"Cô... Cô cũng muốn cứu người?" Nhìn sắc mặt đối phương rất là khó coi, con gái Thiên Đế lùi về phía sau một bước, trực giác mách bảo cô ấy, nếu chuyện này không cẩn thận xử lý, chẳng những không thể mượn đồ mà làm bạn cũng không thể làm.

"Nếu như là người phàm, có lẽ tôi có thể giúp một tay."

"Bao gồm hồn phi phách tán?"

Câu nói này khiến con gái Thiên Đế nghẹn họng, nếu như người phàm kia đơn thuần chết đi, cô ấy có thể tìm cách vớt hồn phách từ địa phủ lại phục sinh, nhưng hồn phi phách tán... Điều này nằm ngoài khả năng của cô ấy.

Không chỉ bản thân cô ấy, ngay cả các thần phật cũng không ai có thể nói chính mình có thể cứu một người đã hồn phi phách tán.

Không, có lẽ thật sự có một người.

Chính là người đang đứng trước mặt này.

"Cô có nỗi khổ của cô, giúp hay không giúp là quyền tự do của cô." Phó Du Thường thoạt nhìn rất rộng lượng, như là không so đo gì cả, rộng lượng đến mức con gái Thiên Đế rùng mình, quả nhiên, lời tiếp theo của đối phương đã đưa cô ấy xuống đáy cốc: "Chỉ là bây giờ tôi không muốn cho cô mượn vô điều kiện, đây cũng là quyền tự do của tôi, đúng không?"

"… Vốn nên như vậy." Con gái Thiên Đế tự giác đuối lý, chỉ có thể gật đầu: "Cô nói đi, điều kiện là cái gì…"

"Ong!"

Bỗng nhiên, chiến trường vốn đã yên tĩnh lại đột nhiên trở nên hỗn loạn!

Các nhân viên canh gác bên ngoài cũng nhận được cú sốc lớn nhất trong đời, mỗi khi tưởng như mọi chuyện đã kết thúc thì luôn có một "bất ngờ" lớn hơn chờ bọn họ.

Trận chiến giữa Quỷ Vương và hung thú vừa mới lắng xuống, dù có tệ đến đâu thì cũng là lưỡng bại câu thương, nhưng khi sức mạnh của Quỷ Vương lại bùng nổ lần nữa, lại còn mạnh hơn vừa nãy!

Tựa như hung thú kia không thể gây ra tổn hại gì cho hắn, nhưng lại có một sức mạnh kỳ lạ và mạnh mẽ xuất hiện, ngăn cản thế công rào rạt của Quỷ Vương, ngọn núi Long Cư bình thường không có người hỏi thăm này, sao bây giờ lại có nhiều đại lão tụ tập như vậy??!

Nhưng cuộc đối đầu giữa hai vị này không kéo dài quá lâu, rất nhanh đã lắng xuống, nhưng sau khi đã trải qua những biến cố liên tiếp, trận địa của bọn họ sẵn sàng đón quân địch, căn bản không dám lơi lỏng, bất an suy đoán hai vị kia chỉ là tạm dừng giữa trận, lúc này đang ấp ủ một đợt lớn.

"Đó là... Vị kia nhà cô đúng không?! Sức mạnh này, sao lại giống như đời trước của cô ấy..." Con gái Thiên Đế còn chưa kịp nói hết lời thì phát hiện người bên cạnh đã không thấy đâu, sau đó vội vàng đuổi theo.

"Này! Cô còn chưa nói điều kiện là gì mà!"

Cô ấy đuổi theo xuống núi, thấy Phó Du Thường đột nhiên dừng bước, cô ấy nhìn sang theo ánh mắt của đối phương, con gái Thiên Đế tức khắc ngây ngẩn cả người.

Người đến mang một cái mặt nạ quỷ, quần áo đang mặc tương đối trắng nhưng lại dính rất nhiều máu, trong tay nàng đang ôm một thi thể, đang loạng choạng đi về phía trước, những người đang xem cũng bắt đầu lo lắng liệu nàng có bị ngã hay không.

Đây là… Cô nhóc nhà bạn già.

Con gái Thiên Đế im lặng lùi lại nửa bước.

Không biết vì sao thi thể được Phó Du Thường tạm thời dàn xếp đã bị Mộc Chiêu tìm thấy.

Không dám tưởng tượng được trong lòng nàng cảm thấy đau đớn thế nào khi nhìn thấy thi thể này.

Mặc dù sức mạnh của Đại Vu Chúc đã gần như tiếp cận đến sức mạnh của thần tiên nhưng cũng vô pháp cứu lấy một người đã hồn phi phách tán.

Khi Mộc Chiêu nhìn thấy Phó Du Thường, như là thấy được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nước mắt sau chiếc mặt nạ rơi xuống rào rạt.

"Cứu, mau cứu cô ấy..."

Nàng bất lực nghẹn ngào nói cho rõ ràng, khi mà con người không thể làm gì được, chỉ có thể cầu thần.

Phó Du Thường bước nhanh tới, nhận lấy người trong tay nàng, dùng giọng điệu có thể làm Mộc Chiêu an tâm nhất, nói: "Cô ấy nhất định sẽ được cứu, đừng sợ, chúng ta nhất định có thể cứu được cô ấy."

——————

Cũng không biết đã hôn mê bao lâu, Ô Hạm Tầm từ từ tỉnh lại, vừa tỉnh lại, cô ấy đã lập tức cảnh giác cong lưng lên, nhưng sau khi nhìn thấy đồ trang trí xung quanh, biết đây là đã về nhà, cô ấy lập tức thả lỏng.

Cô ấy cử động thân thể, đầu có chút đau không giải thích được, giống như đụng phải cái gì đó, một cái chân trước cũng bị gãy, bởi vì sức mạnh bị tiêu hao quá mức, chỉ sợ sẽ rất lâu mới có thể khôi phục.

Cô ấy còn sống trở về, vậy có nghĩa là… Hết thảy đều rất thuận lợi, phải không? Cô ấy và Hòn Than được sắp xếp ở trong phòng dành cho khách, lúc này cửa phòng mở ra một khe hở, xung quanh không có dấu vết của con mèo thứ hai, có lẽ Hòn Than đã chạy ra ngoài.

Mèo ba chân chạm đất khập khiễng bước ra ngoài qua khe cửa, muốn tìm người hỏi một chút xem sau khi mình bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì, có gặp rắc rối gì hay không, tình huống của Quỷ Vương thì như thế nào.

Chỉ là cô ấy vừa mới ra khỏi cửa, cô ấy đã nhìn thấy Hòn Than đang ngồi xổm ở cầu thang thứ hai, uể oải ỉu xìu nhìn chằm chằm vào cửa.

"Meo ô?" Ô Hạm Tầm đi đến bên cạnh Hòn Than, hỏi nó đang làm gì.

Ai ngờ chỉ một lời chào bình thường như vậy, lại làm Hòn Than lập tức xù lông lộ ra móng vuốt, trực tiếp cào lên.

Phản ứng của Ô Hạm Tầm cũng nhanh, sau khi bị ăn móng vuốt liền bắt đầu đánh trả, hai con mèo đánh nhau từ trên lầu xuống dưới lầu, lông mèo bay loạn khắp nơi.

Rõ ràng Hòn Than khôi phục tốt hơn Ô Hạm Tầm nhiều, thế là Ô Hạm Tầm trở thành bên chịu thiệt, vì không thể cử động một móng vuốt nên vô tình bị đối phương kéo trọc một mảnh lông.

Hòn Than thực sự không hề hạ thủ lưu tình.

"Meo meo meo!" Đầu ngươi bị lừa đá à? Nổi điên cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Nhưng khi Ô Hạm Tầm thực sự hỏi chuyện quan trọng, Hòn Than lại trực tiếp quay lưng lại, không để ý tới cô ấy, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa.

Vốn dĩ Ô Hạm Tầm có thể dùng vết thương rõ ràng trên người mình đi cáo trạng, nhưng Hòn Than hỉ nộ vô thường như vậy, hành động lại còn mang theo phẫn nộ khiến cô ấy cảm thấy có chút hoảng hốt không thể giải thích được.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ô Hạm Tầm đi hỏi Hòn Than cũng chỉ nhận lại được người ta xòe móng vuốt ra, thế là bất đắc dĩ ngồi xổm nhìn chằm chằm cửa như đối phương, chờ mọi người quay lại.

Cuối cùng, khi trời tối dần, ngoài cửa cuối cùng cũng có động tĩnh, Hòn Than phản ứng rất nhanh, nhảy tới cửa, khi có người mở cửa, nó liền không dằn nổi mà nhảy lên đùi đối phương.

"Meo ô!"

Mộc Chiêu sờ sờ đầu Hòn Than, nói: "Không sao, đi vào trước đi."

Con mèo bị què một chân cũng vội vàng đi theo, sau khi Mộc Chiêu đóng cửa lại liền thấy một con mèo khác.

"Cô tỉnh rồi?" Mộc Chiêu như là thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo lại lập tức trở nên nghiêm túc.

"Ừm, ừm..." Ô Hạm Tầm bất an muốn xoa xoa móng vuốt, nhưng bởi vì què một bên nên động tác này không dễ làm.

Mộc Chiêu thay một đôi dép bông vải rồi trầm mặc đi đến chỗ hai con mèo.

"Cánh tay có ổn không?" Đây là lời quan tâm cuối cùng của Mộc Chiêu dành cho Ô Hạm Tầm trước bão táp.

"Không sao! Tôi da dày thịt béo, sau một thời gian sẽ tự lành! Đừng lo lắng!" Ô Hạm Tầm vô cùng tự tin với thân thể của mình.

"Ờm... Có phải tôi đã hôn mê rất lâu rồi không? Tôi, có phải tôi đã gây thêm rắc rối cho các cô rồi không? Quỷ Vương đâu?" Ô Hạm Tầm nóng lòng muốn biết đáp án.

"Cô hôn mê hai ngày, ngày hôm đó cô gây ra động tĩnh rất lớn, may mà không có người ngoài bị thương, cô cũng thành công cướp đi một mạng của Quỷ Vương." Mộc Chiêu nói xong, biểu cảm trên mặt càng ngày càng ít, nhưng cố tình Ô Hạm không nhận ra sự thay đổi này.

"Thật sao! Ha ha ha ha! Thằng ngu đó! Lúc trước đã nói chắc chắn sẽ chơi chết hắn, trời cao không phụ..."

"Ô Hạm Tầm."

Ô Hạm Tầm run run khi đột nhiên bị kêu đầy đủ họ và tên.

Đã bao nhiêu năm rồi, đã rất lâu rồi cô ấy mới nghe thấy có người gọi tên đầy đủ của mình một cách nghiêm túc như vậy, năm đó, nếu Đại Vu Chúc mà gọi tên đầy đủ của cô ấy như vậy thì cô ấy sẽ bị đánh một trận!

"Cô còn nhớ trước khi đi đã hứa với tôi thế nào không?" Mộc Chiêu lặng lẽ cầm chiếc dép bông đang mang ở chân trái lên, "Nếu như không nhớ, tôi có thể giúp cô nhớ lại."

"Không, không, không! Tôi, tôi nhớ ra rồi, tôi, tôi, tôi... Ngao!"

Trong mắt người ngoài, cô ấy là một con yêu quái già ngàn năm, nhưng đến lúc bị người lớn trong nhà đè xuống đất đánh, Ô Hạm Tầm cũng không thể trốn.

Trong nhà vang lên tiếng quỷ khóc sói gào, Ô Hạm Tầm bị dép lê đánh mông, quan trọng nhất là vừa rồi còn bị Hòn Than cắn một cái vào mông, vốn dĩ vẫn còn đau, kết quả dép lê này không lưu tình chút nào, cô ấy cảm thấy mông mình sắp sưng lên rồi!

Dù sao con cái cũng đã lớn, cũng có lòng tự trọng, muốn dựa vào sự linh hoạt của mình chạy trốn, nhưng khi ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn thấy đôi mắt Mộc Chiêu đỏ hoe, lập tức không dám cử động nữa.

Bầu không khí ở nhà rất kỳ lạ kể từ khi cô ấy tỉnh lại, kỳ lạ đến mức cô ấy không thể không hoài nghi có phải đã xảy ra chuyện gì đó hay không.

Chờ đến khi bị đánh xong, Ô Hạm Tầm còn phải ôm mông tiến lại gần Mộc Chiêu, thận trọng hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tôi, tôi đã làm sai gì sao? Sao, sao Phó Du Thường không trở về?"

Mộc Chiêu cũng không biết nên nói sự thật cho Ô Hạm Tầm như thế nào, may mà Hòn Than là một đứa bé ngoan, bảo nó gạt Ô Hạm Tầm, nó thật sự không nói ra.

Ngày hôm đó Hòn Than cũng đã tỉnh lại ở trong núi, cũng kéo Ô Hạm Tầm bất tỉnh ra ngoài, sau đó... Cũng nhìn thấy Chử Hâm.

Lúc mới gặp, Hòn Than còn tưởng rằng Chử Hâm đang giở trò gì đó, thậm chí còn muốn kéo nàng ấy ra, cho đến khi được Phó Du Thường báo cho Chử Hâm thật sự đã chết, mới thất hồn lạc phách đến bây giờ.

Im lặng hồi lâu, Mộc Chiêu không biết nên bịa lý do như thế nào nên lại chọn đánh Ô Hạm Tầm một trận!

Ô Hạm Tầm vừa mới tỉnh lại chưa đến nửa ngày đã bị đánh ba lần trốn vào góc tường tự bế.

Nếu đời sống hiện thực không tìm được an ủi, vậy cô ấy chỉ có thể tìm bạn bè trên mạng!

Sau khi lấy điện thoại ra, Ô Hạm Tầm gửi tin nhắn cho người bạn bảo là muốn chuyển nhà.

Nhưng đã mấy ngày trôi qua, đối phương không trả lời tin nhắn nào.

Ô Hạm Tầm nhìn Mộc Chiêu ngày nào cũng đi sớm về muộn, sắc mặt càng ngày càng mệt mỏi, mà Phó Du Thường đã mấy ngày không về nhà, còn Hòn Than thì uể oải ỉu xìu cho đến bây giờ, cũng dần dần đắm chìm trong bất an.

"Sao không trả lời tin nhắn của tôi, đã xảy ra chuyện gì sao?" Ô Hạm Tầm đặt điện thoại lên bụng.

Mà làm sao Ô Hạm Tầm có thể nghĩ đến... Cô ấy sẽ không bao giờ có thể chờ được tin nhắn trả lời của người kia.

Sau vài ngày ở trong hoàn cảnh yên tĩnh đến đáng sợ như vậy, Ô Hạm Tầm mất ngủ.

Cô ấy cảm thấy chắc chắn Mộc Chiêu và Phó Du Thường đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn muốn giấu giếm chính mình.

Nỗi bất an này không thể giải quyết được, khiến cho đêm nào Ô Hạm Tầm cũng suy diễn đến các loại khả năng khác nhau, cũng tự dọa chính mình sợ hãi, thế là vào một ngày sau khi Mộc Chiêu ra ngoài, mèo què chân tránh đi Hòn Than lẻn ra ngoài, bí mật đi theo sau Mộc Chiêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện