Văn Tranh không biết rằng, bánh trôi rượu nếp cũng có thể làm anh say. 

Không biết đầu bếp đã bỏ bao nhiêu đường, ngọt đến mức ngấy, anh uống lộn xộn một hồi thì đầu váng mắt hoa không thấy đường đi.

Tai cứ liên tục nghe nào là trăm năm hạnh phúc rồi thì sớm sinh quý tử, anh cũng không biết mọi người giải tán từ lúc nào, đến khi tỉnh được một chút thì chỉ thấy cái bàn trước mặt mình ngổn ngang nào chén nào dĩa, xung quanh đã không còn ai. 

Cảm giác không trọng lượng bỗng ập đến, cả người anh nhẹ hẫng, cánh tay nhúc nhích một hồi cũng bãi công. Bộ não đình trệ cố gắng hoạt động một chút thì toát ra được vài chữ: hắn đang bế anh. 

Mùi hương xa lạ vởn quanh đầu mũi, Văn Tranh ngửi một cái theo bản năng. Gò má tiếp xúc với lớp vải mềm mại lành lạnh, không thô ráp như anh nghĩ. 

“Mấy giờ rồi….” Văn Tranh cứ như trở về những giây phút chợp mắt thư giãn trong game, mơ màng hỏi một câu.

“Gần mười hai giờ rồi.” Lồng ngực của Bắc Tư Ninh run nhẹ, giọng của hắn chui vào tai anh, trầm hơn bình thường, hắn giải thích: “Mọi người ra ngoài cả rồi, bọn họ bảo muốn xem pháo hoa. Ta ở lại một chút, định gọi em dậy nhưng em lại không tỉnh.”

“Sư phụ đâu rồi?”

“Đi rồi, nói phải về nghiên cứu.”

Bắc Tư Ninh bế anh nhẹ nhàng rời khỏi sảnh tiệc, vừa ra đến ngoài đã bị bông tuyết bị gió đông thổi rơi lên mặt. 

“Tuyết rơi rồi.” Văn Tranh bị gió thổi tỉnh, mặt đỏ bừng đẩy Bắc Tư Ninh một cái, nhảy xuống khỏi tay hắn.

Văn Tranh nhìn xung quanh, tốt, mọi người đang tập trung nhìn đằng trước. 

Mấy giây cuối cùng của đêm 30, tuyết rơi càng ngày càng lớn, bầu trời đầy sao bị mây đen cuồn cuộn che khuất.

Nhưng kỹ thuật chiếu hình thực tế ảo có thể xuyên qua mọi vật cản, pháo hoa điện tử bỗng nổ vang trên bầu trời căn cứ, rực rỡ chói mắt, toả sáng cả một góc trời. 

Tia sáng vàng và bạc rơi xuống như thác nước, một hồi lại tụ thành những chùm pháo hoa truyền thống nằm rải rác, thành viên đội đặc huấn và các giáo quan đứng hoà vào nhau, tiếng cười ầm ĩ vang lên từng đợt, cả những nhân viên ở lại làm việc thay vì về nhà ăn tết cũng khoác áo ra chung vui. 

Văn Tranh ngẩng đầu nhìn chằm chằm pháo hoa. 

Chỉ vài phút mà tuyết đã rơi đầy đầu anh. 

“Năm nào cũng thế.” Văn Tranh nói: “Ở căn cứ, đêm 30 nào cũng bắn pháo hoa. Bọn em không về nhà, có muốn về cũng không có nơi để về, nên tụ tập trên này xem. Em cứ cho rằng đây là chuyện bình thường, lần đầu tiên ăn tết ở Ngô Đồng Viên phát hiện Dung thành không bắn pháo hoa còn cảm thấy rất kì lạ.”

Cồn khiến gò má anh nóng lên, pháo hoa phản chiếu trong mắt anh, đoá hoa này nối tiếp đoá hoa kia xuất hiện, nhanh nở cũng chóng tàn. 

“Sau này em mới biết, dụng cụ chiếu hình thực tế ảo tính giá theo diện tích. Anh thấy tập đoàn Galaxy rồi đó, bên ngoài có một màn hình quảng cáo, chỗ có thể chiếu hình chỉ tầm năm đến bảy mét vuông mà đã có giá cỡ năm triệu. Mà pháo hoa mô phỏng thế này, diện tích màn hình cũng phải ba mươi mét vuông, tiền cứ thế nhân lên…” Văn Tranh nói tiếp: “Nghe nói tầm khoảng một tỷ rưỡi.” 

Bắc Tư Ninh hiểu đơn vị tiền tệ ở thế giới này, nghe anh nói xong thì gật đầu. 

“Tốn một tỷ rưỡi mua dụng cụ mô phỏng pháo hoa chỉ để bắn pháo hoa cho mấy trăm người bọn em xem.” Văn Tranh nhìn Bắc Tư Ninh: “Nó chứng minh cấp trên rất coi trọng bọn em, kỳ vọng đặt trên từng người cũng lớn, kỳ vọng lớn cũng có nghĩa áp lực lớn, cũng có nghĩa bọn em phải hy sinh nhiều hơn.”

Bọn họ tách khỏi mọi người, không nhảy tưng tưng cũng không hò hét, cả hai quá bình tĩnh trong buổi đêm đầy náo nhiệt này. 

“Cho nên, anh nghĩ kỹ chưa?” Văn Tranh hỏi: “Một khi đồng ý gánh vác trách nhiệm thì sẽ không thể bỏ cuộc giữa chừng nữa. Anh suy nghĩ lại đi, nghĩ thật kỹ.”

Hai chữ cuối của Văn Tranh run rẩy, lo lắng bị anh đè chặt dưới đáy lòng lại trồi lên. 

Anh nghĩ, cũng không thể trách anh lo trước lo sau, lúc nào cũng do dự. Khi anh nhớ lại cuộc đời ngắn ngủi của mình, tất cả mọi bước chân của anh đều bị hai chữ trách nhiệm quấn chặt, anh biết hố lửa nóng đến thế nào, anh cũng biết nó sâu biết bao nhiêu, anh thật sự rất vui khi Bắc Tư Ninh quang minh chính đại tham gia vào kế hoạch này, nhưng anh sợ hắn sẽ hối hận. 

Văn Tranh quyến tâm trong lòng, nếu Bắc Tư Ninh chui vào căn cứ chỉ vì nóng đầu thì anh sẽ cầu xin cấp trên tha thứ dùm hắn, cái giá phải trả cao bao nhiêu cũng không sao. Ở đây cả đời, hy sinh vì nơi đây mãi mãi cũng không sao. 

“Em xem thường ta?” Bắc Tư Ninh mất hứng.

Văn Tranh ngẩn người, vừa buồn cười lại vừa phiền muộn: “Ai nói.”

“Em biết rõ sức mạnh của ta, sao em lại cảm thấy ta sẽ bó tay chịu trói không biết nên giải quyết chuyện nhỏ này thế nào? Nói nghiêm trọng đến thế, còn khóc, đến mức đó à?” Bắc Tư Ninh không tự nhiên nói. 

“Ai khóc!?” Năng lực bắt trọng điểm của Văn Tranh còn tốt chán, anh giơ tay lau mặt theo bản năng!

“Tóm lại, em đừng có đoán mò.” Hai tay Bắc Tư Ninh đặt lên vai anh, để anh tập trung nhìn pháo hoa mô phỏng, khó chịu nói: “Ta sẽ bảo vệ em, xem em sợ đến mức nào kìa.”

Đùng.

Pháo hoa nổ tung trong lòng. 

Tiếng nổ to đến mức làm anh muốn hôn mê. 

Văn Tranh im lặng hồi lâu mới đáp: “À.”

“Em không tin?” Bắc Tư Ninh gãy nhẹ sợi dây chuyền mới trên cổ Văn Tranh: “Thứ này thật một trăm phần trăm, em cứ xem đi là biết ta mạnh đến mức nào!”

“Được.” Văn Tranh không chờ pháo hoa kết thúc đã nghiêng đầu đi về phía ký túc xá.

“Này.” Bắc Tư Ninh kéo anh lại, ngập ngừng bảo: “Gấp vậy làm gì?”

Văn Tranh cười. 

Anh đã nhìn ra, Bắc Tư Ninh có vẻ rất tự hào về con chip trong mặt dây chuyền hắn tặng, nhưng xen lẫn trong niềm tự hào đó vẫn có chút ngại ngùng và xấu hổ. 

Lúc muốn anh xem nhanh đi, lúc lại muốn anh từ từ hẵn xem, tất cả suy nghĩ của Bắc Tư Ninh đều viết hết lên mặt.

Lớn tướng thế rồi, sao vẫn đáng yêu vậy chứ.

Văn Tranh dứt khoát thuận theo hắn, cả hai cùng nhau ngắm pháo hoa, chúc tất cả mọi người năm mới vui vẻ và trở về ký túc xá cùng nhau. 

Như thường lệ, Bắc Tư Ninh nhường Văn Tranh tắm trước, anh không từ chối, tắm lẹ rồi nhảy lên giường.

Buổi sáng phải kiểm tra, buổi chiều lại có tiệc, đến tối thì tâm trạng thay đổi xoành xoạch, Văn Tranh thật sự rất mệt. Anh định chờ mèo tinh ngủ rồi sẽ bò dậy để nghiên cứu mặt dây chuyền kia, ai dè lên kế hoạch trong đầu được phân nửa đã mất ý thức, chìm vào giấc ngủ sâu.

Anh chìm trong giấc mơ thơm mùi bánh trôi rượu nếp, cảm giác không trọng lực đó rất giống khi anh được Bắc Tư Ninh bế, làm anh mơ thôi mà cũng ngại đến mức mặt đỏ bừng. 

Khi quá xấu hổ thì độ chấp nhận cũng cao hơn một chút, trong mơ, Bắc Tư Ninh nhỏ giọng thì thầm bên tai anh, còn lè lưỡi liếm nhẹ vành tai anh.

Tại sao mèo tinh đang ở hình người mà lưỡi cũng có gai là sao, nhột quá? Chưa đợi anh nghĩ xong, còi báo động của căn cứ Bắc Hải réo ầm ĩ. 

Giá trị của không gian con ở Bắc Cực đã nhảy lên tám mươi mười phút trước, đường cong chập chờn lần này rất không ổn, các quốc gia ra lệnh triệu hồi khẩn cấp. 

Văn Tranh vội vàng bận bộ quần áo Bắc Tư Ninh ném đến, anh đặt tay lên nắm cửa, nghe được lời người sau nói: “Đừng hoảng hốt.”

Anh khựng lại một chút, lại nghe: “Đã nói rồi, ta sẽ bảo vệ em.”

Căn cứ Bắc Hải đang chìm trong mơ bị đánh thức, tất cả mọi người tập hợp, leo lên máy bay đặc biệt đến Bắc Cực.

*****

Từ Khiêm, Tôn Cao Đạt, Bách Sương, Vương Duy Nạp, bốn người ngồi thành một vòng tròn, mặt ai cũng khó đăm đăm.

Trên cái bàn vuông là một mớ bài Tây. 

“Đôi già, mọi người vẫn nhiệt tình thế hả?” Bách Sương nghiêm túc hỏi.  

“Đôi xì, mới sáng sớm tinh mơ….ba ngày rồi mà mọi người vẫn hăng máu lắm…. sao ‘Vương đại lão’ vẫn chưa nổ nhờ?” Vương Duy Nạp nghiêm túc đập bài. 

“Nổ!” Từ Khiêm tập trung nhìn bài, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến. 

“Ha ha, vua bị chặt rồi, xong nhé, về.” Tôn Cao Đạt cười nói. 

“….” Từ Khiêm tức giận đập bài trên tay xuống bàn, gào với Tôn Cao Đạt: “Tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi! Còn năm lá là phải hô lên, anh hô chưa!?”

“Rồi mà! Không tin anh hỏi giáo quan Bách với giáo quan Vương đi….” Tôn Cao Đạt tủi thân.

Hai bị giáo quan siết chặt bài trong tay mình, hai người nhìn nhau, đồng thanh: “Không, anh không có.”

Tôn Cao Đạt:?????

Có thể báo cáo giáo quan không biết xấu hổ được không vậy?

Tôn Cao Đạt “phạm luật” bực bội xào bài, Bách Sương thả lỏng, hắn thở dài: “Haizzz, chúng ta sống tốt biết bao, trong khi Tiểu Tranh của tôi đáng thương quá chừng, ngày nào cũng phải đi vòng vòng bên ngoài ngừa trộm.” 

Lời còn chưa dứt, cửa lều chiến đấu dày cộm bị vén lên, Văn Tranh mang theo hơi lạnh và tuyết đi vào.

“Nói gì?” Anh nhăn mày hỏi. 

Bốn người đồng thanh: “Không có gì!”

“…..” Văn Tranh đau đầu cởi áo khoác chống lạnh trên người ra: “Đừng quậy nữa, lát nữa người của Liên Minh đến giao lưu đấy.”

Lại nói về ba ngày trước

Các chiến sĩ đến Bắc Cực, đóng quân tại trại quan sát cách không gian con mười km. 

Lần này đường cong không chạy xuống nữa, chuyện tốt đi được phân nửa quay đầu về chỉ còn là giấc mơ, mọi người nghiêm túc im lặng làm việc, dựng lều chiến đấu, kiểm tra dụng cụ cơ khí, tất cả xong xuôi. 

Gần hai tiếng sau khi Trung Quốc đến, các quốc gia nhỏ và Liên Minh cũng đến, cùng nhau vào toà nhà chỉ huy. 

Các chỉ huy cấp cao đang bận họp, các chiến sĩ người thức trắng đêm người khó ngủ, thẳng đến khi mặt trời ló dạng, mọi người nhận được một tin tốt: mặc dù đường cong không xuống nhưng cũng không lên, tầm mười ngày nữa vẫn an toàn. 

Lúc này, lực lượng hậu cần của các quốc gia lục tục chạy đến, nhân số nhiều lên gấp ba, biến xung quanh trại quan sát thành một thị trấn nhỏ.

Thành viên đội đặc huấn vừa mới kiểm tra xong, chưa kịp làm gì đã phải ký hiệp định bảo mật, bị một mớ thông tin đổ lên đầu. 

Trương Cẩm Trình thức cả đêm để nghĩ xem nên làm thế nào, cuối cùng lại quyết định để bọn họ tự lựa chọn đi hay ở. 

Chín mươi sáu chiến sĩ, chín mươi người quyết định ký tên đến Bắc Cực, sóng vai chiến đấu với các chiến sĩ chân chính, cho dù không thể sóng vai thì cũng có thể làm hậu phương vững chắc. 

Tôn Cao Đạt và Từ Khiêm là hai trong số chín mươi chiến sĩ ký tên đó. 

Một giây đó, bọn họ đã hiểu được tại sao cây bút trên tay lại nặng tựa ngàn cân, đã hiểu tại sao Văn Tranh tuy còn trẻ mà đã lên được cái ghế Thiếu tá. Bởi vì anh đã trả cái giá mà người bình thường không tưởng tượng nổi. 

Từ Khiêm ký xong thì oà khóc, khóc xong mới leo lên máy bay đặc biệt, bay ra Bắc Cực cùng với mọi người, 

Tiếp theo, cảm xúc nặng nề bị cảnh tượng lộn xộn trước mặt đá bay. 

Tại sao lại loạn đến vậy!

Chỉ huy cấp cao ra lệnh, ban bố kế hoạch những ngày sắp đến, hạng mục được ghi đầu tiên là tăng cường giao lưu tình cảm, xây dựng tình chiến hữu, tránh khi vào không gian con không phối hợp tốt với nhau, lỡ có việc không mong muốn xảy ra dẫn đến thế giới diệt vong thì biết làm sao?

Tình cảm thôi, ai chẳng có, máy phiên dịch tồn tại không biết bao lâu rồi, giao tiếp không còn là chướng ngại nữa, đi tiểu cùng nhau cái là thân ngay thôi, không phải à?

Kết quả là ranh giới vùng hạ trại của các quốc gia bị huỷ bỏ, tất cả lều được dựng chung một khu, tạo thành một chữ nhật lớn, vừa ra khỏi lều là đụng mặt nhau.

Nếu chỉ có các chiến sĩ vào không gian con không thì không có gì để nói, tình cảm rất tốt, nói gì cũng hiểu, cũng lịch sự với nhau, trước kia cũng từng huấn luyện với nhau rồi. Vấn đề là vào buổi sáng ngày bộ phận hậu cần của các quốc gia đến….

Cảnh tượng cứ như họp chợ.

Thành viên đội đặc huấn của Trung Quốc, những con người luôn lấy kỷ cương làm đầu, lên án Liên Minh không chịu nói lý.

Từ Khiêm và Tôn Cao Đạt bị mọi người xô xô đẩy đẩy, hai người há hốc mỏ ngạc nhiên và cứ giữ nguyên trạng thái đó cho đến khi nhìn thấy chỗ ồn ào nhất. 

“Nó” được ba lớp người cả trong lẫn ngoài bao vây, bầu không khí hưng phấn khó tả, cứ như thiêu thân cuồng hoan nhậu say bí tỉ trước khi chia tay cuộc đời. 

Từ Khiêm vừa tò mò đã nghe ai đó gầm lên: “Không có điện thoại! Wechat Twitter miễn bàn! Anh ấy kết hôn rồi! Không ly hôn! Biến!”

Từ Khiêm và Tôn Cao Đạt: “…..”

À, thì ra do Bắc Tư Ninh vô tình ló mặt ra ngoài nên get được thành tựu người người theo đuổi. 

Bi thương đến, chết lặng đi, lúc thành viên đội đặc huấn được sắp xếp vào các lều vải, nội tâm của mọi người bị đả kích không nhỏ.

Tính cách phóng khoáng lạc quan trời sinh của Liên Minh khác bọn họ rất nhiều, rõ ràng đang là lúc ngàn cân treo sợi tóc mà còn cười hề hề được, còn có chiến sĩ khoa chân múa tay, tự xưng là anh hùng cứu vớt thế giới.

Anh hùng siêu cấp chắc chắn phải có người đẹp cạnh bên, ví dụ như người đẹp Đông Phương thần bí, đứng bên cạnh nhau chắc chắn rất hợp.

Bắc Tư Ninh vừa đến đã chui luôn vô bộ chỉ huy không ra nửa, chỉ còn Văn Tranh phải chống đỡ làn sóng làm phiền dai dẳng không dứt. Hôm nay gợi đòn ngày mai làm phiền, xin số điện thoại của Bắc Tư Ninh xong lại xin số điện thoại của anh, có thể nói ba cái thứ liêm sĩ gì đó bị bọn họ quẳng ra chuồng gà từ tám kiếp. 

Hết lần này đến lần khác, Văn Tranh là một trong những đội trưởng, thường xuyên phải đến bộ chỉ huy để liên lạc, truyền thông tin, thảo luận kế hoạch tác chiến, muốn trốn cũng không trốn được. 

Đó, ví dụ như hôm nay còn phải tổ chức đại hội giao lưu giữa các chiến sĩ. 

Bộ tứ đánh bài nhìn nhau, vội vàng dẹp sòng. 

Bách Sương ỷ eo mình không tốt, thần bí cầm điện thoại cho Văn Tranh xem: “Em biết gì không, em lại lên hotsearch rồi!”

Ngay cả liếc mắt một chút Văn Tranh cũng không có hứng, anh tải dữ liệu mình mang về vào máy chiếu vì lát nữa cần sử dụng: “Con tự chơi đi, đừng làm phiền ba.”

Bách Sương: “…..”

Hiển nhiên Bắc Cực không có lưới cản sóng, nhưng không có cũng không có nghĩa chỗ này bắt được tín hiệu. Điện thoại của mọi người hết 90% thời gian chỉ chơi được mấy game offline, nhưng 10% thời gian còn lại vẫn có thể bắt được sóng, có thể tranh thủ lướt Weibo hay gì đó. 

Cũng vào lúc này, bọn Từ Khiêm mới biết thân phận của Bắc Tư Ninh, một người đẹp có lai lịch bí ẩn. 

Mà Thiếu tá trẻ tuổi của bọn họ, giáo quan Văn lại quen người đẹp qua mạng!?

Tôn Cao Đạt rục rịch, hắn cũng muốn bắt chước cách của giáo quan để tìm nửa kia. Nhưng gửi tin nhắn bằng internet ở Bắc Cực như viết giấy nhét vào chai xong quăng xuống biển, một ngày sau mới nhận được, cho nên hắn bỏ cuộc. 

Nhưng mọi người vẫn giữ vững lập trường, bác bỏ toàn bộ tin đồn nhảm về Bắc Tư Ninh, bao gồm cái biệt danh nổi nhất của hắn, Vương Ngọc Trai.

Cái biệt danh này thật sự rất tẩy não, bọn họ còn đang thấy “ngài Bắc” khó đọc đây này, cho nên từ đó về sau, bọn họ ngầm gọi ngài Bắc là “Vương đại lão”.

Đại lão chắc chắn là đại lão, nếu không sao có thể quen ông Lưu An Thạch, một cú điện thoại thôi cũng khiến Từ Kê phải bỏ dự án, phân nửa thời gian ở Bắc Cực cũng ở trong bộ chỉ huy?

Tiềm năng của internet quá lớn!

Văn Tranh được hâm mộ không biết suy nghĩ trong đầu mấy hóng hớt-er này, anh đang đau đầu chuyện khác.

Người theo đuổi phiền thật, nhưng chỉ cần thoát khỏi là không sao hết, đại hội giao lưu cũng sắp diễn ra….Văn Tranh muốn tìm cơ hội xem con chip kia. 

Kế hoạch đêm đó thất bại, mười ngày sau không gian con lại có biến, anh muốn xem con chip, liền, ngay và lập tức.

Thậm chí tối hôm qua anh còn tranh thủ không có ai để tìm thiết bị, sau đó cắm chip vào, nhưng thứ xuất hiện không phải mật mã mà là một tập tin. Văn Tranh biết cách mở nó, cần một chiếc kính thực tế ảo, đây là phó bản của [Không Gian Sinh Tồn].

Bắc Tư Ninh đưa anh một phó bản? Hắn lượm đâu ra thế!

Văn Tranh kinh ngạc xong thì càng đau đầu hơn nữa, anh không mang theo mắt kính của mình, đau đầu quá đi. 

–—-

Hậu trường nhỏ:

Văn Tranh: Anh ấy ôm mình. 

–—

Chú thích: 

Bốn người đang đấu địa chủ nha. 

LUẬT CHƠI VÀ XUẤT XỨ: 

Bài địa chủ xuất hiện đầu tiên tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc đến nay đã trở nên phổ biến hơn trên toàn thế giới. Thường một ván đầu chỉ có 3 người chơi, sử dụng bộ bài Tây 54 lá gồm cả 2 con Joker. Tuy nhiên một số biến thể của trò chơi này có thể chơi 4-5 người và dùng 2 bộ bài cùng lúc.

Mỗi ván đấu game bài địa chủ sẽ có tối đa 3 người chơi hoặc 4-5 người chơi và sử dụng bộ bài 54 lá với 2 lá Joker. Tại đây, mỗi anh em sẽ được chia 17 bá bài và 3 lá úp xuống bàn. Khi đó, anh em sẽ xem bài của mình và xác định địa chỉ lật lên, lúc này quân bài sẽ thuộc về địa chủ.

Mỗi vòng đấu sẽ có một người chơi phân nhiệm cụ làm địa chủ và mục tiêu của anh em chính là tranh nhau làm vị trí địa chủ đó. Khi vùng chơi kết thúc, ai là người thắng cược thì sẽ làm địa chủ và có ưu thế ở ván sau.

Khi cầm bài trên tay, anh em sẽ lần lượt chơi ngược chiều kim đồng hồ. Chơi game bài địa chủ thì anh em sẽ được lựa chọn các lựa chọn các nhau như “1 điểm”, “2 điểm”, “3 điểm”, “không cướp cái”… Người nào thành công gọi được 3 điểm cao nhất và không bị chặn thì sẽ trở thành địa chủ tiếp theo.

Tuy nhiên, nếu không có ai lựa chọn không cướp bài thì ván bài đó sẽ ngay lập tức được thu hồi lại để chia bài lại một lần nữa. Trò chơi này sẽ chỉ kết thúc và tìm ra người thắng cuộc khi nào có người đi hết bài đầu tiên. Nếu người đang nắm giữ vai trò là địa chủ hết bài trước thì địa chủ thắng, nếu như địa chủ không thắng thì cả 2 nông dân sẽ được tính là thắng địa chủ.

NHỮNG THUẬT NGỮ CƠ BẢN:

Joker được hiểu là quân bài lớn nhất trong game địa chủ, cả bài sẽ có 2 quân Joker được gọi là vua lớn và vua nhỏ.

Tứ quý là bộ 4 lá bài giống nhau trong game

Xám chi là bộ 3 quân bài có giá trị ngang nhau cộng thêm một lá bài lẻ khác như bộ 777 và J

Sảnh được hiểu là một dây bài liên tục nhau như 6789 sẽ được gọi là một sảnh

Cù lũ được hiểu là 3 bài cùng số và một đôi bài theo dạng 999 và đôi 44

Cặp là 2 lá bài có giá trị giống nhau như cặp 55

Thẻ đơn ở đây được hiểu là những lá bài đơn lẻ, không thể ghép cặp.

Thông ở đâu được hiểu là có ít nhất 3 cặp liền nhau sẽ gọi là 3 đôi thông, 4 đôi thông… Chẳng hạn như 778899

3 lá sẽ là bộ 3 lá bài giống nhau như 555

Máy bay được hiểu là 2 bộ 3 đi liền nhau như 666777

Máy bay có cánh trong game đấu địa chủ sẽ là bộ mấy bay kết hợp với bài đơn lẻ hoặc đôi thông

Tứ quý nhị chính là bộ tứ quý kết hợp với 2 lá bài hoặc 2 đôi liền kề, chẳng hạn như 888 7 và 9
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện