CHƯƠNG 13
Cố Mặc Đình không nói gì nữa, như chưa từng quen biết cô, chỉ lạnh nhạt rời mắt đi, nhìn sang chủ tịch công ty giải trí Thời Thụy đang đứng một bên, không vui hỏi: “Chủ tịch Triệu, bầu không khí làm việc của Thời Thụy luôn ‘náo nhiệt’ như thế này sao?”
Sắc mặt của chủ tịch Thời Thụy đã sớm xanh mét, hiển nhiên cũng đã nhìn thấy tình cảnh lộn xộn lúc nãy, tức giận đến mức khóe mắt run rẩy không ngừng.
Từ trước đến giờ, Thời Thụy đều hy vọng có thể hợp tác với công ty giải trí Hoàng Đình, cuối cùng chờ được cơ hội rồi, không ngờ lại bị Cố Mặc Đình nhìn thấy cảnh này.
Ông sớm đã giận xì khói rồi nhưng ngại có Cố Mặc Đình ở đây nên không tiện bùng nổ, đành phải cố đè xuống, lúng túng nói với Cố Mặc Đình: “Tổng giám đốc Cố, làm cậu chê cười rồi, chúng ta đến văn phòng thôi, mời đi bên này.”
“Ừ.”
Cố Mặc Đình lạnh nhạt đáp, cũng không có tí ra vẻ nào, trên người luôn có khí thế không giận nhưng vẫn uy nghiêm.
Đợi đến khi Cố Mặc Đình và chủ tịch đi rồi, trong văn phòng mới nhốn nháo lên.
“Không hổ danh là quý tộc độc thân đứng đầu toàn thành phố Bắc Ninh, quá đẹp trai! Đẹp trai chết mất thôi!”
“Chỉ cần nhìn anh ấy một cái, cuộc đời này sống không uổng.”
“Đây mới là đàn ông chân chính! Có tiền, có thế, cao quý ưu nhã, vừa nhìn là biết ngay nam thần lạnh lùng. Các cô có thấy tư thế lúc anh ấy đỡ Tiêu Diệp Nhiên không, đúng là giống hệt như thiên thần rơi xuống vậy, tôi bị anh ấy chinh phục mất rồi…”
Một đám phụ nữ kích động đến đỏ bừng cả mặt, ai cũng đều mong người té ngã lúc nãy là mình, như vậy là có cơ hội được Cố Mặc Đình ôm vào lòng rồi.
Bây giờ, làm gì còn có ai nhớ đến chuyện Tiêu Diệp Nhiên “cướp” chồng chưa cưới của chị cô nữa chứ?
Tống An Kỳ khinh thường liếc nhìn các cô, tức giận nói: “Một đám mê trai!”
Rõ ràng, một giây trước còn vì tên cặn bã Bùi Hạo Tuấn kia mà tấn công chửi rủa Tiêu Diệp Nhiên, mới quay đầu, đã bị Cố Mặc Đình mê mệt đến chết đi sống lại.
Đúng là không có chút ranh giới cuối cùng mà!
“Thôi bỏ đi.”
Tiêu Diệp Nhiên cười khổ khuyên Tống An Kỳ.
Những người này chính là điển hình của người thích xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, mới có thể không thèm quan tâm gì như thế. Các cô ấy đâu biết rằng những lời nói ác độc kia sẽ tạo thành tổn thương thế nào cho cô đâu chứ?
Lúc nãy nếu như không phải Cố Mặc Đình trùng hợp xuất hiện, chỉ sợ bây giờ còn mắng khó nghe hơn nhiều.
Nhưng mà trong lòng Tiêu Diệp Nhiên vẫn có chút cảm động: “Mặc kệ thế nào, An Di, lúc nãy cũng cảm ơn cậu nhiều.”
“Khách sáo với tớ làm gì chứ? Mấy bà tám kia suốt ngày cứ thích nói chuyện lung tung, không cho mấy người đó một bài học, họ còn tưởng rằng cậu dễ ăn hiếp… Mà lúc nãy đúng là nguy hiểm thật, suýt chút nữa là tớ tưởng cậu bị thương rồi, cũng may mà Cố Mặc Đình cứu cậu kịp lúc đó.”
Nghĩ đến cảnh lúc nãy, Tống An Kỳ nghĩ lại vẫn thấy sợ.
“Tớ không có việc gì, cậu đừng quá lo.”