=============

Đầu tháng 11, rốt cuộc Thẩm Hòe Tự cũng xếp được lịch hẹn tư vấn với Khương Niệm.

Ban đầu anh định tìm Đoàn Triết nhưng bị người kia thẳng thừng từ chối.

"Tao không phải lựa chọn thông minh của mày đâu, quan hệ cá nhân chính là trở ngại lớn nhất giữa hai đứa mình đấy." Đoàn Triết giải thích, "Ví dụ như có một số chuyện mày sẽ sợ bị Kỷ Xuân Sơn biết nên do dự không muốn kể hết cho tao. Còn tao cũng có khả năng bị ảnh hưởng bởi định kiến xưa nay nên không đưa ra được phán đoán khách quan."

Cuối cùng cậu ta đề cử Khương Niệm, các liệu pháp chuyên môn của cô hiện tại đang dẫn đầu trong ngành, khuyết điểm duy nhất là rất khó xếp lịch tư vấn.

"Hình như lần cuối chúng ta gặp mặt là vào mùa hè thì phải." Khương Niệm cầm trong tay một chiếc hộp sắt tây hoa văn tinh xảo, vẫy vẫy với anh, "Có muốn uống gì không? Tôi vừa mua được một loại hồng trà hương vị khá lắm."

Thẩm Hòe Tự câu nệ nắm hai tay vào nhau, lắc đầu: "Cảm ơn, tôi uống nước lọc là được rồi."

Khương Niệm nở nụ cười ôn hòa, xoay người rót một ly nước ấm.

"Hôm nay chúng ta chỉ tâm sự cùng nhau thôi." Cô đưa chiếc ly khắc hình ngựa cho Thẩm Hòe Tự, "Nếu anh cảm thấy không thoải mái chỗ nào thì cứ nói với tôi nhé."

Thẩm Hòe Tự nhận ly nước nhấp một ngụm nhuận cổ họng khô khốc: "Được."

Khương Niệm ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn đối diện anh, cầm quyển sổ ghi chép nhỏ trên bàn trà lên.

"Tôi muốn tìm hiểu thêm một chút, anh có mục tiêu nào muốn hướng tới không? Hoặc có thể tâm sự về những chuyện bối rối trước mắt cũng được."

Hai tay Thẩm Hòe Tự ôm chiếc ly, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt sứ màu xanh độ bão hòa thấp. Màu sắc này khiến anh cảm nhận được chút trạng thái trầm tĩnh.

"Tôi muốn đường đường chính chính hôn người yêu trước mặt người ngoài." Anh nói bằng ngữ khí bình đạm.

"Môi trường xã hội mà chúng ta đang sống có xu hướng bảo thủ đối với các mối quan hệ thân mật, không thích làm chuyện thân thiết với người yêu trước mặt người khác là phản ứng tâm lý rất tự nhiên." Khương Niệm nhẹ nhàng hỏi, "Vì sao anh lại cho rằng đây là chuyện khiến mình bối rối?"



Thẩm Hòe Tự trầm mặc trong chốc lát.

Anh chợt nhận ra, cho dù trước đó đã luyện tập rất nhiều lần, nhưng đến khi thật sự đối mặt với người khác vẫn khó mở miệng như cũ.

"Không phải là tôi không thích." Anh dời tầm mắt mình về lại mảng màu lam đậm kia, cố gắng phớt lờ sự tồn tại của tất cả những thứ khác, "Tôi có... mâu thuẫn sinh lý, nếu nhất định phải làm, tôi sẽ bị đổ mồ hôi, thậm chí là..." Anh nắm chặt ly nước, đè thấp giọng, "Buồn nôn."

Vấn đề này anh mới phát hiện ra vào ngày đi đến quán bar lộ thiên ở Văn Xương. Hơn nữa Thẩm Hòe Tự nghĩ Kỷ Xuân Sơn có lẽ cùng nhận ra rồi, bởi vì từ sau lần đó trở đi hắn không còn hôn môi anh ở những nơi dễ bị người ta nhìn thấy nữa.

"Có thể tỉnh táo nhận ra sự khác biệt giữa hai vấn đề này, anh đã làm rất tốt, cũng rất dũng cảm." Khương Niệm viết vài câu gì đó vào cuốn sổ tay, sau đó thả lỏng tư thái dựa vào lưng ghế sô pha, "Tiến trình sau này của chúng ta hẳn sẽ rất thuận lợi."

*

Trước khi bước vào phòng tư vấn Thẩm Hòe Tự đã chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, sau khi ra khỏi bệnh viện Hòa An mới phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ của Kỷ Xuân Sơn. Anh bật âm thanh về mức bình thường rồi gọi lại một cuộc.

"Chuyện gì vậy?" Thẩm Hòe Tự hỏi.

"Mẹ em thật quá độc ác." Kỷ Xuân Sơn căm giận lên án.

"Hả?"

Ngữ khí Kỷ Xuân Sơn hơi dồn dập: "Không tiện giải thích trong điện thoại đâu, em về nhà nhanh lên đi."

Chờ Thẩm Hòe Tự về đến nhà, bên trong đã biến thành một bãi chiến trường hỗn độn. Trên sàn nhà rải đầy vụn khăn giấy bị cắn tan tác và mấy đầu mẩu thịt khô, mười mấy quả bóng cao su đủ màu lăn lông lốc vào góc nhà, hai con chó con lông xù màu trắng vừa sủa vừa chạy lăng quăng khắp nơi, dì Trương thì đang chạy theo sau chúng nó thu dọn tàn cục.

Còn Kỷ Xuân Sơn vô cùng đáng thương co quắp hai chân lên cao, toàn thân co rúm vùi trong ghế sô pha.

Hình ảnh này thật sự rất buồn cười.

Thẩm Hòe Tự tóm một con chó từ dưới sàn lên, xách cổ nó dí đến trước mặt Kỷ Xuân Sơn, hỏi: "Kỷ Xuân Sơn, hóa ra anh sợ chó à?"

Kỷ Xuân Sơn theo phản xạ giật mình lùi ra đằng sau: "Để nó tránh xa tôi ra!"



Thẩm Hòe Tự lại xách chó ra trước mặt nhìn kỹ, đứa nhóc này cùng lắm chỉ to khoảng 20cm: "Con chó bé bằng bàn tay mà anh cũng sợ?"

"Con về rồi à?" Triệu Văn Nhân cầm một túi đồ vật chậm rãi đến gần, nói với Thẩm Hòe Tự, "Đúng lúc lắm, tới chào em trai em gái con đi —— hai đứa là Westie* thuần chủng đấy."

*Westie: tên đầy đủ là West Highland White Terrier (chó sục trắng cao nguyên phía Tây), một giống chó thuần chủng đến từ Scotland rất thân thiện và thông minh.



Thẩm Hòe Tự vừa lơ đãng một cái, con chó đã chạy thoát khỏi tay anh rồi nhảy nhót vui mừng qua chỗ Triệu Văn Nhân.

"Nhà mẹ chật chội, chỉ nuôi được hai đứa con thôi." Triệu Văn Nhân đút cho nó một miếng thịt khô, con chó còn lại cũng tung tăng chạy tới bên chân bà, "Hai đứa nó về nhà, hai người các con phải đi rồi."

Thẩm Hòe Tự vỗ vỗ vai Kỷ Xuân Sơn, hỏi mà không quá xác định: "Có phải mẹ em đang mắng hai đứa mình không thế?"

"Hình như phải đấy." Kỷ Xuân Sơn nhỏ giọng lẩm bẩm.

Thẩm Hòe Tự nhìn bốn phía, cảm giác căn nhà này đúng là không thể ở tiếp được nữa, cạn lời hỏi: "Mẹ, một mình mẹ nuôi hai con chó không thấy mệt sao? Sức mẹ làm sao nuôi nổi?"

"Dì Trương chăm giúp mẹ." Hiện giờ tính tình thất thường của Triệu Văn Nhân đã dùng rất thuần thục, "Mẹ nhất định phải nuôi hai đứa, còn trông chờ chúng nó sinh cháu cho mẹ nữa chứ." Nói rồi bà liếc Thẩm Hòe Tự một cái đầy sâu xa, "Làm gì trông cậy được vào con."

"Đúng là dì đang mắng hai đứa mình rồi." Kỷ Xuân Sơn khẳng định.

Triệu Văn Nhân thật sự không chịu nổi trò thanh quy giới luật của Kỷ Xuân Sơn được nữa, nhịp sinh hoạt của bà cả tháng nay cứ như đã rời bỏ hồng trần bước vào am ni cô.

"Mau dọn ra khỏi nhà mẹ đi." Bà cực kỳ nôn nóng muốn quay về xã hội hiện đại coi trọng vật chất ngập trong vàng son nên phát luôn tối hậu thư, "Hai đứa còn ở đây ngày nào, sớm muộn gì mẹ cũng xuất huyết não lần nữa cho mà xem."



Cái này editor đoán thôi chứ đến cuối truyện vẫn không được confirm chi tiết, nhưng có khả năng tâm lý bài xích thân mật trước mặt người ngoài của Tiểu Tự là do trauma từ lần hai người hôn nhau trong phòng bị mẹ nhìn thấy rồi kéo theo những bi kịch phía sau, cho nên tiềm thức Tiểu Tự mới sinh ra ác cảm với những hành động thân mật công khai, sợ mình và đối phương lại gặp bất hạnh lần nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện