Đau đầu như búa bổ tỉnh lại, cả căn phòng đã ngập trong ánh nắng, tôi nằm sấp trên giường, tay chân đều đã giành lại được tự do.

Bất động vài giây, tôi vươn mình nhảy dậy khỏi giường, nhân thể vơ lấy cái đèn lọ hoa đặt đầu giường, bay mất chao đèn.

Quan sát xung quanh, không phát hiện thấy ai, tôi cẩn thận từng li từng tí một nhón chân đi ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm trong mỗi góc căn phòng này.

Hai chân sượt qua nhau dấp dính, tôi liếc mắt nhìn xuống, sắc mặt càng tối hơn.

Căn phòng này dù là trang hoàng hay bố cục đều gần giống với căn phòng La Tranh Vân đặt, tôi chắc chắn rằng mình vẫn không hề rời khỏi câu lạc bộ tư nhân hôm qua.

Haiz, chân trước mới bước ra khỏi ổ sói, chân sau đã tiến vào hang hổ. Khách ở đây cũng gây câm nín thật, gặp bừa một người cũng ngủ được. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, rặt một lũ súc sinh.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi càng nghiến răng nghiến lợi, nắm thật chặt đèn trong tay, đạp mạnh lên cửa phòng tắm đang đóng.

Trong cửa trống trơn, trong bồn tắm không có ai, phía sau cửa càng không có ai.

Tôi đi vào kiểm tra, khăn tắm và buồng tắm vòi sen đều có dấu vết đã bị sử dụng, gã kia còn ung dung thong thả tắm rửa sạch sẽ xong ở đây rồi mới đi…

Cả căn phòng, ngoại trừ tôi thì không còn người thứ hai nữa. Biết được gã kia chắc chắn đã rời đi, tôi nín nhịn cơn giận ném “hung khí” trong tay vào bồn tắm. Lúc quay người định ra khỏi bồn tắm, lại vô tình nhìn thấy dáng dấp của mình lúc này trong gương.

Tôi ngơ ngác, lại gần nhìn kỹ.

Trong gương, sắc mặt tôi tái nhợt, vành mắt đỏ hoe, đáng sợ nhất chính là một vết cắn tròn trên cổ, vừa tím vừa sưng, đụng vào là đau. Nhìn kỹ còn có thể thấy một vết tròn nhỏ bằng mũi kim tiêm nằm trong dấu răng kia.

Gã vậy mà lại cắn vào đúng chỗ La Tranh Vân tiêm cho tôi một mũi.

Đầu ngón tay chạm lên dấu răng kia, xoay người lại, sau lưng quả nhiên còn có nhiều vết tích hơn.

Lửa giận bị đè nén lại có xu hướng bùng cháy trở lại, tôi nhắm mắt, mở  cánh cửa buồng tắm vòi sen bên cạnh ra, chui vào nhanh chóng tắm sạch sẽ.

Tới lúc thanh tẩy được hết những thứ hoang đường trên người, tôi mới nhớ ra một thứ rất quan trọng mà vẫn luôn bị mình lãng quên – điện thoại di động.

Vì video kia, tôi dùng mình làm mồi, đã vậy còn lật thuyền trong mương, nếu như sau đó phát hiện chỉ là công dã tràng, tôi có thể cho nổ tung cả chỗ này luôn.

Trở về phòng ngủ sục sạo một trận, cuối cùng cũng tìm được dưới gối, còn vẫn đang có pin.

Tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tìm video quay hôm qua ra kiểm tra.

Bắt đầu từ lúc La Tranh Vân tắm, đoạn lừa tôi đi vào phòng tắm tuy không quay được hình, chỉ có tiếng, mà toàn bộ quá trình gã kéo tôi lên giường giở trò bạo lực thì đều được quay rõ ràng, toàn bộ vẫn được lưu bên trong. Đặc biệt là đoạn “mà cũng không dám chắc, nếu tôi quá hưng phấn, rồi chơi cậu chết”, giọng điệu hiểm ác, làm người ta giận sôi trào.

Sau khi đánh La Tranh Vân ngất xỉu, tôi lảo đảo cầm điện thoại lao ra ngoài, đến tận đây camera vẫn chưa bị đóng.

Tôi thở nhẹ đi, tiếp tục xem.

“Có… có người không?”

Tôi nhìn sát vào màn hình, đã có thể thấy được một góc vạt áo ở chỗ rẽ, nhưng vẫn chưa quay được ngoại hình người kia, tôi trong video đã va vào đối phương, điện thoại di động cũng rơi xuống.

Camera tức khắc trở nên đen kịt.

“Dẫn… dẫn tôi đi…”

Điện thoại di động bị nhặt lên, ống kính lay động quay được một bàn chân thoáng qua, đi giày da buộc dây màu đen cùng với quần tây màu xanh đậm. Tôi vẫn muốn đào ra thêm được nhiều chi tiết, nhưng video lại đột ngột kết thúc vào đúng lúc này.

Đối phương nhặt điện thoại di động lên, đồng thời tắt camera đi.

Tôi nhìn chằm chằm vào thời điểm video kết thúc, cùng với hình ảnh bàn chân dừng lại trên màn hình, chỉ hận không thể chui vào trong điện thoại di động ngũ mã phanh thây kẻ kia ra.

Không có chỗ để trút nỗi phiền muộn trong lòng, tôi giơ tay lên, đã có một khoảnh khắc kích động khó có thể ức chế được bạo lực, muốn đập nát điện thoại, mà cuối cùng vẫn dừng lại kịp trước thời khắc cuối cùng.

Giống như thể tự cứu mình trước lúc chết, điện thoại bỗng nhiên rung lên trong tay tôi.

Nhìn màn hình, là Dịch Đại Tráng gọi tới.

Hít thở sâu mấy lần, đợi cho mình hoàn toàn tỉnh táo lại, tôi mới nhận điện thoại.

“Alo.”

Giọng nói vừa vui sướng vừa cuống cuồng của Dịch Đại Tráng tức khắc đâm thủng màng nhĩ tôi: “Đù! Anh Phong, anh Phong, anh còn sống! Anh Phong, anh đang ở đâu? Em tìm anh cả một đêm, anh Phong, anh không sao chứ?”

Không biết có phải đêm qua chửi dữ quá không, giờ cổ họng tôi hơi rát, giọng cũng như thể đang ngậm một đống cát.

“Không sao, giờ cậu đang ở đâu?”

“Hôm qua em đi theo xe hai người đến cổng chính của câu lạc bộ cao cấp Saint Eden, mà không phải hội viên thì không vào được, nên chờ bên ngoài một đêm. Lúc trời sắp sáng, em thật sự không chờ nổi nữa, gọi điện thoại thì anh không nghe, lại cũng không thấy anh đi ra, cuống cuồng vội vàng gọi điện báo cảnh sát.” Dịch Đại Tráng uất giận không thôi, “Kết quả là đối phương vừa nghe thấy em bảo bạn em và La Tranh Vân tiến vào câu lạc bộ không ra, lại hỏi em có uống say không? Còn nhắc em báo tin giả là phải ngồi tù!”

Tôi mỉm cười, bất cứ ai nghe thấy câu này hẳn đều sẽ nghĩ chỉ là trò đùa dai, dù sao thì La Tranh Vân cũng thực sự đã đắp nặn hình tượng cho mình rất tốt.

“Được, cậu chờ anh ngoài cửa mười phút, anh ra ngay đây.”

Cúp điện thoại xong, tôi nhặt từng cái áo cái quần dưới đất lên mặc vào. Vết thương trên cổ quá rõ ràng, không tránh được bị Dịch Đại Tráng phát hiện, tôi chỉ có thể kéo khoá áo khoác lên trên cùng, dựng thẳng cổ áo che đi.

Đi theo biển chỉ dẫn xuống tầng một, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy cửa chính của câu lạc bộ này.

Dưới đèn chùm pha lê khổng lồ là đủ loại cây cảnh hoa tươi hiếm thấy được bày trên một bồn đá hoa cương có hình nón đảo ngược. Dưới bồn rải những hòn đá xám nhạt, dòng nước mỏng manh tản ra sương mù nhàn nhạt chảy ra từ mép thềm đá, rơi xuống đá cuội xám, cảnh tượng trông cũng khá là hư ảo.

Nếu như đêm qua không bị gã đàn ông kia trói trên giường giậu đổ bìm leo, hôm nay tôi hẳn là sẽ nhàn hạ thư thái thưởng thức cảnh đẹp này.

Đáng tiếc là không có nếu như.

Phía cuối đại sảnh trống trải dài hẹp có đặt một quầy phục vụ không đáng chú ý, chỉ có một cô nhân viên mặc đồng phục đang đứng im lặng ở đó. Không nhìn kỹ rất dễ cho rằng cô ta chỉ là hình mẫu trang trí.

“Xin chào, tôi muốn tra người đặt phòng số 1344 đêm qua.” Biết được tên của gã khốn kiếp kia, tôi có phải ngồi tù thêm mười năm nữa cũng sẽ tới tận cửa thiến gã.

“Xin lỗi, chúng tôi không được phép tiết lộ họ tên khách hàng.” Mặt cô nhân viên kia trang điểm tinh tế, nụ cười khéo léo, giọng nói dịu dàng.

Tôi cắn răng, nói một cách không cam lòng: “Vậy tôi có thể xem camera giám sát tầng 11 đêm qua không? Tôi… làm rơi đồ trong hành lang.”

“Vậy ngài có thể sẽ phải đệ đơn xin lệnh khám xét trước.” Đối phương dường như đã nhìn thấu được tất cả từ lâu, thái độ thành thạo điêu luyện, nửa bước cũng không nhường.

Miệng còn rất chặt.

Dù cho lòng ngập đầy phẫn uất, mà không cạy nổi miệng đối phương, tôi cũng chỉ đành rời đi trước.

Đi ra khỏi tòa nhà có kiến trúc kiểu Âu kia, lập tức có người lái xe điện chở tôi ra ngoài, ban ngày trời trong nắng ấm, giờ tôi mới phát hiện nơi này đâu đâu cũng có an ninh đi tuần tra, bảo vệ có thể nói là nghiêm ngặt.

Trên cánh cổng chính là một hàng chữ kim loại màu vàng xếp ngay ngắn mà khiêm tốn — Saint Eden.

Tên thì nghe cũng hay đấy, đáng tiếc là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục nát thối rữa.

Đến cổng chính, tôi gọi điện cho Dịch Đại Tráng, bảo nó đánh xe lại đây.

Đợi đến lúc hai chúng tôi thuận lợi gặp được nhau, Dịch Đại Tráng săm soi tôi từ trên xuống dưới, vẻ mặt vừa bối rối vừa như đang đấu tranh, mấy lần muốn nói rồi lại thôi.

“Anh Phong, anh…”

Tôi biết nó muốn hỏi gì, tôi mất tích cả đêm không có tin tức, trong đầu thằng bé này nhất định đang có rất nhiều suy đoán.

“Ngậm miệng đi.” Tôi hạ lưng ghế xuống, hơi nghiêng người quay lưng về phía nó, nhắm mắt lại, “Đừng hỏi gì cả.”

Trong xe yên tĩnh trở lại, thực ra tôi cũng không ngủ được, chẳng qua chỉ cảm thấy đau đầu, muốn được yên tĩnh một lúc.

Lần này, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ được cảm thụ của Mạc Thu, thực sự không dễ chịu gì. Nhưng tôi không muốn chết, tôi chỉ muốn đánh chết đối phương.

Xe lái chừng một tiếng, Dịch Đại Tráng dừng xe, nhỏ giọng gọi tôi: “Anh Phong, đến nhà anh rồi.”

Tôi mở mắt ra, ngồi dậy, móc điện thoại ra đưa cho nó.

“Anh không sao cả, cậu đừng có đoán lung tung. Chỉ là hôm qua bị La Tranh Vân đánh lén tiêm cho một mũi, hôm nay vẫn hơi đau đầu.”

Dịch Đại Tráng giật mình: “Tiêm, một mũi? Gã tiêm gì cho anh đấy, mẹ kiếp, giờ chúng ta đi bệnh viện kiểm tra đi, nhỡ tiêm phải thứ gì hỏng cả người!”

Nó nói rồi muốn kéo ống tay áo tôi lên kiểm tra, tôi buồn cười gạt tay nó ra, thực sự không nói ra được La Tranh Vân tiêm cho tôi thuốc kích dục.

“Không sao, chắc là thuốc mê gì thôi, tiêm vào một tí đã bị anh gạt rơi rồi.” Chuyện đêm hôm qua, mãi cho tới tận lúc tôi chạy ra khỏi cửa phòng rồi va phải một người khác trong hành lang, tôi đều báo lại không thiếu tí ti nào cho Dịch Đại Tráng. Còn khúc phía sau, qua sự bóp méo của tôi, câu chuyện đã đi sang một hướng hoàn toàn khác, từ một vụ án hình sự biến thành một câu chuyện tràn đầy năng lượng tích cực.

“Có một người hảo tâm cứu anh, để cho anh ngủ một đêm trong phòng?” Dịch Đại Tráng kinh ngạc nói, “Anh còn chưa kịp nói lời cảm ơn, người đó đã phất tay áo, không vương một gợn mây rời đi?”

“Đúng. Sáng nay anh còn định hỏi lễ tân cách thức liên lạc với đối phương, nhưng đáng tiếc là bọn họ quá chuyên nghiệp…” Nói tới đây, tôi gần như đã không nhịn nổi cười, khóe miệng cũng giật mấy cái, “không chịu cho anh.”

Dịch Đại Tráng trông vẫn hơi nghi ngờ, nhưng cũng không dám tra hỏi tôi nữa, chỉ ho khẽ một tiếng, rồi cúi đầu nhìn về phía điện thoại di động trong tay tôi.

“Đây là điện thoại di động của Tiểu Thạch đúng không?”

Đêm qua, chẳng qua chỉ đi nhà vệ sinh có một lúc, trở về thấy cả điện thoại lẫn tôi đều mất tích, Thẩm Tiểu Thạch hoang mang, chạy ra khỏi hộp đêm tìm Dịch Đại Tráng, kết quả lại phát hiện xe Dịch Đại Tráng cũng mất tích nốt.

Thằng nhóc không thể làm gì khác hơn là trở vào trong, hỏi mượn điện thoại người qua đường, đăng nhập QQ của mình, gọi cho Dịch Đại Tráng.

Mà Dịch Đại Tráng thì lúc đó đã ở trên đường, không thể về đón nó được, chỉ bảo nó về nhà ngủ.

Thẩm Tiểu Thạch vốn được giao trọng trách, kết quả là đến một cách không hiểu ra sao, rồi lại rời đi không hiểu ra sao.

Nhưng cũng may không phải nó… Giữa cơn phẫn nộ kéo dài từ đêm qua cho tới nay, tôi bỗng nhiên cảm nhận được chút xíu vui mừng, rồi lại bởi vì chút xíu vui mừng đáng thương ấy mà sinh ra thêm càng nhiều hoang đường hơn.

Toàn là chuyện gì không biết.

Tôi xoa xoa mũi: “Điện thoại của anh bị rơi ở chỗ La Tranh Vân, hẳn là không cầm về được, phải đi mua cái khác, nhân tiện… xóa bỏ dữ liệu trong điện thoại luôn.”

Dịch Đại Tráng xem video tôi quay đêm qua, vừa xem vừa chửi bậy: “Mẹ nó, video này lòi ra một cái là thằng cha này chết chắc luôn, rác rưởi, đéo phải người nữa!”

Tôi không bình luận gì thêm, rút điện thoại ra khỏi tay nó, thả vào trong túi mình, rồi nói: “Đi thôi, đi mua điện thoại di động.”

Dịch Đại Tráng ừ một tiếng, quay đầu xe lái về phía trung tâm thương mại gần đó.

Chuyện này bắt đầu từ Mạc Thu, đương nhiên cũng nên để Mạc Thu kết thúc.

Dùng di động mới liên lạc với Mạc Thu, nói với cậu ấy rằng chuyện đã giải quyết được hòm hòm rồi, cậu ấy hốt hoảng hỏi tôi giải quyết thế nào, tôi không nhiều lời, chỉ hẹn thời gian đến nhà cậu ấy rồi kể tỉ mỉ.

Trước khi vào nhà, tôi còn cố tình dựng cổ áo lên, che khuất vết cắn dữ tợn trên cổ.

Sắc mặt Mạc Thu trông vẫn không hề tốt, mà ít nhất là vết thương trên cổ tay đã không bị cậu ấy làm rách ra nữa.

Cậu ấy rót một cốc nước cho tôi, rồi co quắp ngồi đó, hỏi: “Lục Phong, chuyện cậu nói trong điện thoại rốt cuộc là thế nào? Giải quyết cậu nói, rốt cuộc là giải quyết thế nào?”

Tôi lấy điện thoại di động ra, bật video lên đưa cho cậu ấy.

Tôi đã trả điện thoại Thẩm Tiểu Thạch về, video hiện giờ được lưu ở chỗ tôi và Dịch Đại Tráng, video tôi bật cho Mạc Thu xem là video đã được làm mờ, che khuất mặt tôi.

Mạc Thu nhìn thấy điện thoại di động rung trên bàn uống nước, chần chừ rồi cầm lên xem, chỉ chốc lát sau, trong loa phát ra đoạn đối thoại tôi đã nghe quen tới nỗi thuộc làu làu, bày ra trọn vẹn sự ác độc đáng ghê tởm của La Tranh Vân.

“Đây là…” Mạc Thu trợn tròn mắt, sắc mặt không hề tốt hơn mà trái lại còn tái nhợt thêm.

Cậu ấy nhìn về phía tôi, nói một cách không dám tin: “Lục Phong, cậu… cậu đã làm gì?”

Video tuy làm mờ mặt tôi, nhưng giọng nói lại không thay đổi, cậu ấy nhận ra cũng không có gì lạ.

Tôi nở nụ cười cố làm ra vẻ thong dong: “Gài bẫy chấp pháp(*) thôi. Không sao cả, gã không làm gì với tớ hết, trái lại tớ còn đánh cho gã một trận, cậu không cần phải lo.”

(*) là hành động khi đương sự vốn không có ý định vi phạm pháp luật, mà dưới sự dụ dỗ của nhân viên chấp pháp nên mới có hành vi trái pháp luật, thường được dùng để thu thập chứng cứ.

Còn kẻ đã làm gì đó với tôi, thế nào cũng có một ngày tôi sẽ tìm ra gã, làm cho gã phải hối hận với quyết định bất cẩn ngày hôm đó.

Mạc Thu sững sờ nhìn tôi: “Cậu…”

Tôi phát hiện cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó không ổn, liền vội vàng che gáy mình lại.

Nhìn thấy phản ứng của tôi, cậu ấy như thể đã xác nhận được gì đó, khuôn mặt lập tức vặn vẹo đi, bất giác nhíu lại, lòng tôi cảm thấy không ổn, vừa định nói gì để cải thiện bầu không khí, cậu ấy đã khóc òa lên.

Không giống với trước đây lúc nào cũng sợ sệt, yên lặng rơi nước mắt, lần này cậu ấy khóc to vô cùng, nước mắt nước mũi chảy nhòe nhoẹt, như một đứa bé đau lòng tới cùng cực, đã không còn giữ được hình tượng người trưởng thành nữa.

“Xin lỗi cậu…” Cậu ấy gần như gào lên với tôi để nói ra ba chữ này, “Xin lỗi cậu… Nếu tớ quyết đoán hơn…thì cậu đã… cậu đã không cần như vậy rồi… Đều là lỗi của tớ… Cuối cùng tớ vẫn làm phiền cậu… tớ xin lỗi…”

Từng giọt nước mắt nặng hạt đập lên màn hình điện thoại, cậu ấy đưa tay không ngừng lau đi nước mắt trên mặt, mà làm thế nào cũng không lau sạch được.

Tôi thở dài một tiếng trong lòng, rồi an ủi cậu ấy: “Không có, không xảy ra gì cả, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Coi như hi sinh bắt được con cá lớn, chỉ bị cắn thôi, không có gì…”

Mạc Thu vẫn khóc rống như cũ, không ngừng xin lỗi tôi, nói rằng đều là lỗi của cậu ấy.

Tôi thấy không khuyên nổi cậu ấy, đành chờ cậu ấy giải tỏa xong.

Khóc chừng một phút, cổ họng cậu ấy đã khàn, nước mắt khô, mũi cũng thông được khí, giờ mới nấc một cái bình tĩnh lại.

“Gửi cái này cho La Tranh Vân, bảo gã sau này không được lại gần cậu, không được đe dọa cậu nữa, nếu không thì cậu sẽ gửi thứ này cho báo chí, phát tán lên internet.” Tôi gõ đầu ngón tay lên điện thoại, dặn dò cậu ấy, “Hiểu chưa?”

Mạc Thu mím môi gật đầu.

“Tớ thật sự không sao cả, cậu không cần phải cảm thấy áy náy.” Tôi đứng dậy muốn đi, không quá yên tâm, lại nói rõ với cậu ấy một lần nữa.

Cả người Mạc Thu đều run lên, cậu ấy ngẩng đầu nhìn về phía tôi, nở một nụ cười hết sức khó coi với tôi.

“Ừm.”

Tôi không biết cậu ấy rốt cuộc có tin không, có lẽ là không tin, mà không sao cả, từ nay về sau chuyện này đã hoàn toàn không liên quan gì tới cậu ấy nữa, còn lại đều là chuyện của mình tôi.

Tôi nghĩ như vậy.

Tôi cho rằng sẽ như vậy.

Mà thế sự khó lường, hôm sau lúc tôi đang giám định một chiếc nhẫn kim cương cho khách trong tiệm cầm đồ, Liễu Duyệt lại thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, đọc to tin tức hiện lên trên màn hình máy tính.

“Ngôi sao điện ảnh La Tranh Vân vì hiềm nghi xâm hại tình dục một người đàn ông họ Mạc, bị lực lượng cảnh sát mang đi điều tra? Chù đợi, sao lại như vậy? La Tranh Vân là gay, còn cưỡng hiếp đàn ông? Cái quái gì thế này!”

Nhẫn kim cương trượt khỏi tay rơi xuống bàn, tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Mạc Thu nhát gan mà nhu nhược, Mạc Thu luôn miệng nói rằng mình không làm được… vậy mà đã báo cảnh sát.

Nhưng càng khiến người ta không ngờ được là, 24 tiếng sau đó, La Tranh Vân đã được luật sư của mình bảo lãnh ra khỏi đồn cảnh sát. Cả quá trình La Tranh Vân đều đeo khẩu trang kính râm, giấu giấu giếm giếm. Mà luật sư đi bên cạnh gã thì lại thản nhiên hơn rất nhiều, cho dù đối mặt với một đống súng ngắn pháo dài sắp chọc lên mặt, mà bước đi vẫn cứ thong dong, khuôn mặt anh tuấn cũng chẳng hề lộ ra chút tức giận nào.

Phong độ khoan thai, cao lớn đường hoàng, đi bên cạnh La Tranh Vân, trông như thể một ngôi sao khác.

Vị luật sư này, chính là người anh trai nuôi mà tôi đã lâu không gặp, luật sư Thịnh – Thịnh Mân Âu.

Nhìn chăm chú vào hình ảnh đang phát sóng trực tiếp trên màn hình, tôi quả thực chỉ muốn cho ông trời một tràng vỗ tay, rồi khen một câu: “Surprise lớn quá!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện