Có lẽ thực khách bàn kế bên không quen dùng dao ăn, dao nĩa va vào chén đĩa, phát ra tiếng vang chói tai.

Tống Triều nhẹ nhàng vuốt ly rượu trong tay, trên mặt lạnh lẽo không xúc cảm, khiến cho nội tâm anh ta dâng lên chút cảm xúc rất nhanh đã biến mất: "A...?" Giọng anh ta lười biếng khàn khàn, làm cho người ta nghe không ra cảm xúc gì. 

Nhan Khê thấy phản ứng này của anh ta, trong lòng càng thêm khẳng định, đối phương đơn giản là không thích cô. Nếu thật sự thích một người, khi nghe được bất luận chuyện gì về người ấy, đều đã nhịn không được càng thêm để ý. Có thể giả vờ dịu dàng, săn sóc, chỉ có sự chân thành là không thể giả được.

Cô không biết mục đích của Tống Triều, thái độ của cô đối với Tống Triều không tính là khách sáo, đối phương cho dù có tâm chơi đùa, đối mặt với kiểu thái độ xa cách này của cô, cũng sẽ mất hết hứng thú, vì sao vẫn còn phí tâm tư? Trước kia Ngụy Hiểu Mạn nói cô không hiểu đàn ông, cô cười nhạt, bây giờ xem ra, cô là thật không hiểu đàn ông.

Đàn ông đều nói phụ nữ phức tạp khó hiểu, trên thực tế chính bọn họ cũng như vậy.

Lòng người giống như biển, cũng không phân giới tính.

Tống Triều cẩn thận quan sát cô gái trước mắt này, làn da trắng nõn, lông mày mắt hạnh, cái mũi thẳng, miệng hồng nhuận xinh xắn, nhìn tổng thể, có vẻ có chút điềm đạm đáng yêu lại ngây thơ, kiểu tóc thời thượng nhưng không khoa trương, làm nổi bật lên gương mặt cô càng thêm xinh xắn. Hai tay trắng noãn nhỏ nhắn, móng tay được cắt sạch sẽ, tuy nhiên không có làm móng tay, nhưng lại sáng bóng, đây là một đôi tay được chăm sóc vô cùng tốt, thậm chí được gọi là mười ngón không dính nước xuân.

Giống như tiểu bạch hoa xinh đẹp, nhưng là bên cạnh hắn người đẹp có rất nhiều, tướng mạo Nhan Khê không đủ để làm cho người ta quá kinh ngạc.

Hắn không rõ Nguyên Dịch làm sao có thể để ý người con gái không có gì quá đặc biệt này, nhưng mà nhớ tới những lời nói và việc làm thói quen năm đó của Nguyên Dịch, Tống Triều lại cảm thấy Nguyên Dịch có thể để ý cô gái như vậy, nói không chừng là để ý đến vẻ yếu đuối dễ bắt nạt của cô.

Kiểu con gái nhìn như yếu đuối này, không phải rất hợp với người như Nguyên Dịch sao? "Không ngờ bức thư tình kia vậy mà không thể đưa đến tay cô Nhan." Tống Triều cười mất mác, "Mấy năm nay tôi vẫn cho là cô Tống không thích tôi, mới cự tuyệt tâm ý của tôi, không ngờ chỉ là hiểu lầm."

"Đợi một chút." Nhan Khê nghe Tống Triều vừa muốn kéo đề tài nói chuyện về lại chuyện tình cảm này, ngắt lời Tống Triều mà nói, "Anh Tống, nếu năm đó thư tình đưa đến tay tôi, tôi cũng sẽ cự tuyệt anh."

"A...?" Tống Triều cười cười, phong độ mười phần, "Tôi đối với cô Nhan, không có sức hấp dẫn nào sao?"

"Không." Nhan Khê lắc đầu, "Tôi chỉ là không muốn yêu sớm, chín năm trước tôi mới mười lăm tuổi, vẫn còn vị thành niên."

Tống Triều:...

Hắn cho rằng Nhan Khê sẽ tìm phương thức nhã nhặn nhẹ nhàng để cự tuyệt hắn, không ngờ lại có thể nói ra lời này. Loại cảm giác này giống như là hắn vào một nhà hàng cao cấp ăn cơm, kết quả bên trong lại bán thịt dê nướng, đậu hủ thúi, hoang đường đến mức làm cho hắn có chút không biết phản ứng thế nào.

"Cô Tống so với trong tưởng tượng của tôi vẫn rất thú vị." Tống Triều cười cười, "Cô như vậy càng làm tôi thêm không nỡ từ bỏ rồi."

"Tôi hiểu." Nhan Khê lau khóe miệng một chút, "Nhưng mà đời người, nói chung phải có thứ cầu mà không được thì mới thú vị. Anh Tống không ngại nếm thử một chút loại cảm giác này chứ, như vậy mới hiểu được cuộc đời."

Tống Triều cười cười, từ chối cho ý kiến, tư thái của hắn như là bao dung cho một đứa nhỏ đang cố tình gây sự. Nhan Khê nghĩ, lời nói và việc làm của người này rất phong độ, cơ hồ phù hợp với hình tượng người đàn ông lý tưởng trong lòng cô, nhưng nếu như đối phương không lấy lý do ba cô, nửa bắt buộc mời cô tới dùng cơm.

Nói loại này hành vi này của Tống Triều mà gọi là có phong độ, không bằng nói trong mắt hắn, giá trị của cô chỉ được hắn dùng thủ đoạn như vậy để đối phó.

"Nghe nói bác trai Tống gần đây làm từ thiện ở vùng núi nghèo khó, còn được sự khích lệ của các phòng ban ngành?" Tống Triều dịu dàng nhìn Nhan Khê, "Tôi có một người bạn rất tán thưởng việc làm của bác trai Tống, trong tay anh ta có hạng mục khai phá khu thành Tây, nếu bác trai Tống cảm thấy hứng thú, cũng có thể cùng tham dự."

Hạng mục này rất nổi tiếng, Nhan Khê có nghe Tống Hải nhắc qua, nghe nói khoảng thời gian trước rất nhiều công ty lớn tham gia cạnh tranh đấu thầu, ngay cả công ty của nhà họ Nguyên cũng tham dự, nhưng sau cùng trúng thầu lại là một công ty hạng hai. Lúc ấy ba cô còn nói, công ty hạng hai này sau lưng khẳng định có người thao túng, nếu vậy thì sẽ không có can đảm ăn công trình lớn như vậy.

Bây giờ nghe Tống Triều nhắc tới, cô có suy đoán, chẳng lẽ... Tống Triều là người chống lưng phía sau.

Cái hạng mục này là khối thịt béo, rất nhiều người đều muốn ôm đùi đi theo uống miệng nước canh, Tống Triều hiện tại không chút để ý mà nói chuyện này ra, có thể thấy được toàn bộ đều bị hắn nắm giữ, mới có tự tin nói ra lời này.

Loại viên đạn bọc đường này cực kỳ cảm động, nhưng là ai biết bên trong vỏ bọc đường này có là thuốc độc hay gì khác?

"Cái hạng mục này quá lớn, nhà của chúng tôi chỉ là làm ăn mua bán nhỏ, chỉ sợ không có năng lực tham dự loại hạng mục này." Nhan Khê cười cười, "Cảm ơn ý tốt của anh Tống."

"Cô Nhan không làm trong công ty, làm sao biết công ty ba mình không có năng lực này, không bằng trở về hỏi bác trai một chút?" Tống Triều không tin có thương nhân đặt lợi ích trước mặt họ mà không động lòng.

"Không cần, ba tôi chỉ có tôi là con gái, ông rất tôn trọng quyết định của tôi." Nhan Khê một tay chống cằm, giọng đíệu có chút nhẹ nhàng, "Anh Tống, tuy tôi không rõ anh vì cái gì cố ý tiếp cận tôi, nhưng là đường đường là thiếu gia nhà họ Tống, rõ ràng không thích một cô gái như vậy, hà tất gì lại làm bộ như động lòng, điều này không phải uất ức chính mình sao?"

Những lời này không tính là khó nghe, nhưng làm cho Tống Triều thay đổi sắc mặt, hắn cười lạnh nói: "Cô Nhan, có đôi khi phụ nữ quá thông minh, đàn ông sẽ không thích."

"Tôi đây chỉ có thể xin lỗi rồi." Nhan Khê như cười như không, nhìn Tống Triều với ánh mắt có chút trào phúng, "Dù sao đời này tôi không thể giả ngu ngơ, anh Tống vẫn cách xa kiểu con gái như tôi một chút."

Thông minh có thể lây bệnh, cô không muốn truyền sự thông minh cho người khác.

"Cô Nhan nói chuyện tự mãn như vậy, là vì có Nguyên Dịch làm chỗ dựa sao?" Tống Triều tựa vào lưng ghế, nhìn về phía Nhan Khê trong ánh mắt mang theo vài phần khinh thường, "Không nói trước Nguyên Dịch có thể bảo vệ cô cả đời hay không, chỉ bằng năng lực của Nguyên Dịch, hắn ta có thể bảo vệ được cô sao?"

Nhan Khê trầm mặt xuống, "Bình thường anh Tống ở nhà khẳng định rất ít soi gương nhỉ."

"Có ý gì?"

"Mặt dày như vậy, chẳng lẽ không nghĩ tìm cách gọt cho mỏng bớt sao?"

Nghe nói như thế Tống Triều giận quá hóa cười: "Cô cho là ôm đùi Nguyên Dịch, có thể làm nữ chủ nhân nhà họ Nguyên sao? Đáng tiếc cô không biết, phía trên Nguyên Dịch còn có một người anh giỏi hơn hắn ta rất nhiều lần, cha mẹ hắn cũng không coi trọng hắn, sau này Nguyên gia không có khả năng rơi vào trong tay hắn."

"Tài sản nhà họ Nguyên giao cho người nào, có quan hệ gì với tôi?" Nhan Khê bị Tống Triều nói mà nở nụ cười, "Đầu tiên, tôi không tính làm nữ chủ nhân nhà họ Nguyên, tiếp theo tôi không biết Nguyên Dịch kém hơn so với ai khác, anh ấy không phải chủ nhân tương lai của nhà họ Nguyên thì thế nào, ai có thể khẳng định sau này anh ấy không thể tự mình giành lấy thiên hạ.”

"Tôi đã thấy rất nhiều người mạnh miệng, cô Nhan cũng xem như một trong số đó." Tống Triều rũ mắt xuống, thân thể hơi hơi nghiêng lệch, có vẻ thập phần ngạo mạn, "Nhưng mà những người mạnh miệng thường có kết cục không tốt lắm."

"Tôi đây hi vọng có thể nằm ngoài những người anh nói." Nhan Khê đứng lên, đưa cho người phục vụ một chiếc thẻ, "Thanh toán."

Cô quay đầu nhìn Tống Triều: "Anh Tống, nói xấu bạn bè người mà mình đang theo đuổi ngay trước mặt họ, là phương thức theo đuổi ngu xuẩn nhất của đàn ông. Hi vọng lần sau theo đuổi phụ nữ, anh sẽ không lập lại sai lầm này."

"Bạn bè." Tống Triều trào phúng nhìn cô, "Nguyên Dịch thừa nhận cô là bạn hắn?"

"Trên mạng có câu nói rất hay, thế gian rất nhiều việc chỉ cần hai câu nói là có thể tóm tắt được." Nhan Khê khẽ nâng cằm, "Rắm của anh thì liên quan gì tôi, hi vọng anh Tống cũng có thể hiểu đạo lý này."

Mặt Tống Triều tiếp tục trầm xuống.

Nhan Khê không tiếp tục nhìn hắn, xoay người dẫm lên giày cao gót rời khỏi.

Tống Triều nhìn đồ ăn trên bàn, nắm chặt dao nĩa, sau một lúc lâu mới khôi phục vẻ mặt bình thường, sửa sửa nơ, đứng dậy rời khỏi nhà hàng.

Ngồi sau bồn hoa bên cạnh, quản lý nói nhỏ với người ngồi với mình: "May mắn mới vừa rồi chúng ta không nói ra tiếng, nếu bị phát hiện thì xấu hổ rồi. Vừa rồi người kia rời khỏi, hình như là Tống tổng?"

"Nghe nói Tống tổng về nước chưa tới nửa năm, đã đứng vững gót chân ở cao ốc Tống thị, mấy cái anh em họ trong nhà của hắn giống như cỏ đuôi chó làm nền vậy, không ngờ còn có cô gái không nể mặt hắn, cô em này quá lợi hại rồi."

"Anh nên là trở về soi lại mặt mình, ở đâu ra tự tin gọi cô em vậy." Từ Kiều Sinh kéo viền nón, ghét bỏ chọc chọc rau dưa salad trong dĩa, "Hắn lợi hại cái rắm!"

Quản lý nhớ tới cậu ta là em họ của anh em nhà họ Nguyên, nụ cười nhất thời có chút xấu hổ: "Vậy cũng đúng, hắn so với Nguyên đại công tử vẫn là kém chút."

Từ Kiều Sinh hứ một tiếng, nhìn di động trên bàn, "Hắn so với anh họ thứ hai của tôi, cũng kém rất xa."

Quản lý không biết nên trả lời thế nào, anh chỉ biết là Nguyên gia có hai anh em, Nguyên đổng đã dần dần không quản lý chuyện công ty nữa, tuy vẫn mang danh ông chủ công ty, nhưng trên thực tế công ty đã do Nguyên Bác quản lý.

Về Nguyên nhị thiếu thì tin tức rất ít, chỉ lờ mờ nghe nói anh đầu tư một bộ phim điện ảnh, tháng trước công chiếu phim, thu được 18 triệu tiền bán vé, giúp anh lời không ít tiền.

"Nguyên nhị thiếu ở phương diện đầu tư, quả thật rất có ánh mắt."

Hiện tại làng giải trí nhìn như phồn hoa, trên thực tế thua lỗ tiền bạc không ít, Nguyên nhị thiếu là người ngoài ngành, có thể đầu tư một khoản lớn cho bộ phim này, có thể thấy được hắn có mắt đầu tư.

"Vậy cũng đúng." so với Nguyên Bác, Từ Kiều Sinh có quan hệ tốt với Nguyên Dịch hơn, cho nên anh không thích nghe người khác nói Nguyên Dịch này nọ. Hôm nay tới nơi này ăn cơm, là anh ngẫu hứng, anh chẳng thể ngờ, vậy mà lại gặp Tống Triều và Nhan Khê hẹn hò.

Ở trong lòng anh, Nhan Khê cơ hồ như là chị dâu nhỏ, chị dâu nhỏ của mình cùng người đàn ông khác ở cùng một chỗ, nếu nói anh không nghĩ gì, đó là gạt người.

Lúc Tống Triều càng nói càng quá phận, anh thiếu chút nữa nhịn không được đứng ra gây hấn với Tống Triều, khi nghe được chị dâu nhỏ sạch sẽ lưu loát phản bác lại Tống Triều, anh lại rụt trở về.

Nghe được chị dâu nhỏ trào phúng Tống Triều nên gọt mỏng da mặt một chút, anh thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, chị dâu nhỏ này mở miệng châm biếm cũng hay thật, nếu anh là Tống Triều, khẳng định sẽ bị tức chết rồi.

Thư phòng ngoài ban công, Nguyên Dịch ngồi trên xích đu mới lắp nghe nhạc (San: Ôi, người ta nói lắp xích đu anh cũng lắp luôn rồi, đúng là có máu thê nô mà), di động trên bàn bỗng nhiên sáng lên, là Từ Kiều Sinh gửi tin nhắn cho anh.

Kiều Sinh: Anh Dịch, vừa rồi em vô tình ghi âm được một đoạn đối thoại, nhất định anh sẽ cảm thấy hứng thú.

Nguyên: Không có hứng thú, không nghe.

Kiều Sinh: có liên quan đến chị dâu nhỏ, anh cũng không nghe?

Nguyên: Sao cậu lại nghe lén cô ấy nói chuyện?

Kiều Sinh: Đây là trọng điểm?

Nguyên: Ừm.

Kiều Sinh:...

Kiều Sinh: Thôi, anh nghe sẽ biết.

Nguyên dịch nhìn đoạn ghi âm Từ Kiều Sinh gửi đến, do dự thật lâu, mở đoạn ghi âm lên.

"Xin lỗi, năm đó tôi vẫn chưa nhận được thư tình của anh."

Đoạn ghi âm mở ra, anh nghe được giọng Nhan Khê, âm thanh có chút nhỏ, anh mở âm lượng đến mức lớn nhất, cũng chỉ miễn cưỡng có thể nghe rõ bên trong nói gì.

Hai chữ "Thư tình", làm cho ngực Nguyên Dịch nặng nề, Nhan Tiểu Khê hẹn hò với ai, làm sao mà nhắc tới thư tình?

Đúng lúc giọng Tống Triều từ trong điện thoại truyền ra, anh sửng sốt một chút, có chút phiền não đứng dậy, tắt đĩa nhạc trong thư phòng, ngồi xuống xích đu lần nữa. Trên ban công cực kỳ an tĩnh, trong biệt thự rộng lớn cũng cực kỳ an tĩnh, anh rốt cuộc có thể nghe rõ thanh âm trong đoạn ghi âm, thậm chí có thể tưởng tượng ra mỗi câu nói khi đó của Nhan Khê, sẽ là vẻ mặt gì.

"Mặt dày như vậy, chẳng lẽ không nghĩ cách gọt mỏng bớt sao?"

Nghe thế, anh nhịn không được cười ra tiếng, cô gái này luôn có cái miệng lợi hại như Trương Lợi vậy, có thể làm người khác tức giận đến hộc máu.

"Cha mẹ hắn ta không coi trọng hắn, Nguyên gia không có khả năng sẽ rơi vào trong tay hắn ta."

"Tôi không biết là Nguyên Dịch thua kém hơn so với ai khác, anh ấy không phải chủ nhân tương lai của nguyên gia thì thế nào, ai có thể khẳng định sau này anh ấy không thể giành lấy thiên hạ cho chính mình?"

Vươn tay tạm dừng đoạn ghi âm, tua lại đoạn vừa rồi.

"Tôi không biết là Nguyên Dịch thua kém hơn so với ai khác, anh ấy không phải chủ nhân tương lai của Nguyên gia thì thế nào, ai có thể khẳng định sau này anh ấy không thể giành lấy thiên hạ cho chính mình?"

"Tôi không biết là Nguyên Dịch thua kém hơn so với ai khác, anh ấy không phải chủ nhân tương lai của Nguyên gia thì thế nào, ai có thể khẳng định sau này anh ấy không thể giành lấy thiên hạ cho chính mình?"

Nhan Khê về đến nhà, sau khi rửa mặt thoải mái nằm trên giường, lấy điện thoại ra lướt weibo, thứ đầu tiên thấy là tin của Nguyên Dịch.

Nguyên Tiểu Nhị: Mất ngủ.

Hình đính kèm là một con nhím nhỏ, một vai phụ trong <Tiểu quái thú> của cô.

Thấy người khác mất ngủ, Nhan Khê thậm chí có loại cảm giác vui sướng khi người gặp họa, vì thế nhịn không được đưa tay cho Nguyên Tiểu Nhị một like.

Đừng trách cô, chỉ trách tay cô không nghe lời.

"Đói bụng quá." Nhan Khê nhớ tới tối hôm nay ăn không nhiều, có chút hối hận, bữa cơm này vẫn là cô trả tiền, có phải có chút thiệt thòi không? Rời giường đến phòng bếp nấu cho mình bát mỳ, rau xanh, trứng gà, chân giò hun khói, nấm hương không thể thiếu, nghĩ đến lúc này khẳng định rất nhiều người đều đói bụng, Nhan Khê mở máy ảnh trong điện thoại, chụp mấy tấm hình đăng lên tài khoản người dẫn chương trình trên weibo, thuận tiện cũng đăng lên vòng bạn bè.

Thấy mấy người bạn trên đây đều kêu rên đói bụng, Nhan Khê đặc biệt ăn ngon hơn.

Đang lúc ăn khuya, đăng ảnh kích thích mấy người bụng đói, làm cho người ta cảm giác thức ăn rất ngon.

Trong đêm khuya Từ Kiều Sinh đang trong giai đoạn ép cân đang lướt một vòng bạn bè, cảm giác dạ dày mình đều đang co bóp, rõ ràng chỉ là một bát mỳ bình thường, tối đa chỉ có trứng gà là nhìn ngon, thế nào mà anh lại muốn ăn như thế.

Vì sao chị dâu nhỏ lại là người đáng sợ như vậy lại chọn thời điểm không thích hợp mà đăng hình thức ăn thế này?

Tuy trong lòng cực kỳ oán giận, nhưng ngón tay lại chỉ dám nhấn like, một chút oán giận cũng không dám có.

Lướt xuống chút nữa, anh Dịch mất ngủ?

Đã mười một giờ, anh ấy cư nhiên lại mất ngủ?

Anh run run rẩy rẩy bình luận một câu ở dưới.

Kiều Sinh: Anh Dịch, tài khoản của anh bị trộm rồi hả?

Nguyên trả lời Kiều Sinh: Không.

A..., nhìn giọng điệu lúc này, quả thật không giống như là bị trộm.

Nhan Khê lướt đến bình luận của Từ Kiều Sinh cho Nguyên Dịch, thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng mà nhớ tới trên lầu Tống Hải đã ngủ, cô vội vàng nhịn cười, trả lời Từ Kiều Sinh một câu.

Sông lớn, ta là dòng suối nhỏ trả lời Kiều Sinh: Ha, vì sao mất ngủ là bị trộm tài khoản?

Kiều Sinh trả lời Sông lớn, ta là dòng suối nhỏ: Chủ yếu là bởi vì anh Dịch bình thường rất ít đăng tin trên này, tôi có chút bất ngờ.

Từ Kiều Sinh nhìn đến bình luận này không trả lời được, chẳng lẽ muốn anh nói với chị dâu nhỏ, anh Dịch rất ít khi nào thức quá mười một giờ sao?

Đúng lúc nhớ lại anh Dịch đã nói với chị dâu nhỏ là không có thói quen trước mười một giờ phải đi ngủ, người em họ là anh còn có thể nói cái gì, không thể vạch trần lời nói dối của anh ấy.

Lời nói dối đã ra miệng, duy trì sự dối trá làm trong lòng người em họ này rất mệt mỏi. Khó trách có có người nói anh diễn xuất không tốt, tất cả đều dùng ở trong này rồi, còn sức đâu mà quay phim?

Nhan Khê ăn xong, chuẩn bị chơi nửa tiếng thì đi ngủ, nào biết vừa mở wechat ra, nhìn thấy trong trang cá nhân của mình Ngụy Hiểu Mạn gửi cho cô một tin nhắn.

Ngụy Hiểu Mạn: Đại Hà, cậu còn thức không, tôi muốn nói chuyện với cậu, có thời gian gặp mặt không?

Nhan Khê bình tĩnh tắt khung trò chuyện.

Cô cũng không phải nữ chính phim truyền hình, bị người ta cho đội nón xanh, còn có thể giống như thú cưng được triệu hồi, người khác nói gặp mặt thì ngoan ngoãn đi gặp.

Đó là người mù quáng ăn no rửng mỡ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện