh ta có người đàn bà khác. Anh ta chỉ được phép ở bên cạnh cô mãi mãi.
Anh ta nghĩ mình là ai? Đã dám xoa đầu cô thế mà dám nghĩ đến một người khác? Đúng là to gan, thực sự không thể chấp nhận được.
Vẻ mặt Nguyệt Sương rơi vào trầm tư, mặc cho lúc này cô vẫn ở trong lòng Lâm Thần. Hiện tại, nghe cái lời nói từ miệng anh ta, cô biết được rằng cô gái tên Tiểu Ngọc đó có vẻ cũng rất thân thiết với anh ta. Thậm chí, cô suýt chút hộc máu khi nghe thấy lời từ anh ta:
“ Tiểu Ngọc, đêm rồi... đừng có quậy trên giường anh nữa.”
Thực sự đây là lần đầu cô tức điên như vậy. Thậm chí cô còn cảm tưởng lửa giận của mình có thể thiêu rụi toàn bộ trái đất này cơ chứ. Cô thề với lòng mình là phải khiến cho anh ta hối hận vì dám quen người phụ nữ khác ngoài cô. ( Quá vô lý)
Tuy nhiên, bây giờ cô nên làm cách nào? Thân là tiểu thư cao quý, cô không thể đột nhiên bắt anh ta chia tay ả kia được. Hơn nữa, mẹ của cô cũng không chấp nhận chuyện này. Còn nếu để anh ta cứ dây dưa với ả ta đó thì chắc chắn cô sẽ không thể ngủ yên được. Đâu có một đứa con gái nào chịu được cảnh được xoa đầu nhưng người xoa đó lại nhắc về đứa con gái khác.
Cô sờ đôi môi đỏ mọng của mình, ngay khi tay chạm môi, có một ý tưởng vô cùng bá đạo nảy ra trong đầu. Nghĩ đến kế hoạch này, ánh mắt đen láy của cô bỗng nhìn chằm chằm vào cái cổ của Lâm Thần.
Vì đang tức giận nên cô chẳng có chút xấu hổ nào. Lợi dụng Lâm Thần vẫn ngủ say, Nguyệt Sương dùng đôi môi nhỏ nhắn dí chặt vào cổ Lâm Thần. Rất may là Lâm Thần còn ngủ chứ nếu cậu thức dậy thì sẽ trợn mắt há mồm trước hành động này của cô nàng này.
Sau vài phút, Nguyệt Sương mới chịu nhả ra, một vết hằn dấu môi đỏ mọng được in thẳng vào cổ Lâm Thần. Nhìn tác phẩm của mình, cô cảm thấy cách này thật là tốt nha. Vết kia cô dùng khá nhiều lực nên chắc chắn nó sẽ rất khó xóa... Nghĩ đến cảnh cô gái tên Tiểu Ngọc đó phát hiện dấu vết này thì sẽ như thế nào nhỉ? Càng nghĩ, cô càng nở ra nụ cười nham hiểm.
“ Để xem, tôi với cô ai là người chiếm được người đàn ông này!”
Lời nói giống như một lời tuyên chiến. Và cũng như bao lần, đã tuyên chiến thì cô phải giành thằng lợi bằng được...
Cứ thế, cổ của Lâm Thần in chi chít những vết hôn của Nguyệt Sương. Cô ấy hôn đến mức mà mối của cô tái nhợt đi... Đúng là một thử thách kỳ lạ cơ mà.
Ngay lúc này, cô lại nhìn môi của Lâm Thần. Hôn cổ anh ta khiến cho thân thể cô nóng ran. Cái cảm giác kỳ lạ đó lại xuất hiện. Lúc này, cô chỉ muốn làm thân mật hơn nữa...
Nếu như ngày trước, đến chết cô cũng không dám làm chuyện này. Vừa nghĩ đến là cô cảm thấy nó vô cùng dơ bẩn và hèn hạ. Chỗ đó ẩn chứa rất nhiều vi khuẩn, tại sao lại hai người lại có thể làm chuyện như vậy... Tuy nhiên, trái tim của cô đang đập thịnh thịch, cảm giác hào hứng khi làm chuyện đó với anh ta khiến cho cô vô cùng khó hiểu.
Đây...chẳng lẽ là tình yêu? Ngay khi nghĩ tới, cô lắc đầu lia lịa. Đây chắc chắn không phải, cô chỉ có chút hứng thú với anh ta thôi, làm sao có thể yêu một tên “biến thái” như này được. Đúng là nực cười hết sức! Ấy thế mà ma xui quỷ khiến như nào, cô lại nhắm mắt, từ từ đưa bờ môi đỏ mọng của mình đến sát môi Lâm Thần. Lúc này, cô chẳng nghĩ được gì cả, chỉ nghe theo con tim sai khiến...
Ngửi mùi hương nam tính, Nguyệt Sương lại càng mê man. Thậm chí, cô còn dùng tay ôm chặt Lâm Thần cảm nhận được cơ thể săn chắc của cậu ta.
Ngay lúc hai bờ môi chỉ còn cách nhau một chút, hai tay cậu đột nhiên cử động. Nguyệt Sương ngay lúc này bừng tỉnh, cô luống cuống tay chân, không biết làm cách nào... Trong lúc này, đầu của cô tựa vào vai Lâm Thần rồi giả vờ nhắm mắt.
Lâm Thần mệt mỏi mở mắt, một cảm giác mềm mại nặng nề truyền tới. Thật sự đúng là nguy hiểm, tự dưng cậu lại ngủ ở ngay đây. Cậu xoay đầu nhìn sang cánh cửa, có vẻ như mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Mà rốt cuộc tại sao lại có cái cảm giác mềm mại như vậy, rồi còn mùi hương này từ đâu ra? Cậu nghi ngờ ngoảnh xuống thì đột nhiên một chuyện chấn động đập vào mắt cậu.
Nguyệt Sương...cô ấy thế mà lại dựa vào cậu.
Danh sách chương