Cuốn 2: Tranh sáng tranh tối

Việc tu sửa lãnh cung tiến hành gấp rút như dầu sôi lửa bỏng. Tình Thấm là một trợ thủ đắc lực, làm việc nhanh nhẹn, thủ đoạn cứng rắn, năng suất rất cao.

Lộ Ánh Tịch trong lòng lại có chút cảm thán. Nàng cố ý bảo Tình Thấm bố trí mê cung, gạt hoàng đế hướng nghi ngờ mật đạo có thể nằm trong cung Vô Ưu. Thế nhưng nàng vẫn cảm thấy hoàng đế không phải là người dễ bị lừa gạt như vậy. Hắn hạ lệnh tu sửa lãnh cung, rõ ràng là cảnh cáo nàng. Có lẽ, thực sự có một ngày, nàng sẽ phải dọn vào ở trong cung Vô Ưu âm u lạnh lẽo này.

Nàng thở dài, vứt bỏ những tâm tình lặt vặt đó, một mình đến thăm Tê Điệp đang ốm đau trên giường.

Chỗ ở của cung nữ đơn giản nhỏ hẹp, ngoại trừ cái bàn là một chiếc giường, không có bất kì đồ vật xa xỉ nào.

Tê Điệp dựa nửa người vào đầu giường, dường như đang suy nghĩ mông lung, vẻ mặt có chút biếng nhác mệt mỏi, dung mạo xinh đẹp đã tiều tụy đi nhiều. Nàng ta kinh ngạc khi thấy Lộ Ánh Tịch đến đây, vội vàng muốn xuống giường hành lễ.

“Ngươi có thương tích trong người, không cần đa lễ.” Lộ Ánh Tịch đưa tay ngăn động tác của nàng ta, nhỏ nhẹ hỏi: “Vết thương trên người có đỡ hơn chút nào không?”

Tê Điệp nhợt nhạt khẽ mỉm cười, trả lời: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm. Nô tỳ đỡ hơn rất nhiều.”

Nàng nhìn thần sắc của nàng ta, xác nhận là nàng ta không biết bản thân bị trúng độc. Lộ Ánh Tịch trong lòng thương hại, ngồi xuống mép giường, cầm tay nàng ta, vỗ nhẹ mấy cái, nói lời an ủi ngon ngọt: “Ngươi chỉ cần an tâm tịnh dưỡng, không cần vội vàng bình phục để làm việc. Bản cung sẽ dặn dò người dưới, bổng lộc hàng tháng vẫn như cũ.”

“Được Nương nương chiếu cố, là phúc phận của nô tỳ. Nô tỳ nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm ân đức của Nương nương.” Tê Điệp biết ơn nhìn nàng, lời nói chân thành thân thiết.

Ngón tay Lộ Ánh Tịch khẽ lướt qua mạch cổ tay của nàng ta liền thu tay về, trong lòng thầm kinh ngạc. Sao lại không có dấu hiệu bị trúng độc? Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Tê Điệp nhìn thẳng nàng, nụ cười thuần khiết đẹp đẽ chân thành, trong đôi mắt sáng lên hàm ý cảm ơn, không một chút ác ý.

Lộ Ánh Tịch bất giác toàn thân ớn lạnh. Sư phụ nói không sai, nàng đã quá khinh địch. Tê Điệp này đâu chỉ không tầm thường, quả thực chính là nhân vật thân tàng bất lộ[1].

[1] Thân tàng bất lộ: chỉ những người hiểu biết tài năng nhưng tính cách hướng nội, không khoe khoang tài năng trước mặt người khác.

“Nương nương, nô tỳ sẽ tĩnh dưỡng thêm mấy ngày, không có gì đáng ngại. Đến lúc đó nô tỳ lại có thể hầu hạ bên cạnh Nương nương , để báo đáp ân huệ thương yêu lo lắng của Nương nương.” Giọng điệu Tê Điệp mềm mỏng, vẻ mặt khờ khạo ngây thơ, cất tiếng nói trong vắt, “Nương nương là chủ tử tốt nhất mà nô tỳ từng gặp.”

“Hãy nghĩ ngơi tốt, Bản cung không ở lâu.” Lộ Ánh Tịch nhàn nhạt cười rồi đứng dậy.

“Nô tỳ cung tiễn Nương nương.” Tê Điệp gắng gượng xuống giường, quỳ trên mặt đất nghênh tiễn.

Lần này Lộ Ánh Tịch không thương xót nàng ta, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua bộ dạng phục tùng kính cẩn của nàng ta, sau đó xoay người đi.

Trở lại tẩm cung của mình, Lộ Ánh Tịch cẩn thận đóng cửa sổ, khởi động cơ quan tiến vào thạch thất dưới Phượng sàng.

“Điện hạ.” Trong phòng tối, chỉ có một Hi vệ ở lại canh giữ, vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một.

“Truyền ý chỉ Bản điện, phái hai Hi vệ, tra rõ thân phận của cung nữ Tê Điệp.” Lộ Ánh Tịch truyền lệnh, ngắn gọn xúc tích. Dứt lời, nàng ngay lập tức xoay người lên lại mặt đất.

Tẩm cung yên ắng vắng lặng, Lộ Ánh Tịch tập trung lắng nghe, khẳng dịnh không có âm thanh khác thường mới yên lòng.

Kỳ hạn ba ngày đã tới, nhưng hoàng đế còn chưa phái người đưa thuốc dẫn, nàng suy xét một chút, mới quyết định tự mình đi thúc giục hắn.

Nàng đến đúng lúc hoàng đế đang bàn chánh sự, chưa trở lại Thần Cung, nàng đành chờ ở thiên điện. Nàng vẫy tay ra hiệu cho thái giám và cung nữ ra ngoài, một mình thong thả uống trà.

Đợi khoảng một khắc, có người bước nhanh vào, hướng nàng chắp tay cúi chào, giọng nói cứng rắn: “Hoàng hậu nương nương phượng an.”

Lộ Ánh Tịch đặt ly trà xuống bàn, miễn cưỡng ngước đầu nhìn: “Phạm hiệp sĩ, mấy ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?”

Phạm Thống nhăn mặt, lạnh lùng nói: “Phạm mỗ phụng lệnh Hoàng thượng thông báo cho Hoàng hậu một tiếng, Hoàng thượng chính sự bộn bề, hôm nay không rảnh tiếp kiến Hoàng hậu.” Hắn không biết tại sao cứ nhìn thấy nữ tử này, liền có luồng khí buồn nôn dâng trào, cảm giác vừa chán ghét vừa cáu kỉnh bực dọc.

Lộ Ánh Tịch nhàn nhạt nhếch môi mỉm cười. Xem ra hoàng đế trong lòng do dự, chần chờ không ra tay được. Hắn cố ý để Phạm Thống đến thông báo là có dụng ý gì?

Đôi lông mày của Phạm Thống càng cau chặt lại, hắn rất ghét nhìn nụ cười này của nàng, cười như không cười, phóng đãng không đứng đắn.

“Phạm hiệp sĩ cứ dán mắt nhìn Bản cung chằm chằm như vậy, còn điều gì muốn nói sao?” Lộ Ánh Tịch nghiêng đầu dò xét nhìn hắn, trong lòng buồn cười. Hắn rõ ràng là một nam tử mặt lạnh, nhưng vì sao hễ đứng trước mặt nàng lại trưng bộ mặt thất tình? Hắn chán ghét khinh thường nàng, dường như làm cách nào cũng không che dấu được.

Cặp lông mày của Phạm Thống cau chặt lại gần như vặn vẹo, nhăn mặt nói: “Hoàng thượng lệnh cho Phạm mỗ đưa Hoàng hậu hồi cung.”

“Vậy làm phiền Phạm hiệp sĩ.” Lộ Ánh Tịch trong mắt mang ý cười vui vẻ, cất bước đi trước.

Nàng ngồi trên kiệu, Phạm Thống sải bước đi theo, lẽo đẽo bên cạnh, nhưng không hé răng nửa lời, giống như đối với người nào đó sinh hờn dỗi.

Lộ Ánh Tịch vén một góc màn che, thò đầu hỏi: “Trong cung xảy ra chuyện gì phải không?”

Bước chân Phạm Thống vẫn duy trì tốc độ ổn định so với kiệu, mắt hướng thẳng phía trước, cất giọng lạnh nhạt trả lời: “Không có.”

Lộ Ánh Tịch buông màn, dựa lưng vào tấm đệm lót mềm mại trong kiệu, chợp mắt. Nhất định là có việc, bằng không hoàng đế cũng không cần phái Phạm Thống trông chừng nàng.

Từ Thần Cung đến cung Phượng Tê, vốn chỉ mất khoảng nửa nén nhang, nhưng kiệu đã đi được một nén nhang, vẫn không dừng lại.

Lộ Ánh Tịch từ từ mở mắt, nhếch khóe môi cười lạnh lẽo, trong đôi mắt tia sáng lạnh lùng tràn lan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện