Lâm Thần ngơ ngác, bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng này. Nhìn Nguyệt Sương ôm mình như vậy mà cậu không dám thở. Cũng may là em ấy đang ngủ say, nếu Nguyệt Sương thức dậy lúc này thì cậu không biết nên đối mặt như thế nào.

Cảm nhận được hơi thở đều đặn của Nguyệt Sương, cậu nín thở rồi từ từ đưa cô ấy nằm xuống. Động tác vô cùng nhẹ nhàng giống như đang ôm một thứ vô cùng quý giá.

Chuyện này nghe có vẻ đơn giản nhưng đã tốn kha khá thời gian của cậu. Lúc Nguyệt Sương nằm ngoan trên chiếc ghế đó thì cũng là lúc gần 9 giờ. Thời gian tuy cũng đã rất muộn rồi nhưng cậu vẫn muốn làm thứ gì đó cho em ấy.

Cậu đứng dậy, đi ra ngoài, tuy nhiên, trước khi đi ra thì cậu cũng kịp dùng áo của mình đắp cho em ấy. Tuy rằng cái chăn không biết từ đâu ra mà đắp lên người cậu nhưng nó không đủ ấm để giúp em ấy ngủ ngon. Vậy nên cậu mới dùng chiếc áo của mình để đắp tạm cho em ấy.

Mà cậu cũng không hiểu tại sao, cổ của cậu có cảm giác đau rát như vậy. Cái cảm giác giống như có ai đó “bóp gió” cổ cậu vậy. Suy nghĩ vu vơ trong chốc lát, cậu lắc đầu bỏ qua.

Bây giờ cậu nên nấu cho em ấy ít món ngon trước khi mình rời đi, bởi cậu biết Nguyệt Sương cả tối nay chưa ăn cơm, nếu dậy mà chỉ ăn mỗi cháo thì nghe có vẻ không tốt lắm.

Ngay khi đến phòng bếp, cậu bắt gặp một người con trai mặc trang phục đang đứng canh ở phòng đó. Hình như có vẻ anh ta cũng nhận ra cậu, vậy nên ngay khi đến gần, anh ta đã tỏ ra vủi vẻ nói:

“ Anh là thầy giáo của cô chủ nhỉ? Anh đến bếp để nấu thứ gì sao?”

Lâm Thần đương nhiên cũng chẳng giả dối làm gì cả, cậu gật đầu đáp:

“ Đúng vậy! Em ấy đang ốm, mà tôi cũng rảnh nên muốn tự tay nấu cho em ấy!”

Nam bảo vệ nghe thấy vậy, trong lòng cũng có chút ngưỡng mộ với Lâm Thần. Dù sao cô chủ trong căn nhà này cũng là một mỹ nữ, thậm chí các cậu còn rất hiếm khi gặp mặt cô ấy, thế mà người này lại có thể gần gũi với cô chủ mỗi ngày. Hơn nữa, nghe giọng điệu này, cậu cảm giác như mối quan hệ của hai người cũng không đơn giản.

Chẳng lẽ,... sau này anh ta chính là con rể... Vừa nghĩ tới vậy, đầu anh ta nảy số vô cùng nhanh, rất nhanh Lâm Thần đã được vào trong cùng lời nói vô cùng nghiêm túc:

“ Anh cứ nấu đi, tôi hiện tại có việc, nếu có chuyện gì cứ báo tôi một tiếng nhé!”

Thấy cậu ta nhiệt tình như vậy, Lâm Thần cũng gật đầu đáp:

“ Được, cậu cứ đi làm việc của mình đi.”

Khi Lâm Thần xoay người, một cảnh tượng khiến cho tên bảo vệ phải há hốc mồm. Trên cổ của Lâm Thần toàn là dấu hôn, thậm chí có những dấu hôn còn làm cho da tím lại. Thật sự khi nhìn thấy cảnh đó, một đứa FA như cậu chỉ biết ghen tỵ không thôi. Phải hôn mạnh như nào mới tạo ra được “tác phẩm” tuyệt đẹp như vậy chứ...

Không công bằng! Thật là không công bằng! Tên bảo vệ cố gắng đi làm những việc khác để có thể quên đi thứ này. Đúng là muốn cho người ta ghen tỵ muốn chết...

Lâm Thần hiện tại đang tập trung vào cả đống đồ ở dưới. Chiếc dao rất nhanh cũng được cậu cầm lên, từng nguyên liệu được con dao đó xẻ chia...

Trong căn phòng cũ, Nguyệt Sương từ từ mở mắt. Vẻ mặt cô lúc này mới lộ rõ sự sợ hãi...

“ Thật...thật là nguy hiểm” Cô thở gấp cùng giọng nói vội vàng.

“ Mà... cái cảm giác đó cũng đâu đến nỗi tệ”

Cô mơ tưởng đến cảnh ôm ấp vừa nãy, cứ tưởng anh ta thông minh lắm, cô còn tưởng mình sẽ bị bại lô cơ. Nhưng không, anh ta chẳng hề phát hiện ra, thậm chí, anh ta còn sợ hãi hơn cả cô, giống như coi cô là một thứ vô cùng quý giá. Hơn thế nữa, khi cô lén nhìn biểu cảm lúc đang loay hoay đó, suýt chút nữa cô bật cười.

Cầm lấy chiếc áo mà Lâm Thần đắp cho, cô có cảm giác giống như anh ta chính là người được ông trời ban cho để bù đắp cho những khổ đau lúc trước trải qua.

Một người con trai như vậy thì cô tin không chỉ mình cô, thậm chí bất kỳ một người con gái nào khi tiếp xúc với anh đều sẽ sinh ra cảm tình. Đến cả một người lạnh lùng như cô cũng bị anh ta cảm hóa thì đâu có ai chống nổi mị lực ấy.

Nghĩ tới hợp đồng chỉ có ít tháng, cô cắn răng tự trách, tại sao thời gian mẹ ghi lại thấp như vậy. Nếu có thể quay lại, cô sẽ điền vào trong tờ giấy đó là “không thời hạn”, như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ ở cùng cô cả đời. Được xoa đầu, thưởng thức đồ ăn ngon cùng rất nhiều thứ như vậy thì đối với cô, nó chính là thiên đường.

“ Phải nghĩ cách, phải nghĩ cách...”

Trước khi hết hạn hợp đồng, cô phải tìm cách nào để khiến cho anh ta không thể rời đi. Nghe lời mẹ nói, cô biết anh ta là một người không hề ham tiền, quyền... nhưng cũng chính điều này cũng khiến cho cô đau đầu. Đến cả cô cũng không quyến rũ được anh ta thì làm cách nào để anh ta chịu làm cho cô bây giờ.

“Hừ...đúng là người đàn ông rắc rối... Tôi sẽ cắn chết anh...”

Vừa nói, cô vừa cắn chiếc áo mà Lâm Thần đắp giống như đang trút giận lên người cậu ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện