Không biết có phải cảm giác sai hay không, trợ lý Mạnh cảm thấy Boss vài ngày gần đây đặc biệt hăng hái, không chỉ họp với quản lý cấp cao của các chi nhánh, lại còn tự mình đi thị sát công ty con, còn bắt tay vào mảng trò chơi di động nữa, không biết Boss phải chi bao nhiêu để thu về nhiều nhân tài như vậy, bầu không khí của đội nghiên cứu phát triển thay đổi hẳng, chỉ kém không treo biểu ngữ cổ động thôi.

Boss rất có ánh mắt kinh doanh, ở thương giới cũng rất phát triển, nhưng tuyệt đối không phải người cuồng công việc, bây giờ đột nhiên trở nên chăm chỉ, anh có phần không thích ứng được.

"Boss, công ty này rất có tiềm năng, nhưng trước kia bọn họ chưa làm kiểu hạng mục này, tôi lo bọn họ làm không tốt." Trợ lý Mạnh đặt bản kế hoạch hợp tác lên bàn, nhìn tên công ty rất lạ."Nếu không hay là chúng ta thay qua đơn vị hợp tác cũ?"

"Công ty kia nhiều lần bí mật qua lại với Tống Triều, tôi không tin bọn họ, công ty này..." Nguyên Dịch chỉ vào công ty tên Nhan Hải, "Tuy trước kia bọn họ chưa từng làm loại hạng mục này, nhưng tôi đã cho người tìm hiểu công ty này, bọn họ làm việc rất xem trọng chữ tín, công ty hợp tác với bọn họ, phần lớn đều thành bạn bè của sếp tổng công ty này, có thể thấy được ông chủ công ty Nhan Hải là người tốt đáng tin."

Quan trọng hơn là, Tống Triều có thể lấy ra lợi ích gì, anh cũng có thể cho được. Nhan Khê vì bảo vệ anh, đều có thể cự tuyệt lợi ích trước mắt, anh làm sao có thể để Nhan Khê chịu thiệt. Huống chi anh quả thật có tìm hiểu qua, chắc chắn công ty của Tống Hải có thể hoàn thành hạng mục này, mới chọn bọn họ.

"Tôi sẽ gọi luật sư chuẩn bị hợp đồng." Trợ lý Mạnh khoanh tròn tên công ty Nhan Hải, tên công ty này đặt cũng thật thú vị, gọi là gì Nhan Hải, còn không bằng gọi là vùng duyên hải càng thêm hấp dẫn.

"Ừm." Nguyên Dịch gật đầu đồng ý, "Để bộ phận tuyên truyền bắt tay vào làm nội dung tuyên truyền, tôi hi vọng sẽ thấy được ý tưởng mới."

Trợ lý Mạnh nghĩ thầm, nhìn thái độ này của Boss, là hạ quyết tâm muốn đánh vào thị trường trò chơi di động rồi.

Trợ lý công ty Nhan Hải nhận được điện thoại đề nghị hợp tác của công ty Hằng Thái, phản ứng đầu tiên của anh là anh nhận được điện thoại lừa đảo, nhưng mãi đến khi kết thúc cuộc gọi, đối phương cũng không bắt anh đóng chi phí gì, ngược lại chỉ nói thời gian và địa điểm ký hợp đồng, điều này làm cho anh không thể không tin, lúc trước ông chủ đi mời hợp tác, được công ty này chọn rồi.

Công ty Hằng Thái này có uy tín của công ty lớn, nghe nói Boss lớn có quan hệ với Nguyên đại thiếu, tốc độ phát triển cũng rất nhanh, cho nên có rất nhiều công ty hâm mộ, nên muốn bước chung lên con thuyền này để hưởng sái lợi ích cùng.

"Gì?" Tống Hải nghe xong báo cáo của trợ lý, hoài nghi nhìn anh, "Là ai đang đùa giỡn với chúng ta hả?"

"Đây là hợp đồng Hằng Thái gửi đến, ngài xem xem." Trợ lý đặt hợp đồng đã đóng dấu lên bàn của Tống Hải, cái bánh thịt này cũng quá lớn rồi, ông cũng không thể tin được cái bánh bột ngô này sẽ nện trúng trên đầu bọn họ.

Tống Hải nhìn thoáng qua hợp đồng, công ty Hằng Thái lớn như vậy, kiểu hợp tác vội vàng bất ngờ như vậy đối với công ty ông, có thể sẽ bị chèn ép nhiều, không ngờ điều khoản hợp đồng lại tốt như vậy, ông rất nghi ngờ, công ty Hằng Thái mà lại tốt bụng như vậy sao? Cái quy luật không kinh doanh thì không gian trá, cũng bị bọn họ phá rồi.

"Ông chủ, chúng ta trả lời bên kia thế nào?"

"Còn nghĩ gì nữa, đương nhiên là đồng ý với họ rồi." Tống Hải đặt hợp đồng lên bàn, "Thôi, tự tôi gọi điện thoại qua."

Như vậy có lẽ sẽ có thành ý một chút?

Nhan Khê cảm thấy, dẫn một mình, so với dẫn cùng Trương Hạo càng phải chú ý nhiều hơn, cũng càng mệt hơn. Một bản tin đưa ra, cô cảm giác như mình đang tham gia chạy 1200m.

Trợ lý chương trình đưa cho cô một ly trà sữa: "Cô Nhan vất vả rồi."

"Tất cả mọi người đều vất vả mà." Nhan Khê bưng trà sữa uống một ngụm, sau khi nói cảm ơn với trợ lý, mới về phòng làm việc của mình. Mấy ngày nay một bên làm chương trình, một bên ra ngoài quay ngoại cảnh, cô cảm thấy thể lực của mình, sắp hết chịu nổi rồi.

Tựa vào ghế da làm việc nghỉ chốc lát, Nhan Khê lấy điện thoại lướt weibo, Từ Kiều Sinh lại đăng ảnh tự sướng, đăng nửa tiếng trước, bình luận cũng đã có bảy tám ngàn, thật không hổ là diễn viên mới đang nổi.

Cũng may đứa nhỏ này được cha mẹ cho một gương mặt sáng và bối cảnh tốt, nếu không thì với kiểu tính cách tự kỷ lại đơn thuần này, khẳng định không thể tồn tại ở làng giải trí được.

Trên weibo của cô lại có người hỏi quan hệ của cô và Từ Kiều Sinh, hỏi rất cẩn thận, thái độ nhẹ nhàng, tựa hồ như cực kỳ lo lắng lời nói và việc làm của mình sẽ gây ảnh hưởng xấu đến thần tượng.

Thần tượng mặc dù có chút ngu ngốc, nhưng fan lại rất đáng yêu.

Cô không trả vấn đề của nhóm fan này, Từ Kiều Sinh đang là diễn viên mới, cô tùy tiện nói có quan hệ với cậu ta, cũng có thể bị truyền thông xuyên tạc ra vô số ý, đến lúc đó ngược lại gây phiền phức cho Từ Kiều Sinh.

Di động vang lên, ba gọi điện thoại cho cô, nói hôm nay sẽ ký một hợp đồng quan trọng, buổi tối sẽ cùng người phụ trách công ty đối tác ra ngoài ăn cơm, nói cô không cần chờ ông.

"Ba nhớ đừng uống nhiều rượu." Nhan Khê dặn dò qua điện thoại, "Ba nhớ chưa?"

Tống Hải vội vàng đồng ý, cúp điện thoại cười nói với người phụ trách: "Có con gái trong nhà cũng có điểm không tốt, hay nói và hay quản nhiều việc, tôi là ba mà, trước mặt con bé cũng không nói được gì."

"Lệnh kim là lo lắng thân thể của ngài đó là hiếu thuận, Tống tổng cũng không nên ghét bỏ cô ấy quản nhiều việc, không giống như thằng nhóc nhà tôi, ở nước ngoài quanh năm suốt tháng cũng không điện thoại về được mấy lần."

"Người trẻ tuổi ở bên ngoài làm việc cũng không dễ dàng gì, ngay cả ngủ cũng không có thời gian, mà vẫn có thời gian gọi điện thoại, những người làm cha mẹ như chúng ta cũng cần phải thông cảm cho chúng nhiều." Tống Hải quay đầu khuyên người phụ trách yên tâm bớt buồn, những người đi theo phía sau, lại vui vẻ nói chuyện về con mình.

Hàn huyên một đường, hai người bỗng nhiên cảm giác chỉ hận không gặp sớm, còn chưa tới trước bàn cơm, đã xưng anh gọi em rồi.

Sự thực chứng minh, có đôi khi khoe con gái cũng có thể tạo được một hiệu quả thần kỳ.

Đồ ăn còn chưa đưa lên, người phụ trách bỗng nhiên nhận được điện thoại của trợ lý Mạnh, nội dung trong đó là, nói bọn họ khi ăn cơm đừng uống quá nhiều, để tránh ảnh hưởng sức khỏe bản thân, hơn nữa lại còn cố ý nói, cú điện thoại này là Boss dặn dò.

Cúp điện thoại, người phụ trách cười nói với Tống Hải: "Tuy Boss chúng tôi là người trẻ tuổi, nhưng rất quan tâm đến nhân viên chúng tôi, lại vẫn cố ý gọi điện thoại đến, nói chúng tôi không cần uống quá nhiều rượu ảnh hưởng sức khỏe bản thân."

Tống Hải cũng chưa gặp ông chủ công ty Hằng Thái này, nghe người phụ trách nói như vậy, có lẽ chỉ thổi phồng ông chủ này mà thôi, nhưng cũng rất thức thời không thăm dò việc tư của vị Boss này.

Sếp mà có thể quan tâm sức khỏe nhân viên, quả thật là người không tồi.

"Boss, tôi đã nói cho quản lí Hình rồi." Trợ lý Mạnh nhìn đồng hồ, "Đã hơn tám giờ, anh nên trở về nghỉ ngơi thôi."

"Tôi biết rồi." Nguyên Dịch dừng bút lại, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, "Vất vả cho cậu rồi, cậu cũng trở về sớm đi."

"Không vất vả, không vất vả." trợ lý Mạnh cười đưa áo khoác cho Nguyên Dịch, "Chỉ cần Boss tính lương tăng ca cho tôi là được." Dù sao hiện tại anh là cẩu độc thân, tăng ca hay không cũng như nhau.

Nguyên Dịch xuống lầu ngồi vào trong xe, tài xế biết nếu anh không nói gì, sẽ về nhà nghỉ ngơi, cho nên hỏi cũng không hỏi, khởi động xe, chạy về hướng biệt thự mới của Nguyên Dịch.

Tuy thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng xe trên đường cũng không ít, ngoài dòng xe cộ trên đường, còn có nhiều người đi đường, đều là những người bận rộn trong thành thị.

Kẹt xe như là một nét đặc sắc ở thủ đô, xe ngừng lại, Nguyên Dịch mở cửa kính xe, nhìn đèn đường ngoài cửa sổ, có suy nghĩ muốn gọi điện thoại cho Nhan Khê. Nhưng nghĩ đến anh không có việc gì để nói với cô, càng làm loại kích thích này lắng xuống.

Xe lái vào một con đường cũ, hai bên đường có rất nhiều con hẻm nhỏ, phảng phất như còn giữ lại nét cổ xưa của thế kỷ trước.

Phía cuối con đường, một nam một nữ tựa vào dưới tàng cây ăn cái gì đó, người nam còn khiêng một máy quay trên tay vừa ăn, nói chuyện với người nữ trẻ tuổi bên cạnh.

Vừa liếc mắt một cái đã nhận ra cô gái này là Nhan Khê.

"Dừng xe."

Xe vừa mới dừng hẳn, Nguyên Dịch mở cửa xe đi xuống. Khoảng cách hai người càng gần, anh nghe Nhan Khê và người quay phim nói bánh nướng ăn ngon, tay nghề của bà lão thật tốt, vân vân.

"Cho dù ăn ngon, hai người cũng không nên đứng ở gần đường để ăn, không sợ dính bụi sao?" Nguyên Dịch thấy Nhan Khê bó tóc trên đầu, dáng vẻ có chút mệt mỏi, nhíu mày, "Sao cô ở chỗ này?"

"Hôm nay quay một bác lớn tuổi, vì không muốn ảnh hưởng hiệu quả quay chụp, chúng tôi không ăn chung với bà ấy, bây giờ đói đến nỗi ngực dán vào lưng." Nhan Khê nhìn thấy Nguyên Dịch mắt sáng lên, "Có thể gặp được anh thật tốt quá, tôi đều đã mệt mỏi cả buổi trưa, anh cho chúng tôi lên xe ngồi một chút nha."

"Hừ, cũng không biết là gặp được tôi tốt, hay là gặp được xe của tôi tốt." Nguyên Dịch khẽ nói thầm một câu, thấy trên chân Nhan Khê vẫn đi giày cao gót, nghĩ muốn ôm lấy đôi chân ấy, nhưng sau khi hơi do dự, anh xoay người ngoắc tay gọi tài xế chạy xe đến, mở cửa xe sau nói, "Đi lên."

Triệu Bằng muốn đi theo vào, Nguyên Dịch mở cửa ghế phụ lái, nói với anh: "Mời."

May mà Triệu Bằng cũng không kén chọn, chỉ cần không cho anh ngồi nóc xe, anh ngồi chỗ nào đều được.

Đóng cửa xe lại, Nguyên Dịch lấy ba lô trên lưng Nhan Khê xuống, "Thật không biết con gái các cô nghĩ như thế nào, biết rõ làm việc bên ngoài, lại cứ vẫn còn mang giày cao gót, chân không đau sao?"

"Vì tạo hiệu quả cảnh quay cho tốt, mang giày cao gót có tính là gì." Nhan Khê đấm đấm bắp chân đau nhức, "Cái này tôi gọi là chuyên nghiệp, có trách nhiệm với người xem."

Nguyên Dịch mở tủ lạnh nhỏ lấy ra hai chai nước, đưa cho Triệu Bằng một chai, vặn mở nắp một chai đưa cho Nhan Khê, "Uống nước, đỡ khô họng."

"Cảm ơn." Nhan Khê lấy chai nước uống một hớp lớn, vừa rồi ăn bánh nướng vừa lúc miệng đang khát.

Nguyên Dịch thấy dáng vẻ uống ngụm nước lớn của cô, không thấy động tác của cô có gì thô lỗ, ngược lại có chút đau lòng: "Tư liệu quay ngoại cảnh còn chưa xong sao?"

"Kỳ tiết mục này có chút phức tạp, quay ngoại cảnh sẽ mất mấy ngày, sẽ phân ra ba kỳ." Nhan Khê một hơi uống non nửa chai nước, "Ngày mai vẫn còn quay một ngày."

"Ngày mai không phải thứ bảy sao? đã đổi giờ rồi, không trực tiếp vào trưa thứ bảy nữa, thế nào mà cô lại vẫn phải đi làm?" Nguyên Dịch nhíu mày chặt hơn, "Cô đường đường là một phú nhị đại, làm cái gì không được, lại cứ làm cái này, vì cái gì?"

"Vì yêu thích." Nhan Khê cầm chai nước, dựa vào sau lưng ghế dáng vẻ có chút lười nhác, "Mẹ tôi là hoạ sĩ có tiếng, khi đó rất nhiều người đều cảm thấy tôi sẽ kế thừa tài hoa của bà, nên đi theo con đường của bà, đúng là tôi không có thiên phú hội họa, trong mắt những nhà nghệ thuật đó mấy bức tranh của tôi, không có linh khí, sự nghiệp vẽ vời cũng không tốt. Khi đó mẹ tôi nói với tôi, mỗi người đều khác nhau, làm con không cần phải vì ba mẹ mà hy sinh lý tưởng và sở thích của mình, nói tôi không cần quan tâm những lời nói linh tinh của người ngoài. Bà nói lý tưởng cái gì mà nghệ thuật, cũng không bằng niềm yêu thích của chính mình, là phụ nữ nên theo đuổi sở thích đam mê của mình, mới không uổng công sống một đời."

Ban đầu cô vẽ truyện ngắn đăng lên weibo, kỳ thật là vì muốn mẹ mình khi đang bệnh mà vui vẻ một chút, bà là fan đầu tiên trên weibo của cô, là người kết bạn đầu tiên, là người nhắn tin nhắn đầu tiên, là người khen ngợi cô đầu tiên.

"Tuy cô vẽ không được tốt lắm, nhưng người thích tác phẩm của cô cũng không ít." Nguyên Dịch không muốn thấy dáng vẻ này của Nhan Khê, anh thà rằng cô nói anh xấu miệng, "Miễn cưỡng còn có thể vừa mắt, cô cũng không cần quá tự ti."

"Cảm ơn...." Nhan Khê trợn trắng mắt, này mà xem là an ủi hả, "Đúng rồi, thay đổi mới thông báo hôm qua thôi, sao anh biết?"

"Trong nhà có dì Lý là fan trung thành của cô, tôi còn có thể có cái gì không biết." Nguyên Dịch phụng phịu, trong giọng nói mang theo chút ghét bỏ, "Cũng không biết tiết mục của cô có cái gì hay, làm những ông bà lão này xem mỗi ngày."

"Bởi vì tôi đáng yêu." Nhan Khê nâng mặt cho Nguyên Dịch một cái mặt quỷ.

"Nhan Tiểu Khê, cô không nhìn lại mặt mình chút sao." Nguyên Dịch dời tầm mắt vội ho một tiếng, "Bạn cô ở đâu, tôi cho tài xế đưa anh ta về trước."

Triệu Bằng ngồi ở ghế phụ nhanh chóng báo địa chỉ, chỉ có lúc này, anh mới có cảm giác mình có tồn tại trong chiếc xe này.

Đưa Triệu Bằng về xong, Nguyên Dịch quay đầu nói với Nhan Khê: "Bình thường chỉ có cô và anh ta đi quay ngoại cảnh?"

"Ừm, phần lớn thời gian là vậy, trong đài nhiều người, gọi nhiều người tham gia cũng không có việc gì cho họ làm." nhan suối ngáp một cái, "Đài truyền hình nhỏ đều đã như vậy."

"Cô lại không thiếu tiền, không biết tuyển trợ lý cho mình sao?" Nguyên Dịch nhíu mày, "Cô có ngốc không?"

"Anh thì biết gì chứ." Nhan Khê buồn ngủ nghiêng đầu tựa vào ở ghế, "Ở đâu cũng có quy tắc của nó, tôi chỉ là phóng viên của một đài truyền hình nhỏ nếu mang trợ lý riêng theo bên người, trong mắt của những đồng nghiệp khác, đã khác người quá rồi." Bởi vì biết cô có bối cảnh nên người trong đài rất khách sáo với cô, nếu vì thế mà làm ra việc gì khác biệt, thì phần khách sao này sẽ biến thành xa cách và lạnh nhạt.

Trước kia ngay cả Trương Hạo là người dẫn chương trình lâu năm cũng chưa có trợ lý riêng, cô chỉ là một dẫn chương trình mới vào đài không lâu, nếu lúc nào cũng mang trợ lý theo, dù cô có năng lực làm việc, cũng sẽ không được người trong đài thích.

"Tôi cảm thấy mình dẫn chương trình, có thể để cho ông bà lão yêu thích, rất có cảm giác thành tựu." Nhan Khê cười cười, "Cũng không phải lượng công việc mỗi ngày của tôi đều nhiều như vậy, ngẫu nhiên một hai lần cũng thôi không sao."

"Tống tổng, hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ." Quản lí Hình đưa Tống Hải xuống xe, "Lần sau có cơ hội lại gặp."

"Cảm ơn quản lí Hình đã đưa tôi về." Tống hải cười tít mắt nói, "Chuyện công việc sau này, vẫn nhờ quản lí Hình giúp đỡ nhiều."

"Đâu có đâu có." Quản lí Hình tươi cười càng thêm ôn hòa, vờ không nhắc đến chuyện Tống Hải nói, loại chuyện này nói ra có phần khó nói, không đề cập tới sẽ tốt hơn.

Tiễn Tống Hải xong, quản lí Hình chuẩn bị xoay người rời đi, thấy một chiếc xe chậm rãi chạy về bên này, đêm tối nên không nhìn rõ hinhd dáng chiếc xe này lắm, nhưng bảng số xe có chút quen mắt, giống như đã thấy ở đâu rồi.

Đứng lại nhìn chiếc xe càng đến gần, quản lí Hình càng nhìn càng cảm thấy quen, này hình như là... Xe của Boss?

Chẳng lẽ Boss cũng ở khu này?

Trong lòng ông mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng phản ứng cũng rất nhanh, cúi đầu lui qua một bên, miễn cho ngăn cản đường đi của Boss. Ai ngờ Bentley của Boss chạy đến cửa lớn nhà họ Tống thì ngừng lại.

Cửa xe mở ra, Boss từ trên xe bước xuống, sau đó xoay người nói gì đó với người ngồi bên trong.

Qua một hồi lâu, trong xe mới đi ra một cô gái trẻ dáng vẻ có chút buồn ngủ uể oải, tóc cô gái tán loạn, miệng như còn đang oán giận gì đó, hiển nhiên có chút bất mãn về việc Boss đánh thức cô.

Rồi đột nhiên mắt quản lí Hình sáng lên.

Bát quái, tin đồn của Boss!

Chẳng lẽ vị này là "Bạn gái thần bí" trong truyền thuyết?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện