CHƯƠNG 14
“May mà không có sao, nếu không tớ sẽ liều mạng với mấy người này.”
Hừ hừ, Tống An Kỳ cuối cùng cũng yên tâm.
Lúc này, trong văn phòng vẫn còn đang bàn tán xôn xao, không ít người còn đang nhốn nháo thảo luận nguyên nhân Cố Mặc Đình đột nhiên xuất hiện ở Thời Thụy.
Tống An Kỳ cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, tò mò hỏi Tiêu Diệp Nhiên: “Cậu nói coi, tổng giám đốc của công ty giải trí Hoàng Đình sao tự nhiên lại đến cái chỗ nhỏ bé của chúng ta thế? Nếu tớ nhớ không lầm thì công ty đã muốn hợp tác với công ty giải trí Hoàng Đình rất nhiều lần rồi, nhưng đều bị từ chối, lần này Cố Mặc Đình tự mình đến đây, không lẽ có chuyện lớn gì sắp xảy ra sao?”
“Không biết.”
Tiêu Diệp Nhiên lắc lắc đầu, cũng cảm thấy rất thắc mắc.
Tuy rằng Thời Thụy cũng coi như một công ty giải trí không nhỏ ở khu vực trong nước, cũng đã từng đào tạo được không ít nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng mà so sánh với Hoàng Đình thì hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Mấy năm nay, khi ban quản lý Thời Thụy tốn công tốn sức muốn hợp tác với Hoàng Đình, nhưng mà Hoàng Đình vẫn luôn khinh thường, không ngờ hôm nay Cố Mặc Đình lại xuất hiện ở nơi này.
Trong lòng Tiêu Diệp Nhiên đột nhiên có một loại ảo giác, hình như anh cố ý đến đây vì cô.
Nhưng mà cô nhanh chóng phủ định suy nghĩ này.
Tuy cô đã kết hôn với Cố Mặc Đình, nhưng hai bên đều vô cùng xa lạ, hơn nữa Cố Mặc Đình trăm công ngàn việc, làm sao có thể cố ý đến đây vì cô được chứ?
“Thôi, mặc kệ anh ấy đến đây làm gì, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết. Chậc chậc, không ngờ đời này còn có thể may mắn nhìn thấy được diện mạo ngoài đời thật của anh ấy, đây mới là nam thần thật sự đó! Không bàn đến mấy cái khác, chỉ riêng vẻ ngoài và khí chất, đúng thật là hơn xa cái tên trăng hoa Bùi Hạo Tuấn kia.”
Tống An Kỳ chép miệng, hứng thú cảm khái.
Tiêu Diệp Nhiên nhìn cô nói: “Cậu đánh giá anh ấy cao thật đó.”
“Xét thấy anh ấy đã cứu cậu, đương nhiên phải cao rồi! Cậu chưa thấy đó thôi, lúc anh ấy ôm cậu, đúng là đẹp trai chết luôn. Nếu để tôi so sánh thì mười người Bùi Hạo Tuấn cũng chưa chắc bằng được một ngón tay của anh ấy nữa.”
Nhắc đến Bùi Hạo Tuấn, mặt Tống An Kỳ đầy vẻ khinh bỉ.
Ánh mắt Tiêu Diệp Nhiên cũng tối đi một chút: “Đúng vậy, chỉ trách tôi mắt mù, ngay cả người và chó cũng không phân biệt ra được.”
Tống An Kỳ biết cô rất khổ sở, vội vàng ôm cô an ủi: “Đời người ai cũng phải gặp vài tên khốn nạn, bây giờ cậu nhìn rõ cũng không trễ mà. Hơn nữa Diệp Nhiên của tớ đẹp như thế, lại giỏi giang, Bùi Hạo Tuấn không biết quý trọng rồi cũng sẽ có người biết quý trọng thôi. Chờ sau này khi cậu tìm được một người đàn ông giỏi hơn anh ta gấp mấy lần, đi khoe khoang trước mặt anh ta, thuận tiện cho anh ta biết được, rốt cuộc anh ta đã bỏ lỡ một cô gái tốt đến cỡ nào!”
“Ừ.”
Nghe Tống An Kỳ nói như thế, trong lòng Tiêu Diệp Nhiên dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn có chút áy náy.
Chuyện cô kết hôn cùng Cố Mặc Đình, vốn nên nói cho An Kỳ nghe.
Chỉ là, cô và Cố Mặc Đình đã hứa hẹn với nhau, tạm thời không công khai quan hệ hôn nhân.
Cô là người đưa ra yêu cầu này trước, nếu bây giờ cô nói ra, sẽ thất hứa, cũng không biết ăn nói sao với Cố Mặc Đình.
Nghĩ Tống An Kỳ tốt với cô như thế, Tiêu Diệp Nhiên không khỏi cảm thấy hổ thẹn với cô.
Chiều tối, Tiêu Diệp Nhiên tan ca, ra khỏi công ty cùng Tống An Kỳ.