Ô Hạm Tầm rất tự tin vào kỹ thuật theo dõi của mình, cô ấy tin tưởng cho dù là Đại Vu Chúc năm đó đến cũng sẽ không phát hiện ra cô ấy.

Chỉ là cái móng vuốt què này của cô ấy có chút bất tiện, lúc cô ấy đang trốn ở góc đường quan sát, vô tình bị một nhân loại nhìn thấy, hình như nhân loại kia muốn đưa cô ấy đến bệnh viện thú cưng, may mà cô ấy chạy nhanh, không thì sẽ bị bại lộ!

Sau đó cô ấy cứ thế loạng choạng đi theo đến thành phố khác, chờ đến khi thấy Mộc Chiêu tiến vào một khu dân cư cao cấp, cô ấy lập tức chui vào qua khe hở trên lan can.

Nhà ở khu này thoạt nhìn vô cùng đắt, chẳng lẽ Phó Du Thường cũng sở hữu bất động sản ở đây sao? Chậc... Cái khác khó mà nói, nhưng cái tên Phó Du Thường thật là một kẻ có tiền! Ô Hạm Tầm cảm thán lần thứ n.

Mộc Chiêu tiếp tục đi vào trong, cho đến khi đến khu biệt thự, quả thực Phó Du Thường có một biệt thự ở đây, là mẹ cô để lại cho cô.

Các nàng đặt xác Chử Hâm ở nơi này.

"Thế nào rồi? Tiên Khí có động tĩnh gì không?" Sau khi Mộc Chiêu vừa vào cửa đã vội vàng chạy lên tầng hai, vừa lúc thấy Phó Du Thường và con gái Thiên Đế đang thảo luận gì đó, chờ cho đến khi hai người thảo luận xong Mộc Chiêu mới nhỏ giọng hỏi.

Mặc dù Tiên Khí này có khả năng nghịch thiên nhưng điều kiện sử dụng không những hà khắc mà còn cần có đủ sức mạnh để chống đỡ.

Sức mạnh của Phó Du Thường không hoàn chỉnh, con gái Thiên Đế cũng vậy, vì tranh thủ có được quyền sử dụng Tiên Khí, con gái Thiên Đế đã vô cùng chủ động đề nghị thay phiên nhau cung cấp sức mạnh cho Tiên Khí với Phó Du Thường.

Hai người thay phiên truyền sức mạnh có vẻ thoải mái hơn nhiều, đây cũng là lý do tại sao Phó Du Thường không trở về nhà.

"Có vẻ như nó sắp đầy rồi, có lẽ không quá ba ngày sẽ có động tĩnh." Phó Du Thường hơi ước tính, cảm thấy khoảng chừng ba ngày nữa.

Nhưng vấn đề thực sự là ba ngày sau, kế hoạch có thể thành công hay không còn phải xem Tiên Khí lựa chọn như thế nào.

Phó Du Thường vẫn chưa nói cho Mộc Chiêu về nỗi lo này.

Mèo đen bên ngoài đi vòng quanh nhà, cuối cùng cũng tìm được một cửa sổ hình như hơi hé mở.

Tuy một móng vuốt bị què nhưng tư thế vượt nóc băng tường của Ô Hạm Tầm vẫn linh hoạt như cũ, trong chớp mắt cô ấy đã vọt lên tường tầng hai, treo người trên cái cửa sổ kia.

Căn phòng kia được kéo rèm lại, từ bên ngoài không thể thấy rõ tình huống bên trong, sau đó cô ấy dùng đầu chen vào khe cửa sổ, trượt vào như chất lỏng.

Cô ấy trốn sau tấm rèm cửa sổ không dám phát ra tiếng động, đợi một lúc, phát hiện trong phòng không có hơi thở của người khác mới chui ra, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cô ấy đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.

Ô Hạm Tầm ngẩng đầu nhìn chiếc giường trong phòng, mùi máu tươi bay ra từ nơi đó.

Nơi này quả thực không có mùi người sống hay ma quỷ, chẳng lẽ là... Trên giường có thi thể sao? Ha, sao có thể có thi thể, ai lại đặt thi thể trên giường đặt ở trong nhà? Ô Hạm Tầm cảm thấy mình có lẽ đã suy nghĩ nhiều, chẳng qua thiên tính tò mò đã đẩy cô ấy đến bên giường, đầu còn chưa phản ứng, thân thể đã nhảy lên trước.

Mèo què chỉ có ba chân bị tấm chăn dày trên giường làm cho vấp cúi đầu, sau đó như va phải thứ gì đó, bị dọa đến mức lập tức nhảy dựng lên.

"…"

Nằm trên giường là một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt nhợt nhạt không hề có sức sống, đôi mắt nhắm nghiền yên bình như "Người đẹp ngủ trong rừng", mặc dù không có vết máu nhưng mùi máu nồng nặc chính là tỏa ra từ người nàng ấy.

Mái tóc dài màu trắng kia rất bắt mắt, Ô Hạm Tầm không muốn chú ý cũng khó.

Không, không không...

Ô Hạm Tầm đột nhiên quay lưng lại, ngồi xổm ở đó, dùng móng vuốt không bị thương của mình cào ra vài lỗ lớn trên chăn.

Làm sao có thể chứ?

Không, không, không, không thể nào, chắc chắn là mình bị hoa mắt, nhất định là khi chiến đấu với Quỷ Vương đã đánh hỏng đầu óc rồi, hoặc là mắt xảy ra vấn đề.

Cho nên, cho nên không phải...

Làm sao cái đứa nổi loạn, kiêu ngạo ương ngạnh, nói chuyện có thể khiến người ta tức chết, nhưng dù sao vẫn là em gái của mình, lại có thể an tĩnh nằm ở trên giường như đã chết?

Nó là thuộc hạ đáng tin cậy nhất của Quỷ Vương Sở Diệm, lại thông minh, chắc chắn bây giờ đang ăn ngon uống say ở đâu đó...

A! Cô ấy biết rồi, chắc chắn là âm mưu của Chử Hâm! Đúng! Chắc chắn lại là thủ đoạn nó nghĩ ra để giày vò mình, nghĩ đến mấy ngàn năm qua, chính mình bị nó dùng quả bóng vàng, đồ chơi khi còn nhỏ, lừa không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng lừa mình rơi vào cảnh trong gương, lúc quá đáng nhất là giằng co mấy trăm năm mới thoát ra được!

Cho nên, chắc chắn lần này cũng là cảnh trong gương! Bắt đầu từ khi nào? Khi mình vừa tiến vào phòng? Hay là từ khi mình vừa mở mắt đã không phải là hiện thực? Chẳng lẽ sau khi mình bị Quỷ Vương bắt, bị ném về cho Chử Hâm?

Quá hợp lý! Ô Hạm Tầm chưa bao giờ ngưỡng mộ trí tuệ của chính mình đến thế, chắc chắn là như cô nghĩ!

Chắc chắn là…

"Chử Hâm! Ngươi cho rằng trò xiếc nhỏ của ngươi có thể lừa được ta sao? Mau ra đây! Ta cho ngươi ba giây, nếu không ta sẽ xé nát cảnh trong gương này của ngươi!" Ô Hạm Tầm kêu to với trần nhà, cho rằng sẽ giống như trước đây, đối phương sẽ xuất hiện không biết từ nơi nào đó, bắt đầu trào phúng trí thông minh của mình, sau đó lại khiêu khích mình...

Nhưng lần này chuyện đó đã không xảy ra, thậm chí không gian này cũng không có gì kỳ quái, cũng không có bất kỳ dấu vết gì của cảnh trong gương.

Giống như… Là thật.

Ô Hạm Tầm dám nhấc người lên kêu meo meo nhưng lại không dám cúi đầu nhìn người trên giường một cái.

"Này... Ngươi ra đây, như vậy không dọa ta được đâu, dọa không được!"

"... Được rồi, ta thừa nhận ta bị dọa rồi, ngươi ra đây, nếu ngươi muốn cười nhạo ta thì mau ra đây, ta cho ngươi một phút để cười, có nghe thấy không?"

Ô Hạm Tầm cảm thấy mình đã hạ mình như vậy, Chử Hâm cũng nên ra mặt đi chứ?

Nhưng mà không có, căn phòng im lặng đến đáng sợ.

Ô Hạm Tầm cắn một nhúm lông trên cánh tay, cơn đau khiến cô ấy bình tĩnh lại một chút.

"Nhất định là giả..." Cô ấy vẫn tự an ủi mình, dù sao đây cũng là Chử Hâm xảo quyệt hơn cả cáo, làm sao lại để bản thân rơi vào tình trạng này?

Cô ấy bước đến bên gối, người đang an tĩnh "ngủ" ngoan ngoãn hơn người cãi nhau với mình ngày đó nhiều, nhưng bây giờ Ô Hạm Tầm không hy vọng nàng ấy ngoan ngoãn, thậm chí còn hy vọng bây giờ nàng ấy có thể mỉa mai trêu chọc mình.

Cô ấy ngậm một sợi tóc dài của Chử Hâm kéo kéo, đây là động tác mà đối phương ghét nhất, từ sau khi được Đại Vu Chúc khen đẹp, Chử Hâm rất trân trọng mái tóc của mình, mình làm như vậy nhất định sẽ bị ngăn cản.

Nhưng dù cô ấy có "làm xằng làm bậy" thế nào đi chăng nữa cũng không có ai đến quát mắng mình.

Nhiều dị thường như vậy buộc Ô Hạm Tầm phải nhìn thẳng vào khả năng cuối cùng.

Cô ấy đặt một móng vuốt lên trán Chử Hâm, dùng sức mạnh của mình để phân biệt thật giả, xem xét tình huống.

Đột nhiên, trong phòng Chử Hâm đang nằm vang lên một tiếng kêu, người ở bên ngoài giật mình, sau đó vội vàng lao vào phòng.

Ô Hạm Tầm biến thành hình người, ngơ ngác ôm thi thể Chử Hâm, ngây ngốc khóc lóc, cô ấy không hiểu, mình mới hôn mê hai ngày, tại sao lại như vậy chứ?

Là ai làm? Rốt cuộc là ai làm?

"Rầm!" Cửa bị mở ra, Ô Hạm Tầm nhìn thấy Mộc Chiêu.

Một khắc này, tinh thần cô ấy cố gắng chống đỡ lập tức sụp đổ.

"Con, con đã không chăm sóc tốt cho em ấy... Đại Vu Chúc, con không làm được... Hung thủ, con không biết..." Ô Hạm Tầm ôm chặt lấy thi thể, nước mắt như vỡ đê, dù Phó Du Thường có khuyên như thế nào cũng không chịu buông tay.

"Là, là Quỷ Vương sao? Là Sở Diệm giết em ấy sao?" Ngoài hắn ra, Ô Hạm Tầm không nghĩ ra còn có ai nào khác có năng lực có động cơ muốn giết Chử Hâm.

"Con, con sẽ nghiền nát xương hắn thành tro..." Trong lúc đang khóc, sức mạnh của Ô Hạm Tầm bắt đầu cuồng loạn, vậy mà ẩn ẩn có sức mạnh của ngày đó, hơi lộ ra bộ dáng của hung thú, nhưng cô ấy lại giống như một con thú nhỏ đáng thương, bất lực nhìn Mộc Chiêu và Phó Du Thường, như đang cầu cứu.

Nghĩ lại, nhiều năm như vậy, Chử Hâm cố ý nhảy Disco trên bãi mìn của Ô Hạm Tầm, đổi thành người khác có lẽ đã chết từ lâu, nhưng Ô Hạm Tầm chỉ muốn bắt đối phương trở lại đánh cho một trận, tình cảm như vậy, làm sao có thể tiếp thu hiện thực hôm nay?

Trước nay cô ấy chưa từng muốn Chử Hâm chết, chưa từng, cô ấy tình nguyện để cho đối phương nhảy nhót tung tăng tới chọc giận mình, chứ không muốn nàng ấy chết!

"Đào Ngột! Tiên Khí còn ở trong cơ thể cô ấy, đừng để bị yêu lực của ngươi ảnh hưởng!" Là người ngoài cuộc duy nhất, con gái Thiên Đế bình tĩnh hơn, nhanh chóng nhắc nhở hai người còn lại ngăn cản Ô Hạm Tầm dần dần mất khống chế.

"Ô Hạm Tầm, cô buông cô ấy ra trước đi, cô ấy... Còn có cơ hội để cứu cô ấy về, cô bình tĩnh trước đã!" Phó Du Thường hy vọng Ô Hạm Tầm có thể nghe vào một chút.

Nhưng bây giờ Ô Hạm Tầm căn bản không thể bình tĩnh nghe lời người khác, nhưng cô ấy vẫn đặt thi thể của Chử Hâm xuống, giây tiếp theo quay người muốn chạy, nhưng bộ dạng cô ấy thế này sao có thể mặc kệ cô ấy ra cửa?

"Trở lại!" Phó Du Thường đương nhiên không thể để Ô Hạm Tầm chạy ra ngoài tìm Quỷ Vương, dù sao nếu cô ấy biết sự thật sẽ chỉ sụp đổ, hơn nữa, bây giờ Ô Hạm Tầm căn bản không phải là đối thủ của Sở Diệm, đừng có một người còn chưa cứu về, sau đó lại có thêm một người nữa.

Chỉ dùng lời nói cũng vô dụng, ngay lúc Phó Du Thường chuẩn bị ra tay, đột nhiên có một giọng nói vô cùng nghiêm khắc lướt qua mình, trực tiếp kêu đối phương dừng lại.

"Ô Hạm Tầm!" Một tiếng này, ngoại trừ người được gọi tên ra, hai người còn lại đều sửng sốt.

Quả nhiên một tiếng này có tác dụng, Ô Hạm Tầm dừng bước, quay người lại, trên mặt đã đẫm nước mắt.

Mộc Chiêu hít sâu một hơi, sau đó chỉ vào góc tường, nói: "Đi qua kia đứng."

Giọng nói kia không thể nhầm lẫn được, phát ra từ miệng một người ngày thường vui tươi hớn hở ngây ngốc thì càng có thêm vài phần uy hiếp.

Ô Hạm Tầm mà vừa rồi cho dù Phó Du Thường có khuyên như thế nào cũng không được thật sự ngoan ngoãn đi đến góc tường, chẳng qua đứng đứng một hồi liền ngồi xổm xuống ôm đầu gối khóc.

"…" Con gái Thiên Đế lặng lẽ tiến lại gần Phó Du Thường nửa bước, "Tôi vốn tưởng rằng ở nhà cô sẽ là người nghiêm khắc hơn."

Không ngờ thế mà ngược lại?

Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Phó Du Thường thấy bộ dáng Chiêu Chiêu nhà cô đầy uy nghiêm như vậy.

Thật sự đã trưởng thành rồi.

Mộc Chiêu sờ sờ đầu, khí thế bén nhọn kia lập tức dịu lại.

"Em sẽ trông chừng cô ấy, sẽ không gây rắc rối cho hai người đâu." Nói nói, bản thân nàng cũng không khỏi đỏ vành mắt.

Mộc Chiêu không giúp được gì, cuối cùng chỉ có thể đứng bên cạnh Ô Hạm Tầm nhìn.

Ô Hạm Tầm vẫn đang ôm đầu gối khóc, không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện như vậy: "Tại sao đây không phải là mơ chứ? Tại sao lại như vậy? Em ấy thông minh như vậy, làm sao có thể..."

Chử Hâm không phải là loại người cho dù tận thế đến cũng có thể sống sót sao?

"Bọn họ đang làm gì vậy? Đang cứu em ấy sao? Cô ấy còn có thể cứu được không? Đúng rồi, tôi có thể đi Địa Phủ tìm hồn phách của em ấy, tôi..." Ô Hạm Tầm nói năng lộn xộn, cô ấy vẫn chưa biết Chử Hâm đã hồn phi phách tán, Địa Phủ căn bản sẽ không có bóng dáng của nàng ấy.

"Nhất định có thể cứu về." Mộc Chiêu như đang an ủi Ô Hạm Tầm, cũng như đang an ủi chính mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện