Dù kết quả cuối cùng có ra sao thì ít nhất khi ở bên anh ta, tâm trạng của mình cũng luôn vui vẻ ngọt ngào.
Nhưng về phía ông chủ nhà mình, một câu nói cũng có thể khiến người ta nghẹn chết…
Trong lòng âm thầm thở dài một hơn, Chu Mi tiến lên phía trước, chủ động nói với Du Ân: “Cô Du, tôi mua chút đồ ăn cho cô, cô hãy ăn một chút.”
Du Ân cảm kích nói lời cảm ơn với cô ta: “Cảm ơn.”
Du Ân không nhìn Phó Đình Viễn thêm lần nào nữa, toàn bộ quá trình để coi Phó Đình Viễn như không tồn tại.
Phó Đình Viễn cũng bị sự lạnh lùng của cô chọc tức, anh xoay người đi đến bên cửa sổ, cắn chặt môi nhìn ra bên ngoài.
Tranh thủ lúc Du Ân đang tập trung ăn cơm, Chu Mi tốt bụng nói với cô: “Hiện giờ tạm thời tốt nhất cô đừng quay lại chỗ mình đang ở, bằng không anh của cô sẽ lại đến tìm cô gây chuyện.”
Du Ân ngây người, sau đó ngán ngẩm trả lời: “Đúng vậy, không thể quay lại nữa.”
Du Tùng chắc chắn sẽ không chịu để yên, sau khi bị cảnh sát bắt đi, cùng lắm anh ta cũng chỉ bị phê bình và giáo dục một trận, sẽ không áp dụng biện pháp quá nặng nề, cho nên anh ta nhất định sẽ tiếp tục đến tìm cô.
“Hay là cô đến chỗ tôi ở vài ngày đi, trước mắt tránh đi một thời gian rồi nói sau.” Chu Mi chủ động mời.
“Chu Mi, cám ơn cô, có điều không cần đâu.” Du Ân theo tự nhiên cự tuyệt đề nghị của Chu Mi.
Cô rất cảm kích Chu Mi, nhưng Chu Mi là trợ lý đắc lực của Phó Đình Viễn, cô không muốn cùng Phó Đình Viễn gặp lại.
Hơn nữa, cô cũng biết rất rõ, chuyện này không phải có tránh né là có thể giải quyết.
Du Tùng và Du Thể Quần một khi xác định cô đã trở lại, tuyệt đối sẽ tìm cô không ngừng nghỉ.
Nghe được cô từ chối Chu Mi, Phó Đình Viễn không vui quay đầu lại nhìn cô.
Du Ân tránh né khỏi tầm mắt của anh, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ngược lại Chu Mi, lại lo lắng hỏi cô: “Vậy cô phải làm sao bây giờ? Cứ bị bọn họ quấy rối như vậy sao?”
“Có phải cô muốn đi chỗ Tô Ngưng không?” Chu Mi dường như nhìn thấu tâm tư của cô: “Lần trước khi chúng ta cùng nhau ăn cơm, Tô Ngưng không phải nói trong khoảng thời gian này cô ấy muốn đi nơi khác quay phim sao?”
Du Ân: “…”
Chu Mi không nhắc nhở, cô còn quên mất chuyện này.
Tô Ngưng quả thật đi quay phim ở nơi khác, trước khi đi còn gửi cho cô một tin nhắn wechat thông báo một tiếng.
Cô còn dặn dò Tô Ngưng một đống lại phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhưng bởi vì gần đây cô viết kịch bản đến choáng váng đầu óc, trong lúc nhất thời cũng không nhớ ra.
Tô Ngưng không có ở đây, cô cũng không vào được nhà Tô Ngưng.
Thấy cô không nói lời nào, Phó Đình Viễn không cho cô từ chối nữa dặn dò: “Lát nữa để Chu Mi cùng cô trở về thu dọn đồ đạc, mấy ngày nay cô hãy ở chỗ của cô ấy.”
Du Ân vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, anh lại trầm mặt nói một câu: “Cô không cần vì tôi mà bài xích tấm lòng của Chu Mi, cô ấy cũng thật lòng coi cô là bạn bè”
Phó Đình Viễn nói xong thì không quay đầu lại rời đi.
Tính cách Chu Mi cực kỳ chậm nhiệt cũng có chút lãnh đạm, không phải là người sẽ tùy tiện mời một người lạ như cô đến nhà ở tạm vài ngày.
Cô ta rất thích Du Ân, cho nên hiếm lắm mới nhiệt tình chủ động một hồi.
Về phân Du Ân, trước kia cô thường xuyên ở trước mặt anh nói Chu Mi là một cô gái tốt, còn thường xuyên mang đồ ăn ngon cho hai chị em Chu Mi Chu Bắc, không thể là không muốn kết bạn với Chu Mi.
Nhưng hiện tại cô bài xích Chu Mi như vậy, anh không cần nghĩ cũng biết là vì anh.
Không ngờ tới Phó Đình Viễn anh cũng có một ngày bị người khác ghét bà như vậy.
Sau khi Phó Đình Viễn rời đi, Du Ân nhìn về phía Chu Mi ở bên cạnh, có chút áy náy nói: “Tôi biết ý tốt của cô, tôi chỉ là…”
Chu Mi lắc đầu cắt ngang lời cô: “Không cần nói nữa, tôi đều hiểu.