Úc Hoa có một giấc mơ, trong mơ có người nói với anh: "Cậu có thể làm lơ mạng sống của con người và con chó đó, giết tôi một lần nữa, cũng có thể vào trong thế giới nhỏ đó để cứu bọn họ, tất cả trạng thái hồi tưởng đều quay về như lúc ban đầu, mặc người xâu xé."
Trong mơ, anh rất lạnh, lạnh như một khối băng, anh nghe thấy "Chính mình" ngạo mạn mà nói: "Căn cứ vào quy tắc thời gian, chủ nhân quy tắc cũng muốn cùng hồi tưởng, đang ở trong đó, không thể tránh khỏi."
"Tôi biết, cho nên bản thể của tôi đã sớm chờ cậu ở bên trong." Người đàn ông mặc đồ đen như thể đến từ quá khứ cầm chiếc ô trên tay nói.
"Anh luôn thích làm những việc dư thừa." Úc Hoa trong mơ lập tức đi thẳng về hướng không gian vặn vẹo.
Khi Úc Hoa chuẩn bị bước vào trong không gian, người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên nói: "Cậu thế nhưng sẵn sàng quay lại thời điểm hai bàn tay trắng, chỉ có một con chó và một đứa trẻ, chẳng lẽ cậu không biết, sự hồi tưởng trong thế giới nhỏ đó, tất cả đều là giả, chỉ có cái chết mới là thực tại vĩnh cửu."
Úc Hoa ở trong mơ dừng bước chân lại, khinh miệt mà cười: "Một con chó chết và một đứa trẻ xa lạ thì có đáng gì để cứu? Tôi chỉ là muốn nói với anh, dù đến một lần nữa, tôi vẫn sẽ giết anh."
Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông mặc đồ đen, trong mắt viết "Sự chênh lệch giữa anh với tôi, không phải cứ làm lại là có thể bù đắp".
Đối mặt với sự trào phúng của Úc Hoa, người đàn ông mặc đồ đen cười nhẹ nói: "Kiêu ngạo, chuyên chế, độc tài...... Cậu vẫn là cậu, bao nhiêu năm cũng không thay đổi. Nếu cậu tự tin như vậy, dù sao cũng đòi cởi bỏ phong ấn, rốt cuộc lấy thế cục của hiện tại, một khi cởi bỏ phong ấn, thì sẽ......"
Thì sẽ cái gì? Úc Hoa đột nhiên bừng tỉnh, anh gõ đầu chính mình, tại sao giấc mơ này không dừng lại trong một chốc? Anh trong giấc mơ hoàn toàn khác với bản thân trong trí nhớ, Úc Hoa là một sinh viên tốt nghiệp có lý tưởng chủ nghĩa, lúc học cấp 3 anh luôn làm lớp trưởng, điều phối quan hệ trong lớp, rồi sau đó anh trở thành chủ tịch hội sinh viên ở trường đại học, anh được nhận làm giáo viên tình nguyện vào năm tốt nghiệp, muốn làm giáo viên ở vùng sâu vùng xa.
Anh có nhân cách tốt, sẵn sàng giúp đỡ đoàn kết các bạn trong lớp, trợ giúp giáo viên và bạn bè làm những việc trong khả năng của mình, còn thường xuyên tổ chức các hoạt động trong lớp, chưa bao giờ đối sự lạnh nhạt với người khác.
Trong giấc mơ, anh thực sự giống như người đàn ông mặc đồ đen nói, kiêu ngạo, lãnh đạm và tàn nhẫn.
Có lẽ những gì trong giấc mơ đều ngược lại đi, anh làm sao có khả năng lại biến thành dáng vẻ như thế, có lẽ là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó.
Rốt cuộc trước mắt anh đã hãm sâu trong một trò chơi sinh tồn, không biết khi nào mới có thể trở lại thế giới ban đầu.
Anh đứng dậy khỏi đống cỏ khô, vỗ vỗ con chó dưới chân mình.
Bên chân là một con Husky, nó ôm một đứa bé trai ngủ ngon lành, khi bị Úc Hoa vỗ tính vẫn còn một dáng vẻ ngái ngủ, dụi dụi đầu vào cổ đứa bé trai.
Chú chó và đứa bé trai Lưu Quân Quân đã đến thế giới xa lạ này với anh, Úc Hoa theo bản năng cảm thấy mình nên chăm sóc bọn họ, giúp đỡ bọn họ nhiều nhất có thể.
Bọn họ hiện tại chỉ có thể ngủ ngoài thiên nhiên, ban đêm thì thu thập cỏ xung quanh để che đậy mùi. Ban đêm rét lạnh, sức đề kháng của trẻ con không bằng người lớn, may là Quân Quân mang theo một con chó, lông cho Husky rất dày, là một chiếc túi giữ nhiệt tự nhiên rất lớn, mỗi đêm Quân Quân đều ôm nó ngủ, thế nhưng còn ngủ ngon hơn những người khác.
"Kêu mày gác đêm mà sao lại ngủ như chết còn hơn cả tao thế?" Úc Hoa chọt chọt đầu chó nói.
Husky mơ hồ mở mắt ra, thời điểm nhìn thấy Úc Hoa, đôi mắt xanh của nó tràn ngập vẻ sợ hãi, "Vèo" một phát trốn ở phía sau Quân Quân, cái đuôi kẹp chặt gắt gao, giống như thân thể Quân Quân có thể che lại cơ thể khổng lồ đó của nó.
Ngay từ khi bắt đầu gặp nhau vượt ải, con chó này đã sợ anh vô cùng, Úc Hoa nhớ rõ bản thân mình cũng rất có duyên với động vật mà, không nghĩ tới con Husky này đối với giá trị nhan sắc cao mà trong lòng lại khủng bố đến như vậy, điều này khiến cho Úc Hoa có cảm giác thất bại.
Anh đánh thức mấy người bạn đồng hành của mình, dặn dò nói: "Đi rửa mặt một chút, đem một chút đồ ăn cứu trơ ra ăn, lấy lại tinh thần một chút, hôm nay còn phải tiếp tục pk."
Mấy người bạn đồng hành cũng gian nan bò dậy, tối hôm qua bọn họ đã không ăn cơm, nên sáng nay dậy không có đủ năng lượng.
Đây là cấp độ thứ 11 của Úc Hoa, mười cấp độ trước đó là chế độ cho người mới, hầu hết các nhiệm vụ cứ sống sót là được, những người có thể lực tốt, vận khí tốt, trí não tốt thì có nhiều khả năng sống sót hơn. Ví dụ ở thế giới có một kẻ giết người ẩn nấp trong trường học, cứ sống sót trước khi kẻ giết người đó bị bắt là được. Sấm quan giả vận khí tốt không gặp phải kẻ giết người đó thì nằm không cũng chiến thắng, sấm quan giả thể lực tốt thì khi chạm phải kẻ giết người thì có thể chạy thoát, sấm quan giả trí não tốt thì có thể thông qua các manh mối phân tích ai là kẻ giết người, thành công bắt được kẻ này.
Kỳ quái chính là, Úc Hoa không hề có ấn tượng gì trong mười cấp độ đầu tiên, cẩn thận nhớ lại, quả thực là mình có ký ức mơ hồ về việc vượt qua các cửa ải, nhưng chi tiết thì nghĩ mãi không ra, phảng phất như những chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi. Rõ ràng anh chỉ mất có hai tháng để xông qua mười cấp độ đầu tiên, sao có thể là giống như đã trải qua hàng nghìn năm vậy?
Phần lớn thời gian trong mười cấp độ đầu tiên đều là đơn đả độc đấu, hình thức tổ đội xuất hiện ở cấp độ 11. Đội của bọn họ phải Phong Khôi với đội đối phương, rút ra các loại trò chơi khác nhau như đấu tay đôi, có các chiến lược về thể lực hay cá cược, đội dành chiến thắng có thể nhận được thức ăn, đồ dùng sinh hoạt, thậm chí là một căn nhà thoải mái, đội thua thì không những cái gì cũng không có, mà còn có thể bị thú dữ tấn công vào ban đêm.
Không phải một người đồng đội nào có thể rút thăm được một trận đấu mà họ am hiểu, ngày hôm qua bọn họ đã thua thảm hại, cũng may Úc Hoa có chiến lược không ăn hết đồ ăn mà bọn họ thắng ngày hôm trước, còn giữ lại một ít nên hôm nay bọn họ mới có thể ăn được một chút, kẻo cho gặp phải trận đấu so thể lực mà không có đủ sức mạnh là sẽ thất bại.
Úc Hoa cũng không biết đồng đội của anh được phân bố như thế nào, khi anh tiến vào cửa ải, có rất nhiều đồng đội đang vượt cấp, mọi người cũng không rõ muốn vượt cấp là phải làm như thế nào, chỉ biết nếu như tiếp tục quyết đấu, kết quả của cuộc quyết đấu có khả năng sẽ được vượt cấp.
Ngoại trừ anh, những thành viên mới sẽ lần lượt được gia nhập, mỗi ngày mọi người đều sống một cách mờ mịt, cảm giác sống được ngày nào thì hay ngày đó.
Úc Hoa là một người tạo được sư j tin tưởng, sự xuất hiện của anh truyền sức sống cho các thành viên trong đội. Anh là một sấm quan giả có chiến lược, mười cấp độ đầu tiên đều là dựa vào việc tìm lỗ hổng trong cửa ải rồi vượt cấp. Anh cho rằng nhất định có phương pháp để cho toàn bộ mọi người được thông quan, chỉ cần kiên nhẫn tìm kiếm là được.
Anh nhanh chóng trở thành thủ lĩnh tinh thần của đội, mọi người cũng rất tin phục anh.
Đứa bé trai Quân Quân và chú Husky là cùng với Úc Hoa cùng nhau đi đến cửa ải này, cái tổ hợp người và chó này vô cùng quái lạ, Quân Quân là người hỏi một điều thì không biết ba điều, anh thì không nhớ gì tới mười cấp độ đầu tiên, nói mình đang dắt chó đi dạo trong tiểu khu, đi tới đi lui đột nhiên đi tới chỗ này, cái gì cũng không biết.
Con chó thì là một con quỷ xảo quyệt, hệ thống đem Husky và đứa bé trai cùng làm một tổ hợp người vượt cấp, trong cuộc quyết đấu về thể lực này hôm trước, là Husky mang theo Quân Quân chạy trốn và giành chiến thắng, đổi lấy không ít lương thực cứu trợ, số lương thực đó đã giúp bọn họ sống sót qua hai ngày.
Trên thực tế thì Husky cũng không thắng được nhiều thức ăn, cũng đủ để anh và đứa bé trai ăn trong một tuần, nhưng mà khi chia cho mọi người thì chỉ đủ ăn trong vòng một ngày.
Úc Hoa cũng không muốn khi dễ đứa bé trai và Husky, nhưng anh biết, nếu chia ra một chút thì bọn họ còn có thể giữ lại một chút đồ ăn, nếu như cứ cố chấp giữ phần thức ăn này, khi gặp người đã quá đói sẽ có khả năng cướp đồ ăn của bọn hoh, tạo thành thương vong lớn hơn nữa.
"Quân Quân, Tiểu Hus, anh đã định đoạt phần lớn thức ăn mà hai đứa thắng được, là anh không đúng, anh sẽ giúp hai đứa thắng trở về." Khi rửa mặt ở bờ sông, Úc Hoa nói với đứa bé trai và chú chó.
Bọn họ đã thua trận đấu ngày hôm qua, chuyển từ một căn phòng như phòng khách sạn tiêu chuẩn thành nơi ở hoang dã, ngủ trên đống cỏ khô, dùng nước sông để rửa mặt. Nghe nói ban đêm có dã thú, Úc Hoa phái Husky gác đêm, kết quả chó còn ngủ như chết hơn cả người, ít nhiều cũng còn nhờ vận khí bọn họ tốt.
Sau khi Úc Hoa xin lỗi một người một chó, còn sờ sờ đầu Husky, dùng nước sông thô sơ giản lược giúp Husky rửa mặt, khiến con chó sợ tới mức lộ ra biểu tình "Gặp quỷ".
Úc Hoa cảm thấy cần phải tán gẫu với Quân Quân một chút, anh nói: "Có thể là do anh lấy đi đồ ăn mà Tiểu Hus thắng được, khiến nó đề phòng anh, Tiểu Hus vẫn luôn chán ghét anh."
Khi anh nói lời này, Husky vẫn luôn điên cuồng lắc đầu, tỏ vẻ nó chỉ là một con chó, sao mà có tư cách chán ghét Úc Hoa ngài cơ chứ? Nhưng mà do đám lông trên mặt nó không thể giúp nó biểu đạt nét "Kinh sợ", Quân Quân và Úc Hoa đều lý giải cái lắc đầu của nó trở thành sự phản đối và ghê tởm.
"Em sẽ trấn an nó, Tiểu Hus luôn luôn thông minh, còn đặc biệt hiểu chuyện, nó tuyệt đối sẽ phối hợp với anh Úc Hoa thật tốt." Quân Quân gật đầu nói, "Hơn nữa ba và mẹ có dạy em, khi có đồ ăn ngon thì phải luôn chia sẽ với các bạn, em là nên làm điều này."
"Em không hẳn phải làm như vậy, đồ ăn là do em thắng được, chia cho người khác là đạo đức, chẳng phân biệt là tình nghĩa bên trong." Úc Hoa giải thích cho đứa nhỏ đơn thuần, "Nhưng dưới tình huống như hiện tại, sẽ dễ dàng bảo vệ tính mạng mình hơn nếu như chia sẻ cho người khác, không cần thiện lương quá mức thánh mẫu, cũng không cần lạnh nhạt đến vô tình vô nghĩa, đây mới là cách để các thành viên trong nhóm hòa hợp với nhà, em hiểu không?"
"Em không hiểu lắm, nhưng mà em nghe theo anh Úc Hoa." Quân Quân sang sảng mà cười, bé ngây thơ như thể chưa từng vượt qua mười cấp độ đầu tiên.
Úc Hoa không rõ Quân Quân làm cách nào để đến cửa ải này, có lẽ đây là sấm quan giả có vận khí đi.
Quân Quân trộm từ trong túi lấy ra một viên kẹo bơ cứng đưa cho Úc Hoa: "Anh Úc Hoa, đây là kẹo bơ cứng thỏ trắng của em, mẹ em nói em đang thay răng, một tuần chỉ cho phép em ăn một viên kẹo, em nhân lúc mẹ không chú ý lấy trộm một út. Cái này cho anh, không dễ dàng bị người khác phát hiện."
Quân Quân nhân lúc dẫn Tiểu Hus đi dạo sẽ thừa dịp ăn vụng, cho nên trong túi quần bé sẽ cất giấu mấy viên kẹo.
Úc Hoa chần chờ một chút, cầm lấy kẹo bơ cứng của đứa nhỏ rồi sờ đầu Quân Quân: "Anh nhất định sẽ mang em ra khỏi thế giới này."
Sau khi nhận lấy viên kẹo, Úc Hoa mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, anh thầm nghĩ rồi nói với Quân Quân: "Em gọi anh là...... Anh sao?"
"Đúng vậy." Quân Quân nhét một viên kẹo bơ cứng vào miệng để bổ sung thể lực.
"Anh mới vừa tốt nghiệp đại học, em gọi anh là anh cũng là điều rất bình thường," Úc Hoa nhíu mày nói, "Nhưng mà sao anh lại cảm thấy, em hẳn nên gọi anh là chú?"
"Sao có thể như vậy được, anh còn trẻ như vậy mà." Quân Quân nói một cách vô cùng đương nhiên, "Anh chỉ là cùng tên với chủ nhân của Tiểu Hus là chú giám đốc Úc, nhưng nhìn anh không giống chú ấy."
Nghe Quân Quân nói Úc Hoa "Trẻ tuổi", giám đốc Hus điên cuồng đào một cái hố trên mặt đất, chôn đầu ở bên trong, như thể không muốn người khác nhìn thấy biểu tình của nó.
Xác suất trùng tên này cũng không thấp, Úc Hoa cũng không quan tâm lắm, chỉ là nghi hoặc sờ sờ khuôn mặt của mình, quái lạ tự hỏi tại sao anh lại nghĩ mình không còn nhỏ.
Rõ ràng là anh mới ngoài 20 tuổi.
Sau khi nhắc nhở Quân Quân một số việc cần chú ý khi ở trong nhóm, Úc Hoa lấy đồ ăn tự mình giấu ra rồi chia cho mọi người, đồ ăn không nhiều lắm, mỗi người cũng chỉ có thể ăn được nửa ổ bánh mì, nhưng cũng đủ để cung cấp năng lượng.
Sau khi ăn bữa sáng, trận đấu mới sẽ bắt đầu trong khoảng một tiếng nữa, đến lúc đó bọn họ sẽ được truyền tống đến một không gian để quyết đấu.
Giờ này mọi người bỏ phiếu xem có nên tham gia trận đấu hay không, trận đấu không có cưỡng chế tham gia, việc không tham gia cũng sẽ không ảnh hưởng đến đồng đội khác, tuy nhiên, nếu hệ thống bốc thăm ngẫu nhiên một người mà không có trong không gian quyết đấu, nó sẽ tự động xác nhận rằng đội đó đã thất bại. Không ai chịu từ bỏ tham gia quyết đấu, không chỉ là không muốn liên lụy đồng đội, còn bởi vì trong không gian quyết đấu còn cung cấp ghế dựa và nước ấm, nếu tham gia quyết đấu thì ít nhất có thể được uống nước ấm.
Một giờ sau, đội ngũ bảy người và một con chó đã tụ họp lại một chỗ, họ được đưa vào không gian quyết đấu. Một đám người đau lưng mỏi eo bởi vì ngủ cả đêm trên đống cỏ khô vội vàng vọt tới ghế dựa, rồi tự rót cho mình một ly nước ấm, thong thả uống một ngụm để làm ấn cơ thể, đồng thời phát ra tiếng than thở thoải mái.
Còn Quân Quân trước tiên rót một ly nước cho Tiểu Hus, cảnh báo Tiểu Hus không được uống nước nóng, sau đó tự mình cầm ly nước lên rồi uống từ từ. Bé tuy rằng chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, nhưng bé là người rất có tự giác, có thể chăm sóc tốt cho bản thân và chú chó của mình.
Úc Hoa cũng rót một ly nước, nhìn chằm chằm màn hình lớn trên vách tường, chờ đợi hệ thống lựa chọn tuyển thủ. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi anh vào cửa ải thứ 11, nhưng anh còn chưa được chọn trúng.
Khi anh đang nghĩ như vậy, chữ viết trên màn hình lớn đã biến hóa, một màn hình hiển thị những người chơi được rút thăm, một màn hình hiển thị thể loại quyết đấu, các đội viên tự mình ấn nút tạm dừng để chọn ai là người tham gia.
Nếu không có người nhấn xuống cái nút này, trong vòng mười phút không chọn ra được thành viên nào, nhưng bên phía đối phương đã chọn được, thì chính là không chiến mà bại.
Nhưng ai sẽ là người bấm nút? Mặc kệ là ai được chọn, người phụ trách việc bấm nút đều sẽ chịu sự giận chó đánh mèo của người tham gia.
Úc Hoa đề nghị mọi người cùng nhau đặt tay lên nút bấm, cùng kêu lên "Một hai ba" rồi cùng nhau dùng sức bấm xuống, như vậy thì cho dù ai được chọn lựa, thì người đó cũng góp phần trong nhân tố bảy người, không thể trách bất kỳ người nào.
Bảy bàn tay cùng với một móng vuốt đầy lông đặt trên chiếc nút, sau tiếng hô "Một hai ba", chữ viết không ngừng biến hóa trên màn hình dừng lại, hiển thi người thi đấu là Úc Hoa, hạng mục thi đấu là thể lực.
Úc Hoa cũng không có quá nhiều biểu tình, quả nhiên cũng nên tới lượt anh.
Các đội khác không thể nhìn thấy tên và ngoại hình của nhau, bọn họ sẽ mang mặt nạ rồi bước vào khu vực thi đấu, chờ đợi hệ thống tuyên bố mệnh lệnh.
Úc Hoa cầm lấy một chiếc mặt nạ bạc, bị truyền tống đến nơi quyết đấu, xuyên qua lớp mặt nạ, anh nhìn thấy một tuyển thủ nam mang mặt nạ màu trắng cùng với mái tóc bảy màu bước vào.
Không biết vì điều gì, trong khoảnh khắc đối thủ xuất hiện, trái tim Úc Hoa đập lỡ một nhịp.
Trong mơ, anh rất lạnh, lạnh như một khối băng, anh nghe thấy "Chính mình" ngạo mạn mà nói: "Căn cứ vào quy tắc thời gian, chủ nhân quy tắc cũng muốn cùng hồi tưởng, đang ở trong đó, không thể tránh khỏi."
"Tôi biết, cho nên bản thể của tôi đã sớm chờ cậu ở bên trong." Người đàn ông mặc đồ đen như thể đến từ quá khứ cầm chiếc ô trên tay nói.
"Anh luôn thích làm những việc dư thừa." Úc Hoa trong mơ lập tức đi thẳng về hướng không gian vặn vẹo.
Khi Úc Hoa chuẩn bị bước vào trong không gian, người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên nói: "Cậu thế nhưng sẵn sàng quay lại thời điểm hai bàn tay trắng, chỉ có một con chó và một đứa trẻ, chẳng lẽ cậu không biết, sự hồi tưởng trong thế giới nhỏ đó, tất cả đều là giả, chỉ có cái chết mới là thực tại vĩnh cửu."
Úc Hoa ở trong mơ dừng bước chân lại, khinh miệt mà cười: "Một con chó chết và một đứa trẻ xa lạ thì có đáng gì để cứu? Tôi chỉ là muốn nói với anh, dù đến một lần nữa, tôi vẫn sẽ giết anh."
Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông mặc đồ đen, trong mắt viết "Sự chênh lệch giữa anh với tôi, không phải cứ làm lại là có thể bù đắp".
Đối mặt với sự trào phúng của Úc Hoa, người đàn ông mặc đồ đen cười nhẹ nói: "Kiêu ngạo, chuyên chế, độc tài...... Cậu vẫn là cậu, bao nhiêu năm cũng không thay đổi. Nếu cậu tự tin như vậy, dù sao cũng đòi cởi bỏ phong ấn, rốt cuộc lấy thế cục của hiện tại, một khi cởi bỏ phong ấn, thì sẽ......"
Thì sẽ cái gì? Úc Hoa đột nhiên bừng tỉnh, anh gõ đầu chính mình, tại sao giấc mơ này không dừng lại trong một chốc? Anh trong giấc mơ hoàn toàn khác với bản thân trong trí nhớ, Úc Hoa là một sinh viên tốt nghiệp có lý tưởng chủ nghĩa, lúc học cấp 3 anh luôn làm lớp trưởng, điều phối quan hệ trong lớp, rồi sau đó anh trở thành chủ tịch hội sinh viên ở trường đại học, anh được nhận làm giáo viên tình nguyện vào năm tốt nghiệp, muốn làm giáo viên ở vùng sâu vùng xa.
Anh có nhân cách tốt, sẵn sàng giúp đỡ đoàn kết các bạn trong lớp, trợ giúp giáo viên và bạn bè làm những việc trong khả năng của mình, còn thường xuyên tổ chức các hoạt động trong lớp, chưa bao giờ đối sự lạnh nhạt với người khác.
Trong giấc mơ, anh thực sự giống như người đàn ông mặc đồ đen nói, kiêu ngạo, lãnh đạm và tàn nhẫn.
Có lẽ những gì trong giấc mơ đều ngược lại đi, anh làm sao có khả năng lại biến thành dáng vẻ như thế, có lẽ là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó.
Rốt cuộc trước mắt anh đã hãm sâu trong một trò chơi sinh tồn, không biết khi nào mới có thể trở lại thế giới ban đầu.
Anh đứng dậy khỏi đống cỏ khô, vỗ vỗ con chó dưới chân mình.
Bên chân là một con Husky, nó ôm một đứa bé trai ngủ ngon lành, khi bị Úc Hoa vỗ tính vẫn còn một dáng vẻ ngái ngủ, dụi dụi đầu vào cổ đứa bé trai.
Chú chó và đứa bé trai Lưu Quân Quân đã đến thế giới xa lạ này với anh, Úc Hoa theo bản năng cảm thấy mình nên chăm sóc bọn họ, giúp đỡ bọn họ nhiều nhất có thể.
Bọn họ hiện tại chỉ có thể ngủ ngoài thiên nhiên, ban đêm thì thu thập cỏ xung quanh để che đậy mùi. Ban đêm rét lạnh, sức đề kháng của trẻ con không bằng người lớn, may là Quân Quân mang theo một con chó, lông cho Husky rất dày, là một chiếc túi giữ nhiệt tự nhiên rất lớn, mỗi đêm Quân Quân đều ôm nó ngủ, thế nhưng còn ngủ ngon hơn những người khác.
"Kêu mày gác đêm mà sao lại ngủ như chết còn hơn cả tao thế?" Úc Hoa chọt chọt đầu chó nói.
Husky mơ hồ mở mắt ra, thời điểm nhìn thấy Úc Hoa, đôi mắt xanh của nó tràn ngập vẻ sợ hãi, "Vèo" một phát trốn ở phía sau Quân Quân, cái đuôi kẹp chặt gắt gao, giống như thân thể Quân Quân có thể che lại cơ thể khổng lồ đó của nó.
Ngay từ khi bắt đầu gặp nhau vượt ải, con chó này đã sợ anh vô cùng, Úc Hoa nhớ rõ bản thân mình cũng rất có duyên với động vật mà, không nghĩ tới con Husky này đối với giá trị nhan sắc cao mà trong lòng lại khủng bố đến như vậy, điều này khiến cho Úc Hoa có cảm giác thất bại.
Anh đánh thức mấy người bạn đồng hành của mình, dặn dò nói: "Đi rửa mặt một chút, đem một chút đồ ăn cứu trơ ra ăn, lấy lại tinh thần một chút, hôm nay còn phải tiếp tục pk."
Mấy người bạn đồng hành cũng gian nan bò dậy, tối hôm qua bọn họ đã không ăn cơm, nên sáng nay dậy không có đủ năng lượng.
Đây là cấp độ thứ 11 của Úc Hoa, mười cấp độ trước đó là chế độ cho người mới, hầu hết các nhiệm vụ cứ sống sót là được, những người có thể lực tốt, vận khí tốt, trí não tốt thì có nhiều khả năng sống sót hơn. Ví dụ ở thế giới có một kẻ giết người ẩn nấp trong trường học, cứ sống sót trước khi kẻ giết người đó bị bắt là được. Sấm quan giả vận khí tốt không gặp phải kẻ giết người đó thì nằm không cũng chiến thắng, sấm quan giả thể lực tốt thì khi chạm phải kẻ giết người thì có thể chạy thoát, sấm quan giả trí não tốt thì có thể thông qua các manh mối phân tích ai là kẻ giết người, thành công bắt được kẻ này.
Kỳ quái chính là, Úc Hoa không hề có ấn tượng gì trong mười cấp độ đầu tiên, cẩn thận nhớ lại, quả thực là mình có ký ức mơ hồ về việc vượt qua các cửa ải, nhưng chi tiết thì nghĩ mãi không ra, phảng phất như những chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi. Rõ ràng anh chỉ mất có hai tháng để xông qua mười cấp độ đầu tiên, sao có thể là giống như đã trải qua hàng nghìn năm vậy?
Phần lớn thời gian trong mười cấp độ đầu tiên đều là đơn đả độc đấu, hình thức tổ đội xuất hiện ở cấp độ 11. Đội của bọn họ phải Phong Khôi với đội đối phương, rút ra các loại trò chơi khác nhau như đấu tay đôi, có các chiến lược về thể lực hay cá cược, đội dành chiến thắng có thể nhận được thức ăn, đồ dùng sinh hoạt, thậm chí là một căn nhà thoải mái, đội thua thì không những cái gì cũng không có, mà còn có thể bị thú dữ tấn công vào ban đêm.
Không phải một người đồng đội nào có thể rút thăm được một trận đấu mà họ am hiểu, ngày hôm qua bọn họ đã thua thảm hại, cũng may Úc Hoa có chiến lược không ăn hết đồ ăn mà bọn họ thắng ngày hôm trước, còn giữ lại một ít nên hôm nay bọn họ mới có thể ăn được một chút, kẻo cho gặp phải trận đấu so thể lực mà không có đủ sức mạnh là sẽ thất bại.
Úc Hoa cũng không biết đồng đội của anh được phân bố như thế nào, khi anh tiến vào cửa ải, có rất nhiều đồng đội đang vượt cấp, mọi người cũng không rõ muốn vượt cấp là phải làm như thế nào, chỉ biết nếu như tiếp tục quyết đấu, kết quả của cuộc quyết đấu có khả năng sẽ được vượt cấp.
Ngoại trừ anh, những thành viên mới sẽ lần lượt được gia nhập, mỗi ngày mọi người đều sống một cách mờ mịt, cảm giác sống được ngày nào thì hay ngày đó.
Úc Hoa là một người tạo được sư j tin tưởng, sự xuất hiện của anh truyền sức sống cho các thành viên trong đội. Anh là một sấm quan giả có chiến lược, mười cấp độ đầu tiên đều là dựa vào việc tìm lỗ hổng trong cửa ải rồi vượt cấp. Anh cho rằng nhất định có phương pháp để cho toàn bộ mọi người được thông quan, chỉ cần kiên nhẫn tìm kiếm là được.
Anh nhanh chóng trở thành thủ lĩnh tinh thần của đội, mọi người cũng rất tin phục anh.
Đứa bé trai Quân Quân và chú Husky là cùng với Úc Hoa cùng nhau đi đến cửa ải này, cái tổ hợp người và chó này vô cùng quái lạ, Quân Quân là người hỏi một điều thì không biết ba điều, anh thì không nhớ gì tới mười cấp độ đầu tiên, nói mình đang dắt chó đi dạo trong tiểu khu, đi tới đi lui đột nhiên đi tới chỗ này, cái gì cũng không biết.
Con chó thì là một con quỷ xảo quyệt, hệ thống đem Husky và đứa bé trai cùng làm một tổ hợp người vượt cấp, trong cuộc quyết đấu về thể lực này hôm trước, là Husky mang theo Quân Quân chạy trốn và giành chiến thắng, đổi lấy không ít lương thực cứu trợ, số lương thực đó đã giúp bọn họ sống sót qua hai ngày.
Trên thực tế thì Husky cũng không thắng được nhiều thức ăn, cũng đủ để anh và đứa bé trai ăn trong một tuần, nhưng mà khi chia cho mọi người thì chỉ đủ ăn trong vòng một ngày.
Úc Hoa cũng không muốn khi dễ đứa bé trai và Husky, nhưng anh biết, nếu chia ra một chút thì bọn họ còn có thể giữ lại một chút đồ ăn, nếu như cứ cố chấp giữ phần thức ăn này, khi gặp người đã quá đói sẽ có khả năng cướp đồ ăn của bọn hoh, tạo thành thương vong lớn hơn nữa.
"Quân Quân, Tiểu Hus, anh đã định đoạt phần lớn thức ăn mà hai đứa thắng được, là anh không đúng, anh sẽ giúp hai đứa thắng trở về." Khi rửa mặt ở bờ sông, Úc Hoa nói với đứa bé trai và chú chó.
Bọn họ đã thua trận đấu ngày hôm qua, chuyển từ một căn phòng như phòng khách sạn tiêu chuẩn thành nơi ở hoang dã, ngủ trên đống cỏ khô, dùng nước sông để rửa mặt. Nghe nói ban đêm có dã thú, Úc Hoa phái Husky gác đêm, kết quả chó còn ngủ như chết hơn cả người, ít nhiều cũng còn nhờ vận khí bọn họ tốt.
Sau khi Úc Hoa xin lỗi một người một chó, còn sờ sờ đầu Husky, dùng nước sông thô sơ giản lược giúp Husky rửa mặt, khiến con chó sợ tới mức lộ ra biểu tình "Gặp quỷ".
Úc Hoa cảm thấy cần phải tán gẫu với Quân Quân một chút, anh nói: "Có thể là do anh lấy đi đồ ăn mà Tiểu Hus thắng được, khiến nó đề phòng anh, Tiểu Hus vẫn luôn chán ghét anh."
Khi anh nói lời này, Husky vẫn luôn điên cuồng lắc đầu, tỏ vẻ nó chỉ là một con chó, sao mà có tư cách chán ghét Úc Hoa ngài cơ chứ? Nhưng mà do đám lông trên mặt nó không thể giúp nó biểu đạt nét "Kinh sợ", Quân Quân và Úc Hoa đều lý giải cái lắc đầu của nó trở thành sự phản đối và ghê tởm.
"Em sẽ trấn an nó, Tiểu Hus luôn luôn thông minh, còn đặc biệt hiểu chuyện, nó tuyệt đối sẽ phối hợp với anh Úc Hoa thật tốt." Quân Quân gật đầu nói, "Hơn nữa ba và mẹ có dạy em, khi có đồ ăn ngon thì phải luôn chia sẽ với các bạn, em là nên làm điều này."
"Em không hẳn phải làm như vậy, đồ ăn là do em thắng được, chia cho người khác là đạo đức, chẳng phân biệt là tình nghĩa bên trong." Úc Hoa giải thích cho đứa nhỏ đơn thuần, "Nhưng dưới tình huống như hiện tại, sẽ dễ dàng bảo vệ tính mạng mình hơn nếu như chia sẻ cho người khác, không cần thiện lương quá mức thánh mẫu, cũng không cần lạnh nhạt đến vô tình vô nghĩa, đây mới là cách để các thành viên trong nhóm hòa hợp với nhà, em hiểu không?"
"Em không hiểu lắm, nhưng mà em nghe theo anh Úc Hoa." Quân Quân sang sảng mà cười, bé ngây thơ như thể chưa từng vượt qua mười cấp độ đầu tiên.
Úc Hoa không rõ Quân Quân làm cách nào để đến cửa ải này, có lẽ đây là sấm quan giả có vận khí đi.
Quân Quân trộm từ trong túi lấy ra một viên kẹo bơ cứng đưa cho Úc Hoa: "Anh Úc Hoa, đây là kẹo bơ cứng thỏ trắng của em, mẹ em nói em đang thay răng, một tuần chỉ cho phép em ăn một viên kẹo, em nhân lúc mẹ không chú ý lấy trộm một út. Cái này cho anh, không dễ dàng bị người khác phát hiện."
Quân Quân nhân lúc dẫn Tiểu Hus đi dạo sẽ thừa dịp ăn vụng, cho nên trong túi quần bé sẽ cất giấu mấy viên kẹo.
Úc Hoa chần chờ một chút, cầm lấy kẹo bơ cứng của đứa nhỏ rồi sờ đầu Quân Quân: "Anh nhất định sẽ mang em ra khỏi thế giới này."
Sau khi nhận lấy viên kẹo, Úc Hoa mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, anh thầm nghĩ rồi nói với Quân Quân: "Em gọi anh là...... Anh sao?"
"Đúng vậy." Quân Quân nhét một viên kẹo bơ cứng vào miệng để bổ sung thể lực.
"Anh mới vừa tốt nghiệp đại học, em gọi anh là anh cũng là điều rất bình thường," Úc Hoa nhíu mày nói, "Nhưng mà sao anh lại cảm thấy, em hẳn nên gọi anh là chú?"
"Sao có thể như vậy được, anh còn trẻ như vậy mà." Quân Quân nói một cách vô cùng đương nhiên, "Anh chỉ là cùng tên với chủ nhân của Tiểu Hus là chú giám đốc Úc, nhưng nhìn anh không giống chú ấy."
Nghe Quân Quân nói Úc Hoa "Trẻ tuổi", giám đốc Hus điên cuồng đào một cái hố trên mặt đất, chôn đầu ở bên trong, như thể không muốn người khác nhìn thấy biểu tình của nó.
Xác suất trùng tên này cũng không thấp, Úc Hoa cũng không quan tâm lắm, chỉ là nghi hoặc sờ sờ khuôn mặt của mình, quái lạ tự hỏi tại sao anh lại nghĩ mình không còn nhỏ.
Rõ ràng là anh mới ngoài 20 tuổi.
Sau khi nhắc nhở Quân Quân một số việc cần chú ý khi ở trong nhóm, Úc Hoa lấy đồ ăn tự mình giấu ra rồi chia cho mọi người, đồ ăn không nhiều lắm, mỗi người cũng chỉ có thể ăn được nửa ổ bánh mì, nhưng cũng đủ để cung cấp năng lượng.
Sau khi ăn bữa sáng, trận đấu mới sẽ bắt đầu trong khoảng một tiếng nữa, đến lúc đó bọn họ sẽ được truyền tống đến một không gian để quyết đấu.
Giờ này mọi người bỏ phiếu xem có nên tham gia trận đấu hay không, trận đấu không có cưỡng chế tham gia, việc không tham gia cũng sẽ không ảnh hưởng đến đồng đội khác, tuy nhiên, nếu hệ thống bốc thăm ngẫu nhiên một người mà không có trong không gian quyết đấu, nó sẽ tự động xác nhận rằng đội đó đã thất bại. Không ai chịu từ bỏ tham gia quyết đấu, không chỉ là không muốn liên lụy đồng đội, còn bởi vì trong không gian quyết đấu còn cung cấp ghế dựa và nước ấm, nếu tham gia quyết đấu thì ít nhất có thể được uống nước ấm.
Một giờ sau, đội ngũ bảy người và một con chó đã tụ họp lại một chỗ, họ được đưa vào không gian quyết đấu. Một đám người đau lưng mỏi eo bởi vì ngủ cả đêm trên đống cỏ khô vội vàng vọt tới ghế dựa, rồi tự rót cho mình một ly nước ấm, thong thả uống một ngụm để làm ấn cơ thể, đồng thời phát ra tiếng than thở thoải mái.
Còn Quân Quân trước tiên rót một ly nước cho Tiểu Hus, cảnh báo Tiểu Hus không được uống nước nóng, sau đó tự mình cầm ly nước lên rồi uống từ từ. Bé tuy rằng chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, nhưng bé là người rất có tự giác, có thể chăm sóc tốt cho bản thân và chú chó của mình.
Úc Hoa cũng rót một ly nước, nhìn chằm chằm màn hình lớn trên vách tường, chờ đợi hệ thống lựa chọn tuyển thủ. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi anh vào cửa ải thứ 11, nhưng anh còn chưa được chọn trúng.
Khi anh đang nghĩ như vậy, chữ viết trên màn hình lớn đã biến hóa, một màn hình hiển thị những người chơi được rút thăm, một màn hình hiển thị thể loại quyết đấu, các đội viên tự mình ấn nút tạm dừng để chọn ai là người tham gia.
Nếu không có người nhấn xuống cái nút này, trong vòng mười phút không chọn ra được thành viên nào, nhưng bên phía đối phương đã chọn được, thì chính là không chiến mà bại.
Nhưng ai sẽ là người bấm nút? Mặc kệ là ai được chọn, người phụ trách việc bấm nút đều sẽ chịu sự giận chó đánh mèo của người tham gia.
Úc Hoa đề nghị mọi người cùng nhau đặt tay lên nút bấm, cùng kêu lên "Một hai ba" rồi cùng nhau dùng sức bấm xuống, như vậy thì cho dù ai được chọn lựa, thì người đó cũng góp phần trong nhân tố bảy người, không thể trách bất kỳ người nào.
Bảy bàn tay cùng với một móng vuốt đầy lông đặt trên chiếc nút, sau tiếng hô "Một hai ba", chữ viết không ngừng biến hóa trên màn hình dừng lại, hiển thi người thi đấu là Úc Hoa, hạng mục thi đấu là thể lực.
Úc Hoa cũng không có quá nhiều biểu tình, quả nhiên cũng nên tới lượt anh.
Các đội khác không thể nhìn thấy tên và ngoại hình của nhau, bọn họ sẽ mang mặt nạ rồi bước vào khu vực thi đấu, chờ đợi hệ thống tuyên bố mệnh lệnh.
Úc Hoa cầm lấy một chiếc mặt nạ bạc, bị truyền tống đến nơi quyết đấu, xuyên qua lớp mặt nạ, anh nhìn thấy một tuyển thủ nam mang mặt nạ màu trắng cùng với mái tóc bảy màu bước vào.
Không biết vì điều gì, trong khoảnh khắc đối thủ xuất hiện, trái tim Úc Hoa đập lỡ một nhịp.
Danh sách chương