Chương 927

Lúc Du Ân nhận được điện thoại của Tô Ngưng, cô đang ngồi trong nhà trả lời các bình luận quan tâm của cư dân mạng trên weibo.

Cô không ngờ bản thân lại nổi tiếng như vậy, càng không biết Phó Đình Viễn đã bảo nhân viên phụ trách phát sóng cho góc nghiêng của cô lên sóng. Sau khi về nhà, ổn định lại tâm trạng, cô mới có tâm tư lấy điện thoại ra lướt. Vừa lên mạng, cô bỗng phát hiện không biết từ lúc nào mà trên weibo của mình đã có nhiều người hâm mộ tràn vào bình luận tới thế.

Hơn nữa còn có rất nhiều người quan tâm, hỏi thăm xem cô có bị thương không, bởi vì ai cũng nhìn thấy vào mấy giây cuối cùng, có người cầm gì đó tạt về phía cô.

Du Ân cảm động lắm, thế nên thành thật ngồi trả lời từng bình luận một, báo bình an cho những người ái mộ đã tốt bụng quan tâm cô.

Đương nhiên cô cũng đã nhìn thấy hotsearch trên mạng, đặc biệt là hotsearch về tình bạn giữa cô và Tô Ngưng.

Nói đến Tô Ngưng, cô lại cảm thấy vừa kiêu ngạo, vừa tự hào trong lòng.

Đời này, chỉ cần có một người bạn chân thành như vậy là đủ lắm rồi.

Nghe Tô Ngưng ở đầu dây bên kia nói rằng có tạp chí muốn hẹn các cô chụp hình, Du Ân ngạc nhiên vô cùng: “Bộ ảnh thời trang bom tấn hai người?”

Du Ân có thể hiểu tại sao tạp chí lại muốn hợp tác với Tô Ngưng. Dù sao Tô Ngưng cũng là ngôi sao nữ nổi tiếng, trên weibo có hơn triệu người hâm mộ, hoàn toàn đủ khả năng kéo lượng tiêu thụ của tạp chí lên cao.

Nhưng chụp cô để làm gì? Cô chỉ là một người bình thường, đâu có sức thu hút cũng như kêu gọi gì đâu.

Tô Ngưng nói vào trong điện thoại: “Còn không phải là vì độ chú ý của hai chúng ta trên mạng bây giờ đang cao ngất ngưởng đó sao, nên tớ nghĩ có lẽ tạp chí cũng muốn nương theo làn sóng này thu hút danh tiếng cho bản thân, đề cao mức tiêu thụ của tạp chí.”

Tô Ngưng chọc cô: “Nhìn từ góc độ nào đó thì chuyện này chứng tỏ rằng Du Ân à, cậu nổi tiếng rồi.”

Du Ân dở khóc dở cười, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân sẽ trở nên nổi tiếng.

Không đúng, phải nói là chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân sẽ nổi tiếng bằng cách này. Bởi thân là nhà biên kịch và nhà văn, cô cũng muốn mình có tiếng tăm lắm chứ.

“Cậu không thấy sao, lúc này trên mạng toàn bàn tán về dung mạo của cậu không đó, nghe nói lúc phát sóng trực tiếp khán giả muốn nhìn cậu đến phát điên đó.” Tô Ngưng thuận lại những bình luận trên mạng: “Còn có người nói với gương mặt này, cậu hoàn toàn có thể ra mắt luôn á.”

“Tớ cũng biết với nhan sắc đó của cậu, cậu hoàn toàn có thể ra mắt. Bởi trong lòng tớ, cậu chính là người đẹp hàng thật giá thật đó.” Tô Ngưng không hề keo kiệt lời tán dương với Du Ân.

Du Ân mỉm cười: “Cảm ơn cậu đã đánh giá tớ cao như vậy.”

Thật ra cách đây rất lâu, Tô Ngưng cũng đã từng nói, lý do hồi trước cô ấy muốn kết bạn với cô là vì gương mặt đó. Sau này khi đã trở thành bạn thân rồi, cô ấy lại mê tít tài năng của cô.

Còn nói đãi ngộ của cô và Chu Trường Ninh ngang nhau. Lúc đầu Tô Ngưng cũng bị thu hút với diện mạo của Chu Trường Ninh, sau đó mới bị tài năng và học thức của Chu Trường Ninh chinh phục.

Suy cho cùng thì Tô Ngưng chính là loại người nhìn mặt xem người.

“Cậu chỉ cần nói có muốn chụp hay không thôi mà?” Tô Ngưng làm nũng với Du Ân trong điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện