An Tại Đào hiểu rất rõ Hồ Dũng, đương nhiên nhờ là trí nhớ kiếp trước.

Người này không có tật xấu quá lớn, chỉ là lòng ghen tị mạnh một chút, luôn không muốn thấy người khác giỏi hơn mình, thích chèn ép người mới, thích xem người khác gặp chuyện không may. Hơn nữa, rất háo danh, thích làm quan. Kiếp trước, An Tại Đào vẫn còn nhớ, anh ta tìm quan hệ khắp nơi, tốn không ít tiền, vẫn không được đề bạt làm lãnh đạo phòng.

Hoàng Trạch Danh không phải thanh quan Bao Công gì, cũng không phải người sống trong chân không, kỳ thật lăn lộn trong quan trường hẳn cũng là mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Nếu không mà nói, Tôn Lan làm sao có thể lên làm Trưởng ban Tin tức. Chỉ có điều Hoàng Trạch Danh trời sinh là một người làm nghề truyền thông, trong lòng có lương tâm nhà báo và nguyên tắc mấu chốt của mình. Không vượt qua mấu chốt này, không vi phạm lương tâm nghề nghiệp của mình, thế nào cũng được; nhưng một khi đề cập tới điểm mấu chốt này, ông ta sẽ nắm chặt.

Quan trọng hơn là, Hoàng Trạch Danh tính tình dễ dãi, đề bạt Hồ Dũng làm lãnh đạo phòng cũng không tính là chuyện lớn vi phạm nguyên tắc gì, nhưng ông ta thủy chung không có thiện cảm với Hồ Dũng. Loại ấn tượng ác cảm này có ngay từ đầu, mãi đến khi ông ta rời khỏi Thần báo tới Ban Tuyên giáo làm Phó Trưởng ban, cũng không biến mất. Cho nên, cho dù Hồ Dũng thông qua ai tới nói giúp, thậm chí chạy đến nhà ông ta tặng lễ, ông ta cũng không mở lỗ hổng này.

Trước đêm An Tại Đào sống lại, Hồ Dũng vẫn là một phóng viên báo Tân Hải Thần, chẳng qua, đã trở thành một phóng viên lão thành. Kiếp này, vận mệnh Hồ Dũng sẽ thay đổi sao? Nhớ tới điều này, khóe miệng An Tại Đào nhếch lên, cũng không quá để ở trong lòng. Dù sao trong lòng hắn, Hồ Dũng chỉ là một nhân vật nhỏ, một nhân vật nhỏ không quan trọng, trong đường đời của hắn, sự xuất hiện và tồn tại của Hồ Dũng gần như có thể xem nhẹ không kể tới.





Cuộc họp Đảng ủy còn đang tiếp tục tiến hành thảo luận.

Thấy một đám ủy viên Đảng ủy đều duy trì trầm mặc, Hoàng Trạch Danh liếc Lưu Kỳ một cái, trầm giọng nói:

- Tiểu An là một nhân tài, tuy rằng mắc sai lầm, nhưng không đến mức khai trừ, hơi quá mức. Tôi đề nghị, khấu trừ hai tháng tiền lương tiền thưởng của cậu ta tạm thời nghỉ việc một tuần. Người trẻ tuổi, vẫn cần phải để lại cho cậu ta một cơ hội.

Lưu Kỳ ồ một tiếng, cũng không tranh luận với Hoàng Trạch Danh, chỉ đảo ánh mắt như lửa nóng qua người Hoàng Trạch Danh liền lập tức thu hồi lại, trong lòng cười lạnh. Trong mắt y, trừng phạt An Tại Đào như nào căn bản không quan trọng, y vốn là mượn đề tài nói chuyện của mình, quan trọng là mình lợi dụng sự cố này như thế nào để đạt được thứ mình cần.

Xuất hiện loại sự cố tin tức này, ảnh hưởng lớn nhất thật ra không phải người khác, mà là Tổng biên tập Hoàng Trạch Danh. Bởi vì ông ta là người đại biểu pháp nhân, Bí thư Đảng ủy kiêm Tổng biên tập của tòa soạn, phải gánh vác trách nhiệm của lãnh đạo. Loại trách nhiệm lãnh đạo này có thể lớn có thể nhỏ, có thể tạm thời cách chức thẩm tra, cũng có thể thông báo phê bình xong chuyện, tùy vào ý kiến xử lý của Ban Tuyên giáo.

An Tại Đào nắm trong tay bản mẫu có đầu chữ ký hắn vô ý bỏ lại trên bàn làm việc, trên mặt lộ ra nụ cười như có như không. Hắn đứng ngoài phòng họp nghe hồi lâu, hắn đã bắt đầu tỉnh táo lại, đây khẳng định là sự cố tin tức do con người tạo ra, thật ra đầu mâu nhắm chuẩn không phải phóng viên nhỏ không quyền không thế như hắn, mà là Tổng biên tập đại nhân Hoàng Trạch Danh này.

An Tại Đào thở phào một cái, đẩy cửa phòng họp đi vào.

Cuộc họp Đảng ủy đang mở, thương lượng xử trí hắn thế nào, mà hắn lại xông vào hội trường cuộc họp Đảng ủy, không cần nói tới Phó Tổng biên tập Lưu Kỳ trong lòng bất mãn với An Tại Đào, ngay cả Hoàng Trạch Danh và vài ủy viên Đảng ủy khác cũng có vài phần nổi giận.

Hoàng Trạch Danh nhíu mày.

Lưu Kỳ đứng dậy trách mắng:

- Đang mở cuộc họp Đảng ủy, cậu tiến vào làm gì? Đi ra ngoài! Về chờ Đảng ủy cơ quan quyết định trừng phạt cậu!

An Tại Đào vốn không muốn phát sinh xung đột quá sớm với oan gia kiếp trước Lưu Kỳ này, nhưng tên đáng giận này cũng thật quá mức càn rỡ. Nghĩ đến đây, An Tại Đào đột nhiên ngẩng đầu lên, thần sắc có vài phần lạnh lùng mà nhìn Lưu Kỳ, cất cao giọng nói:

- Các vị lãnh đạo, tôi là một Đảng viên bình thường, có quyền lợi phản ánh tình hình với Đảng ủy tòa soạn. Về phần trừng phạt thế nào, Lưu Phó tổng ngài dựa vào cái gì liền nhận định trách nhiệm việc này ở tôi?

Lưu Kỳ hung hăng vỗ bàn, tức giận nói:

- Tổ điều tra của Đảng ủy tòa soạn đã điều tra rõ ràng, sự thật vô cùng xác thực, cậu còn chống chế phải không? Chỉ bằng loại thái độ này của cậu…

An Tại Đào bĩu môi, thản nhiên nói:

- Thật sao?

An Tại Đào liền lấy ra bản bông bị hắn gấp bốn trong túi quần ra, vẻ mặt chăm chú mở nó ra, sau đó đặt lên bàn họp đám ủy viên Đảng ủy ngồi vây quanh, lớn tiếng nói:

- Các vị lãnh đạo, đây là bản mẫu ngày hôm qua, trong lúc vô tình tôi bảo lưu lại. Ha ha.

An Tại Đào nói xong lơ đãng mà liếc Lưu Kỳ đột nhiên biến sắc, nụ cười khóe miệng ngày càng đậm:

- Các vị lãnh đạo, tôi đối chiếu bản mẫu này từ đầu đến cuối, cũng không phát hiện sai lầm như trên tờ báo hôm nay. Dựa theo lẽ thường, bản mẫu được ký này là bản thảo chỉnh sửa cuối cùng trước khi in ấn, nói cách khác, bản mẫu này hẳn là nhất trí với báo in hôm nay, nhưng sao trên bản mẫu là 86 tuổi mà trên báo lại thành 89 tuổi vậy?

An Tại Đào nói không nhiều lắm, nhưng một lời có thể bừng tỉnh người trong mộng. Hoặc là nói, đám lãnh đạo tòa soạn đang ngồi đây căn bản không nghĩ tới, lại có người dám làm thủ đoạn này dưới mí mắt mình. Cái này gọi là ném đá dấu tay. Xảy ra sự cố tin tức, thường thường hẳn sẽ cho rằng là phóng viên hoặc biên tập xảy ra vấn đề, dù sao người bên trong tòa soạn hành động ác ý chế tạo sự cố, không cần nói báo Tân Hải Thần, nhìn chung lịch sử báo chí trong nước cũng không có tiền lệ này.

Vài ủy viên Đảng ủy lập tức ồ lên, đây chính là một phát hiện kinh người. Đúng vậy, báo đăng có lỗi, sao bản mẫu lại không lỗi chứ? Điều này thật lạ. Mà điều này có ý nghĩa gì, bọn họ đều lập tức hiểu được.

Đám ủy viên ngơ ngác nhìn nhau, gần như đều không thể tin được vào lỗ tai của chính mình. Nếu là ác ý hãm hại, loại hãm hại này thật không còn chút liêm sỉ nào, hơn nữa cũng quá mức điên cuồng.

Hoàng Trạch Danh vỗ bàn đứng lên, cúi đầu nhìn kỹ nhiều lần, xác nhận không có bất cứ vấn đề gì mới ngẩng đầu lên, trầm giọng nói với Triệu Sách, Trưởng ban biên tập đang ngồi trong phòng họp:

- Triệu Sách, lập tức in bản thảo điện tử đã sửa ngày hôm qua mang một bộ tới đây cho tôi.

Triệu Sách đáp ứng một tiếng, chạy ra khỏi cửa, không bao lâu mang theo một phần bản thảo đóng dấu thở hồng hộc chạy vào, hô:

- Hoàng Tổng, không sai chút nào! Bản điện tử cũng không xuất hiện sai lầm trên báo giấy hôm nay!

Đám ủy viên Đảng ủy lập tức đều lặng ngắt như tờ.

An Tại Đào cười cười, quay đầu nhìn về phía Lưu Kỳ:

- Xin hỏi Lưu Phó tổng, các vị lãnh đạo tổ điều tra, tôi có sai gì? Từ viết bản thảo đến thẩm tra bản thảo, không hề bỏ qua một bước nào. Mà chữ ký nên có cũng không thiếu một chữ, trách nhiệm ở tôi sao?... Làm một Đảng viên và phóng viên bình thường, tôi kiên quyết kháng nghị phương thức điều tra qua loa đơn giản này của Lưu Phó tổng…

Khuôn mặt Lưu Kỳ co giật. Hoàng Trạch Danh khoát tay áo:

- Tiểu An, cậu về trước đi, cậu không sai, tòa soạn sẽ cho cậu một lời giải thích.

- Hoàng Tổng, tôi đề nghị lập tức điều tra nhà in.

An Tại Đào nhìn Hoàng Trạch Danh, nhẹ nhàng nói.

Nói xong, An Tại Đào liền xoay người rời khỏi phòng họp. Mà trong nháy mắt hắn rời khỏi phòng họp, khóe mắt phát hiện sắc mặt Lưu Kỳ đã tái nhợt như tờ giấy.

Hoàng Trạch Danh đột nhiên đập bàn, nói với Triệu Sách:

- Triệu Sách, lập tức phái người đi nhà in xem bản điện tử phòng Thư ký biên tập truyền tới nhà in có bị người khác ác ý bóp méo không? Nhanh!

Triệu Sách mang theo vài người hấp tấp chạy tới phân xưởng in ấn, quả nhiên không ngoài dự đoán của An Tại Đào, trên máy tính ở nhà in bài báo này bị người ta động chân tay. 86 tuổi thành 89 tuổi hoàn toàn là kết quả bị bóp mép. Chủ nhiệm nhà in Vương Đào đổ mồ hôi như mưa, vội vàng tìm Trương Hổ có trách nhiệm thao tác tối qua, nhưng mà Trương Hổ lại không ở nhà, trong nhất thời tìm không thấy.

Chuyện tình đến đây cơ bản đã rõ. Sau khi Thư ký biên tập hoàn thành bản thảo gửi đến nhà in, trước khi làm thành phim giao cho nhà in ấn đã bị người cố ý bóp méo, mà người này rất có thể chính là Trương Hổ trực ban thao tác in ấn.

Trong phòng hội nghị, Hoàng Trạch Danh tức giận sắc mặt đỏ lên, trong nhất thời nói không ra lời.

Trương Bằng một vị Phó Tổng biên tập khác trong tòa soạn thở dài trong lòng một tiếng:

- Hoàng Tổng, không cần tức giận, vẫn nhanh chóng báo cáo tình huống này cho thành phố một chút, đồng thời hẳn nên lập tức báo cảnh sát, để cảnh sát tham gia điều tra. Nếu như vậy mà nói, có thể chúng ta không cần ngừng xuất bản.

Hoàng Trạch Danh gật đầu, rống một tiếng:

- Triệu Sách, lập tức báo cảnh sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện