Nhịp tim đập gia tốc rất nhiều, Úc Hoa muốn cười một chút, cũng may anh đã kìm lại được.
Úc Hoa khi đối mặt với những sấm quan giả khác cũng không có ác ý, cho dù anh biết rằng có một số sấm quan giả cũng không phải là người lương thiện.
Sau khi trải qua mười cấp độ đầu tiên của thế giới mới, bản chất của con người là không thể chịu đựng được thử thách. Hầu hết mọi người đều sống trong một môi trường sống bình thường, cả đời tuân theo các khuôn phép, có đôi khi vì cảm xúc không tốt mà nảy sinh ra ý niệm hành hung xã hội, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ muốn phát tiết, sẽ không dùng đến hành động, cũng sẽ không bởi vì vậy mà ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
Nhưng trong môi trường khắc nghiệt, bản chất của con người sẽ thê hiện được tính đa dạng của nó.
Úc Hoa cho rằng, con người không phải là thánh hiền, anh cũng không đảm bảo rằng ở trong môi trường này anh sẽ không có những bước đi sai lầm, cũng sẽ không yêu cầu những người khác cũng không dính bụi trần.
Cho dù là thế giới với hình thức đối chiến, anh vẫn duy trì sự tôn trọng đối với đối thủ của mình.
Tôn trọng sở thích và sự lựa chọn của mọi người, có thể không ủng hộ, nhưng không thể cười nhạo.
Tuy rằng thật sự rất buồn cười.
Úc Hoa nhớ rất rõ ràng, ở thế giới này không cần phải thay đổi diện mạo. Một số thế giới cần hợp tác với các sinh vật của thế giới đó và có khả năng sẽ trở thành một số sinh vật hình người, một số thế giới cần được tích hợp vào thế giới để che giấu danh tính của chúng, hệ thống sẽ cung cấp một thân phận giả, đê sấm quan giả đổi lấy mặt nạ và thay đổi diện mạo của mình, nhưng thế giới này thì không cần điều đó, đồng đội có thể trao đối thân phận với nhau, nhưng giữa các đối thủ thì không thể.
Bởi vậy có thể phỏng đoán rằng, đối thủ của anh là cố ý lựa chọn đầu tóc bảy màu. Nói chung việc lựa chọn một tạo hình bắt mắt như vậy, không phải muốn cho người nào đó nhận ra mình, chỉ là muốn thông qua phương thức này để thu hút ánh mắt của người khác mà thôi, hầu hết những người thông qua ngoại vật thu hút sự chú ý thường là người tự ti.
Mặc kệ là vì lý do gì, đều không phải là lý do khiến anh cười nhạo ai đó.
Mặt nạ của Úc Hoa là mặt nạ che nửa mặt, chỉ che mắt và mũi, lộ miệng ra. Khóe miệng anh không nhếch lên nhưng đôi mắt lại híp lại, anh vẫn là không nhịn được ý cười, cũng may là có chiếc mặt nạ.
"Xin chào," Úc Hoa lịch sự đưa tay ra, "Tuy rằng chúng ta là đối thủ trong vòng này, nhưng tôi sẽ đem hết toàn lực của mình để đánh bại anh, nhưng mà điều này không đại biểu rằng chúng ta là kẻ thù, thông quan mới là mục tiêu chung của chúng ta, khiến chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực"
Úc Hoa sẽ vươn tay thân thiện đối với mọi sấm quan giả, ngay cả khi hầu hết mọi người không đáp lại anh, thậm chí có chút nói anh là "Con hổ biết cười", anh vẫn không buông một cánh tay hữu hảo.
Sấm quan giả không phải là kẻ thù, mà là đồng loại bị mắc kẹt trong trò chơi này.
Đối thủ có mái tóc bảy màu không chút do dự, thân thiện nắm lấy bàn tay Úc Hoa, cùng dùng ngón tay cái xoa xoa vào lòng bàn tay Úc Hoa, có chút ái muội.
Úc Hoa chỉ cảm thấy một trận tê dại từ lòng bàn tay lây lan khắp toàn thân, anh muốn rút tay về, nhưng tóc bảy màu sặc sỡ lại thêm một bàn tay khác, đôi tay nắm lấy bàn tay của anh, miệng còn nói: "Hình như anh còn rất trẻ tuổi? Anh 22 tuổi sao?"
22 tuổi là độ tuổi kết hôn hợp pháp của nam giới.
"Cũng tầm đó." Úc Hoa nỗ lực rút lại bàn tay mình, tùy ý trả lời như dầu cao Vạn Kim*.
*Dầu cao Vạn Kim (nguyên văn: 万金油): dạng như cao sao vàng của mình á, ý chí tính toàn năng.
"Tích tích tích!"
Tóc bảy màu lại chặt chẽ nắm lấy tay anh không buông, nhìn vào đôi mắt của Úc Hoa.
Xuyên qua mái tóc ngắn rực rỡ sắc màu nhưng không lăng loạn, Úc Hoa nhìn thấy đối phương có đôi mắt vô cùng tinh anh, cùng với ảnh ngược của anh trong đó.
Đôi mắt đó khiến Úc Hoa bình tĩnh lại, anh không cố gắng thu tay mình lại nữa, nghiêm túc trả lời: "20 tuổi."
Anh nhảy cấp, tuổi tốt nghiệp so với người bình thường sớm hơn 2 năm.
"20 tuổi à......" Tóc bảy màu lẩm bẩm nói, "Trẻ quá, còn trẻ hơn một tuổi so với lúc tôi hẹn hò."
Úc Hoa ngoài ý muốn phát hiện giọng nói của đối thủ rất êm tai, trong trẻo như một chàng trai của ánh nắng mặt trời, sự đề phòng dâng cao do đối phương động chạm tay chân quá mức thân mật bị thanh âm sạch sẽ này làm cho suy yếu. Giọng nói anh liền nhẹ xuống: "Làm sao mà mới 21 tuổi đã đến trình độ hẹn hò rồi?"
Anh suy nghĩ lại rồi lắc đầu nói: "Không, tôi không nên hỏi việc riêng tư của anh. Anh có nhớ thế giới ban đầu không? Điều đó không quan trọng, hệ thống nói rằng thời gian chúng ta ở trong trò chơi sẽ không ảnh hưởng gì tới hiện thực, chỉ cần nỗ lực vượt ải, sau khi thông quan là có thể về nhà rồi, còn có thể thực hiện được một nguyện vọng, chúng ta cùng nhau nỗ lực thông quan đi."
"Tích tích tích!"
"Hệ thống nói như vậy với sấm quan giả mới sao?" Tóc bảy màu nghiến răng nghiến lợi nói, "Cái tên này đúng là kẻ lừa đảo từ đầu tới đuôi!"
"Anh đang nói gì?" Úc Hoa dùng bàn tay còn lại bóp chặt lỗ tai, anh căn bản phát hiện bản thân mình vừa rồi không nghe tóc bay màu nói gì hết, chỉ có thể nhìn thấy bờ môi mấp máy, không nghe thấy được thanh âm.
Úc Hoa đọc được khẩu hình miệng nên không hiểu ý tứ của cậu.
"Đó là hệ thống không cho phép người mới biết về chân tướng vượt ải của thế giới, hay là tôi không thể thay đổi lịch sử đã thiết lập?" Tóc bảy màu nôn nóng nói, "Phi! Đây mà là lịch sử gì chứ! Cũng không phải là sự hồi tưởng của thế giới chân thật, chỉ là một thế giới nhỏ mà thôi!"
"Anh nói cái gì?" Úc Hoa vẫn không nghe được một chữ nào.
"Tích tích tích!"
"Không có gì." Tóc bảy màu vẫn là nắm chặt tay Úc Hoa không buông, "Tôi tên......"
Cậu còn chưa kịp nói tên mình, Úc Hoa vội dùng bàn tay tự do che miệng tóc bảy màu lại: "Sấm quan giả khác nhóm không thể nói ra tên họ, anh đừng nói, nếu không sẽ chịu phạt."
Tóc bảy màu cũng mang nửa mặt nạ, cậu chớp chớp mắt, bờ môi không cẩn thận đụng phải lòn bàn tay Úc Hoa.
Úc Hoa đột ngột thu tay mình lại, cả bàn tay bị tóc bảy màu chặt chẽ nắm lấy cũng rút về.
"Tích tích tích tích tích tích!" Âm thanh hệ thống dồn dập không ngừng vang lên, hai người vẫn luôn nói chuyện phiếm lúc này mới nghe thấy âm thanh này.
Bọn họ cùng nhìn về phía màn hình lớn của hệ thống, trên đó có dòng chữ: Trấn đấu sắp bắt đầu, mời sấm quan giả nhanh chóng vào vị trí. Nếu như không đứng đúng vị trí trong vòng 3 giây, hai người được tính là không chiến màu bại, hiện tại bắt đầu đếm ngược, 3, 2......
Cả hai người nhanh chóng đứng vào vị trí của mình, đứng trên bục cao trước khi con số trở thành số "1".
Khi hai người đã vào vị trí, sàn nhà rộng mấy chục nghìn mét vuông bắt đầu hạ xuống, bục cao của hai người cũng di chuyển về hai góc phòng, vẫn luôn di chuyển cho đến khi hai góc cách xa nhất thì mới dừng lại.
Trên trần nhà cứ cách 1 mét là xuất hiện một sợi dây thép, chiều dài và chiều rộng của căn phòng là 100 mét, sợi dây thép trên trần nhà dài 1 mét, chính là có tổng cộng 100 - 1 cái, là 99 sợi dây thép.
Lúc này này, khu vực chìm dưới chân bị axit đậm đặc đổ đầy, bệ cao cũng dần dần bị axit đặc ăn mòn, đã không đủ để hai người dùng làm điểm dừng chân.
Úc Hoa và tóc bảy màu đồng thời nhảy lấy đà, nắm lấy dây thép, bục cao hoàn toàn chìm xuống bị axit đậm đặc hòa tan, căn phòng vốn dĩ sáng ngời trong nháy mắt trở thành luyện ngục, ai kiên trì không được buông tay thẻ xuống, lập tức rơi vào cùng axit đậm đặc, sau đó bị hòa tan giống như chiéc bục cao kia.
Lúc này tren mỗi sợi dây thép treo một cái bánh quy tròn nhỏ có bán kính 1 cm, vị trí của các bánh quy trên dây thép là một dãy hình tròn giảm dần. Ví dụ, Úc Hoa bị treo ở phía ngoài cùng bên trái của sợi thép, vị trí của cái bánh quy trên sợi dây thép cách anh bên trái 99 mét và cách bên phải 1 mét. Nhưng số bánh quy trên sợi dây thép gần nhất được đếm từ 2 mét từ bên trái và 98 từ bên phải.
Tóc bảy màu cũng tương tự như vậy, cậu bị treo bên phải ngoài cùng của sợi dây thép, chiếc bánh quy trên sợi dây thép của cậu cách bên phải 99 mét và cách bên trái 1 mét.
"Không thể nào, hình thức đấu thể lực này?" Úc Hoa mơ hồ đoán được quy tắc thi đấu.
Quả nhiên một giọng nữ máy móc phát ra từ chiếc loa phát thanh trong góc phòng: "Chào mừng các bạn đến với trò chơi ăn bánh quy, quy tắc như sau ——
"Thứ nhất, sấm quan giả chỉ có thể ăn bánh quy dựa trên số thứ tự được đánh dấu, có thể theo thứ tự xuôi từ số 1 đến 99, cũng có thể theo thứ tự ngược từ số 99 về 1, nhưng tuyệt đói không được bỏ thứ tự mà ăn, phải bắt đầu từ 1 hoặc 99, không cho phép ăn từ số 2, hoặc là ăn xong số 1, bỏ số 2 và ăn số 1. Sợi dây thép nơi có người bỏ qua trình tự sẽ bị đứt rồi rơi vào axit đặc.
"Thứ hai, không được dùng tay chạm vào bánh quy.
"Thứ ba, không được chạm vào dây thép bằng bất kỳ bộ phận nào khác ngoài tay.
"Thứ tư, có tổng cộng 99 cái bánh quy, sấm quan giả ăn nhiều bánh quy nhất là chiến thắng, nếu một sấm quan giả ăn xong trước 50 chiếc bánh quy, người đó sẽ thắng theo mặc định.
"Thứ năm, người nào rơi xuống vùng axit mạnh thì coi như thất bại.
"Thứ sáu, trò chơi này là một trò chơi đơn thuần về thể chất, cấm dùng bất cứ dị năng gì, mong sấm quan giả tự trọng, không dùng dị năng để gian lận.
"Thứ bảy, bánh quy được ăn theo thứ tự, không có nghĩa là sấm quan giả phải ở trên sợi dây thép nơi có bánh quy. Sấm quan giả có thể di chuyển tự do trên các dây thép khác nhau, chỉ cần không ăn sai bánh quy thì không có vấn đề gì.
"Thứ tám, trò chơi này không hạn chế thời gian, chỉ cần có đủ thể lực, sấm quan giả muốn chơi bao lâu cũng tùy ý.
"Thứ chín, người thất bại sẽ rơi vào axit đặc.
"Thứ mười, sau khi phân định thắng bại, sấm quan giả có thể sử dụng dị năng để tự bảo vệ mình.
"Trò chơi bắt đầu."
Hai người ai cũng không nhúc nhích, cách dây thép ở khắp phòng nhìn đối phương.
Đây chỗ nào gọi là trò chơi thể lực chứ, rõ ràng là trò chơi giết hại lẫn nhau! Quy tắc thứ bảy vô tình mà cố ý ám chỉ sấm quan giả có thể di chuyển đến vị trí của đối phương, đá người đó vào trong axit mạnh, khi đối phương ngã xuống rồi cũng không cần phải gian nan khổ cực ăn bánh quy, người đả thương có thể chiến thắng mà không cần phải đánh nhau.
Hoặc là chủ động chiến đấu với đối phương, hoặc là chờ cho đôi phương không còn thể lực để chống đỡ rồi ngã xuống, cho dù hai bên đều rất mạnh, thì khi ăn đến chiếc bánh quy thứ 50 thì bọn họ cũng sẽ tranh giành người chết ta sống.
Trong lòng Úc Hoa có một ý tưởng, anh do dự không biết nói ra biện pháp của mình với tóc bảy màu hay không. Đây cũng là lần đầu tiên anh chạm trán với tóc bảy màu, không biết có tin tưởng người này được hay không.
Tóc bảy màu lập tức mẫn cảm mà nói: "Sau khi được phán thất bại thì có thể sử dụng dị năng bảo vệ mình. Có hai phương pháp để được phán thất bại, một là không kiên trì nổi mà rơi vào trong axit mạnh, hai là đối phương ăn bánh quy nhiều hơn hoặc tự mình ăn nhầm thứ tự một cách ngu ngốc.
"Dùng phương pháp thứ nhất để thất bại, chỉ khi rơi vào vùng axit mạnh thì mới được phán, như vậy thì phải chết không thể nghi ngờ. Dùng phương pháp thứ hai để thất bại, thì có thể xác định được sự thất bại trước khi rơi xuống, như vậy thì sẽ có thời gian thi triển dị năng đẻ tự bảo vệ mình."
Tóc bảy màu hoàn toàn không tốn sức cầm dây thép bằng tay trái, tay phải chống cằm suy nghĩ, thoạt nhìn có thể lực vô cùng tốt.
Úc Hoa không ngờ đối phương lại mẫn cảm đến như vậy, gần như là ngay lập tức, chỉ đọc quy tắc trò chơi trong một lần duy nhất tìm ra biện pháp sống sót ngay cả khi phải thất bại. Anh nghĩ, có lẽ anh có thể mạo hiểm tin tưởng đối phương, khuyên tóc bảy màu cùng nhau mạo hiểm với mình.
Khi Úc Hoa cân nhắc cần phải mở miệng như thế nào, tóc bảy màu nói: "Năng lực của tôi tuyệt đối có thể bảo vệ mình trong môi trường axit, anh ăn bánh quy trước đi, chờ đến lúc anh ăn xong chiếc bánh quy thứ 50, tôi sẽ thua trận đấu này, như vậy thì ít nhất hai người chúng ta đều có thể sống sót."
"Anh không định sẽ nỗ lực sao?" Úc Hoa hỏi.
"Còn có thể nỗ lực như thế nào, chẳng lẽ còn phải nhìn anh chịu chết sao?" Tóc bảy màu nói, "Tôi cũng không biết năng lực của anh là cái gì, nhưng mà khẳng định là yếu ở giai đoạn đầu và khả năng phòng ngự ngút trời ở giai đoạn sau, phòng ngự là axit mạnh, khẳng định là tôi có sức chịu đựng tốt hơn, hãy để tôi đi."
Cậu có chút lười biếng treo mình trên sợi dây thép, như thẻ cậu thực sự không có ý định hành động.
Úc Hoa liếm môi dưới: "Tôi có một biện pháp, khả năng cả hai đều thua hoặc cả hai đều hòa, anh có nguyện ý cùng tôi thử xem sao không?"
"Cũng được." Tóc bảy màu cũng không hỏi đó là biện pháp gì, sảng khoái đáp ứng luôn.
Úc Hoa có chút cảm động, anh nói, "Trước tiên chúng ta ăn bánh quy theo thứ tự, chờ đến khi chúng ta cùng nhau đến dây thép số 50 rồi lại bàn, được không?"
"Được." Tóc bảy màu cũng không nghi ngờ trong lòng Úc Hoa mang ý xấu gì, còn có chút lo lắng cho anh, "Thẻ lực của anh có đủ để ăn 50 chiếc bánh quy không? Không được thì tôi sẽ ăn bánh sai thứ tự rồi thua trước."
"Tôi có thể." Úc Hoa khi ngh cậu nghi ngờ về thể lực của anh, không khỏi bất đắc dĩ mà nói, "Lực cánh tay và lực eo của tôi rất tốt."
"Tôi biết lực eo của anh tốt......" Tóc bảy màu lẩm bẩm một câu, đương nhiên Úc Hoa theo thường lệ mà không nghe thấy lời này.
Thể lực của tóc bảy màu quả thực rất xuất sắc, đôi tay cậu cầm lấy dây thép, cậu cứng rắn đứng chổng ngược trên dây thép, thoải mái đi trên dây thép bằng hai cánh tay như chân, chỉ mất chưa đầy mười giây để đến chiếc bánh quy số 99 đầu tiên cách đó 99 mét.
Cậu rơi xuống, chuyển từ chổng ngược sang treo lên, há miệng nhẹ nhàng ăn chiếc bánh quy đầu tiên.
Úc Hoa thấy dáng vẻ thành thạo của cậu, trong lòng âm thầm dâng lên ý niệm không chịu thua. Anh tuy rằng là một sinh viên bình thường, như thường ngày cũng vô cùng chú ý tập thẻ dục, lại mạo hiểm vài tháng trong trò chơi, thể lực vô cùng tốt.
Nhưng anh không có cách nào di chuyển trên sợi dây thép một cách tự do giống như tóc bảy màu, anh chỉ có thể lao về chiếc bánh quy bằng cách di chuyển cánh tay của mình.
Tóc bảy màu thấy tốc độ của anh không nhanh nên dừng lại, phối hợp Úc Hoa với tốc độ di chuyển của Úc Hoa.
"Anh không cần chờ tôi." Úc Hoa có cảm giác bị người ta làm cho thất bại.
Tóc bảy màu lại cười cười nói: "Không sao hết, lần này đến lượt tôi chờ anh lớn lên."
- -------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Vưu Chính Bình (chống nạnh): Thừa dịp lúc Úc Hoa tươi mới ngon miệng, tôi phải lén lút chiếm thế thượng phong.
Úc Hoa (sau đó nhớ lại): Thời điểm chơi trò ăn bánh quy, dáng người ăn bánh quy của Tiểu Vưu đúng là ngon.... À không, mạnh hơn tôi.
-
Liên quan tới vấn đề tại sao Vưu Chính Bình, Tiểu Hus, Quân Quân có ký ức hiện thực mà Úc Hoa lại không có, còn trò chơi có phải là một tồn tại thực sự trong quá khứ hay không, v.v. sẽ được thảo luận trong tương lai, mọi người đừng gấp gáp nha~
Úc Hoa khi đối mặt với những sấm quan giả khác cũng không có ác ý, cho dù anh biết rằng có một số sấm quan giả cũng không phải là người lương thiện.
Sau khi trải qua mười cấp độ đầu tiên của thế giới mới, bản chất của con người là không thể chịu đựng được thử thách. Hầu hết mọi người đều sống trong một môi trường sống bình thường, cả đời tuân theo các khuôn phép, có đôi khi vì cảm xúc không tốt mà nảy sinh ra ý niệm hành hung xã hội, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ muốn phát tiết, sẽ không dùng đến hành động, cũng sẽ không bởi vì vậy mà ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
Nhưng trong môi trường khắc nghiệt, bản chất của con người sẽ thê hiện được tính đa dạng của nó.
Úc Hoa cho rằng, con người không phải là thánh hiền, anh cũng không đảm bảo rằng ở trong môi trường này anh sẽ không có những bước đi sai lầm, cũng sẽ không yêu cầu những người khác cũng không dính bụi trần.
Cho dù là thế giới với hình thức đối chiến, anh vẫn duy trì sự tôn trọng đối với đối thủ của mình.
Tôn trọng sở thích và sự lựa chọn của mọi người, có thể không ủng hộ, nhưng không thể cười nhạo.
Tuy rằng thật sự rất buồn cười.
Úc Hoa nhớ rất rõ ràng, ở thế giới này không cần phải thay đổi diện mạo. Một số thế giới cần hợp tác với các sinh vật của thế giới đó và có khả năng sẽ trở thành một số sinh vật hình người, một số thế giới cần được tích hợp vào thế giới để che giấu danh tính của chúng, hệ thống sẽ cung cấp một thân phận giả, đê sấm quan giả đổi lấy mặt nạ và thay đổi diện mạo của mình, nhưng thế giới này thì không cần điều đó, đồng đội có thể trao đối thân phận với nhau, nhưng giữa các đối thủ thì không thể.
Bởi vậy có thể phỏng đoán rằng, đối thủ của anh là cố ý lựa chọn đầu tóc bảy màu. Nói chung việc lựa chọn một tạo hình bắt mắt như vậy, không phải muốn cho người nào đó nhận ra mình, chỉ là muốn thông qua phương thức này để thu hút ánh mắt của người khác mà thôi, hầu hết những người thông qua ngoại vật thu hút sự chú ý thường là người tự ti.
Mặc kệ là vì lý do gì, đều không phải là lý do khiến anh cười nhạo ai đó.
Mặt nạ của Úc Hoa là mặt nạ che nửa mặt, chỉ che mắt và mũi, lộ miệng ra. Khóe miệng anh không nhếch lên nhưng đôi mắt lại híp lại, anh vẫn là không nhịn được ý cười, cũng may là có chiếc mặt nạ.
"Xin chào," Úc Hoa lịch sự đưa tay ra, "Tuy rằng chúng ta là đối thủ trong vòng này, nhưng tôi sẽ đem hết toàn lực của mình để đánh bại anh, nhưng mà điều này không đại biểu rằng chúng ta là kẻ thù, thông quan mới là mục tiêu chung của chúng ta, khiến chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực"
Úc Hoa sẽ vươn tay thân thiện đối với mọi sấm quan giả, ngay cả khi hầu hết mọi người không đáp lại anh, thậm chí có chút nói anh là "Con hổ biết cười", anh vẫn không buông một cánh tay hữu hảo.
Sấm quan giả không phải là kẻ thù, mà là đồng loại bị mắc kẹt trong trò chơi này.
Đối thủ có mái tóc bảy màu không chút do dự, thân thiện nắm lấy bàn tay Úc Hoa, cùng dùng ngón tay cái xoa xoa vào lòng bàn tay Úc Hoa, có chút ái muội.
Úc Hoa chỉ cảm thấy một trận tê dại từ lòng bàn tay lây lan khắp toàn thân, anh muốn rút tay về, nhưng tóc bảy màu sặc sỡ lại thêm một bàn tay khác, đôi tay nắm lấy bàn tay của anh, miệng còn nói: "Hình như anh còn rất trẻ tuổi? Anh 22 tuổi sao?"
22 tuổi là độ tuổi kết hôn hợp pháp của nam giới.
"Cũng tầm đó." Úc Hoa nỗ lực rút lại bàn tay mình, tùy ý trả lời như dầu cao Vạn Kim*.
*Dầu cao Vạn Kim (nguyên văn: 万金油): dạng như cao sao vàng của mình á, ý chí tính toàn năng.
"Tích tích tích!"
Tóc bảy màu lại chặt chẽ nắm lấy tay anh không buông, nhìn vào đôi mắt của Úc Hoa.
Xuyên qua mái tóc ngắn rực rỡ sắc màu nhưng không lăng loạn, Úc Hoa nhìn thấy đối phương có đôi mắt vô cùng tinh anh, cùng với ảnh ngược của anh trong đó.
Đôi mắt đó khiến Úc Hoa bình tĩnh lại, anh không cố gắng thu tay mình lại nữa, nghiêm túc trả lời: "20 tuổi."
Anh nhảy cấp, tuổi tốt nghiệp so với người bình thường sớm hơn 2 năm.
"20 tuổi à......" Tóc bảy màu lẩm bẩm nói, "Trẻ quá, còn trẻ hơn một tuổi so với lúc tôi hẹn hò."
Úc Hoa ngoài ý muốn phát hiện giọng nói của đối thủ rất êm tai, trong trẻo như một chàng trai của ánh nắng mặt trời, sự đề phòng dâng cao do đối phương động chạm tay chân quá mức thân mật bị thanh âm sạch sẽ này làm cho suy yếu. Giọng nói anh liền nhẹ xuống: "Làm sao mà mới 21 tuổi đã đến trình độ hẹn hò rồi?"
Anh suy nghĩ lại rồi lắc đầu nói: "Không, tôi không nên hỏi việc riêng tư của anh. Anh có nhớ thế giới ban đầu không? Điều đó không quan trọng, hệ thống nói rằng thời gian chúng ta ở trong trò chơi sẽ không ảnh hưởng gì tới hiện thực, chỉ cần nỗ lực vượt ải, sau khi thông quan là có thể về nhà rồi, còn có thể thực hiện được một nguyện vọng, chúng ta cùng nhau nỗ lực thông quan đi."
"Tích tích tích!"
"Hệ thống nói như vậy với sấm quan giả mới sao?" Tóc bảy màu nghiến răng nghiến lợi nói, "Cái tên này đúng là kẻ lừa đảo từ đầu tới đuôi!"
"Anh đang nói gì?" Úc Hoa dùng bàn tay còn lại bóp chặt lỗ tai, anh căn bản phát hiện bản thân mình vừa rồi không nghe tóc bay màu nói gì hết, chỉ có thể nhìn thấy bờ môi mấp máy, không nghe thấy được thanh âm.
Úc Hoa đọc được khẩu hình miệng nên không hiểu ý tứ của cậu.
"Đó là hệ thống không cho phép người mới biết về chân tướng vượt ải của thế giới, hay là tôi không thể thay đổi lịch sử đã thiết lập?" Tóc bảy màu nôn nóng nói, "Phi! Đây mà là lịch sử gì chứ! Cũng không phải là sự hồi tưởng của thế giới chân thật, chỉ là một thế giới nhỏ mà thôi!"
"Anh nói cái gì?" Úc Hoa vẫn không nghe được một chữ nào.
"Tích tích tích!"
"Không có gì." Tóc bảy màu vẫn là nắm chặt tay Úc Hoa không buông, "Tôi tên......"
Cậu còn chưa kịp nói tên mình, Úc Hoa vội dùng bàn tay tự do che miệng tóc bảy màu lại: "Sấm quan giả khác nhóm không thể nói ra tên họ, anh đừng nói, nếu không sẽ chịu phạt."
Tóc bảy màu cũng mang nửa mặt nạ, cậu chớp chớp mắt, bờ môi không cẩn thận đụng phải lòn bàn tay Úc Hoa.
Úc Hoa đột ngột thu tay mình lại, cả bàn tay bị tóc bảy màu chặt chẽ nắm lấy cũng rút về.
"Tích tích tích tích tích tích!" Âm thanh hệ thống dồn dập không ngừng vang lên, hai người vẫn luôn nói chuyện phiếm lúc này mới nghe thấy âm thanh này.
Bọn họ cùng nhìn về phía màn hình lớn của hệ thống, trên đó có dòng chữ: Trấn đấu sắp bắt đầu, mời sấm quan giả nhanh chóng vào vị trí. Nếu như không đứng đúng vị trí trong vòng 3 giây, hai người được tính là không chiến màu bại, hiện tại bắt đầu đếm ngược, 3, 2......
Cả hai người nhanh chóng đứng vào vị trí của mình, đứng trên bục cao trước khi con số trở thành số "1".
Khi hai người đã vào vị trí, sàn nhà rộng mấy chục nghìn mét vuông bắt đầu hạ xuống, bục cao của hai người cũng di chuyển về hai góc phòng, vẫn luôn di chuyển cho đến khi hai góc cách xa nhất thì mới dừng lại.
Trên trần nhà cứ cách 1 mét là xuất hiện một sợi dây thép, chiều dài và chiều rộng của căn phòng là 100 mét, sợi dây thép trên trần nhà dài 1 mét, chính là có tổng cộng 100 - 1 cái, là 99 sợi dây thép.
Lúc này này, khu vực chìm dưới chân bị axit đậm đặc đổ đầy, bệ cao cũng dần dần bị axit đặc ăn mòn, đã không đủ để hai người dùng làm điểm dừng chân.
Úc Hoa và tóc bảy màu đồng thời nhảy lấy đà, nắm lấy dây thép, bục cao hoàn toàn chìm xuống bị axit đậm đặc hòa tan, căn phòng vốn dĩ sáng ngời trong nháy mắt trở thành luyện ngục, ai kiên trì không được buông tay thẻ xuống, lập tức rơi vào cùng axit đậm đặc, sau đó bị hòa tan giống như chiéc bục cao kia.
Lúc này tren mỗi sợi dây thép treo một cái bánh quy tròn nhỏ có bán kính 1 cm, vị trí của các bánh quy trên dây thép là một dãy hình tròn giảm dần. Ví dụ, Úc Hoa bị treo ở phía ngoài cùng bên trái của sợi thép, vị trí của cái bánh quy trên sợi dây thép cách anh bên trái 99 mét và cách bên phải 1 mét. Nhưng số bánh quy trên sợi dây thép gần nhất được đếm từ 2 mét từ bên trái và 98 từ bên phải.
Tóc bảy màu cũng tương tự như vậy, cậu bị treo bên phải ngoài cùng của sợi dây thép, chiếc bánh quy trên sợi dây thép của cậu cách bên phải 99 mét và cách bên trái 1 mét.
"Không thể nào, hình thức đấu thể lực này?" Úc Hoa mơ hồ đoán được quy tắc thi đấu.
Quả nhiên một giọng nữ máy móc phát ra từ chiếc loa phát thanh trong góc phòng: "Chào mừng các bạn đến với trò chơi ăn bánh quy, quy tắc như sau ——
"Thứ nhất, sấm quan giả chỉ có thể ăn bánh quy dựa trên số thứ tự được đánh dấu, có thể theo thứ tự xuôi từ số 1 đến 99, cũng có thể theo thứ tự ngược từ số 99 về 1, nhưng tuyệt đói không được bỏ thứ tự mà ăn, phải bắt đầu từ 1 hoặc 99, không cho phép ăn từ số 2, hoặc là ăn xong số 1, bỏ số 2 và ăn số 1. Sợi dây thép nơi có người bỏ qua trình tự sẽ bị đứt rồi rơi vào axit đặc.
"Thứ hai, không được dùng tay chạm vào bánh quy.
"Thứ ba, không được chạm vào dây thép bằng bất kỳ bộ phận nào khác ngoài tay.
"Thứ tư, có tổng cộng 99 cái bánh quy, sấm quan giả ăn nhiều bánh quy nhất là chiến thắng, nếu một sấm quan giả ăn xong trước 50 chiếc bánh quy, người đó sẽ thắng theo mặc định.
"Thứ năm, người nào rơi xuống vùng axit mạnh thì coi như thất bại.
"Thứ sáu, trò chơi này là một trò chơi đơn thuần về thể chất, cấm dùng bất cứ dị năng gì, mong sấm quan giả tự trọng, không dùng dị năng để gian lận.
"Thứ bảy, bánh quy được ăn theo thứ tự, không có nghĩa là sấm quan giả phải ở trên sợi dây thép nơi có bánh quy. Sấm quan giả có thể di chuyển tự do trên các dây thép khác nhau, chỉ cần không ăn sai bánh quy thì không có vấn đề gì.
"Thứ tám, trò chơi này không hạn chế thời gian, chỉ cần có đủ thể lực, sấm quan giả muốn chơi bao lâu cũng tùy ý.
"Thứ chín, người thất bại sẽ rơi vào axit đặc.
"Thứ mười, sau khi phân định thắng bại, sấm quan giả có thể sử dụng dị năng để tự bảo vệ mình.
"Trò chơi bắt đầu."
Hai người ai cũng không nhúc nhích, cách dây thép ở khắp phòng nhìn đối phương.
Đây chỗ nào gọi là trò chơi thể lực chứ, rõ ràng là trò chơi giết hại lẫn nhau! Quy tắc thứ bảy vô tình mà cố ý ám chỉ sấm quan giả có thể di chuyển đến vị trí của đối phương, đá người đó vào trong axit mạnh, khi đối phương ngã xuống rồi cũng không cần phải gian nan khổ cực ăn bánh quy, người đả thương có thể chiến thắng mà không cần phải đánh nhau.
Hoặc là chủ động chiến đấu với đối phương, hoặc là chờ cho đôi phương không còn thể lực để chống đỡ rồi ngã xuống, cho dù hai bên đều rất mạnh, thì khi ăn đến chiếc bánh quy thứ 50 thì bọn họ cũng sẽ tranh giành người chết ta sống.
Trong lòng Úc Hoa có một ý tưởng, anh do dự không biết nói ra biện pháp của mình với tóc bảy màu hay không. Đây cũng là lần đầu tiên anh chạm trán với tóc bảy màu, không biết có tin tưởng người này được hay không.
Tóc bảy màu lập tức mẫn cảm mà nói: "Sau khi được phán thất bại thì có thể sử dụng dị năng bảo vệ mình. Có hai phương pháp để được phán thất bại, một là không kiên trì nổi mà rơi vào trong axit mạnh, hai là đối phương ăn bánh quy nhiều hơn hoặc tự mình ăn nhầm thứ tự một cách ngu ngốc.
"Dùng phương pháp thứ nhất để thất bại, chỉ khi rơi vào vùng axit mạnh thì mới được phán, như vậy thì phải chết không thể nghi ngờ. Dùng phương pháp thứ hai để thất bại, thì có thể xác định được sự thất bại trước khi rơi xuống, như vậy thì sẽ có thời gian thi triển dị năng đẻ tự bảo vệ mình."
Tóc bảy màu hoàn toàn không tốn sức cầm dây thép bằng tay trái, tay phải chống cằm suy nghĩ, thoạt nhìn có thể lực vô cùng tốt.
Úc Hoa không ngờ đối phương lại mẫn cảm đến như vậy, gần như là ngay lập tức, chỉ đọc quy tắc trò chơi trong một lần duy nhất tìm ra biện pháp sống sót ngay cả khi phải thất bại. Anh nghĩ, có lẽ anh có thể mạo hiểm tin tưởng đối phương, khuyên tóc bảy màu cùng nhau mạo hiểm với mình.
Khi Úc Hoa cân nhắc cần phải mở miệng như thế nào, tóc bảy màu nói: "Năng lực của tôi tuyệt đối có thể bảo vệ mình trong môi trường axit, anh ăn bánh quy trước đi, chờ đến lúc anh ăn xong chiếc bánh quy thứ 50, tôi sẽ thua trận đấu này, như vậy thì ít nhất hai người chúng ta đều có thể sống sót."
"Anh không định sẽ nỗ lực sao?" Úc Hoa hỏi.
"Còn có thể nỗ lực như thế nào, chẳng lẽ còn phải nhìn anh chịu chết sao?" Tóc bảy màu nói, "Tôi cũng không biết năng lực của anh là cái gì, nhưng mà khẳng định là yếu ở giai đoạn đầu và khả năng phòng ngự ngút trời ở giai đoạn sau, phòng ngự là axit mạnh, khẳng định là tôi có sức chịu đựng tốt hơn, hãy để tôi đi."
Cậu có chút lười biếng treo mình trên sợi dây thép, như thẻ cậu thực sự không có ý định hành động.
Úc Hoa liếm môi dưới: "Tôi có một biện pháp, khả năng cả hai đều thua hoặc cả hai đều hòa, anh có nguyện ý cùng tôi thử xem sao không?"
"Cũng được." Tóc bảy màu cũng không hỏi đó là biện pháp gì, sảng khoái đáp ứng luôn.
Úc Hoa có chút cảm động, anh nói, "Trước tiên chúng ta ăn bánh quy theo thứ tự, chờ đến khi chúng ta cùng nhau đến dây thép số 50 rồi lại bàn, được không?"
"Được." Tóc bảy màu cũng không nghi ngờ trong lòng Úc Hoa mang ý xấu gì, còn có chút lo lắng cho anh, "Thẻ lực của anh có đủ để ăn 50 chiếc bánh quy không? Không được thì tôi sẽ ăn bánh sai thứ tự rồi thua trước."
"Tôi có thể." Úc Hoa khi ngh cậu nghi ngờ về thể lực của anh, không khỏi bất đắc dĩ mà nói, "Lực cánh tay và lực eo của tôi rất tốt."
"Tôi biết lực eo của anh tốt......" Tóc bảy màu lẩm bẩm một câu, đương nhiên Úc Hoa theo thường lệ mà không nghe thấy lời này.
Thể lực của tóc bảy màu quả thực rất xuất sắc, đôi tay cậu cầm lấy dây thép, cậu cứng rắn đứng chổng ngược trên dây thép, thoải mái đi trên dây thép bằng hai cánh tay như chân, chỉ mất chưa đầy mười giây để đến chiếc bánh quy số 99 đầu tiên cách đó 99 mét.
Cậu rơi xuống, chuyển từ chổng ngược sang treo lên, há miệng nhẹ nhàng ăn chiếc bánh quy đầu tiên.
Úc Hoa thấy dáng vẻ thành thạo của cậu, trong lòng âm thầm dâng lên ý niệm không chịu thua. Anh tuy rằng là một sinh viên bình thường, như thường ngày cũng vô cùng chú ý tập thẻ dục, lại mạo hiểm vài tháng trong trò chơi, thể lực vô cùng tốt.
Nhưng anh không có cách nào di chuyển trên sợi dây thép một cách tự do giống như tóc bảy màu, anh chỉ có thể lao về chiếc bánh quy bằng cách di chuyển cánh tay của mình.
Tóc bảy màu thấy tốc độ của anh không nhanh nên dừng lại, phối hợp Úc Hoa với tốc độ di chuyển của Úc Hoa.
"Anh không cần chờ tôi." Úc Hoa có cảm giác bị người ta làm cho thất bại.
Tóc bảy màu lại cười cười nói: "Không sao hết, lần này đến lượt tôi chờ anh lớn lên."
- -------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Vưu Chính Bình (chống nạnh): Thừa dịp lúc Úc Hoa tươi mới ngon miệng, tôi phải lén lút chiếm thế thượng phong.
Úc Hoa (sau đó nhớ lại): Thời điểm chơi trò ăn bánh quy, dáng người ăn bánh quy của Tiểu Vưu đúng là ngon.... À không, mạnh hơn tôi.
-
Liên quan tới vấn đề tại sao Vưu Chính Bình, Tiểu Hus, Quân Quân có ký ức hiện thực mà Úc Hoa lại không có, còn trò chơi có phải là một tồn tại thực sự trong quá khứ hay không, v.v. sẽ được thảo luận trong tương lai, mọi người đừng gấp gáp nha~
Danh sách chương