Cái hộp đựng dây chuyền đang được Văn Tranh nắm chặt sau lưng nóng bừng, nóng đến mức làm tay anh phỏng nặng.
Đầu anh bây giờ như khi kết thúc một ván game ghép 3, pháo bông nổ đùng đùng, thi thoảng lại có vài câu “Anh ấy nói cái gì?” “Ảnh thích mình!” “Mình là ai đây là đâu.” xuất hiện.
Con người trời sinh đã thích những thứ đẹp đẽ, huống chi là người mình thích đang nhìn mình với ánh mắt trông ngóng, trong tay người ấy là món quà tuy không biết lấy đâu ra nhưng chắc chắn đã tốn rất nhiều thời gian để chọn lựa mới dám đặt vào tay mình.
Không ai có thể chống lại được.
Cho nên điều kiện kỳ cục kia của hắn… bị Văn Tranh bỏ qua.
Thích hắn thì hắn sẽ thích lại? Trên thế giới này có điều kiện nào dễ hơn cái này ư? Sao có thể có người không thích hắn được? Ai mà không thích hắn? Văn Tranh tin chắc mình đi trên đường, kéo một ngàn người thì hết chín trăm chín mươi chín người thích hắn, người còn dư chắc chắn bị mù.
Văn Tranh nghĩ lung tung, huống chi đã sống chung một khoảng thời gian rồi, không thích hắn là chuyện không thể. Mặc dù hiện tại hắn đã xé bỏ lớp vỏ bọc hoàn mỹ xinh đẹp của mình, yêu thích của Văn Tranh với hắn vẫn không nguôi.
Nhưng anh lại luyến tiếc, mèo tinh đã là tạo vật đẹp đẽ nhất từ khi ra đời, chỗ đứng thích hợp nhất với hắn là trong đám người, toả sáng lấp lánh và được tất cả mọi người yêu thích.
Giống như bây giờ vậy, hắn tỏ tình đấy, nhưng trong lời nói vẫn đượm vẻ kiêu căng bẩm sinh, quyết không chịu thiệt.
Văn Tranh phì cười, Bắc Tư Ninh thấy vậy thì trợn tròn mắt, tức giận: “Em cười cái gì mà cười!?”
“Em cũng chuẩn bị quà cho anh đây.” Văn Tranh cười, anh đặt chiếc hộp đựng dây chuyền vào tay Bắc Tư Ninh.
Anh nói: “Đây là ba mẹ em để lại cho em, nó nằm trên cổ em nhiều năm lắm rồi. Lần trước…..lần bị xe tưới cây tưới ướt đó đã định tặng nó cho anh, nhưng lại không tặng được.”
Yết hầu của Bắc Tư Ninh giật nhẹ, hắn như muốn nói gì đó nhưng lại nuốt ngược vào bụng.
Hắn mở hộp ra nhìn thử, sau đó dúi lại vào tay Văn Tranh, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em đeo cho ta đi.”
Mặt dây chuyền đã ở bên anh khi anh cô đơn nhất, khi anh không biết nên làm gì nhất, khi anh đắm chìm trong đau khổ, dù cho thế nào vẫn chưa bao giờ rời khỏi anh. Đây là “bùa hộ mệnh” ba mẹ dành cho anh, cũng là lớp áo giáp cuối cùng của anh.
Bây giờ anh đeo sợi dây chuyền này lên cổ Bắc Tư Ninh.
Anh không suy nghĩ sau này sẽ thế nào, anh chỉ cần biết, đây là lựa chọn anh sẽ không bao giờ hối hận.
“….Ta cũng đeo cho em.” Bắc Tư Ninh căng thẳng mím môi, hắn không cười, mặt nghiêm túc lấy sợi dây chuyền mới nhận từ Rick ra khỏi hộp, đeo lên cho Văn Tranh.
Văn Tranh cảm nhận được sức nặng quen thuộc, lòng cũng bớt lo lắng hơn: “Cho nên này đâu ra đây? Anh cũng làm mật mã à? Muốn nói gì nói thẳng cho em chẳng phải nhanh hơn hay sao?”
“Không được.” Bắc Tư Ninh ngại ngùng xoay người: “Ta đói.”
Hắn chạy tới chạy lui cả ngày không hạt cơm bỏ bụng, bây giờ thật sự rất đói.
Trên bàn đồ ăn tự phục vụ có bánh ngọt, hắn vừa thấy thì chân đã quẹo sang đó.
Văn Tranh cũng đuổi theo, mới vừa đi được hai bước thì đèn lớn trong sảnh đã tắt ngúm, chỉ còn lại mấy chiếc đèn nhỏ trang trí xung quanh, khiến người trong sảnh phải cố gắng lắm mới có thể thấy được năm ngón tay của mình.
“!” Trước mặt Văn Tranh bỗng nhiên tối sầm, anh dừng lại chờ bản thân quen với độ sáng, bỗng tay anh được ai đó nắm lấy.
Khớp xương rất rõ, vừa lớn vừa khô, là tay của Bắc Tư Ninh.
“Chào mừng mọi người đến với căn cứ Bắc Hải.” Giọng của Trương Cẩm Trình vang lên, ông lịch sự mỉm cười: “Không nói nhiều lời thừa thãi nữa, bây giờ hãy quay sang người bên cạnh, mời người yêu, bạn đời, người thân khiêu vũ một điệu nào.”
Violin vang lên khúc nhạc dạo.
Tiếng đàn dần lớn lên thì đèn cũng sáng lên theo.
Bắc Tư Ninh đứng trước mặt Văn Tranh, học động tác không ra hồn gì của mấy người xung quanh, tay trái hắn để sau lưng, tay phải lại đặt trước ngực, khom người làm tư thế mời, sau đó chưa đợi Văn Tranh phản ứng đã kéo người vào trung tâm.
“….Còn phải chờ bạn nhảy đưa tay ra nữa.” Văn Tranh lảo đảo: “Chưa kịp giơ tay ra đã bị anh kéo ra nhảy, còn bày đặt mời với chả mọc.”
“Em hiểu gì chứ.” Bắc Tư Ninh không chịu thừa nhận mình không hiểu, hắn mạnh miệng nói: “Đây là nghi thức ở chỗ của ta, em không thích hả?”
Hôm nay Bắc Tư Ninh mặc một bộ vest trắng hắn hô biến ra, lộng lẫy như vest cưới. Ruy băng trắng dài thật dài buộc mái tóc của hắn lại, chất liệu phi khoa học đôi khi lại có vài tia sáng xẹt qua, cứ như hắn đang mặc bộ quần áo siêu thực chỉ xuất hiện trong các thiết bị thực tế ảo.
Vest trắng và quân phục đen đứng cạnh nhau, hài hòa một cách kỳ lạ.
Hai người bước vào đám người, xung quanh tự động lùi về sau ba bước, ai cũng thắc mắc rằng…người này là ai đây?
Đến khi mắt chạy đến gương mặt của Bắc Tư Ninh, đầu bọn họ trống rỗng, đù má, cao thủ kia thật sự có bạn gái này, đẹp gì đẹp quá đáng vậy!?
Trong sảnh cũng có người đang đực mặt ra, đó là Tôn Cao Đạt.
Bây giờ hắn cảm thấy mình nên đổi tên thành Tôn Dư Thừa.
Hắn đau đớn nhìn hai người kia: “Chị tiên nữ!”
Là chị ấy thật!
Bình thường chị tiên nữ đeo tạp đề, quần áo đơn giản. Đơn giản vậy thôi những vẫn khiến Tôn Cao Đạt phải bật thốt gọi là chị tiên nữ. Giờ phút này đổi phong cách ăn mặc, không còn chút đơn giản nào hết, cứ như từ dưới đất bay thẳng lên trời xanh.
Mà thứ làm hắn sợ hãi nhất là, bên cạnh chị tiên nữ là giáo quan Văn!
Đù má, giáo quan Văn lén lút theo đuổi chị tiên nữ hồi nào vậy!?
“Tôi khuyên anh nên im lặng.” Bỗng sau lưng hắn vang lên một giọng nói đầy ẩn ý, làm Tôn Cao Đạt giật nảy mình, quay đầu nhìn người bạn cùng phòng Từ Khiêm của mình.
“Anh làm tôi giật mình đấy!” Tôn Cao Đạt bất mãn, hắn chỉ về phía Văn Tranh, bảo: “Anh thấy không? Chị tiên nữ đang khiêu vũ với giáo quan Văn á! Quan hệ của họ là gì vậy?”
“Còn có thể là quan hệ gì….” Tâm trạng Từ Khiêm phức tạp, không hiểu sau hắn lại vui vui khi thấy Tôn Cao Đạt gục đầu xuống, Từ Khiêm nín cười nói: “Đương nhiên là người thân rồi. Bảo anh ngu quả thật không sai, người ta đẹp như vậy, vô giới giải trí một cái là có thể nắm được mạch kinh tế của cả cái hành tinh này chỉ với gương mặt đó, tại sao lại chạy đến căn cứ của chúng ta để hấp bánh bao? Chắc chắn là vì ruột rà máu mủ mà đến.”
Tôn Cao Đạt: “……………….”
Hai bóng dáng một đen một trắng ôm nhau dưới ánh đèn rực rỡ, vừa đẹp vừa huyền ảo.
Tôn Cao Đạt ngu người, nói chuyện đã bắt đầu không còn logic: “Tại sao giáo quan Văn trông có vẻ lùn hơn chị tiên nữ vậy?”
Từ Khiêm liếc: “Thì tại vì giáo quan quả thật lùn hơn một chút!”
“Vậy tôi phải làm sao bây giờ….. anh có cao kiến gì không….” Mới nói được một nửa, Tôn Dư Thừa phát hiện bên cạnh không có ai hết. Ủa? Đâu rồi?
Bên bàn ăn, Đặng Phác Ngọc và Bách Sương đang rúc trong góc vừa hóng hớt vừa ăn bánh ngọt.
“Coi kìa, anh đã bảo là có chuyện hay để coi mà, giờ thấy anh đúng khi không cho em chạy lại chưa?” Bách Sương lười biếng dựa tường, tay cầm một cái dĩa, trên dĩa toàn là bánh Đặng Phác Ngọc thấy lạ nên đặt lên, hắn cứ chờ cậu ăn xong một cái lại đút thêm một cái nữa.
Nãy giờ Đặng Phác Ngọc vẫn chưa nói chuyện được với Văn Tranh, số lượng thông tin hôm nay cậu nghe được quá nhiều, làm cậu bây giờ hơi choáng.
Nhưng choáng này là choáng do vui và hưng phấn, cậu cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể tham gia vào thế giới của Bách Sương, người cứ lâng lâng như đang trên mây, khóe mắt lẫn khóe miệng đều sung sướng khó tả. Nếu không phải bữa tiệc này toàn rượu hoa quả hoặc ít cồn, cậu sợ bây giờ cậu đã xếp hết mấy cái bàn xung quanh lại, phát huy truyền thống đặc sắc nhất của Trung Quốc, xúi mọi người “một hai ba dzô, không say không dìa”.
“Anh nói đúng.” Đặng Phác Ngọc hơi chu miệng ra: “Không ngờ hai người họ hẹn hò với nhau, hên mà mình không thành kỳ đà cản mũi.”
Đặng Phác Ngọc nghĩ một chút, bỗng nheo mắt nhìn Bách Sương: “Tại sao anh Tranh có thể ‘Ăn uống ngủ nghỉ chung với người mình thích trong nơi làm việc khiến tình cảm thăng tiến’? Còn anh lại để em chờ vì đủ mọi lý do, chờ mẹ anh á!” Đặng Phác Ngọc ném bánh vô mặt Bách Sương.
Bách Sương: “………….”
“Nào chúng ta đi làm kỳ đà cản mũi thôi!” Bách Sương vì mạng sống của bản thân mà kéo người vào sàn nhảy, Đặng Phác Ngọc nhất quyết không chịu, nhưng lại bị hắn kéo đi nên té ngã.
“Em không có mặc vest!” Đặng Phác Ngọc đỏ mặt, nghiến răng thì thầm bên tai Bách Sương: “Do anh hết đấy, không chịu nói với em là khiêu vũ thế này, anh nhìn người ta mặc đẹp quá trời kìa….. em thế này không làm anh mất mặt hả?”
“Ha ha ha!!!” Bách Sương cười lớn, hắn ghé sát vào tai Đặng Phác Ngọc trong ánh mắt giết người của cậu chàng, cũng thì thầm: “Không sao, mặt mũi của anh bị vứt đi từ sớm rồi.”
–—
Nếu bàn về độ rảnh chắc không ai rảnh bằng Trung Quốc, tổ chức một buổi tiệc khiêu vũ như phương Tây, làm mọi người khiêu vũ xong thấy mình thật tao nhã hệt như một quý tộc nổi tiếng, xong xuôi hết rồi thì lãnh đạo lên sân khấu phát biểu.
Nhắc lại những gì đã qua, hứa sẽ khắc phục những gì chưa hoàn thiện cũng như mong đợi vào tương lai, đến khi lãnh đạo nói xong mấy câu này thì người bên dưới vừa tức giận vừa buồn ngủ, mắt ai nấy cũng đong đầy tuyệt vọng.
Trương Cẩm Trình và phụ đạo Trương không thấy tội lỗi chút nào, cuối cùng tổng kết lại một câu: “Được rồi, cả nhà đói hết rồi đúng không, tranh thủ năm mới chưa đến, chúng ta lên bàn thôi!”
…lên bàn?
Mười phút sau, sảnh khiêu vũ buffet nhanh chóng biến thành tiệc giao thừa, mười mấy người một bàn, Đặng Phác Ngọc hào hứng đến mức muốn đứng dậy trình diễn một màn anh em ta không say không về.
Bàn của Văn Tranh còn có Bách Sương, vợ chồng Vương Duy Nạp, năm thành viên khác của tiểu đội và người nhà của họ.
Ai ngồi xuống cũng nhìn chằm chằm Bắc Tư Ninh, nhìn hắn xong chuyển sang nhìn Văn Tranh, ánh mắt lộ liễu đến mức mém cắt Văn Tranh và Bắc Tư Ninh ra làm đôi. Vương Duy Nạp là người đầu tiên không kiên nhẫn được: “Đội trưởng!” Hắn rống lên: “Tôi kính anh một ly!”
Văn Tranh còn chưa kịp uống thì Vương Duy Nạp đã cầm cái ly không của mình đứng dậy, gấp gáp hỏi: “Đội trưởng, anh cũng biết tính tôi tùy tiện, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, đây là… chị dâu hả? Sao trước giờ đội trưởng chưa bao giờ nhắc đến vậy!”
Bắc Tư Ninh chậm chạp ngẩng đầu: “…..gọi anh rể.”
Vợ của Vương Duy Nạp cũng nhiều chuyện y chang chồng mình, có vẻ Vương Duy Nạp đã nhắc đến người đội trưởng này với cô không biết bao nhiêu lần ở nhà, người đẹp cũng mặt mày đỏ bừng, đứng dậy nói: “Chị dâu, tính em cũng thành thật, em chỉ muốn hỏi một câu thôi, hai người bên nhau bao lâu rồi vậy? Chị dâu có người thân không? Anh chị em gì cũng được, nhưng nhất định phải độc thân!”
Mấy thành viên còn lại cũng ồn ào hẳn lên, mọi người thay phiên nhau giới thiệu người đến cùng mình hôm nay, ngoại trừ hai con cún độc thân đang nương tựa lẫn nhau ra thì ai cũng có nửa kia của đời mình.
Văn Tranh nhìn mọi người, cuối cùng cũng đến lượt mình, trước khi giới thiệu, Văn Tranh uống một ly rượu để lấy can đảm trước.
Sau đó anh và Bắc Tư Ninh đứng lên, khoác vai người bên cạnh mình, bình tĩnh nói: “Anh ấy là của tôi, nhìn nữa tôi thu tiền.”
Cả bàn vỗ tay rần rần, ngay cả Đặng Phác Ngọc cũng trợn mắt, cậu quay sang hỏi Bách Sương: “Đù mé, anh Tranh học cái kiểu khoe khoang này hồi nào vậy?”
Bắc Tư Ninh nhịn rồi lại nhịn, mặt mày nghiêm túc, vừa khó chịu lại vừa vui, tâm trạng cứ biến đổi thất thường giữa mừng phát điên với phải im lặng không được để người ta biết mình đang vui.
Em ấy thích ta như vậy đó!
Người khác nhìn ta cũng không được?
Dễ ghen quá, không muốn nhìn khó lắm, ta đẹp thế này chỉ cần vừa bước chân ra khỏi nhà là đã bị nhìn rồi!
Chẳng lẽ Văn Tranh muốn ta ở nhà sinh con với chăm sóc con cái?
Không được, ta còn phải đi làm nữa!
Nhưng em ấy thích ta đến vậy, không thỏa mãn được yêu cầu nhỏ này của em ấy thì hơi không được.
Văn Tranh không biết suy nghĩ của người bên cạnh mình bay đến đâu rồi, anh không dám nhìn sang, cả buổi tiệc cứ uống rượu liên tục. Cuối cùng lại hơi quá chén.
Lâu lắm rồi anh không uống rượu, mặc dù đô vẫn không đến nỗi, cũng không cản được bản thân uống liên tục vì hưng phấn, nhưng dạ dày không ổn lắm.
Lúc này, đội trưởng Lạc dẫn vợ con sang mời rượu.
Đội trưởng Lạc lúc nào cũng nghiêm túc, mặc cứ khó đăm đăm, hiếm khi thấy ông cười như bây giờ. Ông khen từng người một, sau đó lại chào hỏi người thân của mọi người, đến khi nhìn thấy Bắc Tư Ninh thì đơ ra một chút, nhưng cũng bật cười nói: “Lợi hại lắm.”
Văn Tranh lâng lâng, tay phải giơ ly, miệng bảo uống vì đội trưởng Lạc đã giúp đỡ suốt thời gian qua, tay trái lại che bụng.
Ngay cả bản thân anh cũng không chú ý đến động tác này của mình, nhưng Bắc Tư Ninh thấy, hắn cau mày giành ly rượu trong tay Văn Tranh.
Văn Tranh uống một mớ không khí, hoang mang nhìn bàn tay trống không của mình. Ly của anh đâu? Cái ly to như cái bánh xe bò đâu rồi?
“Em ấy say rồi.” Bắc Tư Ninh phóng khoáng đứng dậy, lạnh nhạt nhưng không bất lịch sự, cầm ly rượu của Văn Tranh, nói: “Cảm ơn ngươi đã giúp đỡ em ấy khoảng thời gian vừa qua, ly này để ta uống hộ em ấy.”
Hiển nhiên đội trưởng Lạc biết hắn. Một con yêu quái hàng thật giá thật.
Cấp trên của Trung Quốc đã cãi nhau không biết bao nhiêu trận vì sự tồn tại của hắn, cuối cùng vì sức mạnh to lớn kia, quyết định lấy lòng người này, hạ bản thân cũng khá thấp.
Nói chuyện hay bàn bạc gì với hắn đều do Trương Cẩm Trình làm, đội trưởng Lạc chỉ nghe danh Bắc Tư Ninh mà thôi.
Bây giờ ông chỉ có thể nói, nghe danh không bằng gặp mặt.
Dù sao Trương Cẩm Trình cũng ngồi bàn giấy, còn Lạc Vũ mới là người trực tiếp ra trận. Mặc dù ông không thể vào không gian con, nhưng cũng là người đối đầu với nguy hiểm, cũng biết có một thế lực không nằm trong dự liệu gia nhập có thể khiến tình thế thay đổi thế nào.
Lạc Vũ còn nhớ, lúc đi họp với cấp trên, một vị lãnh đạo già gần sáu mươi đã cười nói với ông: “Người ta thường nói, trời không tuyệt đường người. Chúng ta phải nắm chắc cơ hội này, tin tưởng người trẻ tuổi một chút, một khi đã cố gắng hết mình…thì kết quả sẽ không khiến ai phải thất vọng.”
Lạc Vũ không thể xem hắn như người nhà của chiến sĩ bình thường được, ông trịnh trọng nâng ly: “Cảm ơn ngài Bắc.”
Bắc Tư Ninh gật nhẹ đầu, uống ly rượu thay Văn Tranh.
Yết hầu lên rồi lại xuống, Văn Tranh nhìn không chớp mắt, đến khi Bắc Tư Ninh ngồi xuống rồi, anh mới đột nhiên nhích lại gần: “Em dựa vào người anh được không?”
Cơ thể Bắc Tư Ninh nóng lên, cứng ngắc nhìn anh, chậm chạp nói: “Được.”
Văn Tranh xỉn quắc cần câu, cứ thế dựa vào người Bắc Tư Ninh dưới ánh nhìn của tất cả mọi người.
Anh rất thích dựa vào người của Đại Vương mỗi khi mệt mỏi trong game, lúc nào tâm trạng tốt còn có thể ngủ một giấc. Tuy lúc nào Bắc Tư Ninh cũng xù hết lông mèo lên, tỏ vẻ không vui nhưng chưa bao giờ hất anh ra, xù lông xong cũng chỉ biết làm một chú mèo im lặng để anh thả lỏng.
Văn Tranh nhắm mắt.
Ấm áp trong đêm đông, bàn cơm nóng hôi hổi, uống rượu với bạn bè, uống mệt rồi thì ngủ. Ba mẹ anh là những người cho anh cảm giác an toàn này khi anh còn thuở bé, đến khi trưởng thành rồi cũng chỉ có bản thân.
Hai mắt Văn Tranh díp lại, anh mặc cho bản thân đắm chìm trong cảm giác yếu đuối này. Không biết được bao lâu, anh cũng không biết mình có ngủ hay chưa, bỗng anh nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Mấy đứa ăn uống thế nào rồi? Haizzz, để chú tự làm…Tiểu Tranh ngủ rồi hả?”
“!” Văn Tranh tỉnh lại ngay lập tức, tim anh đập loạn xạ trong lồng ngực, lúc ngồi thẳng dậy đã đụng trúng chén canh trước mặt làm nó đổ ra bàn.
Nước canh chảy xuống theo mặt bàn, làm Văn Tranh và người bên cạnh dính không ít, anh đứng dậy cầm khăn giấy Đặng Phác Ngọc đưa, vội vàng lau bàn với quần của mình.
“Sư phụ.” Văn Tranh nhỏ giọng gọi: “Sao người đến đây?”
Từ Kê cười tươi: “Ôi mọi người coi thằng bé nói gì này…con không vui khi ta đến hả?”
Mọi người trên bàn vội đỡ lời giúp đội trưởng: “Sao vậy được! Đội trưởng chắc sợ ngài mắng ảnh do quá chén đấy ạ, ha ha ha.”
“Sao có chuyện đó chứ.” Từ Kê dở khóc dở cười: “Lớn tồng ngồng thế này rồi, sao ta còn quản mấy chuyện này được nữa? Ta không quản được nó từ lâu rồi, ta đến xem…mấy đứa này, để chú tự rót.”
Từ Kê uống hết một ly rượu, Trần Tiểu Thần vọt lại rất nhanh, ba mẹ nuôi của nó cũng quen Từ Kê, hai bên cũng chào hỏi vài câu.
Bàn này của Văn Tranh vốn không có người lớn, nhưng những bàn khác, đặc biệt là bàn của thành viên đội đặc huấn lại rất nhiều người lớn.
Dù sao truyền thống của Trung Quốc cũng là đoàn tụ mỗi dịp tết đến xuân về.
Nhưng công việc nghiên cứu của Từ Kê rất bận, mấy năm Văn Tranh không ở căn cứ cũng đón giao thừa một mình, lần này anh cũng có báo thời gian cho sư phụ nhưng ông mãi không hồi âm, nên anh nghĩ người bận không đến được.
Không ngờ, cho dù đã đến trễ trong bữa tiệc giao thừa này, nhưng ông vẫn đến.
Văn Tranh cũng không biết cảm xúc của mình bây giờ là gì.
Trước kia anh rất phụ thuộc vào sư phụ, dù sao đây cũng là người nuôi dạy anh nên người, nhưng kể từ hai năm trước do bị giục cưới liên tục nên anh không còn liên lạc với ông nhiều nữa, ngày lễ tết gì đó cũng chỉ nhắn tin chứ không gặp mặt.
Nhưng nếu không nhắc đến mấy chuyện không vui này, người lớn trong nhà đến, Văn Tranh thật sự rất vui.
“Chúc sư phụ năm mới vui vẻ.” Anh nhận ly Bắc Tư Ninh chuyền sang, cụng ly với sư phụ một cái, đến khi anh nhấp được một ngụm đã xém phun hết ra ngoài, anh cúi đầu nhìn, cái gì đây? Bánh trôi nhân rượu ngọt thêm quất vàng?
“Con cũng vậy.” Từ Kê nhìn Bắc Tư Ninh, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Không giới thiệu người bạn này với ta à?”
Văn Tranh bỗng lo lắng. Theo lý mà nói, chuyện bạn trai này phải thông báo với người nhà trước, nhưng bọn họ chỉ mới xác nhận quan hệ đây, trước đó thì cãi nhau, lúc hòa thuận thì đã vào căn cứ không dùng điện thoại được nên Văn Tranh đã quên phải nói cho sư phụ mình biết.
“Anh ấy là bạn trai của con, tên Bắc Tư Ninh.”
“Bạn trai?” Động tác của Từ Khiêm khựng lại một chốc, nụ cười trên mặt đã biến mất: “Tiểu Tranh, sao hư thế? Sao không nói trước với ta?” Ông vừa nói vừa liếc Bắc Tư Ninh: “Cậu ta thật sự là đàn ông hả?”
Bàn ăn dần yên tĩnh lại, mọi người im thin thít, ai cũng tỏ vẻ mình không nghe gì hết.
Đặng Phác Ngọc vừa định giảng hòa đã bị Bách Sương kéo lại nên đành im miệng.
Mặc dù Bắc Tư Ninh đẹp, nhưng hắn không hề nữ tính, từng đường nét trên khuôn mặt lẫn cơ thể đều rất nam tính. Ánh nhìn đầu tiên có thể khiến người khác hết hồn đấy, nhưng người bình thường chắc chắn sẽ không có ai nhận nhầm giới tính của hắn, ngoại trừ thằng ngáo ngơ Tôn Dư Thừa.
Từ Kê là Tôn Dư Thừa ư? Chắc chắn là không. Cho nên ông ta cố tình hỏi câu này.
Thậm chí ông còn ngồi xuống nói chuyện, câu nào cũng vô cùng sắc bén.
Bầu không khí chùng đi, Văn Tranh bỗng đẩy chén vào trong, đụng vào dĩa cái keng.
“Anh ấy là nam.” Văn Tranh nhắm mắt, lạnh lùng nhìn người thân năm mươi phần trăm của mình, trong mắt không chút vui vẻ hay khinh bỉ nào: “Người có thể không đồng ý, nhưng xin hãy tôn trọng anh ấy.”
Biểu cảm của Từ Kê thay đổi.
“Tiểu Tranh, con gái không tốt chỗ nào? Ta giới thiệu cho con nhiều người như vậy, không lẽ con không có hứng thú với một người nào ư?”
“Cái này không liên quan đến tốt hay không tốt, con yêu anh ấy, những người khác dù cho có tốt hơn cũng không phải anh ấy.” Văn Tranh không muốn tranh cãi nữa: “Sư phụ, đông người thế này, có gì con với người nói chuyện riêng.”
Thời điểm này quả thật không hợp để thảo luận chuyện nhà, mặt ai cũng ngại ngùng với lo lắng. Từ Kê cũng biết, nhưng ông không nhịn được. Câu nói của Văn Tranh làm ông tỉnh lại đôi chút, lại mỉm cười nói: “Xin lỗi, mấy đứa ăn thêm đi.”
Đặng Phác Ngọc đứng dậy: “Con chào chú, con là bạn thân nhất của Văn Tranh! Ừm thì, con chúc chú năm mới vui vẻ ạ?”
Từ Kê cũng đứng dậy dịu dàng cụng ly với cậu, sau khi ngồi xuống lại thở dài, nhìn Văn Tranh nói: “Tại sao lại muốn yêu người đồng giới chứ? Không bình thường chút nào hết, ta nhớ mình đâu có dạy con…”
Áp lực bị rót vào cơ thể như nước lũ, rót đến mức cả cơ thể như chìm vào hầm băng.
Rõ ràng là một buổi tối vô cùng vui vẻ, nhưng vì vài ba câu, khiến toàn bộ vui vẻ mất hết.
Thấy Văn Tranh không nói gì, Từ Kê cũng không nói gì, ông gắp thức ăn cho Văn Tranh. Gắp xong thì đứng dậy dạo hai vòng xung quanh, sau khi quay lại rồi thì dịu dàng hỏi anh: “Tiểu Tranh, cơ thể dạo này thế nào?”
“Rất tốt.”
“Vậy mai con rảnh không? Nghiên cứu của bọn ta có phát triển, nhưng không đủ hàng mẫu, cần chút máu của con, mai con có thể đến giúp…”
Bắc Tư Ninh bật dậy, ghế ngã thẳng xuống đất một cái rầm khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía này.
“Ngươi là ba nuôi của Bắc Tư Ninh?” Chưa để ông trả lời, Bắc Tư Ninh đã nói tiếp: “Nghiên cứu viên cao cấp, nhân tài của Trung Quốc, Từ Kê?”
Từ Kê không vui nhíu mày: “Ừ?”
“Không thích ta chứ gì? Muốn con nuôi của ngươi tìm một người phụ nữ kết hôn sinh con nối dõi tông đường đúng không? Tết đến nơi mà còn bắt nó chạy đến sở nghiên cứu hiến máu cho mấy người nghiên cứu?”
Mày Từ Kê nhíu càng chặt hơn, ông chất vấn: “Cậu nghe ở đâu? Đây là vấn đề bảo mật không được phép tiết lộ với người khác ngoại trừ người nhà mà? Tình huống bây giờ rất khẩn cấp, nghiên cứu viên của tôi còn phải tăng ca đến tận chiều nay. Đây là chuyện lớn, có lẽ cậu không biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng tất cả các ban ngành đoàn thể cũng đang phối hợp với bọn tôi…”
“Ha.” Bắc Tư Ninh không đáp, chỉ nhấc điện thoại gọi ai đó, vài giây sau, đầu dây bên kia nhấc máy.
“Trương Cẩm Trình? Chuyển máy cho người cầm quyền hộ ta, cái người chức cao nhất đấy, cứ bảo ta có việc gấp cần tìm, không nghe thì dẹp chuyện hợp tác đi.” Hắn nổi cơn tam bành, một câu nói ra làm tất cả mọi người phải rùng mình, Trương Cẩm Trình lập tức cầm điện thoại ra ngoài, dùng đường dây chuyên biệt liên lạc gấp.
Mười giây sau, điện thoại Bắc Tư Ninh reo lên.
Hắn để Văn Tranh mở chế độ “ai cũng nghe được” lên, một giọng nói của người lớn tuổi vang lên.
“Ngài Bắc, năm mới vui vẻ, ngài tìm ông già này làm gì thế?”
Bắc Tư Ninh nói: “Lưu An Thạch?”
Lời vừa nói ra mọi người ngồi đây đã sợ hãi!
Chuyện gì đây? Ông Lưu là cấp trên của cấp trên của cấp trên của bọn họ, tất cả mọi người ở đây đều có vai có vế, nhưng chưa ai thấy mặt ông chứ đừng nói đến chuyện nói chuyện với sếp lớn thế này.
Người thân của Văn Tranh rốt cuộc là ai, tại sao có thể bắt người ta gọi lại cho mình chỉ trong một cuộc điện thoại, thậm chí là trong khoảng thời gian chuyển năm này nữa!
Mặt Từ Kê đổi sắc, ông không tin được, mắt cứ chuyển từ Bắc Tư Ninh sang điện thoại di động.
“Quả thật có chuyện muốn nhờ ngươi giúp. Bạn lữ của ta, Văn Tranh, em ấy có một người ba nuôi, là nghiên cứu viên gì gì đấy của mấy người đấy. Ông ta không đồng ý hôn sự của ta với Văn Tranh, còn bảo Văn Tranh phải đến sở nghiên cứu của ông ta rút máu phối hợp nghiên cứu, mấy người ngược đãi em ấy à? Còn có hôn sự của ta với Văn Tranh là chuyện cần người khác đồng ý hả?”
Vương Duy Nạp có năng lực tiếp nhận cao nhất mém nữa ngất xỉu, mấy người khác trưng đủ loại biểu cảm, người hưng phấn nhất đã đến mức muốn lôi ngay điện thoại ra để quay phim.
Từ Kê nhìn chằm chằm cái điện thoại trên tay Bắc Tư Ninh, ông Lưu đầu dây bên kia vừa nghe Bắc Tư Ninh nói xong đã cười ha hả.
“Sao lại không đồng ý chứ? Tổ chức đã nói rất rõ rồi, ai cũng rất tán thành việc hai người ở bên nhau. Ôi tình yêu của thiếu niên, đẹp như vậy, xứng đáng được tất cả mọi người chúc phúc…còn chuyện của sở nghiên cứu, tôi không quản lý hạng mục này nên không rõ, đây là sơ xuất của tôi khi để chuyện này xảy ra…ngài nói đi, muốn làm thế nào, tổ chức sẽ cố gắng thỏa mãn ngài.”
Ông ta nói chuyện rất thong thả, nhưng từ đầu chí cuối không hề hỏi lý do tại sao Bắc Tư Ninh lại gọi cho mình, ngay từ đầu đã quả quyết đứng về phía Bắc Tư Ninh.
Mặc Từ Kê trắng bệch, nghe Bắc Tư Ninh nói: “Ta muốn ông ta ngừng dự án này ngay lập tức và không được quyền liên lạc với Văn Tranh trong tương lai.”
Từ Kê đứng phắc dậy: “Không được!”
Bắc Tư Ninh không quan tâm ông ta, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm điện thoại trên tay hắn, ai cũng muốn nghe ông Lưu trả lời thế nào.
Chúc phúc một cái đám cưới chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ông thật sự sẽ dừng cả một dự án lớn đến vậy chỉ vì Bắc Tư Ninh thuận miệng yêu cầu thôi à? Kết quả sẽ thế nào?
“Được.”
Ông từ từ nói: “Không nên tức giận, tức giận hại thân, muốn gì thì tìm tổ chức, năm mới vui vẻ, ha ha ha.”
Bắc Tư Ninh cúp máy, đắc ý lắc lắc điện thoại.
Cả bàn như tỉnh mộng, vội vàng đứng dậy, hét lớn: “Năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ! Ngài Bắc năm mới vui vẻ! Chúc ngài với đội trưởng trăm năm hạnh phúc!”
“Đúng đúng đúng, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử! Ha ha ha!”
“Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, còn phải là long phượng thai nhé!”
“Đúng vậy, ổn định rồi thì sớm sinh quý tử nha!”
Văn Tranh không biết bị ai nhét một ly bánh trôi rượu nếp ngọt vào tay, đỏ mặt buồn bực nhấp một miếng trong cơn hỗn loạn.
–—-
Hậu trường nhỏ:
Ninh Ninh: Ai dám không đồng ý, ra đây nói chuyện.
Tranh Tranh: Truyện không có hashtag sinh tử, xin cảm ơn.
Đầu anh bây giờ như khi kết thúc một ván game ghép 3, pháo bông nổ đùng đùng, thi thoảng lại có vài câu “Anh ấy nói cái gì?” “Ảnh thích mình!” “Mình là ai đây là đâu.” xuất hiện.
Con người trời sinh đã thích những thứ đẹp đẽ, huống chi là người mình thích đang nhìn mình với ánh mắt trông ngóng, trong tay người ấy là món quà tuy không biết lấy đâu ra nhưng chắc chắn đã tốn rất nhiều thời gian để chọn lựa mới dám đặt vào tay mình.
Không ai có thể chống lại được.
Cho nên điều kiện kỳ cục kia của hắn… bị Văn Tranh bỏ qua.
Thích hắn thì hắn sẽ thích lại? Trên thế giới này có điều kiện nào dễ hơn cái này ư? Sao có thể có người không thích hắn được? Ai mà không thích hắn? Văn Tranh tin chắc mình đi trên đường, kéo một ngàn người thì hết chín trăm chín mươi chín người thích hắn, người còn dư chắc chắn bị mù.
Văn Tranh nghĩ lung tung, huống chi đã sống chung một khoảng thời gian rồi, không thích hắn là chuyện không thể. Mặc dù hiện tại hắn đã xé bỏ lớp vỏ bọc hoàn mỹ xinh đẹp của mình, yêu thích của Văn Tranh với hắn vẫn không nguôi.
Nhưng anh lại luyến tiếc, mèo tinh đã là tạo vật đẹp đẽ nhất từ khi ra đời, chỗ đứng thích hợp nhất với hắn là trong đám người, toả sáng lấp lánh và được tất cả mọi người yêu thích.
Giống như bây giờ vậy, hắn tỏ tình đấy, nhưng trong lời nói vẫn đượm vẻ kiêu căng bẩm sinh, quyết không chịu thiệt.
Văn Tranh phì cười, Bắc Tư Ninh thấy vậy thì trợn tròn mắt, tức giận: “Em cười cái gì mà cười!?”
“Em cũng chuẩn bị quà cho anh đây.” Văn Tranh cười, anh đặt chiếc hộp đựng dây chuyền vào tay Bắc Tư Ninh.
Anh nói: “Đây là ba mẹ em để lại cho em, nó nằm trên cổ em nhiều năm lắm rồi. Lần trước…..lần bị xe tưới cây tưới ướt đó đã định tặng nó cho anh, nhưng lại không tặng được.”
Yết hầu của Bắc Tư Ninh giật nhẹ, hắn như muốn nói gì đó nhưng lại nuốt ngược vào bụng.
Hắn mở hộp ra nhìn thử, sau đó dúi lại vào tay Văn Tranh, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em đeo cho ta đi.”
Mặt dây chuyền đã ở bên anh khi anh cô đơn nhất, khi anh không biết nên làm gì nhất, khi anh đắm chìm trong đau khổ, dù cho thế nào vẫn chưa bao giờ rời khỏi anh. Đây là “bùa hộ mệnh” ba mẹ dành cho anh, cũng là lớp áo giáp cuối cùng của anh.
Bây giờ anh đeo sợi dây chuyền này lên cổ Bắc Tư Ninh.
Anh không suy nghĩ sau này sẽ thế nào, anh chỉ cần biết, đây là lựa chọn anh sẽ không bao giờ hối hận.
“….Ta cũng đeo cho em.” Bắc Tư Ninh căng thẳng mím môi, hắn không cười, mặt nghiêm túc lấy sợi dây chuyền mới nhận từ Rick ra khỏi hộp, đeo lên cho Văn Tranh.
Văn Tranh cảm nhận được sức nặng quen thuộc, lòng cũng bớt lo lắng hơn: “Cho nên này đâu ra đây? Anh cũng làm mật mã à? Muốn nói gì nói thẳng cho em chẳng phải nhanh hơn hay sao?”
“Không được.” Bắc Tư Ninh ngại ngùng xoay người: “Ta đói.”
Hắn chạy tới chạy lui cả ngày không hạt cơm bỏ bụng, bây giờ thật sự rất đói.
Trên bàn đồ ăn tự phục vụ có bánh ngọt, hắn vừa thấy thì chân đã quẹo sang đó.
Văn Tranh cũng đuổi theo, mới vừa đi được hai bước thì đèn lớn trong sảnh đã tắt ngúm, chỉ còn lại mấy chiếc đèn nhỏ trang trí xung quanh, khiến người trong sảnh phải cố gắng lắm mới có thể thấy được năm ngón tay của mình.
“!” Trước mặt Văn Tranh bỗng nhiên tối sầm, anh dừng lại chờ bản thân quen với độ sáng, bỗng tay anh được ai đó nắm lấy.
Khớp xương rất rõ, vừa lớn vừa khô, là tay của Bắc Tư Ninh.
“Chào mừng mọi người đến với căn cứ Bắc Hải.” Giọng của Trương Cẩm Trình vang lên, ông lịch sự mỉm cười: “Không nói nhiều lời thừa thãi nữa, bây giờ hãy quay sang người bên cạnh, mời người yêu, bạn đời, người thân khiêu vũ một điệu nào.”
Violin vang lên khúc nhạc dạo.
Tiếng đàn dần lớn lên thì đèn cũng sáng lên theo.
Bắc Tư Ninh đứng trước mặt Văn Tranh, học động tác không ra hồn gì của mấy người xung quanh, tay trái hắn để sau lưng, tay phải lại đặt trước ngực, khom người làm tư thế mời, sau đó chưa đợi Văn Tranh phản ứng đã kéo người vào trung tâm.
“….Còn phải chờ bạn nhảy đưa tay ra nữa.” Văn Tranh lảo đảo: “Chưa kịp giơ tay ra đã bị anh kéo ra nhảy, còn bày đặt mời với chả mọc.”
“Em hiểu gì chứ.” Bắc Tư Ninh không chịu thừa nhận mình không hiểu, hắn mạnh miệng nói: “Đây là nghi thức ở chỗ của ta, em không thích hả?”
Hôm nay Bắc Tư Ninh mặc một bộ vest trắng hắn hô biến ra, lộng lẫy như vest cưới. Ruy băng trắng dài thật dài buộc mái tóc của hắn lại, chất liệu phi khoa học đôi khi lại có vài tia sáng xẹt qua, cứ như hắn đang mặc bộ quần áo siêu thực chỉ xuất hiện trong các thiết bị thực tế ảo.
Vest trắng và quân phục đen đứng cạnh nhau, hài hòa một cách kỳ lạ.
Hai người bước vào đám người, xung quanh tự động lùi về sau ba bước, ai cũng thắc mắc rằng…người này là ai đây?
Đến khi mắt chạy đến gương mặt của Bắc Tư Ninh, đầu bọn họ trống rỗng, đù má, cao thủ kia thật sự có bạn gái này, đẹp gì đẹp quá đáng vậy!?
Trong sảnh cũng có người đang đực mặt ra, đó là Tôn Cao Đạt.
Bây giờ hắn cảm thấy mình nên đổi tên thành Tôn Dư Thừa.
Hắn đau đớn nhìn hai người kia: “Chị tiên nữ!”
Là chị ấy thật!
Bình thường chị tiên nữ đeo tạp đề, quần áo đơn giản. Đơn giản vậy thôi những vẫn khiến Tôn Cao Đạt phải bật thốt gọi là chị tiên nữ. Giờ phút này đổi phong cách ăn mặc, không còn chút đơn giản nào hết, cứ như từ dưới đất bay thẳng lên trời xanh.
Mà thứ làm hắn sợ hãi nhất là, bên cạnh chị tiên nữ là giáo quan Văn!
Đù má, giáo quan Văn lén lút theo đuổi chị tiên nữ hồi nào vậy!?
“Tôi khuyên anh nên im lặng.” Bỗng sau lưng hắn vang lên một giọng nói đầy ẩn ý, làm Tôn Cao Đạt giật nảy mình, quay đầu nhìn người bạn cùng phòng Từ Khiêm của mình.
“Anh làm tôi giật mình đấy!” Tôn Cao Đạt bất mãn, hắn chỉ về phía Văn Tranh, bảo: “Anh thấy không? Chị tiên nữ đang khiêu vũ với giáo quan Văn á! Quan hệ của họ là gì vậy?”
“Còn có thể là quan hệ gì….” Tâm trạng Từ Khiêm phức tạp, không hiểu sau hắn lại vui vui khi thấy Tôn Cao Đạt gục đầu xuống, Từ Khiêm nín cười nói: “Đương nhiên là người thân rồi. Bảo anh ngu quả thật không sai, người ta đẹp như vậy, vô giới giải trí một cái là có thể nắm được mạch kinh tế của cả cái hành tinh này chỉ với gương mặt đó, tại sao lại chạy đến căn cứ của chúng ta để hấp bánh bao? Chắc chắn là vì ruột rà máu mủ mà đến.”
Tôn Cao Đạt: “……………….”
Hai bóng dáng một đen một trắng ôm nhau dưới ánh đèn rực rỡ, vừa đẹp vừa huyền ảo.
Tôn Cao Đạt ngu người, nói chuyện đã bắt đầu không còn logic: “Tại sao giáo quan Văn trông có vẻ lùn hơn chị tiên nữ vậy?”
Từ Khiêm liếc: “Thì tại vì giáo quan quả thật lùn hơn một chút!”
“Vậy tôi phải làm sao bây giờ….. anh có cao kiến gì không….” Mới nói được một nửa, Tôn Dư Thừa phát hiện bên cạnh không có ai hết. Ủa? Đâu rồi?
Bên bàn ăn, Đặng Phác Ngọc và Bách Sương đang rúc trong góc vừa hóng hớt vừa ăn bánh ngọt.
“Coi kìa, anh đã bảo là có chuyện hay để coi mà, giờ thấy anh đúng khi không cho em chạy lại chưa?” Bách Sương lười biếng dựa tường, tay cầm một cái dĩa, trên dĩa toàn là bánh Đặng Phác Ngọc thấy lạ nên đặt lên, hắn cứ chờ cậu ăn xong một cái lại đút thêm một cái nữa.
Nãy giờ Đặng Phác Ngọc vẫn chưa nói chuyện được với Văn Tranh, số lượng thông tin hôm nay cậu nghe được quá nhiều, làm cậu bây giờ hơi choáng.
Nhưng choáng này là choáng do vui và hưng phấn, cậu cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể tham gia vào thế giới của Bách Sương, người cứ lâng lâng như đang trên mây, khóe mắt lẫn khóe miệng đều sung sướng khó tả. Nếu không phải bữa tiệc này toàn rượu hoa quả hoặc ít cồn, cậu sợ bây giờ cậu đã xếp hết mấy cái bàn xung quanh lại, phát huy truyền thống đặc sắc nhất của Trung Quốc, xúi mọi người “một hai ba dzô, không say không dìa”.
“Anh nói đúng.” Đặng Phác Ngọc hơi chu miệng ra: “Không ngờ hai người họ hẹn hò với nhau, hên mà mình không thành kỳ đà cản mũi.”
Đặng Phác Ngọc nghĩ một chút, bỗng nheo mắt nhìn Bách Sương: “Tại sao anh Tranh có thể ‘Ăn uống ngủ nghỉ chung với người mình thích trong nơi làm việc khiến tình cảm thăng tiến’? Còn anh lại để em chờ vì đủ mọi lý do, chờ mẹ anh á!” Đặng Phác Ngọc ném bánh vô mặt Bách Sương.
Bách Sương: “………….”
“Nào chúng ta đi làm kỳ đà cản mũi thôi!” Bách Sương vì mạng sống của bản thân mà kéo người vào sàn nhảy, Đặng Phác Ngọc nhất quyết không chịu, nhưng lại bị hắn kéo đi nên té ngã.
“Em không có mặc vest!” Đặng Phác Ngọc đỏ mặt, nghiến răng thì thầm bên tai Bách Sương: “Do anh hết đấy, không chịu nói với em là khiêu vũ thế này, anh nhìn người ta mặc đẹp quá trời kìa….. em thế này không làm anh mất mặt hả?”
“Ha ha ha!!!” Bách Sương cười lớn, hắn ghé sát vào tai Đặng Phác Ngọc trong ánh mắt giết người của cậu chàng, cũng thì thầm: “Không sao, mặt mũi của anh bị vứt đi từ sớm rồi.”
–—
Nếu bàn về độ rảnh chắc không ai rảnh bằng Trung Quốc, tổ chức một buổi tiệc khiêu vũ như phương Tây, làm mọi người khiêu vũ xong thấy mình thật tao nhã hệt như một quý tộc nổi tiếng, xong xuôi hết rồi thì lãnh đạo lên sân khấu phát biểu.
Nhắc lại những gì đã qua, hứa sẽ khắc phục những gì chưa hoàn thiện cũng như mong đợi vào tương lai, đến khi lãnh đạo nói xong mấy câu này thì người bên dưới vừa tức giận vừa buồn ngủ, mắt ai nấy cũng đong đầy tuyệt vọng.
Trương Cẩm Trình và phụ đạo Trương không thấy tội lỗi chút nào, cuối cùng tổng kết lại một câu: “Được rồi, cả nhà đói hết rồi đúng không, tranh thủ năm mới chưa đến, chúng ta lên bàn thôi!”
…lên bàn?
Mười phút sau, sảnh khiêu vũ buffet nhanh chóng biến thành tiệc giao thừa, mười mấy người một bàn, Đặng Phác Ngọc hào hứng đến mức muốn đứng dậy trình diễn một màn anh em ta không say không về.
Bàn của Văn Tranh còn có Bách Sương, vợ chồng Vương Duy Nạp, năm thành viên khác của tiểu đội và người nhà của họ.
Ai ngồi xuống cũng nhìn chằm chằm Bắc Tư Ninh, nhìn hắn xong chuyển sang nhìn Văn Tranh, ánh mắt lộ liễu đến mức mém cắt Văn Tranh và Bắc Tư Ninh ra làm đôi. Vương Duy Nạp là người đầu tiên không kiên nhẫn được: “Đội trưởng!” Hắn rống lên: “Tôi kính anh một ly!”
Văn Tranh còn chưa kịp uống thì Vương Duy Nạp đã cầm cái ly không của mình đứng dậy, gấp gáp hỏi: “Đội trưởng, anh cũng biết tính tôi tùy tiện, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, đây là… chị dâu hả? Sao trước giờ đội trưởng chưa bao giờ nhắc đến vậy!”
Bắc Tư Ninh chậm chạp ngẩng đầu: “…..gọi anh rể.”
Vợ của Vương Duy Nạp cũng nhiều chuyện y chang chồng mình, có vẻ Vương Duy Nạp đã nhắc đến người đội trưởng này với cô không biết bao nhiêu lần ở nhà, người đẹp cũng mặt mày đỏ bừng, đứng dậy nói: “Chị dâu, tính em cũng thành thật, em chỉ muốn hỏi một câu thôi, hai người bên nhau bao lâu rồi vậy? Chị dâu có người thân không? Anh chị em gì cũng được, nhưng nhất định phải độc thân!”
Mấy thành viên còn lại cũng ồn ào hẳn lên, mọi người thay phiên nhau giới thiệu người đến cùng mình hôm nay, ngoại trừ hai con cún độc thân đang nương tựa lẫn nhau ra thì ai cũng có nửa kia của đời mình.
Văn Tranh nhìn mọi người, cuối cùng cũng đến lượt mình, trước khi giới thiệu, Văn Tranh uống một ly rượu để lấy can đảm trước.
Sau đó anh và Bắc Tư Ninh đứng lên, khoác vai người bên cạnh mình, bình tĩnh nói: “Anh ấy là của tôi, nhìn nữa tôi thu tiền.”
Cả bàn vỗ tay rần rần, ngay cả Đặng Phác Ngọc cũng trợn mắt, cậu quay sang hỏi Bách Sương: “Đù mé, anh Tranh học cái kiểu khoe khoang này hồi nào vậy?”
Bắc Tư Ninh nhịn rồi lại nhịn, mặt mày nghiêm túc, vừa khó chịu lại vừa vui, tâm trạng cứ biến đổi thất thường giữa mừng phát điên với phải im lặng không được để người ta biết mình đang vui.
Em ấy thích ta như vậy đó!
Người khác nhìn ta cũng không được?
Dễ ghen quá, không muốn nhìn khó lắm, ta đẹp thế này chỉ cần vừa bước chân ra khỏi nhà là đã bị nhìn rồi!
Chẳng lẽ Văn Tranh muốn ta ở nhà sinh con với chăm sóc con cái?
Không được, ta còn phải đi làm nữa!
Nhưng em ấy thích ta đến vậy, không thỏa mãn được yêu cầu nhỏ này của em ấy thì hơi không được.
Văn Tranh không biết suy nghĩ của người bên cạnh mình bay đến đâu rồi, anh không dám nhìn sang, cả buổi tiệc cứ uống rượu liên tục. Cuối cùng lại hơi quá chén.
Lâu lắm rồi anh không uống rượu, mặc dù đô vẫn không đến nỗi, cũng không cản được bản thân uống liên tục vì hưng phấn, nhưng dạ dày không ổn lắm.
Lúc này, đội trưởng Lạc dẫn vợ con sang mời rượu.
Đội trưởng Lạc lúc nào cũng nghiêm túc, mặc cứ khó đăm đăm, hiếm khi thấy ông cười như bây giờ. Ông khen từng người một, sau đó lại chào hỏi người thân của mọi người, đến khi nhìn thấy Bắc Tư Ninh thì đơ ra một chút, nhưng cũng bật cười nói: “Lợi hại lắm.”
Văn Tranh lâng lâng, tay phải giơ ly, miệng bảo uống vì đội trưởng Lạc đã giúp đỡ suốt thời gian qua, tay trái lại che bụng.
Ngay cả bản thân anh cũng không chú ý đến động tác này của mình, nhưng Bắc Tư Ninh thấy, hắn cau mày giành ly rượu trong tay Văn Tranh.
Văn Tranh uống một mớ không khí, hoang mang nhìn bàn tay trống không của mình. Ly của anh đâu? Cái ly to như cái bánh xe bò đâu rồi?
“Em ấy say rồi.” Bắc Tư Ninh phóng khoáng đứng dậy, lạnh nhạt nhưng không bất lịch sự, cầm ly rượu của Văn Tranh, nói: “Cảm ơn ngươi đã giúp đỡ em ấy khoảng thời gian vừa qua, ly này để ta uống hộ em ấy.”
Hiển nhiên đội trưởng Lạc biết hắn. Một con yêu quái hàng thật giá thật.
Cấp trên của Trung Quốc đã cãi nhau không biết bao nhiêu trận vì sự tồn tại của hắn, cuối cùng vì sức mạnh to lớn kia, quyết định lấy lòng người này, hạ bản thân cũng khá thấp.
Nói chuyện hay bàn bạc gì với hắn đều do Trương Cẩm Trình làm, đội trưởng Lạc chỉ nghe danh Bắc Tư Ninh mà thôi.
Bây giờ ông chỉ có thể nói, nghe danh không bằng gặp mặt.
Dù sao Trương Cẩm Trình cũng ngồi bàn giấy, còn Lạc Vũ mới là người trực tiếp ra trận. Mặc dù ông không thể vào không gian con, nhưng cũng là người đối đầu với nguy hiểm, cũng biết có một thế lực không nằm trong dự liệu gia nhập có thể khiến tình thế thay đổi thế nào.
Lạc Vũ còn nhớ, lúc đi họp với cấp trên, một vị lãnh đạo già gần sáu mươi đã cười nói với ông: “Người ta thường nói, trời không tuyệt đường người. Chúng ta phải nắm chắc cơ hội này, tin tưởng người trẻ tuổi một chút, một khi đã cố gắng hết mình…thì kết quả sẽ không khiến ai phải thất vọng.”
Lạc Vũ không thể xem hắn như người nhà của chiến sĩ bình thường được, ông trịnh trọng nâng ly: “Cảm ơn ngài Bắc.”
Bắc Tư Ninh gật nhẹ đầu, uống ly rượu thay Văn Tranh.
Yết hầu lên rồi lại xuống, Văn Tranh nhìn không chớp mắt, đến khi Bắc Tư Ninh ngồi xuống rồi, anh mới đột nhiên nhích lại gần: “Em dựa vào người anh được không?”
Cơ thể Bắc Tư Ninh nóng lên, cứng ngắc nhìn anh, chậm chạp nói: “Được.”
Văn Tranh xỉn quắc cần câu, cứ thế dựa vào người Bắc Tư Ninh dưới ánh nhìn của tất cả mọi người.
Anh rất thích dựa vào người của Đại Vương mỗi khi mệt mỏi trong game, lúc nào tâm trạng tốt còn có thể ngủ một giấc. Tuy lúc nào Bắc Tư Ninh cũng xù hết lông mèo lên, tỏ vẻ không vui nhưng chưa bao giờ hất anh ra, xù lông xong cũng chỉ biết làm một chú mèo im lặng để anh thả lỏng.
Văn Tranh nhắm mắt.
Ấm áp trong đêm đông, bàn cơm nóng hôi hổi, uống rượu với bạn bè, uống mệt rồi thì ngủ. Ba mẹ anh là những người cho anh cảm giác an toàn này khi anh còn thuở bé, đến khi trưởng thành rồi cũng chỉ có bản thân.
Hai mắt Văn Tranh díp lại, anh mặc cho bản thân đắm chìm trong cảm giác yếu đuối này. Không biết được bao lâu, anh cũng không biết mình có ngủ hay chưa, bỗng anh nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Mấy đứa ăn uống thế nào rồi? Haizzz, để chú tự làm…Tiểu Tranh ngủ rồi hả?”
“!” Văn Tranh tỉnh lại ngay lập tức, tim anh đập loạn xạ trong lồng ngực, lúc ngồi thẳng dậy đã đụng trúng chén canh trước mặt làm nó đổ ra bàn.
Nước canh chảy xuống theo mặt bàn, làm Văn Tranh và người bên cạnh dính không ít, anh đứng dậy cầm khăn giấy Đặng Phác Ngọc đưa, vội vàng lau bàn với quần của mình.
“Sư phụ.” Văn Tranh nhỏ giọng gọi: “Sao người đến đây?”
Từ Kê cười tươi: “Ôi mọi người coi thằng bé nói gì này…con không vui khi ta đến hả?”
Mọi người trên bàn vội đỡ lời giúp đội trưởng: “Sao vậy được! Đội trưởng chắc sợ ngài mắng ảnh do quá chén đấy ạ, ha ha ha.”
“Sao có chuyện đó chứ.” Từ Kê dở khóc dở cười: “Lớn tồng ngồng thế này rồi, sao ta còn quản mấy chuyện này được nữa? Ta không quản được nó từ lâu rồi, ta đến xem…mấy đứa này, để chú tự rót.”
Từ Kê uống hết một ly rượu, Trần Tiểu Thần vọt lại rất nhanh, ba mẹ nuôi của nó cũng quen Từ Kê, hai bên cũng chào hỏi vài câu.
Bàn này của Văn Tranh vốn không có người lớn, nhưng những bàn khác, đặc biệt là bàn của thành viên đội đặc huấn lại rất nhiều người lớn.
Dù sao truyền thống của Trung Quốc cũng là đoàn tụ mỗi dịp tết đến xuân về.
Nhưng công việc nghiên cứu của Từ Kê rất bận, mấy năm Văn Tranh không ở căn cứ cũng đón giao thừa một mình, lần này anh cũng có báo thời gian cho sư phụ nhưng ông mãi không hồi âm, nên anh nghĩ người bận không đến được.
Không ngờ, cho dù đã đến trễ trong bữa tiệc giao thừa này, nhưng ông vẫn đến.
Văn Tranh cũng không biết cảm xúc của mình bây giờ là gì.
Trước kia anh rất phụ thuộc vào sư phụ, dù sao đây cũng là người nuôi dạy anh nên người, nhưng kể từ hai năm trước do bị giục cưới liên tục nên anh không còn liên lạc với ông nhiều nữa, ngày lễ tết gì đó cũng chỉ nhắn tin chứ không gặp mặt.
Nhưng nếu không nhắc đến mấy chuyện không vui này, người lớn trong nhà đến, Văn Tranh thật sự rất vui.
“Chúc sư phụ năm mới vui vẻ.” Anh nhận ly Bắc Tư Ninh chuyền sang, cụng ly với sư phụ một cái, đến khi anh nhấp được một ngụm đã xém phun hết ra ngoài, anh cúi đầu nhìn, cái gì đây? Bánh trôi nhân rượu ngọt thêm quất vàng?
“Con cũng vậy.” Từ Kê nhìn Bắc Tư Ninh, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Không giới thiệu người bạn này với ta à?”
Văn Tranh bỗng lo lắng. Theo lý mà nói, chuyện bạn trai này phải thông báo với người nhà trước, nhưng bọn họ chỉ mới xác nhận quan hệ đây, trước đó thì cãi nhau, lúc hòa thuận thì đã vào căn cứ không dùng điện thoại được nên Văn Tranh đã quên phải nói cho sư phụ mình biết.
“Anh ấy là bạn trai của con, tên Bắc Tư Ninh.”
“Bạn trai?” Động tác của Từ Khiêm khựng lại một chốc, nụ cười trên mặt đã biến mất: “Tiểu Tranh, sao hư thế? Sao không nói trước với ta?” Ông vừa nói vừa liếc Bắc Tư Ninh: “Cậu ta thật sự là đàn ông hả?”
Bàn ăn dần yên tĩnh lại, mọi người im thin thít, ai cũng tỏ vẻ mình không nghe gì hết.
Đặng Phác Ngọc vừa định giảng hòa đã bị Bách Sương kéo lại nên đành im miệng.
Mặc dù Bắc Tư Ninh đẹp, nhưng hắn không hề nữ tính, từng đường nét trên khuôn mặt lẫn cơ thể đều rất nam tính. Ánh nhìn đầu tiên có thể khiến người khác hết hồn đấy, nhưng người bình thường chắc chắn sẽ không có ai nhận nhầm giới tính của hắn, ngoại trừ thằng ngáo ngơ Tôn Dư Thừa.
Từ Kê là Tôn Dư Thừa ư? Chắc chắn là không. Cho nên ông ta cố tình hỏi câu này.
Thậm chí ông còn ngồi xuống nói chuyện, câu nào cũng vô cùng sắc bén.
Bầu không khí chùng đi, Văn Tranh bỗng đẩy chén vào trong, đụng vào dĩa cái keng.
“Anh ấy là nam.” Văn Tranh nhắm mắt, lạnh lùng nhìn người thân năm mươi phần trăm của mình, trong mắt không chút vui vẻ hay khinh bỉ nào: “Người có thể không đồng ý, nhưng xin hãy tôn trọng anh ấy.”
Biểu cảm của Từ Kê thay đổi.
“Tiểu Tranh, con gái không tốt chỗ nào? Ta giới thiệu cho con nhiều người như vậy, không lẽ con không có hứng thú với một người nào ư?”
“Cái này không liên quan đến tốt hay không tốt, con yêu anh ấy, những người khác dù cho có tốt hơn cũng không phải anh ấy.” Văn Tranh không muốn tranh cãi nữa: “Sư phụ, đông người thế này, có gì con với người nói chuyện riêng.”
Thời điểm này quả thật không hợp để thảo luận chuyện nhà, mặt ai cũng ngại ngùng với lo lắng. Từ Kê cũng biết, nhưng ông không nhịn được. Câu nói của Văn Tranh làm ông tỉnh lại đôi chút, lại mỉm cười nói: “Xin lỗi, mấy đứa ăn thêm đi.”
Đặng Phác Ngọc đứng dậy: “Con chào chú, con là bạn thân nhất của Văn Tranh! Ừm thì, con chúc chú năm mới vui vẻ ạ?”
Từ Kê cũng đứng dậy dịu dàng cụng ly với cậu, sau khi ngồi xuống lại thở dài, nhìn Văn Tranh nói: “Tại sao lại muốn yêu người đồng giới chứ? Không bình thường chút nào hết, ta nhớ mình đâu có dạy con…”
Áp lực bị rót vào cơ thể như nước lũ, rót đến mức cả cơ thể như chìm vào hầm băng.
Rõ ràng là một buổi tối vô cùng vui vẻ, nhưng vì vài ba câu, khiến toàn bộ vui vẻ mất hết.
Thấy Văn Tranh không nói gì, Từ Kê cũng không nói gì, ông gắp thức ăn cho Văn Tranh. Gắp xong thì đứng dậy dạo hai vòng xung quanh, sau khi quay lại rồi thì dịu dàng hỏi anh: “Tiểu Tranh, cơ thể dạo này thế nào?”
“Rất tốt.”
“Vậy mai con rảnh không? Nghiên cứu của bọn ta có phát triển, nhưng không đủ hàng mẫu, cần chút máu của con, mai con có thể đến giúp…”
Bắc Tư Ninh bật dậy, ghế ngã thẳng xuống đất một cái rầm khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía này.
“Ngươi là ba nuôi của Bắc Tư Ninh?” Chưa để ông trả lời, Bắc Tư Ninh đã nói tiếp: “Nghiên cứu viên cao cấp, nhân tài của Trung Quốc, Từ Kê?”
Từ Kê không vui nhíu mày: “Ừ?”
“Không thích ta chứ gì? Muốn con nuôi của ngươi tìm một người phụ nữ kết hôn sinh con nối dõi tông đường đúng không? Tết đến nơi mà còn bắt nó chạy đến sở nghiên cứu hiến máu cho mấy người nghiên cứu?”
Mày Từ Kê nhíu càng chặt hơn, ông chất vấn: “Cậu nghe ở đâu? Đây là vấn đề bảo mật không được phép tiết lộ với người khác ngoại trừ người nhà mà? Tình huống bây giờ rất khẩn cấp, nghiên cứu viên của tôi còn phải tăng ca đến tận chiều nay. Đây là chuyện lớn, có lẽ cậu không biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng tất cả các ban ngành đoàn thể cũng đang phối hợp với bọn tôi…”
“Ha.” Bắc Tư Ninh không đáp, chỉ nhấc điện thoại gọi ai đó, vài giây sau, đầu dây bên kia nhấc máy.
“Trương Cẩm Trình? Chuyển máy cho người cầm quyền hộ ta, cái người chức cao nhất đấy, cứ bảo ta có việc gấp cần tìm, không nghe thì dẹp chuyện hợp tác đi.” Hắn nổi cơn tam bành, một câu nói ra làm tất cả mọi người phải rùng mình, Trương Cẩm Trình lập tức cầm điện thoại ra ngoài, dùng đường dây chuyên biệt liên lạc gấp.
Mười giây sau, điện thoại Bắc Tư Ninh reo lên.
Hắn để Văn Tranh mở chế độ “ai cũng nghe được” lên, một giọng nói của người lớn tuổi vang lên.
“Ngài Bắc, năm mới vui vẻ, ngài tìm ông già này làm gì thế?”
Bắc Tư Ninh nói: “Lưu An Thạch?”
Lời vừa nói ra mọi người ngồi đây đã sợ hãi!
Chuyện gì đây? Ông Lưu là cấp trên của cấp trên của cấp trên của bọn họ, tất cả mọi người ở đây đều có vai có vế, nhưng chưa ai thấy mặt ông chứ đừng nói đến chuyện nói chuyện với sếp lớn thế này.
Người thân của Văn Tranh rốt cuộc là ai, tại sao có thể bắt người ta gọi lại cho mình chỉ trong một cuộc điện thoại, thậm chí là trong khoảng thời gian chuyển năm này nữa!
Mặt Từ Kê đổi sắc, ông không tin được, mắt cứ chuyển từ Bắc Tư Ninh sang điện thoại di động.
“Quả thật có chuyện muốn nhờ ngươi giúp. Bạn lữ của ta, Văn Tranh, em ấy có một người ba nuôi, là nghiên cứu viên gì gì đấy của mấy người đấy. Ông ta không đồng ý hôn sự của ta với Văn Tranh, còn bảo Văn Tranh phải đến sở nghiên cứu của ông ta rút máu phối hợp nghiên cứu, mấy người ngược đãi em ấy à? Còn có hôn sự của ta với Văn Tranh là chuyện cần người khác đồng ý hả?”
Vương Duy Nạp có năng lực tiếp nhận cao nhất mém nữa ngất xỉu, mấy người khác trưng đủ loại biểu cảm, người hưng phấn nhất đã đến mức muốn lôi ngay điện thoại ra để quay phim.
Từ Kê nhìn chằm chằm cái điện thoại trên tay Bắc Tư Ninh, ông Lưu đầu dây bên kia vừa nghe Bắc Tư Ninh nói xong đã cười ha hả.
“Sao lại không đồng ý chứ? Tổ chức đã nói rất rõ rồi, ai cũng rất tán thành việc hai người ở bên nhau. Ôi tình yêu của thiếu niên, đẹp như vậy, xứng đáng được tất cả mọi người chúc phúc…còn chuyện của sở nghiên cứu, tôi không quản lý hạng mục này nên không rõ, đây là sơ xuất của tôi khi để chuyện này xảy ra…ngài nói đi, muốn làm thế nào, tổ chức sẽ cố gắng thỏa mãn ngài.”
Ông ta nói chuyện rất thong thả, nhưng từ đầu chí cuối không hề hỏi lý do tại sao Bắc Tư Ninh lại gọi cho mình, ngay từ đầu đã quả quyết đứng về phía Bắc Tư Ninh.
Mặc Từ Kê trắng bệch, nghe Bắc Tư Ninh nói: “Ta muốn ông ta ngừng dự án này ngay lập tức và không được quyền liên lạc với Văn Tranh trong tương lai.”
Từ Kê đứng phắc dậy: “Không được!”
Bắc Tư Ninh không quan tâm ông ta, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm điện thoại trên tay hắn, ai cũng muốn nghe ông Lưu trả lời thế nào.
Chúc phúc một cái đám cưới chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ông thật sự sẽ dừng cả một dự án lớn đến vậy chỉ vì Bắc Tư Ninh thuận miệng yêu cầu thôi à? Kết quả sẽ thế nào?
“Được.”
Ông từ từ nói: “Không nên tức giận, tức giận hại thân, muốn gì thì tìm tổ chức, năm mới vui vẻ, ha ha ha.”
Bắc Tư Ninh cúp máy, đắc ý lắc lắc điện thoại.
Cả bàn như tỉnh mộng, vội vàng đứng dậy, hét lớn: “Năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ! Ngài Bắc năm mới vui vẻ! Chúc ngài với đội trưởng trăm năm hạnh phúc!”
“Đúng đúng đúng, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử! Ha ha ha!”
“Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, còn phải là long phượng thai nhé!”
“Đúng vậy, ổn định rồi thì sớm sinh quý tử nha!”
Văn Tranh không biết bị ai nhét một ly bánh trôi rượu nếp ngọt vào tay, đỏ mặt buồn bực nhấp một miếng trong cơn hỗn loạn.
–—-
Hậu trường nhỏ:
Ninh Ninh: Ai dám không đồng ý, ra đây nói chuyện.
Tranh Tranh: Truyện không có hashtag sinh tử, xin cảm ơn.
Danh sách chương