Chương 928

Du Ân vừa nghe thấy giọng điệu này của cô ấy là hiểu ngay Tô Ngưng cũng muốn chụp. Nếu Tô Ngưng không muốn thì đã kiếm cớ từ chối giùm hai người từ lâu rồi, nhưng bây giờ cô ấy lại cố ý gọi điện tới hỏi ý kiến của cô, điều này đã gián tiếp biểu lộ thái độ của Tô Ngưng.

Trước giờ Du Ân chẳng có thể nào chống cự nổi chiêu làm nũng của Tô Ngưng, đùa gì vậy, một người đẹp hoàn mỹ như vậy tỏ vẻ nũng nịu với mình, ai mà chịu nổi được chứ?

Lòng cô lập tức dao động: “Nhưng mà trước giờ tớ chưa từng chụp ảnh bìa tạp chí, lỡ đâu đến lúc đó biểu hiện của tớ cứng quá, không chụp được tấm ảnh nào đẹp thì phải làm sao?”

“Yên tâm, cậu không phải làm gì cả, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng là bức tranh đẹp rồi.” Tô Ngưng vỗ ngực cam đoan: “Với lại không phải còn có tớ nữa sao? Tới lúc đó tớ sẽ dạy cho cậu tư thế chụp.”

Du Ân vẫn còn thấy hơi lo: “Thế lỡ đâu tớ ảnh hưởng đến sức mua của bên họ thì phải làm sao? Chuyện này chắc chắn sẽ tác động lớn để chuyện lên bìa tạp chí sau này của cậu đó.”

Cho dù Du Ân không theo nghề thời trang thì cũng biết chuyện nếu sức kêu gọi của một ngôi sao không đủ mạnh, hoặc là sau khi chụp xong lại không thúc đẩy được lượng tiêu thụ thì về sau, tạp chí sẽ hiếm khi mời lại ngôi sao đó.

Biểu hiện trước giờ của Tô Ngưng luôn rất tốt, nếu chẳng may bị cô liên lụy thì phải làm sao bây giờ?

Tô Ngưng khẳng định chắc nịch: “Cậu phải tin tưởng sự xảo quyệt của các biên tập bên mảng thời trang chứ, trước giờ họ luôn là người biết thứ gì dễ dàng thu hút mọi người nhất đấy. Nếu họ đã dám chọn, tức là chắc chắn sẽ bật lên thôi.”

Tô Ngưng cảm khái nói một câu: “Thật ra tớ rất hiểu tính cách của cậu thế nào, nên tới mới khuyên cậu đi chụp. Bởi vì tớ mong hai chúng ta có thể lưu giữ những kỷ niệm tốt đẹp này lại, đây sẽ là ký ức tươi đẹp nhất chỉ thuộc về riêng mình tớ và cậu.”

“Được.” Du Ân lập tức bị những lời này của Tô Ngưng thuyết phục, không tiếp tục do dự nữa mà đồng ý luôn.

Tô Ngưng nghĩ ngợi một chút rồi nhắc nhở cô: “Cậu có cần hỏi Phó Đình Viễn một tiếng không? Lỡ anh ta không cho cậu chụp thì sao?”

Tô Ngưng đã phát hiện từ lâu rằng dục vọng độc chiếm của Phó Đình Viễn dành cho Du Ân không phải mãnh liệt bình thường thôi đâu.

Hơn nữa, dù thế nào đi nữa thì chuyện này cũng sẽ khiến Du Ân hoàn toàn bại lộ trước mặt công chúng, lỡ đâu Phó Đình Viễn không chịu thì sao. Cô ấy thật sự không muốn nhìn thấy hai người vừa làm hòa lại cãi nhau chỉ vì mình đâu.

“Đây là chuyện riêng của tớ, anh ấy sẽ không quản đâu.” Du Ân trả lời như vậy.

Phó Đình Viễn vừa mới tới: “…”

Anh sẽ không quản chuyện gì? Chỉ cần liên quan tới cô, chuyện gì anh cũng muốn quản hết đó.

Tô Ngưng khẽ mỉm cười, sau đó vui sướng khi người gặp họa, nói: “Cậu cũng đọc thấy bình luận trên mạng rồi nhỉ? Mọi người đều nói chỉ sợ là Phó Đình Viễn vẫn còn trong quá trình cua vợ sấp mặt đó. Có người còn bảo hy vọng cậu có thể lạnh nhạt với Phó Đình Viễn lâu thêm một chút nữa kìa.”

Tô Ngưng không hổ là người lướt mạng 5G, chút gió thổi cỏ lay trên mạng cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của cô ấy.

“Anh sẽ không quản chuyện gì?” Du Ân còn chưa kịp trả lời Tô Ngưng thì bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm thấp của Phó Đình Viễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện