Nguyệt Sương cảm thấy vô cùng thích thú khi được bàn tay của Lâm Thần chạm vào đầu. Nó được biểu hiện thông qua vẻ mặt cho đến hành động tiếp theo của cô ấy. Thậm chí, đôi môi đỏ mọng của cô còn không thể kìm lại được mà phát ra âm thanh:

“ Thật...thật là thoải mái quá đi, tại sao...tại sao bàn tay của anh ta lại có thể khiến mình thoải mái như này...”

Nguyệt Sương càng ngày càng dựa gần vào thân thể Lâm Thần, tuy rằng thân thể run rẩy kinh liệt vì căng thẳng nhưng cô làm sao có thể chống lại được cái cám dỗ đó. Cuối cùng, cho đến khi thân thể cô dựa được vào Lâm Thần, lúc này cô mới nhắm mắt lại để cảm nhận.

Chưa bao giờ cô có thể nghĩ mình lại có thể trải nghiệm cái cảm giác ấm áp này. Cái cảm giác an toàn, dễ chịu, không cần nghĩ gì cả... Giống như chỉ cần ở cùng với người này thì tất cả mọi âu lo đều tan biến cho dù khó khăn gian khổ như thế nào.

Bản thân cô thừa nhận rằng mình là một con người không hề ưa nam sinh. Thậm chí còn sinh ra ác cảm. Bởi trong thâm tâm cô luôn nghĩ rằng: Nam sinh chỉ quen biết cô bởi những ý nghĩ dơ bẩn... Điều này khiến cho cô luôn luôn mang một tâm lý đề phòng cao độ.

Tuy nhiên, đối với anh ta, cô lại không hề cảm nhận được ánh mắt “dâm tà” như những tên khác. Hết lần này đến lần khác, anh ta đều giúp cô, cho dù cô làm những việc rất “quá đáng”. Ấy thế mà trong lúc cô khó khăn nhất, anh ta lại là người duy nhất chăm sóc tận tình cho cô, hơn thế nữa, anh ta còn chẳng sợ bị bệnh của cô lây nhiễm.

Trái tim cô đập loạn từng nhịp, càng nghĩ cô lại càng mê man. Ánh mắt sắc sảo nhìn về khuôn mặt Lâm Thần đang ngủ. Ngay sau đó, cô không nhịn được bật cười, vừa cười cô vừa híp mắt nói:

“ Thầy ngủ rồi… hehe em có thể làm bất cứ điều gì phải không?”

Lời nói giống như đang chuẩn bị làm điều gì đó, nếu Lâm Thần nghe được thì chắc chắn sẽ nhảy dựng lên. Đây chẳng khác gì một tên lưu manh nói cả. Ấy thế mà Nguyệt Sương lại dám nói như thế trước mặt cậu.

Ngay sau câu nói đó, cô đưa bàn tay lên mái tóc Lâm Thần. Vừa đặt lên đầu cậu ấy, cô liền xoa xoa. Cái cảm giác này giống như cô đang là coi Lâm Thần là em trai cô vậy. Đây chính là cảm giác chiến thắng mà cô mong chờ bấy lâu.

“ Haha… thầy thấy chưa… em đã nói là em sẽ cho thầy biết mùi vị của kẻ thua cuộc cơ mà.”

Mũi hếch lên, cô vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.

“ Thầy tưởng thầy giỏi lắm sao. Lúc nào cũng khiến em thua thảm bại. Bây giờ thì thế nào, thầy cũng chỉ có thể bị em dẵm dưới chân mà thôi”

Nguyệt Sương vô cùng kiêu ngạo, thậm chí, để biểu hiện sự kiêu ngạo đó, cô ấy còn đứng dậy, đưa chiếc chân bọc quần tất lên cằm của Lâm Thần. Bàn chân mềm mại trắng nõn cộng thêm chiếc quần tất khiến cho nó giống như một tác phẩm hoàn mỹ, ấy thế mà lúc này nó lại dùng để “sỉ nhục” một người khác.

Cảm giác mình giống như một vị hoàng hậu, còn Lâm Thần lúc này giống như một kẻ hầu, cô lại càng muốn thêm nữa. Thậm chí, cô còn thấy được kẽ hở mặt nạ của Lâm Thần.

Cái cảm giác tò mò truyền tới, phải biết lúc trước, khi cô ngã vào anh ta, lúc đó cô mới biết khuôn mặt ấy là giả. Tuy chỉ lộ một mảng nhưng thực sự nó quá đẹp, đẹp đến nỗi mà lúc đó cô chỉ muốn nhảy vào “cắn”, rất may là lý trí cô đủ mạnh để chống lại cám dỗ đó. Nếu không thì… nghĩ đến chuyện xấu hổ đó, cô không tự chủ đỏ mặt.

Bình thường thì cô muốn chiến thắng mới có thể gỡ được mặt nạ đó. Tuy nhiên, lúc này anh ta đang ngủ, tội gì cô phải cố gắng thắng anh ta nhỉ? Anh ta ngủ thì cô làm gì cũng được cơ mà, ngay cả việc dùng chân để “sỉ nhục” mà cô cũng làm được.

Đến lúc này, cô nở một nụ cười bí hiểm cùng với giọng nói nghe rất là “chính nghĩa”:

“ Anh đeo mặt nạ trước nữ hậu như tôi là tội đày trời. Tôi sẽ tịch thu chiếc mặt nạ đó”

Ngay sau đó, cô từ từ gỡ chiếc mặt nạ đó ra. Và rồi, chính cô cũng phải há hốc mồm khi chứng kiến được vẻ mặt thực sự của Lâm Thần.

Cô thề trong lòng mình là chưa bao giờ cô nhìn thấy được khuôn mặt tuyệt hảo này ở trên đời. Quá đẹp, đẹp tới nỗi mà cô thậm chí cô còn tưởng đây là tranh vẽ.

Cô biết được anh ta đẹp nhưng không ngờ nó lại đẹp như này. Với vẻ mặt này, thậm chí những ngôi sao hạng A cũng phải xách dép, tại sao anh ta lại chịu đi làm “gia sư” với cô. Chẳng lẽ…

Vừa nghĩ đến, cô lại lắc đầu bỏ qua cái suy nghĩ điên rồ đó. Nếu anh ta thích mình thì tại sao anh ta lại không nhân cơ hội tỏ tình với cô. Cô cảm giác anh ta chỉ xem cô giống như em gái mình.

Đúng lúc này, bàn tay Lâm Thần đột nhiên chạm vào đầu , điều này khiến cho cô thót tim, không tự chủ được muốn đẩy ra. Tuy nhiên, có vẻ như sức lực Lâm Thần vẫn còn lớn, cô nhanh chóng bị bàn tay còn lại của Lâm Thần ôm eo rồi đưa vào trong lòng cậu ấy.

Lâm Thần vừa ôm Nguyệt Sương, tay còn lại xoa đầu em ấy vừa nói mớ:

“ Tiểu Ngọc, anh thưởng cho em nè…”

Vừa nghe thấy câu nói đó, tâm trạng Nguyệt Sương bỗng trầm xuống. Cô lúc này chẳng còn tâm trí nào quan tâm đến việc anh ta ôm cô cả, điều cô chú ý chính là Tiểu Ngọc là ai??? Tại sao anh ta lại nhắc tới người khác khi ôm cô???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện