Tôi lại mơ thấy con mèo kia.
… Con mèo lông màu cam, đi quanh chân Thịnh Mân Âu kêu meo meo.
Đi theo cầu thang lên trên, bước vào hành lang tối tăm. Ánh nắng chiếu vào từ ô cửa sổ nhỏ nơi cuối đường, trở thành nguồn sáng duy nhất bên trong hành lang này.
Cửa những căn nhà hai bên đều đóng chặt, vào giờ này, đa số các hộ gia đình đều vẫn chưa về nhà.
Đế giày sượt qua sàn xi măng, dừng lại trước cánh cửa phòng thứ ba bên tay phải hành lang.
Cánh cửa phòng vốn nên được khép chặt, giờ lại để hé ra một cái khe, ánh nắng sáng ngời xuyên từ bên trong ra, ngưng tụ xuống mặt sàn đen kịt thành một vầng sáng trắng chói mắt.
Có lẽ là Thịnh Mân Âu sáng sớm đi ra khỏi nhà quá vội, không chú ý tới khóa cửa. Nghĩ như vậy, tôi liền nắm chặt lấy tay cầm, khẽ khàng đẩy cửa ra.
Trong phòng vẫn sạch sẽ như trước, tấm rèm cửa trắng lay động theo gió, luồng gió thổi một mùi gì đó kỳ quái về phía tôi, hơi tanh, hơi thối, khiến tôi thoáng cau mày.
Tìm khắp xung quanh, chẳng bao lâu tôi đã tìm thấy nguồn cơn phát ra — một hộp quà màu trắng được đặt trên giường Thịnh Mân Âu.
Hộp quà không lớn không nhỏ, kích thước vừa khéo đặt được một cái bánh kem chừng ba mươi centimet, thắt ruy băng màu hồng nhạt rất đáng yêu, bên trên còn có kẹp một tấm thiệp tinh xảo.
Tôi biết mình không nên xem. Tuy khi đó tôi đã làm sáng tỏ được tình cảm với Thịnh Mân Âu, mà Thịnh Mân Âu cũng chẳng qua chỉ coi tôi như một người em trai lớn lên bên nhau từ nhỏ, không có quan hệ máu mủ, hơi bám người rồi lại hơi đáng ghét mà thôi.
Hắn có quyền giao du với bất cứ ai, cũng có quyền yêu mến bất cứ người nào, đương nhiên, càng có quyền được những người khác theo đuổi.
Chuyện này rất bình thường, không thể tránh khỏi. Tôi tự nhủ như vậy, nói thầm câu nói này hết lần này tới lần khác. Thế nhưng, ham muốn độc chiếm cùng với lòng ghen ghét mãnh liệt vẫn cứ tập kích vào lòng, khiến cho tôi nói một đằng làm một nẻo, cuối cùng vẫn lựa chọn cầm tấm thiệp kia lên.
【 Anh có vẻ rất thích nó. 】
Trên thiệp là một hàng chữ phóng khoáng, kí tên là độc một chữ “Dương”.
Tề Dương. Tôi gần như đã nghĩ tới anh ta ngay tức khắc.
Ném tấm thiệp đi, tôi cắn răng nghiến lợi gỡ tung đám ruy băng màu hồng được thắt thành một cái nơ con bướm cân xứng ra.
Tôi muốn xem thử anh ta đang giở trò quái quỷ gì!
Ruy băng bung ra, tôi hít sâu một hơi, hai tay nâng nắp hộp quà lên.
Trước đó, tôi đã tưởng tượng một vài thứ có thể sẽ xuất hiện bên trong hộp, sách vở, bó hoa, hoặc là hàng xa xỉ quý giá, cơ bản đều là những món quà phù hợp với Thịnh Mân Âu.
Nhưng tôi không ngờ được rằng, bên trong hộp vậy mà lại là một con mèo chết.
Con mèo mướp vàng nho nhỏ, gầy yếu cuộn tròn trong hộp, bụng bị ai đó dùng lưỡi dao sắc bén rạch ra, đôi mắt vẩn đục nhắm hờ, cái lưỡi dài vắt lệch sang một bên, không biết đã chết được bao lâu. Luồng mùi lạ khó ngửi chính là bốc ra từ bộ xác thối của nó.
Tình cảnh này tạo cho tôi một chấn động không thể nói là nhỏ, cả người tôi cứng ngắc tại chỗ, bởi vì quá khiếp sợ, thành ra không cựa quậy nổi.
Những bộ phận nhầy nhụa máu nằm rải rác trong hộp quà, choán kín tầm mắt tôi, khiêu khích thần kinh của tôi, kích thích dạ dày tôi co bóp từng cơn.
Tôi không nhịn được chồng hình ảnh con mèo này với tình cảnh cha tôi chết thảm năm tôi mười tuổi lại với nhau…
Giữa lễ tang, những người lớn kia xì xào bàn tán, dùng giọng điệu thương hại nói rằng: “Đáng thương thật, nghe nói cả nửa người dưới đều bị đâm nát bét, nội tạng chảy đầy đất.”
“Đưa đến bệnh viện, bác sĩ mới liếc nhìn đã bảo không cứu được. Đáng tiếc, ông ấy còn hai đứa con trai đây, đứa nhỏ mới có mười tuổi…”
“Bà không biết à? Đứa lớn kia không có máu mủ gì với nhà họ, là trước đây nhận từ trại trẻ mồ côi về, Tương Bình mang thai đứa nhỏ xong đã định trả về rồi ấy chứ, kết quả là Lão Lục lại không chịu. Bà xem xem, giờ bắt Tương Bình một mình nuôi hai đứa con trai, sống làm sao được nữa…”
“Phải đó, muốn đi bước nữa cũng khó, làm bậy quá…”
Bên trong quan tài trong suốt, ba tôi được bao quanh bởi những bông hoa nhựa giá rẻ, trên người đắp một tấm áo gấm đỏ tươi, khuôn mặt tái nhợt trông lại sinh động như thật, còn có khí sắc hơn cả lúc ông sống.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vừa quen biết lại vừa xa lạ đó, trong tai tràn vào những lời đàm tiếu không liên quan tới mình, tôi bất an nhìn sang Thịnh Mân Âu bên cạnh, lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang buông thõng xuống bên người của hắn.
Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi, bàn tay mọi khi đều sẽ gạt tôi ra, lần ấy lại bất động mặc cho tôi nắm lấy.
Chết chóc bất chợt xuất hiện, máu me đầm đìa, ngay cả dưới hộp còn chảy ra chất lỏng sền sệt, rất giống với vũng máu dưới giường bệnh ba tôi ngày hôm ấy.
Không cần soi gương tôi cũng có thể biết được sắc mặt mình nhất định rất khó coi, đã có vài giây, tôi thậm chí còn không phát hiện ra mình đã nín thở.
Lại đúng vào lúc này, trước mắt bỗng tối sầm đi, có một đôi bàn tay lạnh lẽo che kín mắt tôi từ phía sau.
Gáy tức khắc nổi da gà, tim tôi run lên bần bật, nắp hộp trên tay rơi xuống, tôi giãy giụa theo bản năng, như con mèo bị giẫm phải đuôi.
“Là tôi.”
Hai chữ ngắn gọn, giọng nói không nhanh không chậm, thậm chí còn không có bao nhiêu tình cảm, lại có thể khiến tôi dừng mọi sự giãy giụa lại.
“Anh…”
Trong bóng tối, trái tim đang co giật của tôi đã giãn ra chầm chậm một cách kỳ dị. Mùi hương xà phòng lẫn với mùi nước khử trùng giữa ngón tay Thịnh Mân Âu che lấp mùi thối tỏa ra từ bộ xác, thành công vuốt lên nhịp tim hỗn loạn của tôi.
Đầu ngón tay lần mò lên bàn tay kia, còn chưa kịp xác nhận thêm, ngay một chớp mắt sau, bàn tay kia đã kéo về phía sau, đè lên mắt tôi lôi ra cả người tôi về phía sau.
“Đi ra ngoài đi.”
Tôi đầu óc choáng váng xoay người một vòng, đến lúc bàn tay kia rời khỏi mắt, bấy giờ mới phát hiện mình đã cách xa cái giường, chuyển thành đứng thẳng đối diện với cửa phòng.
“Anh…”
Tôi quay đầu nhìn lại, Thịnh Mân Âu đưa lưng về phía tôi, vóc người cao lớn che lại toàn bộ hộp quà trên giường.
“Đi ra ngoài.” Thịnh Mân Âu không buồn quay đầu lại, ra lệnh, không cho phép tôi đưa ra bất cứ dị nghị gì.
Tôi mím môi, cuối cùng vẫn lùi ra cửa.
Thiếu niên mười mấy tuổi thường là không biết ghi nhớ nhất, dù mới vừa bị dọa sợ cho tay đổ mồ hôi lạnh, trong lòng chửi thầm tên thần kinh Tề Dương kia trăm ngàn lần, thế nhưng mới đứng trong hành lang một lúc, tôi đã không nén được lòng hiếu kỳ và khát khao muốn tìm hiểu, thế là lại một lần nữa lặng lẽ nhìn vào trong phòng theo khe cửa.
Thịnh Mân Âu cúi người nhặt nắp hộp quà trên giường lên, do hắn đang quay lưng về phía cửa, tôi không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, mà hiển nhiên là hắn đang chẳng hề hoảng sợ. Khác hẳn với tôi, hắn dường như không hề bất ngờ khi có một con mèo chết xuất hiện trên giường mình, từ đầu tới cuối đều bình tĩnh một cách đáng sợ.
Hắn có vẻ muốn đậy nắp hộp lại, mà đang làm lưng chừng, hắn bỗng nhiên lại trở nên bất động, giữ nguyên một tư thế không cử động nữa, tựa như thể một đầu băng từ vẫn đang chạy ngon lành lại đột ngột bị kẹt băng.
Vai hắn rung động, trong không gian yên ắng, tôi dường như đã có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập.
Hắn phảng phất như đang đè nén gì đó, lại vừa giống như đang nhẫn nhịn điều gì, mà trong cơn giãy giụa giằng xé này, cuối cùng hắn cũng đưa ra lựa chọn.
Đầu băng từ lại chạy một lần nữa, hắn cử động, để nắp hộp qua một bên, tiếp đó cúi người xuống, đưa hai tay vào bên trong hộp.
Từ góc độ này, tôi chỉ có thể nhìn thấy tay hắn vẫn luôn cử động, mà lại không thể nhìn thấy hắn rốt cuộc đang làm gì.
Cử chỉ này thực sự rất quái dị, lòng tôi đầy ắp những hoài nghi, càng lúc càng gấp gáp muốn tìm tòi thực hư.
Ngay vào lúc tôi muốn đẩy cửa rộng ra để xem cẩn thận hơn, Thịnh Mân Âu lại đứng thẳng người, hơi nghiêng người đi, rồi giơ bàn tay dính đầy máu tươi của mình ra dưới ánh mặt trời.
Bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng cử động, hắn ngắm nhìn đôi bàn tay đang nắm lấy ánh nắng và máu tươi của mình, trong mắt ánh lên sung sướng khôn xiết không tài nào che giấu nổi.
Rõ ràng là đang đứng giữa ánh sáng, mà quanh người hắn lại như bị bao phủ bởi một tầng bóng tối không có cách nào lại gần được.
Trong giây lát ấy, trái tim của tôi lại trở về với trạng thái co giật mạnh trước đó, tôi vội vã thu hồi tầm mắt trước lúc bị hắn phát hiện ra, tựa lưng vào tường, thở hổn hển nuốt nước bọt.
Tôi nhớ tới bức ảnh kẹp trong sách, nhớ tới những lời nói hoang đường của Tề Dương, thậm chí còn nhớ tới vũng máu Thịnh Mân Âu giẫm lên lúc ba tôi chết…
Trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên hiểu ra được, con mèo chết không phải là đe dọa, rêu rao của Tề Dương với Thịnh Mân Âu, đó là quà tặng, là lấy lòng, là nịnh bợ của anh ta với hắn.
Như lời Tề Dương từng nói, anh ta biết Thịnh Mân Âu thích thứ gì.
“…Con mắt của cậu như sói, đủ dã.”
“Nơi này có thể để cho cậu kêu la thỏa thích…”
“Cứu mạng…”
“Anh sẽ giết tôi sao?”
“…Con mắt của cậu như sói, đủ dã.”
…
“Nơi này có thể để cho cậu kêu la thỏa thích…”
…
“…Con mắt của cậu như sói, đủ dã.”
…
“Anh sẽ giết tôi sao?”
…
“Cứu mạng…”
Bên tai là đối thoại không ngừng lặp lại, tựa như đã từng quen biết, rồi lại cố tình không nhớ ra được là gì.
Tôi mờ mịt tìm kiếm nguồn âm thanh phát ra, hành lang tăm tối vặn vẹo biến dạng, biến thành từng vòng xoáy, hút tôi vào trong một vũng dung nham nóng rực.
Tôi hét lên thảm thiết, trên người bùng lên ngọn lửa cháy hừng hực, da dẻ đã sắp bị đốt tan.
Quá nóng, nóng tới nỗi tôi phát điên lên được, chỉ có thể như con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi tìm kiếm thứ có thể giải cứu mình, mù quáng đâm ngang dọc.
Ngay vào lúc tôi cảm thấy mình sắp bị thiêu chết, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một vùng biển, xanh biếc thăm thẳm, cảm giác mát rượi thấm người, tôi không buồn nghĩ ngợi nhảy thẳng vào.
Lửa bị dập đi nhanh chóng, tôi dập dềnh trên mặt nước, thở phào một hơi, sóng biển lại càng lúc càng lớn, không ngừng đánh mạnh lên người tôi như muốn đánh tan xương cốt trong người.
Bọt biển lãng đãng…
Cơ bắp đau nhức…
Mở mắt ra, trước mắt là một màu tăm tối, có thứ gì đó đã bịt mắt tôi lại.
Chần chừ muốn lấy vật kia xuống, mà muốn cử động lại phát hiện ra tay mình đang bị trói, càng chết người hơn là chân tôi cũng đang bị thứ gì đó buộc lại.
Hai tay khép lại, hai chân tách ra, tôi bị cố định ở tư thế quỳ sấp trên một vật thể gì đó… hẳn là giường.
Phía sau truyền đến va chạm mãnh liệt không ngừng, mỗi một lần đều thiêu đốt cơn phẫn nộ trong tôi, lăng trì tôn nghiêm làm một người đàn ông của tôi.
Ở tình huống này, có dùng đầu gối để nghĩ tôi cũng rõ trên người mình đang xảy ra chuyện gì.
“Đ**… mẹ mày…” Tôi khàn giọng mắng chửi, giọng nói đứt quãng vì không khống chế được sức lực, “Tiểu nhân hèn hạ, mày… thả tao ra…”
Gã đàn ông phía sau cũng không hề khiếp đảm hay bớt phóng túng vì tôi tỉnh, trái lại, động tác của gã còn càng thêm thô bạo.
Bàn tay đang đỡ lấy eo tôi siết chặt, như thể đang cười nhạo sự giãy giụa bất lực của tôi, gã cúi người xuống cắn lên gáy tôi, tựa như một con thú hoang hung ác đang cắn xé da thịt con mồi của mình.
Tôi rên rỉ không ra tiếng vì đau đớn, cắn chặt hàm răng, không cho phép mình phát ra bất cứ âm thanh đáng xấu hổ nào.
Có chất lỏng chảy xuống khỏi cổ, khỏi phải nghi ngờ, chính là máu gã cắn ra.
“Mày…có giỏi…thì đừng để tao biết được là ai…”
Trán tựa lên chỗ cổ tay khép lại với nhau, thân thể không ngừng chấn động, liều thuốc của La Tranh Vân khiến ý thức tôi rã rời, người mềm oặt không có chút sức lực nào, mà trên người lại nóng bỏng, mẫn cảm vô cùng.
Ngay đến ma sát nhỏ bé giữa da thịt và ga trải giường cũng sẽ khiến tôi sinh ra đau đớn ngứa ngáy khó nhịn.
“Tao muốn… giết mày…” Rõ ràng là lời nói ngậm đầy hận ý, mà đến khi thốt ra khỏi miệng, chính tôi cũng cảm nhận được sự bất lực yếu mềm. Không giống như đang cảnh cáo lấy mạng, lại giống như lời nũng nịu trên giường.
Gã đàn ông xâm hại tôi từ đầu tới cuối đều không nói một lời, chỉ vào lúc tôi chửi khó nghe nhất, sẽ đột ngột thẳng tiến vào nơi sâu xa nhất trong cơ thể tôi như một cách trừng phạt, lấy việc ép tôi kêu thảm làm niềm vui.
Thân thể càng sung sướng, nội tâm càng hổ thẹn.
Nếu như trong tay có một con dao, tôi sẽ không hề chần chừ đâm thẳng vào thân thể gã đàn ông phía sau, rồi băm hai lạng thịt dưới người gã cho chó ăn.
Cơ bắp trên đùi không ngừng run rẩy, nếu không phải gã đàn ông kia cưỡng ép đỡ lấy, chỉ e tôi đã lập tức khuỵu xuống giường.
Tôi thấy hối hận biết bao vì đã tỉnh lại giữa chừng, để cho gã hiếp một cái xác cũng đỡ hơn bản thân phải chịu khổ thế này.
Cùng với thân thể thiêu cháy, lý trí cũng dần rời xa, tôi cảm thấy mình đã sắp điên mất rồi, phát điên giữa niềm cực lạc mài sạch cảm quan này.
Âm thanh bị đè nén cuối cùng cũng không nhịn nổi mà bắt đầu xin tha.
“Đừng mà…” Tôi ưỡn ngực, ngửa người ra sau, muốn chống đỡ thân thể của mình, mà mới chống được nửa thì đã bị sung sướng tột độ dữ dội như biển gầm đánh gục, run rẩy ngã gục xuống nệm.
Xâm phạm kịch liệt tới nỗi không ai có thể chịu nổi đã khoắng sạch hết thể lực và tinh lực của tôi, tôi hấp hối chìm vào giữa đêm đen, miệng nỉ non những câu từ lặp đi lặp lại.
“Giết mày… Khốn nạn…”
Mà gã đàn ông phía sau thì chỉ vuốt ve tấm lưng dính dấp mồ hôi của tôi từ dưới lên trên, không hề bị lay động, lại bắt đầu một đợt tấn công mới.
Tôi nhất định phải băm thằng khốn này ra ngàn vạn mảnh.
Phút tỉnh táo cuối cùng, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi.