Phàn Vân Cảnh thấy, gửi ảnh cap màn hình khung thoại sang: "Chúng ta hợp nhau thật đấy."
Hắn đặt biệt hiệu cho Lộ Thiên Tinh là ngôi sao nhỏ.
Cáo già và ngôi sao nhỏ không phải thật xứng đôi sao.
Lộ Thiên Tinh bị khí cười: "Khác loài, ai xứng đôi với anh."
Phàn Vân Cảnh: "Tình yêu vượt qua giống loài mới là tình yêu khảm sâu vào linh hồn." Còn gửi thêm cái meme ghi chú.
Lộ Thiên Tinh đỏ cả tai, gửi một chữ "Hừ" rồi chẳng nhắn nữa.
Phàn Vân Cảnh có tài dỗ dành người tức giận, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn vô cùng thích trêu Lộ Thiên Tinh.
Xé rách được tấm giấy chắn giữa làm hai người càng thêm thân thiết, dù không ở cạnh nhau, chỉ ngẫu nhiên nói chuyện thôi cũng đã rất ngọt ngào rồi, mùi cơm chó nồng đến mức cả hệ thống lẫn nhân viên công ty chịu không nổi nữa.
Hệ thống mặc niệm: 【 Còn vài ngày nữa là được giải thoát rồi. 】
Nghe thấy tiếng hệ thống, Lộ Thiên Tinh lại nghĩ tới cái gì, dò hỏi: Mày đi nhanh thế hả? Hệ thống vui vẻ: 【 Đúng rồi. 】
Lộ Thiên Tinh: Ừ, vậy mày trả lại ký ức hai lần luân hồi cho tao nha?
Hệ thống: 【 Không thể. 】
Lộ Thiên Tinh suy tư: Có thật mày là hệ thống không vậy.
Hệ thống: 【......】
Hệ thống cũng biết chửi nhé đm!!
Lộ Thiên Tinh không cưỡng ép, chỉ hỏi nguyên nhân: Sao lại không được?
【 Vì đây là điều kiện đặt cược. 】 dù sao Lộ Thiên Tinh đã biết, hệ thống cũng không cần giấu giếm: 【 Lần thứ hai cậu biết trước cốt truyện, không cần tìm hiểu thêm. Với lại đấy không phải ký ức tốt đẹp gì, Phàn Vân Cảnh sợ ảnh hưởng đến cậu nên đã phong ấn lại rồi. 】
Lộ Thiên Tinh gật gật đầu, lại hỏi: Thế mày có quan hệ gì với ý thức thế giới?
【 Quan hệ hợp tác. 】
Lộ Thiên Tinh: Hợp tác cái gì?
【 Việc của Chủ Thần, tôi không có quyền hạn. 】
Lộ Thiên Tinh ghét bỏ: Còn bảo mình là hệ thống cao cấp.
Hệ thống tức giận: 【 Cậu có biết Chủ Thần phải quản lý bao nhiêu hệ thống không? Có biết số lượng phải lên tới mấy ngàn vạn không? Ba chữ số như tôi là đã là cao cấp hiếm gặp lắm rồi, nếu không phải mấy người đặc thù nên còn lâu tôi mưới đến đây! 】
Lộ Thiên Tinh:......
Tính khí của hệ thống cao cấp này làm người ta quan ngại quá.
Hệ thống có thể nghe được suy nghĩa của Lộ Thiên Tinh: 【 Cậu nói gì cơ?!! 】
Lộ Thiên Tinh: Có gì đâu có gì đâu.
Hệ thống nghiến răng, bắt đầu tìm lý do công kích: 【 Cậu đã nghe tới cậu chủ nào tớ nấy chưa? Vì ở chung với cậu quá nên tôi mới ngu bớt đấy! 】
Lộ Thiên Tinh: Ủa mày, từ lúc tao đến đây tới giờ mới có nửa năm!
【 Đã ba lần rồi......】 hệ thống ý thức được gì đó, im bặt.
Lộ Thiên Tinh nhàn nhã lắc lắc đuôi cá: Ừ, có vẻ như ba lần tao luân hồi thì mày cũng có mặt. Có nghĩa là lần thứ hai tao cũng có nhiệm vụ y chang bây giờ chứ gì?
【......】
Lộ Thiên Tinh: Lần thứ hai tao thành công hả? Vậy nên mới ấn định bản thân là pháo hôi ngu ngốc?
【......】
Lộ Thiên Tinh: Hèn gì Phàn Vân Cảnh vội vã thế, toàn chặn đứng kế hoạch kéo anti của tao, thì ra tao từng là vua kéo anti. Chỉ tiếc giỏi quá nên chết yểu, nên nhiệm vụ thất bại, đúng không?
Hệ thống cạn lời: 【 Lộ Thiên Tinh, cậu thật sự ngày càng giống Phàn Vân Cảnh. 】
Lộ Thiên Tinh: Khen tao thông minh đấy hả?
Hệ thống: 【 Ừ, hãy còn gà lắm. 】
Lộ Thiên Tinh:......
Mặc kệ, cậu moi được vài thông tin từ hệ thống, cơ bản thì biết được sự tình lần luân hồi thứ hai.
Đại khái là hệ thống trò chơi đưa nữ chính đến phá thế giới thành một cái mới, ngay lúc đó cậu luân hồi lần hai bị buộc định với hệ thống tiến hóa mỹ nhân ngư, để không bị nhận trừng phạt thì giở đủ chiêu trò kéo anti —— cho nên cậu chẳng những không ngu, mà còn lợi dụng thiếp lập nhân vật chơi mọi người một vố.
Chỉ tiếc cậu đối lập với nữ chính, bị địch công kích dưới tình huống binh bại núi đổ, hoàn thành nhiệm vụ cũng chẳng giữ được tính mạng.
Điểm đáng ngờ duy nhất là cốt truyện viết cậu sẽ ám hại nữ chính, cuối cùng bị phản diện đâm chết.
...... Hẳn là phản diện quá khích rồi.
Sở dĩ Ân Lương Thần được giao làm phản diện vì thủ đoạn tàn nhẫn, ngoại trừ nữ chính ra thì không hề nương tay hay chừa cho ai con đường sống, nhổ cỏ tận gốc mới phù hợp với thiết lập nhân vật của hắn.
Nếu không, Ân Lương Thần cũng sẽ chẳng áy náy như vậy.
Hệ thống: 【......】
Người này vẫn là Lộ Thiên Tinh sao?
Dựa vào mấy từ mình nhỡ miệng mà đoán đúng chín trên mười rồi!!
Hệ thống hốt hoảng, tâm lý đề phòng tăng cao, sợ lại bị Lộ Thiên Tinh lừa tiếp.
Cũng may, Lộ Thiên Tinh biết mình không có ký ức luân hồi nên không nhiều lời nữa, ngoan ngoãn đợi hình phạt kết thúc.
Khoảng thời gian 35 ngày nói dài thì cũng không dài, bảo ngắn thì không phải ngắn. Lộ Thiên Tinh vội vã rồi lại bình thản, cứ lặp đi lặp lại tự làm mệt bản thân, ngày nào cũng trôi nổi trong nước, ngoài nói chuyện với Phàn Vân Cảnh thì chỉ có ngủ, bệnh lười phát huy đến cực điểm, cuối cùng cũng.. nghênh đón được ngày kết thúc.
Lộ Thiên Tinh bơi lên mặt nước, chờ Phàn Vân Cảnh đến đón.
Hệ thống cũng hăng háo sửa soạn lại dữ liệu, chuẩn bị rời khỏi tên rắc rối này.
Lộ Thiên Tinh ngồi trên vách kính đợi, nhìn cái đuôi cá màu vàng cam của mình, đột nhiên nhớ ra: Hệ thống, hoàn thành nhiệm vụ thì tao vẫn là người hay người cá?
【Người cá. 】
Lộ Thiên Tinh: Thế dùng cái đuôi này như nào?
【 Dựa vào ý thức. 】
Lộ Thiên Tinh: Thật hả mày?
【 Đương nhiên. 】
Lộ Thiên Tinh hoài nghi nhìn cái đuôi, không quá tin tưởng.
Hệ thống sửa soạn xong xuôi thì nói tiếp: 【 Lúc tôi rời đi là lúc cậu chính thức hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó cậu sẽ nhận được ký ức của tộc người cá. Thứ này sinh ra đã có sẵn trong cốt nhục rồi, không cần ai dạy hết. 】
Lộ Thiên Tinh trầm ngâm: Ừ.
Bây giờ hệ thống rất e dè vẻ mặt này của cậu, lặn không thấy tăm hơi.
Hai người yên lặng một hồi, Lộ Thiên Tinh nhịn không được mỉm cười: Ngồi yên một chỗ khó quá.
Lần đầu gặp hệ thống rất kiêu ngạo, sau này thì vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu, hăng hái, rất hiếm khi ngồi yên tĩnh với cậu như thế này.
【...... Tôi nghe được suy nghĩ của cậu đấy! 】
Lộ Thiên Tinh không kiêng nể gì: Tao nói thật chứu bộ.
【 Tính cách của tôi là tính cách của cậu đó! 】
Lộ Thiên Tinh: Nhưng tao lớn trước mày!
【......】
Đm, tức giận.
Không so đo nữa, phải đi liền, không muốn cãi nhau với cậu ta nữa!
Hai bên im lặng tiếp. Cho đến khi âm thanh thang máy quen thuộc vang lên, Lộ Thiên Tinh quay đầu, nhìn Phàn Vân Cảnh đang mỉm cười đứng đó.
Phàn Vân Cảnh bước lên, đột nhiên hốt hoảng: "Tinh Tinh!"
Tõm một cái, Lộ Thiên Tinh rơi xuống nước, từng làn sóng nhẹ đẩy đuôi cá dần hình thành hai chân, sau đó lại chập chờn trở lại đuôi cá.
Phàn Vân Cảnh cau mày đợi cậu bơi đến, ngồi xuống hỏi: "Sao vậy?"
"Ngồi không vững, tại kính mỏng quá." Lộ Thiên Tinh chống tay lên vách kính, đuôi cá đong đưa biến thành hai chân thon dài. Cậu bước lên thang máy, nhảy ồm vào lòng Phàn Vân Cảnh làm hắn ước hết cả người.
Phàn Vân Cảnh lấy khăn tắm đã chuẩn bị trước ra: "Xong rồi?"
"Ừm."
"Sau này Tinh Tinh sẽ là một người cá bình thường."
Lộ Thiên Tinh cười, chôn đầu vào lòng hắn.
Hệ thống đi rồi.
Phiền muộn.
Như thật sự rời xa khỏi thế giới sinh thời... Lòng ẩm ê, không thoải mái.
Phàn Vân Cảnh ôm chặt lấy cậu, tựa cằm lên mái tóc ướt đẫm nước, lòng mềm nhũn.
Lộ Thiên Tinh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ngẩng đầu nở một nụ cười nhẹ.
Phàn Vân Cảnh đau lòng, ngón tay cọ lên khóe mắt ửng đỏ của cậu: "Để anh thay đồ cho em hay em tự thay?"
Lộ Thiên Tinh nhất thời bị dời đi lực chú ý, quấn chặt khăn tắm cảnh giác nói: "Em tự thay, anh xoay người nhắm mắt lại!"
"Em ngâm nước lâu thế không mệt sao? Thôi cứ để anh."
"Không mệt!" Lộ Thiên Tinh tự chứng minh, cố ý giựt túi đồ lại đề phòng —— cậu vẫn có nhớ lão này muốn tính sổ với mình! Trốn được ngày nào thì hay ngày ấy.
Phàn Vân Cảnh nhìn thấu ý đồ của cậu, cười nhẹ nói: "Được, không tranh với em." Hắn xoay người đưa lưng về phía Lộ Thiên Tinh: "Đợi em lâu quá, giờ cho em thêm thời gian cũng không muộn."
Lộ Thiên Tinh thẹn quá thành giận: "Em đá anh xuống đấy!"
Nghe tiếng mặc quần áo phía sau, hầu kiết Phàn Vân Cảnh lên xuống, đành phải mượn cớ nói chuyện để phân tán chú ý: "Một nhà cả rồi, sao còn thẹn thùng làm gì."
"Em không thẹn!"
"Em trốn tránh anh đấy thôi."
"Nếu anh không tràn trề tinh lực thì em đã không tránh."
"Đấy là khen anh đấy hả?"
"Im miệng!"
"......"
Đợi Lộ Thiên Tinh mặc đồ xong, cậu nhào lên cắn một cái xuống cổ Phàn Vân Cảnh, để lại cả dấu răng.
"Sao ngày càng thích cắn người thế này." Phàn Vân Cảnh ngoài miệng thì nói nhưng người lại thả lỏng để cậu thích làm gì thì làm.
Lộ Thiên Tinh hừ một tiếng, treo người sau lưng hắn.
Phàn Vân Cảnh ấn nút thang máy, tay phải xoa đầu Lộ Thiên Tinh, lại cười nói: "Đi, mang em ra ngoài hít thở."
35 ngày không ra ngoài khiến xung quanh cứ như một giấc mộng, vừa thật vừa ảo.
Phàn Vân Cảnh cho người giúp việc nghỉ phép, cả biệt thự lớn chỉ có hai người, không sợ người khác sẽ phát hiện ra Lộ Thiên Tinh đột nhiên xuất hiện.
Lộ Thiên Tinh đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn ánh mặt trời sáng rọi, tự dưng có cảm giác như vừa ra tù ấy.
Quả nhiên, quen thói sinh hoạt của con người như mình không chịu nổi biển sâu tịch mịch.
Lộ Thiên Tinh hít ra thở vào, kiếm cái ghế để nằm phơi nắng thì đột nhiên thấy có chiếc xe dừng lại trước cửa.
Cửa xe mở ra, Liêu Thanh Minh cùng Ân Lương Thần nối bước xuống, đi đến trước mặt cậu, nhìn nhau chẳng nói gì.