Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng lấp lánh, chiếu rọi khắp nơi, hắt bóng hai người đang ôm nhau như đôi uyên ương ân ái lên màn che.
Nhưng trên thực tế, trong lòng Lộ Ánh Tịch đang đấu tranh kịch liệt. Đẩy hắn ra? Hay là cứ mặc hắn hôn? Hoàng đế khẽ cắn nàng một cái, trầm thấp cười nói: “Sao lại mất tập trung như vậy?”
Dứt lời, không đợi nàng phản ứng, hắn lại cúi xuống hôn lần nữa, ra sức cắn mút cánh môi mịn màng của nàng, giống như trừng phạt nàng tội không chuyên tâm.
Trái tim Lộ Ánh Tịch mơ hồ run rẩy, hoảng sợ, bất giác nhắm mắt lại.
Đầu lưỡi hắn khéo léo cậy mở đôi môi nàng, rồi len lỏi vào miệng nàng, thỏa sức chiếm lấy, quấn quýt lưỡi cô.
Hơi thở nam nhân mạnh mẽ chỉ thuộc về mình hắn bao phủ khắp người nàng, cảm giác nhoi nhói pha lẫn tê dại nơi lưỡi khiến nàng mềm nhũn, tâm hồn nàng thoáng lạc lối, phiêu xa.
Nàng như nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng.
Khi thì hắn quấn lấy lưỡi nàng cắn mút, khi lại khẽ liếm cánh môi mềm mại của nàng. Hắn chủ động, hắn bá đạo đòi lấy mọi sự ngây ngô và hương thơm ngọt ngào thuộc về riêng nàng.
Nàng ngửa mặt lên, gò má nàng nóng bừng, hai tay chống trước ngực hắn, cố gắng đẩy mạnh hắn ra.
Hoàng đế luyến tiếc rời khỏi môi nàng, lui về sau một bước, nhưng không tức giận mà còn sung sướng nhếch môi, mỉm cười trêu chọc nàng: “Người đã đẹp mà đôi môi còn ngọt ngào nữa. Cực phẩm nhân gian.”
Sắc mặt Lộ Ánh Tịch ửng đỏ, ngoài ngượng ngùng ra, còn có vài phần tức giận. Nàng giận ngôn ngữ hành vi cợt nhả của hắn, càng thêm giận chính mình không sớm đẩy hắn ra.
Hoàng đế giương môi cười vui sướng, ánh mắt sáng rực, như trời sao lung linh.
“Nếu Hoàng hậu cứ nhìn Trẫm chằm chằm như vậy, Trẫm không dám đảm bảo mình có làm lần nữa hay không.” Hắn trêu chọc cười nhìn nàng.
Nàng cúi đầu, không nói một lời mà đi đến bên giường. Hóa ra, khi hôn sẽ có cảm giác như vậy. Nàng chưa bao giờ biết hôn môi sẽ khiến tâm hồn con người lâng lâng ngay tức khắc.
Hoàng đế theo bước nàng, ngồi xuống bên mép giường. Nhìn nàng cố rúc vào tấm chăn gấm, cuộn mình trốn vào góc giường, không khỏi lắc đầu bật cười. Lần đầu tiên hắn chứng kiến điệu bộ trẻ con này của nàng, trông thật đáng yêu thú vị.
“Ánh Tịch.” Hắn gọi tên của nàng, giọng điệu nhẹ nhàng ấm áp: “Nàng khó chịu với nụ hôn của Trẫm?”
Lộ Ánh Tịch đưa lứng về phía hắn, không lên tiếng. Nàng phải thấy khó chịu mới đúng chứ, nhưng vừa rồi hình như nàng không thấy chán ghét. Nàng như vậy, có phải là nàng đang phản bội trái tim mình không?
Hoàng đế không hỏi đến cùng, ánh mắt thăm thẳm nhuộm chút phiền muộn không dễ dàng nhận thấy. Chính hắn hiểu rõ nhất, vừa rồi khi hắn hôn nàng, trong lòng cảm thấy ra sao. Hắn đã từng yêu một người, hắn biết rõ cái gì gọi là rung động.
Ánh mắt dần u ám, bỗng trở nên lạnh lẽo. Hắn quyết không cho phép bản thân nảy sinh chút tình cảm nào với nàng. Hắn chỉ muốn nàng yêu hắn, mà không phải chính hắn cũng sa vào.
Trong yên tĩnh, hai người đều đăm chiêu, đều đấu tranh với bản thân.
Một lát sau, Lộ Ánh Tịch vén chăn, ngồi dậy, nét mặt bình tĩnh dịu dàng, mở miệng nói: “Hoàng thượng, đêm đã khuya, hay là đi ngủ sớm?”
Sắc mặt hoàng đế cũng ôn hòa không chút gợn sóng, cười nhạt trả lời: “Được.”
Hắn tự mình cởi áo lên giường, ngửa mặt nằm thẳng, giữ khoảng cách với nàng.
Nàng kéo chăn, thay hắn đắp lên người, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng đã uống thuốc chưa?”
“Rồi.” Hắn nhàn nhạt lên tiếng, nghiêng người, kéo nàng ôm vào vào lòng, thấp giọng hỏi: “Trẫm ôm nàng ngủ, được chứ?”
Nàng vốn định cự tuyệt, suy nghĩ lại, nhẹ cười nói: “Hoàng thượng đưa tay cho Thần thiếp.”
Hắn cũng không hỏi lý do, nắm tay nàng dưới chăn gấm.
Ngón tay nàng chuyển đến cổ tay hắn, âm thầm vận khí, từ đầu ngón tay một mạch truyền chân khí vào huyệt mạch của hắn, liên tục không ngừng.
Ước chừng thời gian khoảng một ly trà, nàng điều tức khí huyết thu tay về, ôn nhu hỏi: “Hoàng thượng có cảm thấy ấm hơn không?”
“Ấm hơn rất nhiều.” Thanh âm của hắn vô cùng dịu dàng, cũng không dài dòng.
Nàng nghe ra được, thực ra loại ôn nhu này của hắn cũng không có chút thực tâm. Nhưng nàng cũng không lưu tâm. Chẳng qua nàng còn nợ hắn một ân huệ. Lần trước khi bệnh tim của nàng tái phát, hắn cũng đã giúp nàng.
Nàng nhích người ra, đưa lưng về phía hắn, bình tâm tĩnh khí, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Hắn dịu dàng ôm nàng, hạ thấp giọng nói: “Ánh Tịch, nàng có nghĩ tới hay không, Trẫm có thể mang đến cho nàng, nhiều hơn so với bất kỳ nam tử nào trên đời.”
Nàng không quay lại, giọng điệu hời hợt: “Hoàng thượng có thể cho Thần thiếp vinh hoa phú quý, còn có địa vị hiển hách. Thế nhưng những thứ này, Thần thiếp vốn đã có rồi.”
“Không, ý Trẫm không phải chỉ những thứ đó.” Hắn đặt cằm lên hõm vai của nàng, như có như không mà vuốt ve, trầm giọng nói, “Trẫm có thể làm nàng trở thành nữ tử hạnh phúc nhất thiên hạ, biết nàng, hiểu nàng, thương nàng, sủng nàng.”
Nàng im lặng cắn môi, cười tự giễu. Hắn nói chỉ thiếu duy nhất một điều, đó chính là tình yêu. Hắn và nàng đều hiểu rõ, hai người bọn họ không thể yêu nhau.
Hắn cũng trầm mặc trong chốc lát, lại mối chầm chậm nói: “Ánh Tịch, có đôi khi đối nhân xử thế không nên quá sáng suốt, mới có thể dễ dàng vui vẻ.”
“Hoàng thượng vui vẻ sao?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.
“Thỉnh thoảng.” Hắn thẳng thắn thành thật trả lời, “Trẫm cũng thường hy vọng bản thân hồ đồ một chút.”
Nàng không khỏi mỉm cười thành thật: “Nếu Hoàng thượng hồ đồ, chỉ sợ rằng triều thần cùng bách tính đều phải nhức đầu.”
Hắn cũng khẽ bật cười, nói: “Xem ra Trẫm và nàng trời định số mệnh vất vả, không có phúc được hưởng thanh nhàn..”
“Có lẽ, sẽ có một ngày như thế.” Nàng hơi cảm thán, lại nghĩ tới lời nói hôm nay của sư phụ. Nửa năm sau, quy ẩn nơi núi rừng. Có thể thực hiện sao?
“Đợi đến ngày đó, chỉ sợ tâm tình đã không còn như hiện tại.” Hắn trả lời đầy ngụ ý.
Nàng không hé răng, nhắm mắt lại, để hô hấp bình ổn trở lại. Bọn họ không nên tâm sự, bởi vì không quan tâm thì có gì để nói. Đây rõ ràng là chuyện đã được định sẵn, bọn họ cũng không làm trái ý trời.
Hắn nhếch khóe môi, ánh mắt sâu thẳm âm u lạnh lẽo, lộ chút cô đơn hiu quạnh.Nếu nàng vẫn muốn duy trì tỉnh táo. Vậy thì, sau này đừng trách hắn tàn nhẫn vô tình.
Nhưng trên thực tế, trong lòng Lộ Ánh Tịch đang đấu tranh kịch liệt. Đẩy hắn ra? Hay là cứ mặc hắn hôn? Hoàng đế khẽ cắn nàng một cái, trầm thấp cười nói: “Sao lại mất tập trung như vậy?”
Dứt lời, không đợi nàng phản ứng, hắn lại cúi xuống hôn lần nữa, ra sức cắn mút cánh môi mịn màng của nàng, giống như trừng phạt nàng tội không chuyên tâm.
Trái tim Lộ Ánh Tịch mơ hồ run rẩy, hoảng sợ, bất giác nhắm mắt lại.
Đầu lưỡi hắn khéo léo cậy mở đôi môi nàng, rồi len lỏi vào miệng nàng, thỏa sức chiếm lấy, quấn quýt lưỡi cô.
Hơi thở nam nhân mạnh mẽ chỉ thuộc về mình hắn bao phủ khắp người nàng, cảm giác nhoi nhói pha lẫn tê dại nơi lưỡi khiến nàng mềm nhũn, tâm hồn nàng thoáng lạc lối, phiêu xa.
Nàng như nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng.
Khi thì hắn quấn lấy lưỡi nàng cắn mút, khi lại khẽ liếm cánh môi mềm mại của nàng. Hắn chủ động, hắn bá đạo đòi lấy mọi sự ngây ngô và hương thơm ngọt ngào thuộc về riêng nàng.
Nàng ngửa mặt lên, gò má nàng nóng bừng, hai tay chống trước ngực hắn, cố gắng đẩy mạnh hắn ra.
Hoàng đế luyến tiếc rời khỏi môi nàng, lui về sau một bước, nhưng không tức giận mà còn sung sướng nhếch môi, mỉm cười trêu chọc nàng: “Người đã đẹp mà đôi môi còn ngọt ngào nữa. Cực phẩm nhân gian.”
Sắc mặt Lộ Ánh Tịch ửng đỏ, ngoài ngượng ngùng ra, còn có vài phần tức giận. Nàng giận ngôn ngữ hành vi cợt nhả của hắn, càng thêm giận chính mình không sớm đẩy hắn ra.
Hoàng đế giương môi cười vui sướng, ánh mắt sáng rực, như trời sao lung linh.
“Nếu Hoàng hậu cứ nhìn Trẫm chằm chằm như vậy, Trẫm không dám đảm bảo mình có làm lần nữa hay không.” Hắn trêu chọc cười nhìn nàng.
Nàng cúi đầu, không nói một lời mà đi đến bên giường. Hóa ra, khi hôn sẽ có cảm giác như vậy. Nàng chưa bao giờ biết hôn môi sẽ khiến tâm hồn con người lâng lâng ngay tức khắc.
Hoàng đế theo bước nàng, ngồi xuống bên mép giường. Nhìn nàng cố rúc vào tấm chăn gấm, cuộn mình trốn vào góc giường, không khỏi lắc đầu bật cười. Lần đầu tiên hắn chứng kiến điệu bộ trẻ con này của nàng, trông thật đáng yêu thú vị.
“Ánh Tịch.” Hắn gọi tên của nàng, giọng điệu nhẹ nhàng ấm áp: “Nàng khó chịu với nụ hôn của Trẫm?”
Lộ Ánh Tịch đưa lứng về phía hắn, không lên tiếng. Nàng phải thấy khó chịu mới đúng chứ, nhưng vừa rồi hình như nàng không thấy chán ghét. Nàng như vậy, có phải là nàng đang phản bội trái tim mình không?
Hoàng đế không hỏi đến cùng, ánh mắt thăm thẳm nhuộm chút phiền muộn không dễ dàng nhận thấy. Chính hắn hiểu rõ nhất, vừa rồi khi hắn hôn nàng, trong lòng cảm thấy ra sao. Hắn đã từng yêu một người, hắn biết rõ cái gì gọi là rung động.
Ánh mắt dần u ám, bỗng trở nên lạnh lẽo. Hắn quyết không cho phép bản thân nảy sinh chút tình cảm nào với nàng. Hắn chỉ muốn nàng yêu hắn, mà không phải chính hắn cũng sa vào.
Trong yên tĩnh, hai người đều đăm chiêu, đều đấu tranh với bản thân.
Một lát sau, Lộ Ánh Tịch vén chăn, ngồi dậy, nét mặt bình tĩnh dịu dàng, mở miệng nói: “Hoàng thượng, đêm đã khuya, hay là đi ngủ sớm?”
Sắc mặt hoàng đế cũng ôn hòa không chút gợn sóng, cười nhạt trả lời: “Được.”
Hắn tự mình cởi áo lên giường, ngửa mặt nằm thẳng, giữ khoảng cách với nàng.
Nàng kéo chăn, thay hắn đắp lên người, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng đã uống thuốc chưa?”
“Rồi.” Hắn nhàn nhạt lên tiếng, nghiêng người, kéo nàng ôm vào vào lòng, thấp giọng hỏi: “Trẫm ôm nàng ngủ, được chứ?”
Nàng vốn định cự tuyệt, suy nghĩ lại, nhẹ cười nói: “Hoàng thượng đưa tay cho Thần thiếp.”
Hắn cũng không hỏi lý do, nắm tay nàng dưới chăn gấm.
Ngón tay nàng chuyển đến cổ tay hắn, âm thầm vận khí, từ đầu ngón tay một mạch truyền chân khí vào huyệt mạch của hắn, liên tục không ngừng.
Ước chừng thời gian khoảng một ly trà, nàng điều tức khí huyết thu tay về, ôn nhu hỏi: “Hoàng thượng có cảm thấy ấm hơn không?”
“Ấm hơn rất nhiều.” Thanh âm của hắn vô cùng dịu dàng, cũng không dài dòng.
Nàng nghe ra được, thực ra loại ôn nhu này của hắn cũng không có chút thực tâm. Nhưng nàng cũng không lưu tâm. Chẳng qua nàng còn nợ hắn một ân huệ. Lần trước khi bệnh tim của nàng tái phát, hắn cũng đã giúp nàng.
Nàng nhích người ra, đưa lưng về phía hắn, bình tâm tĩnh khí, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Hắn dịu dàng ôm nàng, hạ thấp giọng nói: “Ánh Tịch, nàng có nghĩ tới hay không, Trẫm có thể mang đến cho nàng, nhiều hơn so với bất kỳ nam tử nào trên đời.”
Nàng không quay lại, giọng điệu hời hợt: “Hoàng thượng có thể cho Thần thiếp vinh hoa phú quý, còn có địa vị hiển hách. Thế nhưng những thứ này, Thần thiếp vốn đã có rồi.”
“Không, ý Trẫm không phải chỉ những thứ đó.” Hắn đặt cằm lên hõm vai của nàng, như có như không mà vuốt ve, trầm giọng nói, “Trẫm có thể làm nàng trở thành nữ tử hạnh phúc nhất thiên hạ, biết nàng, hiểu nàng, thương nàng, sủng nàng.”
Nàng im lặng cắn môi, cười tự giễu. Hắn nói chỉ thiếu duy nhất một điều, đó chính là tình yêu. Hắn và nàng đều hiểu rõ, hai người bọn họ không thể yêu nhau.
Hắn cũng trầm mặc trong chốc lát, lại mối chầm chậm nói: “Ánh Tịch, có đôi khi đối nhân xử thế không nên quá sáng suốt, mới có thể dễ dàng vui vẻ.”
“Hoàng thượng vui vẻ sao?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.
“Thỉnh thoảng.” Hắn thẳng thắn thành thật trả lời, “Trẫm cũng thường hy vọng bản thân hồ đồ một chút.”
Nàng không khỏi mỉm cười thành thật: “Nếu Hoàng thượng hồ đồ, chỉ sợ rằng triều thần cùng bách tính đều phải nhức đầu.”
Hắn cũng khẽ bật cười, nói: “Xem ra Trẫm và nàng trời định số mệnh vất vả, không có phúc được hưởng thanh nhàn..”
“Có lẽ, sẽ có một ngày như thế.” Nàng hơi cảm thán, lại nghĩ tới lời nói hôm nay của sư phụ. Nửa năm sau, quy ẩn nơi núi rừng. Có thể thực hiện sao?
“Đợi đến ngày đó, chỉ sợ tâm tình đã không còn như hiện tại.” Hắn trả lời đầy ngụ ý.
Nàng không hé răng, nhắm mắt lại, để hô hấp bình ổn trở lại. Bọn họ không nên tâm sự, bởi vì không quan tâm thì có gì để nói. Đây rõ ràng là chuyện đã được định sẵn, bọn họ cũng không làm trái ý trời.
Hắn nhếch khóe môi, ánh mắt sâu thẳm âm u lạnh lẽo, lộ chút cô đơn hiu quạnh.Nếu nàng vẫn muốn duy trì tỉnh táo. Vậy thì, sau này đừng trách hắn tàn nhẫn vô tình.
Danh sách chương