Phàn Vân Cảnh đi ra, nụ cười vừa chạm mặt hai người kia liền cứng lặi, lạnh mặt nói: "Ai để hai người đến đây?"

Ân Lương Thần nói: "Chúng tôi đến tìm Tinh Tinh."

Liêu Thanh Minh tiếp lời: "Ngay cả tạm biệt cũng không được sao?"

Phàn Vân Cảnh cười lạnh: "Thật quý hóa quá."

Ba người này cứ gặp nhau là giương cung bạt kiếm đằng đằng sát khí, tóm lại là không ai chịu ai.

Lộ Thiên Tinh tập mãi thành quen, trong lòng bây giờ chỉ muốn tắm nắng thôi...... Vừa bước khỏi cửa chưa tới hai phút nữa. Nghĩ, cậu yên lặng đi đến Phàn Vân Cảnh bên người thì thầm: "Em muốn tắm nắng."

Giọng điệu nũng nịu buồn tủi.

Phàn Vân Cảnh dịu dàng xoa đầu cậu, chuyển địa điểm nói chuyện ra ngoài ban công.

Lộ Thiên Tinh hài lòng kéo ghế mây ra, tiện thể: "Tôi biết mọi chuyện rồi. Bỏ qua việc trước kia từng xảy ra cố sự, mọi người đã làm đủ nhiều cho tôi, không cần phải dằn vặt nữa đau. Từ giờ trở đi không ai áy náy, càng không cần đặt tôi lên trước."

Cậu nói: "Tôi không thể hồi đáp phần tình cảm này."

Dứt khoát thì sẽ bớt tổn thương về sau, đau dài khôgn bằng đau ngắn, dao sắt chặt đứt triệt để là biện pháp duy nhất Lộ Thiên Tinh nghĩ đến.

Mọi người đều hiểu, thậm chí có chút đắc dĩ.

Liêu Thanh Minh lại cười nói: "Tôi đã đoán trước là cậu sẽ nói vậy, nên hôm nay mới đến để tạm biệt. Từ nay về sau không nhắc lại chuyện quá khứ, nhưng chúng ta bây giờ vẫn là chúng ta, vẫn có thể làm bạn được chứ?"

"Được." Lộ Thiên Tinh sảng khoái bắt tay: "Hy vọng anh sẽ bỏ qua hết thảy, bắt đầu một cuộc sống mới."

"Ừm." Liêu Thanh Minh cười cười, tay nắm tay Lộ Thiên Tinh một lúc rồi chủ động buông ra: "Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Liêu Thanh Minh thâm trầm phức tạp, nhưng cách thức xử lý mối quan hệ giữa người với người rất tốt. Nhưng kiểu người bình thường nhìn ngoan ngoãn như Ân Lương Thần lại khó nói chuyện hơn.

Ân Lương Thần cúi đầu im lặng, nếu xung quanh có nền hoa thì chắc chắn là hoa tàn.

Lộ Thiên Tinh không vội vàng, vươn tay hứng những tia nắng dịu dàng. Đầu thu hãy còn ấm áp, tiết trời thoải mái vô cùng.

Lộ Thiên Tinh thở dài, mệt mỏi.

Phàn Vân Cảnh nhíu mày, muốn thúc giục thì đột nhiên Ân Lương Thần lớn tiếng nói: "Em xin lỗi!"

Lộ Thiên Tinh đang ngáp cái thứ hai thì bị dọa nuốt lại, nghẹn khó chịu cả người.

Cậu gật đầu: "Ừm, tha thứ cho cậu. Vừa nãy cũng là nói cho cậu nghe, đừng áy náy, cũng không nên nghĩ nhiều làm gì."

Ân Lương Thần yên lặng gật đầu, còn có chút câu nệ.

Lộ Thiên Tinh tùy tiện tìm đề tài nói: "Nghe nói dạo này cậu làm việc rất năng suất, vất vả rồi."

Ân Lương Thần vẫn đang nghĩ miên man: "E-Em vẫn có thể làm tốt hơn nữa."

Đừng sa thải em!

Lộ Thiên Tinh hiểu ý hắn, bật cười: "Cậu là nghệ sĩ ký hợp đồng với phòng làm việc của tôi mà, tôi chưa tăng lương cho cậu đã đành, giờ còn sa thải oan cậu nữa? Đừng tự coi thường bản thân như vậy chứ."

Ân Lương Thần ngượng ngùng nói: "Mấy hôm trước người đại diện của thầy Lộ trở về, chuẩn bị hợp đồng chia tiền hoa hồng cho em. Nội dung là tiền lời từ phòng làm việc sẽ chia 3% cho nghệ sĩ tùy thuộc theo hiệu suất làm việc, giờ lương em được tăng gấp đôi rồi."

"Thế hả, tốt hen." Lộ Thiên Tinh không ngoài ý muốn, vì theo như cốt truyện, bây giờ là lúc người đại diện kia trở về.

Có chị ấy rồi thì mình khỏi phải quản lý phòng làm việc nữa!

Vui quá.

Lộ Thiên Tinh đột nhiên vỗ vai Ân Lương Thần, cổ vũ nói: "Cố lên, tôi tin cậu mà."

Ân Lương Thần trổ bông, gật đầu thật mạnh: "Vâng, em sẽ cố gắng!"

Ân Lương Thần không có cảm giác an toàn, cần cho hắn một chỗ dựa vững chắc, khiến hắn cảm thấy bản thân luôn được chào đón mới không bị thù hận chiếm cứ.

Hơn nữa mắt nhìn Ân Lương Thần rất khó ai lọt vào được. Ngoại trừ ký ức ba lần luân hồi, còn am hiểu đào tạo những viên trân châu phủ bụi trần. Phàm là người được hắn chọn thì sẽ nổi như cồn, luôn được ngoại giới xưng là mắt thần, không biết bao nhiêu người hâm mộ Lộ Thiên Tinh ký hợp đồng được với một nghệ sĩ tốt.

Đây cũng là lý do khiến người đại diện chia thêm tiền hoa hồng cho hắn, sợ hắn chạy loạn rồi thay lòng đổi dạ.

Người gặp người đi, Lộ Thiên Tinh hãy còn mơ màng là Phàn Vân Cảnh chua loét, vươn tay che mắt cậu: "Đẹp lắm hả?"

Lộ Thiên Tinh giật giật khóe miệng, nói: "Anh cũng nói mấy câu hòa nhã với người ta. Giờ làm bạn bè đồng nghiệp cả, đừng ghen bậy."

Phàn Vân Cảnh cười lạnh, ghen bậy? Thằng đàn ông này trong trường hợp này cũng phải ghen!

Người ngồi trên ghế mây đột nhiên chui vào lòng hắn, má mềm cọ cọ thì thầm: "Em buồn ngủ."

Phàn Vân Cảnh tan chảy, nhấc mông cậu bế lên, dịu nói: "Ừ, ngủ trưa."

Sau đó ngủ với hắn.

......

Khi Tiền Lãng biết được chuyện Lộ Thiên Tinh từ Ân Lương Thần thì gọi ngay cho cậu, nhưng mãi không liên lạc được.

Anh nghĩ Lộ Thiên Tinh làm việc mệt mỏi, có thể đang nghỉ ngơi ở đâu đó, nhắn tin bảo cậu nhớ gọi lại cho mình. Sau đó... đến tận sáng Tiền Lãng vẫn không nhận được tin tức gì từ Lộ Thiên Tinh.

Ân Lương Thần lừa mình sao? Tiền Lãng nửa tin nửa ngờ, mở điện thọai ra.

Lần này bên kia bắt máy rất nhanh, nhưng là một giọng nói căm căm lạnh nhạt quen thuộc: "Có việc gì?"

Lời vừa lọt khỏi cổ bị nuốt lại, Tiền Lãng cẩn thận hỏi: "Có anh Tinh ở đấy không?"

"Ngủ, có gì nói đi." Ngữ điệu Phàn Vân Cảnh rõ ràng trầm ổn, giảm nhỏ âm lượng xuống: "Không có gì thì cúp máy đây."

"Từ từ!" Tiền Lãng biết tính khó ở của vị này, sợ hắn cúp má thật, lua một tràng thật nhanh: "Bộ phim anh Tinh làm khách mời được công chiếu, bài OST được đề cử giải nhạc phim xuất sắc nhất và giải nam phụ xuất sắc nhất. Phía đạo diễn hi vọng anh Tinh có thể xuất hiện, nhân tiện nhận thông báo cho những đề cử giải thưởng khác trong tháng sau."

Tiền Lãng hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Album của anh Tinh nhận được không ít cup. Tôi xem qua bên phía ban tổ chức, chọn ra năm nơi cần phải đến tiệc trao giải, mong anh Tinh sẽ đến."

"Không đi." Trong điện thoại vang lên tiếng từ chối nhỏ nhẹ, giọng điệu có chút bực bội lẫn lười biếng, lại vừa gợi cảm làm người ta bủn rủn cả chân tay.

Phàn Vân Cảnh đớ người, đen mặt quăng một câu "Lát nữa nói tiếp" rồi thẳng tay cúp máy.

Hắn xoay người, thanh niên nằm bên cạnh nửa mặt chôn lên gối mềm, mắt nhắm mắt mở miễn cưỡng nhìn.

Phàn Vân Cảnh mềm lòng, ôm lấy cậu hỏi: "Sao tỉnh rồi?"

"Ồn quá." Lộ Thiên Tinh ngáp lớn, thuận thế vùi đầu vào ngực hắn, nhắm chặt mắt.

"Giờ không ồn nữa, ngủ tiếp đi." Phàn Vân Cảnh cũng cảm thấy buồn ngủ.

Hai người vừa yêu đã xa, hôm qua mặn nồng thật lâu mới ngừng. Chưa chợp mắt được hai tiếng, trời sập cũng phải ngủ đã rồi nói tiếp.

Vì thế, Tiền Lãng lại bị lãng quên, luôn đợi câu "Lát nữa nói tiếp", Lộ Thiên Tinh tối ngủ không được thì nhắn tin đến: "Hồi sáng anh nói gì thế?"

Tiền Lãng: "......"

Ông chủ cái quần què! Yêu vào bị Phàn Vân Cảnh nuôi phế luôn rồi!!

Tiền Lãng gào thét trong lòng, nhưng hãy còn yêu nghề lắm, thuật lại mọi chuyện một lần, hi vọng Lộ Thiên Tinh bỏ chút thời gian sửa soạn đến tiệc trao giải.

Lộ Thiên Tinh hãi hùng: "Tôi được đề cửa nam phụ xuất sắc nhất á? Thiệt hả?"

Tiền Lãng: "Đương nhiên, kỹ thuật diễn của cậu được khen dữ lắm. Đặc biệt là cảnh đánh đàn, dù là cảnh phụ cũng bị truyền khắp nơi."

Lộ Thiên Tinh không biết nên làm vẻ mặt gì.

Cậu đi đóng phim để kéo anti mà, giờ ngẫm lại hệ thống nói gì cũng chả có ích, rõ phí thời gian!

Nhưng nó đi rồi, nhiệm vụ kết thúc, không cần kéo anti nữa.

Lộ Thiên Tinh trả lời: "Tôi đi."

Tiền Lãng: "Được, để tôi báo lại với đạo diễn."

Anh lại nói: "Đúng rồi, còn lễ trao giải album. Cậu được nhiều giải lắm, tôi lược bớt mấy cái nhỏ rồi, còn lại cần phải xuất hiện để tạo quan hệ thôi."

Lộ Thiên Tinh cảnh giác: "Mấy chỗ?"

"Yên tâm đi, nhiều nhất ba chỗ." Tiền Lãng nói: "Tôi đánh tiếng với ban tổ chức trước rồi, chỉ ba nơi thôi mà cậu không đi nữa thì tôi thật sự......"

"Đi đi, tôi đi." Khổ nhục kế lấy lui làm tiến, Lộ Thiên Tinh nào dám từ chối.

Tiền Lãng hài lòng: "Được, tới hôm đó tôi sẽ đến đón cậu. Còn chị Điền cứ để tôi... Đúng rồi, cậu chưa biết chị Điền về rồi nhỉ? Xong đợt này chúng ta nhậu một bữa đi."

Lộ Thiên Tinh: "Tôi không uống rượu được."

Tiền Lãng: "Tôi uống được mà."

Lộ Thiên Tinh: "......"

Quả nhiên, có chỗ tựa thì gan lớn hẳn.

Ngày tiếp theo, Lộ Thiên Tinh bận việc bù đầu. Phải thử quần áo, diễn tập, thu âm, chuẩn bị bản thảo diễn thuyết, không vội không được.

Cùng lúc đó, nghệ sĩ phòng làm việc Lộ Thiên Tinh bắt đầu ra trận.

Không sai, phàm là nghệ sĩ lớn bé ra tác phẩm trong vòng nửa năm nay cần phải có một giải thưởng nào đó để tạo dấu ấn cho bản thân. Tuy không sánh được với Lộ Thiên Tinh nhưng vẫn nên kiếm chút mặt mũi cho công ty.

Nghệ sĩ kiêm chức người chiêu mộ vàng – Ân Lương Thần đang ngồi tại vị trí đợi giải thưởng tân binh thứ hai của mình. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện