Gia Lôi lần nữa thành công chạy thoát, lại không biết chính mình thật sự chọc Garfield tàn nhẫn.

Lúc này kẻ đào tẩu đang dùng sức rửa tay, lòng bàn tay bị xoa đến đỏ cũng không có ý dừng.

Đậu má! Sờ mông kẻ thù thật ghê tởm. Nếu không phải luyến tiếc thức ăn ngon trong bụng, ta nhất định phun đến trời đất u ám nhật nguyệt vô quang.

Xoa bàn tay không cảm giác, Gia Lôi căm giận dừng lại động tác, nghiêng mặt lệch qua ngơ ngác nhìn phương xa. Trong ánh mắt tràn đầy tức giận bất bình.

Mỹ nhân của ta ơi! Lần đầu tiên "biết yêu", còn chưa có bắt đầu đã bị chia cách. Ta thậm chí cũng chưa kịp hỏi ra tên họ mỹ nhân!

(Thiếu nữ xinh đẹp rít gào. Sao chưa cho ta lộ tên?)

Dù có hỏi ra thì thế nào? Mỹ nhân đã có đối tượng. Ta tuy rằng là đạo tặc nhưng sẽ không cướp vợ của người khác. Làm người cả chuyện này cũng không làm được thì cần quy tắc sống làm gì? Không nghĩ tới chuyện thương tâm. Phải suy nghĩ cách nào tốt cắt đứt liên hệ với Garfield. Gặp gỡ hai lần, nhưng Gia Lôi không cho rằng nghiệt duyên của mình cùng hắn sẽ tới đây chấm dứt.

Khuôn mặt này rõ ràng Garfield rất quen thuộc, chỉ cần hắn động não một chút là có thể phát hiện. Hình ảnh của đạo tặc bị truy nã còn ở kho lưu trữ thông tin liên bang. Nếu sau này đến một ngày nào đó bí mật của ta bị tiết lộ ra ngoài, lúc đó muốn tìm nơi kêu khóc cũng không có chỗ đâu.

Bực bội xoay người, Gia Lôi không cẩn thận chạm vết thương trên cánh tay. Bị đau Gia Lôi nhíu mày, ngồi dậy vén tay áo lên. Từ khuỷu tay đến bàn tay đã sưng lên, tím tím xanh xanh. Ai không biết còn tưởng rằng Gia Lôi vừa bị người khác đánh.

Ánh mắt dời đi, lại cúi đầu nhìn nhìn hai chân trống trơn.

Mới bao nhiêu ngày? Chân đã từ biệt giày không chỉ một lần......

Ta nên thấy mình may mắn vì là cá sao? Tốt xấu gì từ hình thú biến trở về hình người áo vẫn hoàn hảo, chỉ là nửa người dưới quần da gắt gao bọc hai cái đùi, chính giữa gồ lên, mặt sau càng nhô cao, thấy thế nào cũng không thoải mái.

Đương nhiên khác lần đầu tiên thực hiện không quá thuần thục, chỉ có thể mặc một cái underwear trên người, hiện giờ có quần dài tốt hơn nhiều. Hơn nữa quần da cá tương tự quần da rắn, cũng không giống quần da Hổ, Sư tử, Báo gì đó, trên da không phải lốm đốm thì là vằn vện lung tung rối loạn khó coi chết đi được.

Tùy tay bẻ một nhánh cỏ bỏ vào miệng nhai nhai, sau đó Gia Lôi nằm xuống. Tầm mắt nhìn lên không trung, đột nhiên thấy một vật thể lơ lửng cách đó không xa.

Đó là...... máy bay chuyên dụng?

Nó đã ở nơi đó bao lâu? Trực giác nói cho Gia Lôi biết có một ánh mắt đang chăm chú nhìn vào mình.

Có thể ở hành tinh này mà sử dụng máy bay chuyên dụng tuyệt đối không phải thân phận bình thường. Hoặc là nói người sử dụng máy bay chuyên dụng không thể là người bị quản chế, hoặc là người "mãn hạng được thả" về nhà đoàn viên, hay người tới du lịch. Không phải bọn họ đều phải đến cảng ngồi phương tiện công cộng sao?

Nghĩ cũng không cần nghĩ.

Nhẹ nhàng nheo mắt, trong lòng Gia Lôi suy tính.

Nếu người trên máy bay kia chịu tiếp nhận ta. Vậy là ta có thể hoàn toàn bỏ lại Garfield, xa hành tinh này, cũng khó mà gặp lại tên xui xẻo kia.

Nhưng muốn như thế thì phải làm gì mới khiến người kia chủ động thu nhận mình đây? Có lẽ, không khó khăn lắm.

Chậm rãi thu hồi tầm mắt, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh, Gia Lôi xoay người. Không quan tâm cánh tay bị thương, hơn nhăn mày, sau đó Gia Lôi cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi.

Ánh mắt của người kia chăm chú lại trở nên càng chuyên chú.

Đây không phải chứng minh, phương thức tự ngược khiến đối phương động lòng sao?

Thực tốt, bước kế tiếp là gia tăng lòng thương hại của đối phương với Công Tâm Kế.

Chân bước đi vội vàng, hoang mang rối loạn, đột nhiên như giẫm phải thứ gì, thân mình chao đảo, ngã thật mạnh ở trên mặt đất. Cánh tay vốn sưng đỏ đã bị lá cỏ cắt đứt tạo ra vài vết trầy xước nhợt nhạt máu. Có thể là do ngã quá nặng, Gia Lôi nằm một hồi lâu mới lắc lắc đầu, một lần nữa đứng lên.

"Ngươi không sao chứ?"

Một giọng nói trong trẻo ôn hòa vang lên bên tai. Một bàn tay ấm áp đỡ lấy Gia Lôi lung lay sắp té ngã lần nữa.

Dùng sức ném tay đối phương ra, vẻ mặt Gia Lôi cảnh giác, liên tiếp lui vài bước. Cái gì cũng không nói, chỉ là dùng ánh mắt lạnh lùng như băng hung tợn nhìn chăm chú đối phương.

Khi thấy rõ ràng mặt người đỡ mình là ai, Gia Lôi hận không thể ngửa mặt lên trời cười dài.

Mẹ nó, vận đen rốt cuộc đã từ biệt lão tử, nhìn xem lão tử gặp gỡ ai?

Seleigh Leopold. Leopold là một trong mười đại gia tộc hùng mạnh nhất của liên bang. Người này còn nổi tiếng có tính tình ôn hòa, quân tử.

Là quân tử sẽ thương tiếc mỹ nhân, nhìn thấy một vị giống cái bị thương lại một mình ngồi ở bờ sông, với tính tình của Seleigh tất nhiên sẽ không ngồi yên, không thể không nhìn đến.

Đó cũng là lý do vì sao hắn điều khiển máy bay lẳng lặng canh giữ, không rời đi cũng không xuống dưới. Hắn đang lo lắng người ở bên dưới có ý niệm hủy hoại bản thân, lại sợ mình xuất hiện quá sớm làm người ta xấu hổ. Cho đến khi nhìn thấy người kia ngã trên mặt đất mới vội vã chạy đến. Thật sự không hổ là người quân tử.

Leopold thực phẫn nộ. Hắn không nghĩ tới ở xã hội này còn có người dám ngược đãi giống cái. Tuy giống cái địa vị không thể so cùng nữ tính, nhưng cũng có công kéo dài huyết mạch nhân loại.

Dù việc biến tính sẽ thành yếu ớt, nhưng đại đa số giống cái là vì yêu mới chấp nhận hy sinh, vì muốn có được kết tinh tình yêu mới đi vào Tân Dân Cục. Đối với giống cái chịu hi sinh như vậy sao có người không để tâm, lại có thể xem thường, thậm chí còn đánh đập.

Nhìn bộ dáng giống cái này xem, quần áo rách nát, sắc mặt tái nhợt, cánh tay sưng to, chân không có giày.

Hít thật sâu một hơi, Leopold không đành lòng nhìn về phía giống cái quật cường.

Hắn mới bao lớn? Còn chưa có thành niên đâu? Tân Dân Cục sao làm việc này? Không phải nam tính muốn cải tạo giới tính cần phải sau trưởng thành sao? Đối với trẻ vị thành niên cải tạo giới tính là phạm pháp!

Đem phẫn nộ cùng thương hại của Leopold thu vào trong mắt, Gia Lôi cảm thấy không tệ lắm, quyết định đi bước cuối cùng, Lấy Lui Làm Tiến.

Mím môi thật chặt, bước lùi về phía sau, Gia Lôi thật cẩn thận tận lực không cho mình phát ra âm thanh. Khi nhìn thấy xa Leopold một khoảng, liền quay đầu liều mạng bỏ chạy.

"Từ từ!"

Không nghĩ tới người này còn muốn chạy trốn, Leopold nóng nảy, cất bước truy đuổi. Dựa vào thân cao chân dài, Leopold chỉ đi mấy bước đã đuổi kịp.

"Ngươi chờ một chút."

Không dám ép buộc giống cái, Leopold lúc này không có duỗi tay ra, chỉ để ở phía trước Gia Lôi.

"Có thể nghe ta nói xong hãy đi không? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tổn thương ngươi, ta lấy Thần Thú ra mà thề."

Gia Lôi trầm mặc không nói lời nào, ở trong lòng thầm nhủ "tới đi", ngoài mặt là thủ thế. Ánh mắt lãnh khốc đạm mạc nhìn chằm chằm Leopold.

"Ta là Seleigh Leopold, thống đốc khu vực, ngươi......"

Ánh mắt quét qua cánh tay sưng tím của Gia Lôi.

"Mặc kệ là ai làm ngươi bị thương, ta cũng sẽ giúp ngươi đòi lại công lý. Bạn nhỏ, ngươi có thể tín nhiệm ta không?"

Sở dĩ hắn khẳng định đòi công lý, không chỉ thương tiếc kẻ yếu, mà còn vì nguyên nhân khác. Vết thương trên cánh tay giống cái này rõ ràng không giống bình thường. Loại vết thương ở giữa đỏ thẫm hai bên còn có nhiều điểm nhỏ, chỉ cần là giống đực đều biết là bị cái đuôi đánh vào.<HunhHn786>

Nam tính đánh giống cái không phải không có, giống đực đánh giống cái quả thực là lần đầu tiên nghe nói. Bên cạnh hắn có rất nhiều người cưới không được nữ tính đi cưới giống cái, cũng không gặp giống đực nào ác liệt đánh giống cái yếu ớt.

"Ngài là Thống đốc?"

Do dự mở miệng, thần sắc Gia Lôi buông lỏng một ít.

"Đúng."

Hắn dùng sức gật đầu cho đối phương tin tưởng, cổ vũ Gia Lôi tiếp tục nói.

"Vậy...... Ngài có thể mang ta rời khỏi đây sao?"

Đôi mắt phát ra sự kỳ vọng. Đây tuyệt đối là kỹ thuật diễn xuất.

Gia Lôi hiện giờ "không thân phận", căn bản không có khả năng đến cảng mua vé. Dù có thể đăng ký mua vé, thì cũng không thoát khỏi người Garfield phái canh giữ ở nơi đó.

Thông qua hai lần tiếp xúc "gần gũi", Gia Lôi không thể không tự kỷ cho rằng hình như... hình như... có lẽ... đại khái... có khả năng... Garfield đã có tình ý đối với mình.

Hất văng bàn!

Ta đời trước tuyệt đối đã té vào đống phân của hắn mà chết, cho nên kiếp này mới có nghiệt duyên quấn quanh. Chờ đi, sớm muộn gì ta cũng có cơ hội đạp bằng mặt hắn.

"Ngươi chỉ muốn rời đi?"

Leopold có điểm ngoài ý muốn, nhưng nhìn thấy Gia Lôi chật vật lại không đành lòng ép hỏi.

"Được, ta sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này."

"Cám ơn."

Khom người cúi chào, Gia Lôi đúng là có thành tâm thành ý.

Leopold đâu phải người thường, hắn muốn giết chết người nào đó chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi.

Thân là một đạo tặc chính tông, lấy lừa gạt cùng cướp đoạt mà sống. Đối mặt người có thân phận địa vị cao hơn, lại mạnh hơn mình nhiều, chỉ có thể lợi dụng lòng thương hại của đối phương, không thể đắc ý vênh váo biến người ta thành ngốc mà đùa giỡn.

Cho nên cảm kích nhất định phải đúng chỗ, thái độ nhất định phải chân thành, để ngày nào đó có bị đối phương vạch trần thân phận, cũng sẽ không đến mức tồi tệ nhất.

Có thể co có thể duỗi mới có thể sống lâu, cốt khí cùng mặt mũi hoàn toàn không cần để ý, để ý quá nhất định phải chết. Đây là chân lí sống của Gia Lôi.

Đương nhiên không để ý mặt mũi cũng không phải không ghi thù. Gia Lôi thích nhất là ghi nợ đợi sau này tính sổ, chờ mười năm cũng chờ trả đủ.

Không hề nói nhiều, Leopold mang theo Gia Lôi vào máy bay chuyên dụng. Làm Gia Lôi ngoài ý muốn chính là máy bay to như vậy lại không có một nhân viên phục vụ. Bất quá trang thiết bị rất tối tân, thoải mái. Trang trí vừa cổ điển vừa xa hoa, so với chiếc của Sullivan cao cấp hơn nhiều.

"Ta đi tìm cho ngươi bộ quần áo sạch sẽ. Bên kia có phòng tắm, trong chốc lát ngươi cầm quần áo đi tắm rửa một chút. Nhớ rõ khi tắm dùng bao tay đeo vào cánh tay bị thương, đừng để thấm nước, chờ ngươi thay đổi quần áo sạch sẽ ra đây, ta bôi thuốc trị thương thượng được không?"

Leopold trời sinh chính là tính tình ôn nhu, tiếng nói cũng dễ nghe. Hiện giờ cố tình dùng âm điệu nhỏ nhẹ nhất với Gia Lôi. Lúc này đã khiến người hoàn toàn miễn dịch với tác động tâm lý như ai kia cũng trong khoảnh khắc tâm tư mềm nhũn.

"Dạ."

Rũ mắt xuống yên lặng gật đầu. Đánh chết Gia Lôi cũng sẽ không thừa nhận mình đố kỵ Leopold có được một giọng nói đầy mị lực.

Tiếng nói có sức hút mạnh mẽ quá! Mẹ nó quả thực là Thần Khí dụ người vô địch!

Đem quần áo đưa cho Gia Lôi, lại chỉ phòng tắm ở nơi nào, nhìn Gia Lôi đi phòng tắm, Leopold không tự kìm hãm được nhăn mi.

Hắn sao cảm thấy quần giống cái này có chút quen mắt?

Có thể không quen mắt sao? Là giống đực từ hình thú biến trở về hình người đều sẽ mặc da thú bản thể. Quần Gia Lôi là "da thật", loại mỗi giống đực đều có được, chỉ khác nhau ở hoa văn và chất da mà thôi.

Thôi, giống cái mặc cái gì không quan trọng, hắn thích là được. Mà bộ dạng giống cái rõ ràng không quá tốt để đề cập ẩn tình. Không tiện ép buộc, hay là chờ tâm tình bình phục rồi nói sau.

Thật ra công tác trì hoãn không được, cũng không thể để cho Garfield sốt ruột chờ đến phát hỏa. Tên kia tính tình đáng sợ hơn dã thú, còn rất dọa người, không thể trêu ghẹo.

Cười khẽ, Leopold khởi động cho máy bay cất cánh về hướng nam, mang theo giống cái liều mạng trốn tránh Garfield đi gặp Garfield với tốc độ cao nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện