=============
Dưới sự thúc giục không ngừng của bà Triệu, ngay cuối tuần đó Thẩm Hòe Tự và Kỷ Xuân Sơn chậm chạp thu dọn xong hành lý rời khỏi nhà.
Trước khi đi, Kỷ Xuân Sơn đứng trước cửa dặn đi dặn lại dì Trương một hồi lâu đến nỗi bà hoài nghi hắn sắp xem mình thành một bà già thiểu năng. Đến khi hắn lặp lại lần thứ tư thời gian đi ngủ của Triệu Văn Nhân, dì Trương đành bắn một ánh mắt cầu cứu cho Thẩm Hòe Tự.
Thẩm Hòe Tự đứng một bên nói thầm: "Mẹ em cứng đầu như thế, anh cho là bà ấy sẽ nghe theo lời dì Trương à? Phí công vô ích thôi."
Kỷ Xuân Sơn khựng lại, quay đầu nhìn anh: "Còn cả em nữa, cuối tuần sau cũng phải đi kiểm tra lại dạ dày."
Thẩm Hòe Tự: "..."
Sớm biết thế này anh đã không nhiều lời thêm một chữ.
Anh cẩn thận hỏi: "Nếu kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, em có được phép ăn một ít đồ ăn dành cho người không?"
"Xem kết quả xong rồi nói sau." Kỷ Xuân Sơn vô tình trả lời.
Lần cuối cùng Thẩm Hòe Tự được ăn lẩu Tứ Xuyên đã là bốn tháng trước, anh nghiêm túc nhắc nhở: "Kỷ Xuân Sơn, anh còn như vậy nữa sẽ đánh mất em thật đấy."
Kỷ Xuân Sơn không thèm để ý đến anh mà tiếp tục dặn dò thêm nửa tiếng đồng hồ về những việc cần lưu ý trong quá trình tập luyện phục hồi cho dì Trương.
*
Lần trước Thẩm Hòe Tự đi nội soi dạ dày, Kỷ Xuân Sơn đã nhớ lại một ít chuyện thời niên thiếu, hiện giờ đoạn ký ức kia lại ập tới làm hắn rầu rĩ ngồi yên trên xe, thắt dây an toàn đâu đấy rồi vẫn không buồn khởi động máy.
"Anh yên tâm đi, dì Trương vẫn đáng tin cậy lắm." Thẩm Hòe Tự vỗ vỗ đùi hắn, "Kỷ Xuân Sơn, anh làm em có cảm giác mình đúng là một đứa con chẳng ra làm sao."
Kỷ Xuân Sơn quay đầu nghiêm trang hỏi anh: "Thẩm Hòe Tự, tôi sẽ mất em thật sao?"
Thẩm Hòe Tự sửng sốt, cười thở dài: "Đồ ngốc này... đương nhiên là không rồi."
Phần cơ bắp dưới tay cực kỳ rắn chắc khiến anh hơi mất tập trung.
Khoảng thời gian Triệu Văn Nhân nằm viện thì không cần phải nói, trong một tháng ở lại nhà bà, hai người lo sẽ gây ra tiếng động quá lớn nên cũng chỉ dùng tay giải quyết qua loa giúp nhau vài lần. Nghĩ đến chuyện sắp được quay lại thế giới hai người, trong đầu Thẩm Hòe Tự hiện giờ đang tồn trữ ít nhất khoảng một tấn tư liệu mười tám cộng.
Kỷ Xuân Sơn đè lại bàn tay ngày một càn quấy của anh, hạ giọng cảnh cáo: "Còn sờ nữa thì em tự lái đi."
Chỗ này không phải nơi quá thích hợp nên Thẩm Hòe Tự lưu luyến thu tay về rồi tự thắt dây an toàn cho mình. Nhưng chưa thành thật được mấy giây, anh lại quay sang vỗ mạnh vào đùi Kỷ Xuân Sơn.
"Kỷ Xuân Sơn!" Trong đầu anh chợt lóe lên ý tưởng, "Chúng ta đi thăm lại cây hòe già kia đi! Cái cây ở dưới lầu nhà cũ của em ấy."
Kỷ Xuân Sơn ngược lại không mấy hưng phấn, ngữ khí bình đạm: "Để hôm khác rồi đi, hôm nay chúng ta phải về dọn dẹp nhà cửa nữa."
"Đừng mà, dù sao cũng tiện đường." Thẩm Hòe Tự cẩn thận suy nghĩ, không ngừng lải nhải: "Đã nhiều năm rồi em không quay về, lần cuối cùng là mùa thu năm 2016, không biết bây giờ nó lớn đến thế nào rồi. Anh nói xem, sau sáu năm nó sẽ to ra bao nhiêu nhỉ?"
Kỷ Xuân Sơn không đáp, chỉ yên lặng khởi động xe.
"Kỷ Xuân Sơn?" Thẩm Hòe Tự nhìn sườn mặt yên tĩnh của hắn, cũng trầm mặc theo.
Một lát sau anh mới chậm rãi mở miệng: "Nó không còn nữa, phải không?"
Kỷ Xuân Sơn vẫn không trả lời, chỉ dừng xe bên vệ đường tiểu khu.
"Chuyện từ bao giờ?" Thẩm Hòe Tự thấp giọng hỏi.
"Nửa cuối năm 2017, hoặc 2018." Kỷ Xuân Sơn đáp.
Trước đây mỗi năm đến ngày 22 tháng 5 hắn đều sẽ đi thăm cây hòe già kia một lần, nhưng đến năm 2018, nơi đó đã được quy hoạch thành một con đường hai làn xe rộng rãi bằng phẳng. Bên dưới con đường nhựa mới tinh mai táng một mối tình đầu vừa tươi đẹp vừa chua xót thời niên thiếu.
"Hiện giờ hình thức xử lý cổ thụ sau khi cải tạo đường phố đều là di dời, sẽ không trực tiếp chặt cây đâu." Kỷ Xuân Sơn nắm tay anh, dịu giọng an ủi, "Có lẽ nó đã được trồng ở một nơi thích hợp hơn rồi."
"Nhưng đó là chuyện nhiều năm trước..." Thẩm Hòe Tự lẩm bẩm.
Kỷ Xuân Sơn đặt tay lên đỉnh đầu anh nhẹ nhàng sờ vuốt: "Chúng ta về nhà đi."
"Em muốn đi." Thẩm Hòe sụt sịt mũi, giọng khàn khàn, "Em muốn đi xem thử nơi đó hiện giờ trông như thế nào."
Dưới sự thúc giục không ngừng của bà Triệu, ngay cuối tuần đó Thẩm Hòe Tự và Kỷ Xuân Sơn chậm chạp thu dọn xong hành lý rời khỏi nhà.
Trước khi đi, Kỷ Xuân Sơn đứng trước cửa dặn đi dặn lại dì Trương một hồi lâu đến nỗi bà hoài nghi hắn sắp xem mình thành một bà già thiểu năng. Đến khi hắn lặp lại lần thứ tư thời gian đi ngủ của Triệu Văn Nhân, dì Trương đành bắn một ánh mắt cầu cứu cho Thẩm Hòe Tự.
Thẩm Hòe Tự đứng một bên nói thầm: "Mẹ em cứng đầu như thế, anh cho là bà ấy sẽ nghe theo lời dì Trương à? Phí công vô ích thôi."
Kỷ Xuân Sơn khựng lại, quay đầu nhìn anh: "Còn cả em nữa, cuối tuần sau cũng phải đi kiểm tra lại dạ dày."
Thẩm Hòe Tự: "..."
Sớm biết thế này anh đã không nhiều lời thêm một chữ.
Anh cẩn thận hỏi: "Nếu kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, em có được phép ăn một ít đồ ăn dành cho người không?"
"Xem kết quả xong rồi nói sau." Kỷ Xuân Sơn vô tình trả lời.
Lần cuối cùng Thẩm Hòe Tự được ăn lẩu Tứ Xuyên đã là bốn tháng trước, anh nghiêm túc nhắc nhở: "Kỷ Xuân Sơn, anh còn như vậy nữa sẽ đánh mất em thật đấy."
Kỷ Xuân Sơn không thèm để ý đến anh mà tiếp tục dặn dò thêm nửa tiếng đồng hồ về những việc cần lưu ý trong quá trình tập luyện phục hồi cho dì Trương.
*
Lần trước Thẩm Hòe Tự đi nội soi dạ dày, Kỷ Xuân Sơn đã nhớ lại một ít chuyện thời niên thiếu, hiện giờ đoạn ký ức kia lại ập tới làm hắn rầu rĩ ngồi yên trên xe, thắt dây an toàn đâu đấy rồi vẫn không buồn khởi động máy.
"Anh yên tâm đi, dì Trương vẫn đáng tin cậy lắm." Thẩm Hòe Tự vỗ vỗ đùi hắn, "Kỷ Xuân Sơn, anh làm em có cảm giác mình đúng là một đứa con chẳng ra làm sao."
Kỷ Xuân Sơn quay đầu nghiêm trang hỏi anh: "Thẩm Hòe Tự, tôi sẽ mất em thật sao?"
Thẩm Hòe Tự sửng sốt, cười thở dài: "Đồ ngốc này... đương nhiên là không rồi."
Phần cơ bắp dưới tay cực kỳ rắn chắc khiến anh hơi mất tập trung.
Khoảng thời gian Triệu Văn Nhân nằm viện thì không cần phải nói, trong một tháng ở lại nhà bà, hai người lo sẽ gây ra tiếng động quá lớn nên cũng chỉ dùng tay giải quyết qua loa giúp nhau vài lần. Nghĩ đến chuyện sắp được quay lại thế giới hai người, trong đầu Thẩm Hòe Tự hiện giờ đang tồn trữ ít nhất khoảng một tấn tư liệu mười tám cộng.
Kỷ Xuân Sơn đè lại bàn tay ngày một càn quấy của anh, hạ giọng cảnh cáo: "Còn sờ nữa thì em tự lái đi."
Chỗ này không phải nơi quá thích hợp nên Thẩm Hòe Tự lưu luyến thu tay về rồi tự thắt dây an toàn cho mình. Nhưng chưa thành thật được mấy giây, anh lại quay sang vỗ mạnh vào đùi Kỷ Xuân Sơn.
"Kỷ Xuân Sơn!" Trong đầu anh chợt lóe lên ý tưởng, "Chúng ta đi thăm lại cây hòe già kia đi! Cái cây ở dưới lầu nhà cũ của em ấy."
Kỷ Xuân Sơn ngược lại không mấy hưng phấn, ngữ khí bình đạm: "Để hôm khác rồi đi, hôm nay chúng ta phải về dọn dẹp nhà cửa nữa."
"Đừng mà, dù sao cũng tiện đường." Thẩm Hòe Tự cẩn thận suy nghĩ, không ngừng lải nhải: "Đã nhiều năm rồi em không quay về, lần cuối cùng là mùa thu năm 2016, không biết bây giờ nó lớn đến thế nào rồi. Anh nói xem, sau sáu năm nó sẽ to ra bao nhiêu nhỉ?"
Kỷ Xuân Sơn không đáp, chỉ yên lặng khởi động xe.
"Kỷ Xuân Sơn?" Thẩm Hòe Tự nhìn sườn mặt yên tĩnh của hắn, cũng trầm mặc theo.
Một lát sau anh mới chậm rãi mở miệng: "Nó không còn nữa, phải không?"
Kỷ Xuân Sơn vẫn không trả lời, chỉ dừng xe bên vệ đường tiểu khu.
"Chuyện từ bao giờ?" Thẩm Hòe Tự thấp giọng hỏi.
"Nửa cuối năm 2017, hoặc 2018." Kỷ Xuân Sơn đáp.
Trước đây mỗi năm đến ngày 22 tháng 5 hắn đều sẽ đi thăm cây hòe già kia một lần, nhưng đến năm 2018, nơi đó đã được quy hoạch thành một con đường hai làn xe rộng rãi bằng phẳng. Bên dưới con đường nhựa mới tinh mai táng một mối tình đầu vừa tươi đẹp vừa chua xót thời niên thiếu.
"Hiện giờ hình thức xử lý cổ thụ sau khi cải tạo đường phố đều là di dời, sẽ không trực tiếp chặt cây đâu." Kỷ Xuân Sơn nắm tay anh, dịu giọng an ủi, "Có lẽ nó đã được trồng ở một nơi thích hợp hơn rồi."
"Nhưng đó là chuyện nhiều năm trước..." Thẩm Hòe Tự lẩm bẩm.
Kỷ Xuân Sơn đặt tay lên đỉnh đầu anh nhẹ nhàng sờ vuốt: "Chúng ta về nhà đi."
"Em muốn đi." Thẩm Hòe sụt sịt mũi, giọng khàn khàn, "Em muốn đi xem thử nơi đó hiện giờ trông như thế nào."
Danh sách chương