Du Ân thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: “Vậy mấy ngày tới sẽ làm phiền cô rồi.”

Chu Mi nở nụ cười: “Không sao, tôi rất hoan nghênh.”

Bởi vì cơ thể Du Ân không có gì đáng ngại, cho nên sau đó cô cùng Chu Mi rời khỏi bệnh viện, trở về chỗ ở hiện tại của mình thu dọn đồ đạc.

Trong phòng làm việc của Hứa Hàng, Phó Đình Viễn hai tay xỏ túi quần đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Du Ân và Chu Mi cùng ngồi xe rời đi, lúc này mới thu hồi tầm mắt.

Hứa Hàng đi tới đưa cho anh một tách cà phê: “Cậu bây giờ được xem là gì đây? Quan tâm đến vợ cũ như vậy?”

Phó Đình Viễn mờ mịt rũ mắt xuống: “Chẳng lẽ tôi phải trơ mắt nhìn cô ấy bị Du Tùng quấy rối?”.

Hứa Hàng nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, cậu có thể không quan tâm. Hôn nhân đã ly dị, không cần phải quan tâm nữa.”

Phó Đình Viễn: “…”

Hứa Hàng sao lại vô lương tâm như vậy?

Đều đã quên lúc trước Du Ân làm đồ ăn ngon ném vào dạ dày của bọn họ

sao?

Hứa Hàng lại nói: “Cậu thật sự không biết hay giả vờ không biết? Hiện tại Du Ân gặp phải những chuyện rắc rối này, đều là bởi vì cậu mà ra.”

“Nếu cậu không dây dưa không dứt với cô ấy, Thẩm Dao có thể xuống tay với cô ấy?”Hứa Hàng từng chữ từng chữ nói ra, Phó Đình Viễn phiền lòng quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vừa rồi anh nhận được điện thoại của Chu Nam, nói đã điều tra được kết quả rồi.

Du Tùng sở dĩ biết chỗ ở của Du Ân là có người gửi tin nhắn thông báo cho ông ta.

Số nhắn tin gửi cho Du Tùng là số dùng một lần, nhưng Chu Nam lại đi sâu điều tra một chút, phát hiện tài khoản kia là nhân viên của Phó Thiến Thiến

mua.

Điều này dễ dàng nhận thấy, em gái anh ở sau lưng giở trò quỷ.

Mà nếu là Phó Thiến Thiến làm, vậy khẳng định cũng không thoát khỏi liên quan tới Thẩm Dao.

Bộ dạng đức hạnh của Phó Thiến Thiến, hành động theo tình cảm, hiểu biết theo lý trí, khiến cô ta không nhằm vào Du Ân nữa là chuyện không có khả năng, cho nên anh vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa híp mắt nghĩ, làm thế nào ứng phó với em gái thị phi Phó Thiến Thiến này đây.

Trong đầu bỗng nhiên xẹt qua lời Thẩm Dao nói ở trước mặt anh cách đây không lâu, Thẩm Dao nói Phó Thiến Thiến vẫn lăn lộn như vậy cũng không phải cách hay, không bằng đưa cô ta ra nước ngoài để đánh bóng.

Thứ nhất làm cho cô ta biến mất khỏi Giang Thành một thời gian, làm cho người khác quên đi tin tức đào hoa của cô ta một chút.

Thứ hai để cho cô ta chịu chút khổ, nói không chừng có thể hiểu chuyện hơn nhiều.

Phó Đình Viễn lúc ấy cảm thấy, nếu anh đưa Phó Thiến Thiến ra nước ngoài, mẹ anh khẳng định không nỡ, lại muốn tìm anh gây chuyện.

Anh vừa nghĩ đã cảm thấy đau đầu, cho nên cũng không có không hành động.

Nhưng lúc này anh cảm thấy, chủ ý này của Thẩm Dao không tệ.

Mặc kệ mẹ anh có náo loạn hay không, chủ ý của anh đã quyết.

Du Ân đơn giản thu dọn mấy đồ dùng của mình, lại mang theo máy tính, sau đó theo Chu Mi đến chỗ ở của cô ta.

Căn hộ của Chu Mi ở gần tòa nhà Phó thị, vị trí rất tốt, diện tích khoảng một trăm năm mươi mét vuông, trang trí theo phong cách tối giản của Bắc Âu, rất giống với tính cách của Chu Mi.

Thân là trợ lý đắc lực của Phó Đình Viễn, Chu Mi được coi là kim lĩnh nhất tộc* của thành phố này, thu nhập không nhỏ.

*Kim lĩnh nhất tộc: những gia đình giàu có, quyền lực, ở đây ý chỉ Chu Mi có cuộc sống như con cái của một gia tộc giàu có và lớn mạnh

Chu Mi dẫn Du Ân đến một phòng khách hướng nam: “Cô ở phòng này đi, bên này ánh sáng tốt, thư phòng của tôi, cô cũng có thể sử dụng tùy ý, dù sao ban ngày tôi ở công ty, cũng không dùng.”

Du Ân vội vàng nói: “Cảm ơn.”

Chu Mi lại dẫn cô làm quen với môi trường chung cư một chút, hai người sau đó ngồi xuống quầy bar.

Chu Mi cười nói với Du Ân: “Đối diện cửa là nhà Chu Nam, có điều cậu ấy không ở đây.”

Du Ân rất tò mò: “Vì sao?”

Vị trí tốt như vậy, môi trường tốt như vậy, Chu Nam vì sao không ở?

Chu Mi nói: “Bởi vì mẹ tôi có đôi khi đến ở vài ngày, cậu ấy không chịu nổi cả ngày bị mẹ tôi thúc giục kết hôn, dứt khoát chuyển đi.”

Du Ân bật cười: “Cậu ấy thật là đáng yêu, mẹ cô đối với các cô thật tốt.”

Chu Mi rũ mắt xuống, giọng điệu hơi ảm đạm: “Phải nói là bà ấy đối với đứa con trai Chu Nam này thật tốt.”

Thấy Du Ân vẻ mặt khó hiểu, Chu Mi lại nói: “Chỗ chúng tôi trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng, trong mắt mẹ tôi chỉ có đứa con trai là Chu Nam này, căn bản không có tôi”

“Sau này bà ấy cả ngày luôn miệng nói, tất cả mọi thứ của bà ấy và ba tôi đều là của Chu Nam, nhưng thật ra bọn họ có cái gì? Chỉ có một ít tiền, còn đều là tôi đưa.”

Du Ân có chút kinh ngạc, hóa ra lấy tiền từ chỗ con gái Chu Mi này, sau đó để lại cho con trai?

“Mỗi lần tới đều chỉ mang theo đồ Chu Nam thích ăn, tôi chính là thuận tiện đi theo Chu Nam ăn chực một chút mà thôi.”

“Mỗi lần cô ấy đều ở lại chỗ tôi, nói không nỡ để Chu Nam nhọc lòng chăm sóc bọn họ, lại không đau lòng con gái như tôi một ngày ba bữa thay đổi thú vui cho bọn họ.”

“Chu Nam đã kháng nghị với bà ấy rất nhiều lần. bảo bà ấy đường trọng nam khinh nữ như vậy, bảo bà ấy đối xử công bằng, nhưng bà ấy căn bản không nghe.”

“Chu Nam nói chờ sau này sẽ lấy tất cả những gì thuộc về tôi trà lại cho tôi.“

Chu Mi cười tự giễu:  “Kỳ thật điều tôi quan tâm không phải là số tiền đó, mà là người làm mẹ như bà ấy… có thể cho tôi nhiều sự yêu thương hơn một chút được không? “Nếu lúc trước chúng tôi không được quỹ từ thiện của Phó thị cứu trợ, ta đã bị bà ấy buộc phải bỏ đi làm thuê để cho Chu Nam đi học.”

Những lời nói của Chu Mi khiến Du Ân rất đau lòng, đều nói mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, hóa ra thật sự là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện