Người kia mặc quân trang, trên vai là quân hàm sáng lấp lánh. Gương mặt vốn nghiêm túc trầm ổn, bởi vì khóe môi cong lên lộ ý cười làm ánh mắt tràn đầy gió xuân ấm áp, khiến người ta phải ngắm nhìn.
" Jia Paer Garfield! Thiếu tướng Garfield!"
"Trời ơi, ta đã gặp được anh hùng trong lòng ta."
"Lãng mạn quá đi. Giống cái của Thiếu tướng Garfield đẹp mê người nha. Bọn họ đứng chung một chỗ quá xứng đôi."
"Thì ra Thiếu tướng Garfield thích giống cái không phải nữ tính? Thật tốt quá!"
Câu cuối cùng tuyệt đối là của mấy giống đực nói.
Thiếu tướng Garfield được xem như một trong những giống đực kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
Nhà nào có con gái chưa gả cũng muốn gả cho hắn. Không biết có bao nhiêu thiếu nữ muốn làm vợ hắn. Đột nhiên trừ đi được một đối thủ mạnh như vậy, giống đực nào không hưng phấn? Đủ loại âm thanh vang lên, cũng không có ai tác động được Garfield. Ánh mắt hắn thủy chung chăm chú nhìn vào Gia Lôi, rất chuyên chú, rất nghiêm túc.
Ở trong mắt người khác, Garfield và Gia Lôi yêu nhau say đắm.
Trong mắt, trong lòng hai người họ chỉ có nhau. Chỉ có tình yêu tồn tại, sao có người khác? Người đàn ông sắt cũng có lúc nhu tình như nước, sao có thể không khiến người ta rung động?
"Bọn họ thật hạnh phúc......"
Giống đực Hổ tộc ôm thiếu nữ xinh đẹp lẩm bẩm nói nhỏ, sau đó bỗng nhiên lại nở nụ cười.
Ngẩng đầu cẩn thận nhìn giống đực cao lớn ôm chặt chính mình lại không dám dùng sức. Thiếu nữ thấy tình cảm của người này đối với cô không ít hơn tình cảm Thiếu tướng đối giống cái kia.
Ta cần gì phải đi hâm mộ người khác?
"Ta đói bụng."
Làm nũng lôi kéo vạt áo làm đối phương kinh ngạc lộ ra một nụ cười cực kỳ sáng lạng.
"Vừa rồi chạy mệt quá. Ngươi nhanh biến trở về hình thú chở ta đi ăn cơm."
"Thật...... thật sao?"
Giọng giống đực Hổ tộc không tự giác phát run. Giống đực chỉ chở bạn đời của mình. Mọi người đều biết nếu nữ tính yêu cầu giống đực dùng hình thú chở, chẳng khác nào biểu đạt muốn gả cho hắn.
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, giống đực Hổ tộc quả thực không thể tin được lỗ tai mình. Hắn nổi điên muốn bế thiếu nữ lên hướng về phía mọi người tuyên bố đây là người của hắn. Nhưng không dám xác định đây là sự thật mà không phải ảo giác, nên hắn cũng không dám chạm vào cô nửa ngón tay.
"Sao thế? Ngươi không muốn chở?"
Nghiêng đầu bĩu môi, thiếu nữ nhìn giống đực ngây ngốc, lẩm bẩm. Tuy rằng chưa phải yêu, nhưng cô tin tưởng người này sẽ là bạn đời tốt của mình sau này.
"Muốn chở, ta muốn chở."
Biểu đạt vội vàng lại vụng về.
"Đồ ngốc."
Nhón mũi chân nhẹ nhàng hôn lên môi giống đực Hổ tộc một cái. Một tiếng đồ ngốc thật sự làm hắn biến thành kẻ ngốc.
Một hồi lâu, giống đực Hổ tộc kia ngửa mặt lên trời thét dài, lại lần nữa biến thành hình thú đầy hưng phấn xoay chung quanh thiếu nữ. Sau đó chở mỹ nhân phóng như bay biến mất không thấy bóng dáng.
Phía sau có người chúc phúc, cũng có người mất mát. Ba giống đực bị thua kia càng thống khổ đến khóc không ra nước mắt.
Cho dù thua, cũng là thua không được minh bạch nha?!
Có lẽ biểu tình ba vị giống đực quá thống khổ, khiến cho không ít giống đực bị ảnh hưởng. Những người đang chuyên chú nhìn Gia Lôi và Garfield rốt cuộc cũng dời đi ánh mắt, nhìn theo bóng dáng cặp đôi đã đi xa.
Lợi dụng thời điểm cánh tay buông lỏng, Gia Lôi hung tợn cho vị Thiếu tướng một cú đá vào chân.
Người này cũng thật kiên cường, bị đá một cú thật mạnh mà mày cũng chưa nhăn một chút. Đôi mắt kia nhìn Gia Lôi càng thêm thâm thúy, chỗ sâu nhất nổi lên ngọn lửa khiến Gia Lôi cảm giác giống như bị kim châm vào mông, đứng ngồi không yên.
"Ngươi đang sợ hãi? Bởi vì ta sao?"
Người trong lòng ngực mở to hai mắt nhìn. Bộ dạng giả trấn định rất thú vị, làm Garfield khó kiềm ý trêu đùa. Biểu tình mang chút tà ác tương phản cùng quân trang đứng đắn mãnh liệt, rồi lại không lý do khiến người ta mê muội không rời mắt được.
"Ngài đang tự kỷ hả Thiếu tướng."
Gia Lôi muốn nhắc nhở Garfield chú ý cục diện. Ở trước mặt mọi người mặc quân phục đùa giỡn cùng giống cái không phải làm cho mọi người thất vọng sao?
Rõ ràng nghe ra ý của Gia Lôi, Garfield vẫn như cũ, cúi thấp đầu, hô hấp phun ở trên mặt Gia Lôi. Chóp mũi hai người có vẻ như dán ở bên nhau, ai nhìn vào cũng cảm thấy ái muội.
"Ngươi thật sự không sợ ta?"
"Mẹ nó đi tìm chết đi!"
Chưa từng có giống cái nói chuyện thô tục với giống đực.
Cảm thấy mắng quá ít, Gia Lôi mở miệng lại muốn mắng, Garfield thì không cho cơ hội.
Cánh tay siết lại, khoảng cách giữa hai người nháy mắt bằng không. Cái mũi chạm cái mũi. Đôi mắt đối đôi mắt. Bốn cánh môi chỉ cách một đường khe hở nhỏ. Tựa như hô hấp quấn quanh cùng nhau, lúc này mới chân chính là ái muội.
"Ta nói rồi, không cho nói thô tục."
Gia Lôi liều mạng ngưỡng cổ về phía sau. Nhưng cánh tay kia lại gắt gao ở trên người, có ngưỡng cổ cũng chỉ là phí công.
Ta nhận thua, chỉ cần không nói thô tục thôi chứ gì? Được rồi, ta chỉ cần không nói thôi phải không?
"Thật ngoan."
Tán dương, hắn dùng cái trán cọ cọ cái mũi đối phương. Kỳ thật hắn càng muốn dùng tay xoa xoa đầu ai kia. Người trong lòng ngẩng đầu, cũng không biết là vô tình hay là đáy lòng khát vọng phối hợp, cánh môi xẹt qua cánh môi. Tức khắc, hai người đều đỏ mặt.
Garfield là quẫn bách không giải thích.
Gia Lôi...... tất nhiên là tức giận. Gia Lôi muốn nâng tay đánh vào mặt hắn. Nhưng điều kiện không cho phép, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, cắn răng một cái.
Bạt tay này ghi nợ, sau này đòi!
Bàn tay Gia Lôi để lên mông của tên vô sỉ, cố chịu đựng ghê tởm giật giật ngón tay.
"Úi "
Garfield hít sâu một hơi, quăng người trong lòng ra ngoài. Đây hoàn toàn là hành vi theo bản năng. Chờ hắn nhớ lại, muốn ôm người trở về, thì đã chậm.
Theo động tác bị vứt ra, Gia Lôi xoay người, nhanh như tia chớp dùng khủy tay đánh thẳng vào mục tiêu, sau đó lăn vào dòng sông.
Bingo!
Hai người vốn đứng ở bờ sông, Gia Lôi lại là cố tình lăn vào trong sông. Thực mau, nước sông đã bao phủ thân hình Gia Lôi, chớp mắt liền nhìn không thấy người.
Tay che lại cằm đau, Garfield đuổi theo sát phía sau, cũng nhảy vào trong nước.
Giống cái từ trước đến nay thân thể đều không tốt. Dù giống cái được hắn coi trọng không giống mấy giống cái khác, nhưng dù sao cũng phải bảo vệ thân thể, lỡ như bị nước sông lạnh lẽo làm tổn thương thì làm sao bây giờ?
Quan trọng nhất, Garfield không yên tâm chính là với tính tình giảo hoạt như hồ ly của người này, có phải lại chạy trốn hay không? Thật vất vả mới bắt được lần nữa, dù như thế nào cũng không thể lại trơ mắt nhìn người kia biến mất.
Nhưng dù theo sát, cũng nhảy vào nước, Garfield vẫn không thể bắt được người có quyết tâm muốn chạy trốn. Loáng một cái, hắn chỉ nhìn thấy vẩy cá lấp lánh chợt lóe qua, lại không thấy thân ảnh người kia.
Quả thực là quái dị. Garfield ló đầu ra khỏi nước thở dốc từng ngụm từng ngụm. Hắn ngó trái ngó phải cũng không thấy được trên mặt sông có cái đầu nào lộ ra. Hắn hít sâu một hơi, lại lặn xuống nước.....
Có giống cái rớt vào dòng sông, những người khác cũng sôi nổi nhảy xuống cứu người. Trong lúc nhất thời âm thanh bùm bùm vang lên không dứt bên tai.
Hơn một giờ tìm kiếm, cũng dùng máy cảm ứng nhiệt dò xét, nhưng không thu hoạch được gì. Có người bắt đầu suy đoán, khẳng định giống cái bị nước trôi rồi.
Chỉ có Garfield biết, người kia lại trốn thoát.
Sức cùng lực kiệt nằm ngửa ở bên bờ sông, Garfield nhìn lên không trung yên lặng cắn răng. Sau một lúc lâu hắn lại cười ra tiếng. Trong âm thanh có chút tự hào, cũng có phẫn nộ, càng có dục vọng làm lòng người ta run sợ.
Chưa bao giờ có người nào làm hắn để ý nhiều như vậy. Chưa bao giờ có người nào có thể chơi hắn hết lần này đến lần khác mà còn toàn thây. Chưa bao giờ có người nào chọc giận hắn đồng thời còn làm hắn nhớ thương.
Cảm xúc trong lòng như nước tràn đầy không tự khống chế được. Từ trước đến nay, chỉ có một người làm hắn nếm đủ các loại tư vị. Mỗi lần nhấm nháp một chút, chấp nhất hắn đối với người kia càng mãnh liệt hơn một phần.
Thật ra, người kia không phải người đẹp nhất, thậm chí không lương thiện ngoan hiền. Vì chạy trốn sẽ không chút do dự hy sinh lợi ích của người khác. Rõ ràng có vẻ ngoài ngoan ngoãn vô hại, lại có thể cướp xe, còn kiêu ngạo lưu lại lời nói khiêu khích cười nhạo hắn vô năng. Dù từ phương diện nào nhìn vào, giống cái này đều không phải bạn đời hoàn mỹ để được chọn, nhưng hắn lại rung động.
Hắn không để bụng người này có thể sinh con cho hắn hay không. Con nối dõi tất nhiên quan trọng, lại không so được với tình yêu. Có lẽ hắn đối với người này động lòng cũng không thuần túy. Bên trong có nhiều nguyên nhân trộn lẫn, có thể rung động chính là rung động. Nếu đã rung động, thì bạn đời hắn nhận định cũng chỉ có thể là người chạy trốn hết lần này đến lần khác kia thôi.
Không biết nếu phát hiện mình càng trốn càng được người nhớ thương, thì tức giận giậm chân hay không?
Tưởng tượng bộ dáng người kia đỏ mặt nổi trận lôi đình, Garfield lộ nụ cười tươi cùng hàm răng trắng.
Hắn tin tưởng vững chắc, không bao lâu nữa, hắn sẽ có thể tận mắt nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của người kia. Đến lúc đó......
Ha ha....
Tiếng cười quanh quẩn trong không khí, ý vị trong đó hàm nghĩa gì chỉ trời biết, hắn biết. Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết.
" Jia Paer Garfield! Thiếu tướng Garfield!"
"Trời ơi, ta đã gặp được anh hùng trong lòng ta."
"Lãng mạn quá đi. Giống cái của Thiếu tướng Garfield đẹp mê người nha. Bọn họ đứng chung một chỗ quá xứng đôi."
"Thì ra Thiếu tướng Garfield thích giống cái không phải nữ tính? Thật tốt quá!"
Câu cuối cùng tuyệt đối là của mấy giống đực nói.
Thiếu tướng Garfield được xem như một trong những giống đực kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
Nhà nào có con gái chưa gả cũng muốn gả cho hắn. Không biết có bao nhiêu thiếu nữ muốn làm vợ hắn. Đột nhiên trừ đi được một đối thủ mạnh như vậy, giống đực nào không hưng phấn? Đủ loại âm thanh vang lên, cũng không có ai tác động được Garfield. Ánh mắt hắn thủy chung chăm chú nhìn vào Gia Lôi, rất chuyên chú, rất nghiêm túc.
Ở trong mắt người khác, Garfield và Gia Lôi yêu nhau say đắm.
Trong mắt, trong lòng hai người họ chỉ có nhau. Chỉ có tình yêu tồn tại, sao có người khác? Người đàn ông sắt cũng có lúc nhu tình như nước, sao có thể không khiến người ta rung động?
"Bọn họ thật hạnh phúc......"
Giống đực Hổ tộc ôm thiếu nữ xinh đẹp lẩm bẩm nói nhỏ, sau đó bỗng nhiên lại nở nụ cười.
Ngẩng đầu cẩn thận nhìn giống đực cao lớn ôm chặt chính mình lại không dám dùng sức. Thiếu nữ thấy tình cảm của người này đối với cô không ít hơn tình cảm Thiếu tướng đối giống cái kia.
Ta cần gì phải đi hâm mộ người khác?
"Ta đói bụng."
Làm nũng lôi kéo vạt áo làm đối phương kinh ngạc lộ ra một nụ cười cực kỳ sáng lạng.
"Vừa rồi chạy mệt quá. Ngươi nhanh biến trở về hình thú chở ta đi ăn cơm."
"Thật...... thật sao?"
Giọng giống đực Hổ tộc không tự giác phát run. Giống đực chỉ chở bạn đời của mình. Mọi người đều biết nếu nữ tính yêu cầu giống đực dùng hình thú chở, chẳng khác nào biểu đạt muốn gả cho hắn.
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, giống đực Hổ tộc quả thực không thể tin được lỗ tai mình. Hắn nổi điên muốn bế thiếu nữ lên hướng về phía mọi người tuyên bố đây là người của hắn. Nhưng không dám xác định đây là sự thật mà không phải ảo giác, nên hắn cũng không dám chạm vào cô nửa ngón tay.
"Sao thế? Ngươi không muốn chở?"
Nghiêng đầu bĩu môi, thiếu nữ nhìn giống đực ngây ngốc, lẩm bẩm. Tuy rằng chưa phải yêu, nhưng cô tin tưởng người này sẽ là bạn đời tốt của mình sau này.
"Muốn chở, ta muốn chở."
Biểu đạt vội vàng lại vụng về.
"Đồ ngốc."
Nhón mũi chân nhẹ nhàng hôn lên môi giống đực Hổ tộc một cái. Một tiếng đồ ngốc thật sự làm hắn biến thành kẻ ngốc.
Một hồi lâu, giống đực Hổ tộc kia ngửa mặt lên trời thét dài, lại lần nữa biến thành hình thú đầy hưng phấn xoay chung quanh thiếu nữ. Sau đó chở mỹ nhân phóng như bay biến mất không thấy bóng dáng.
Phía sau có người chúc phúc, cũng có người mất mát. Ba giống đực bị thua kia càng thống khổ đến khóc không ra nước mắt.
Cho dù thua, cũng là thua không được minh bạch nha?!
Có lẽ biểu tình ba vị giống đực quá thống khổ, khiến cho không ít giống đực bị ảnh hưởng. Những người đang chuyên chú nhìn Gia Lôi và Garfield rốt cuộc cũng dời đi ánh mắt, nhìn theo bóng dáng cặp đôi đã đi xa.
Lợi dụng thời điểm cánh tay buông lỏng, Gia Lôi hung tợn cho vị Thiếu tướng một cú đá vào chân.
Người này cũng thật kiên cường, bị đá một cú thật mạnh mà mày cũng chưa nhăn một chút. Đôi mắt kia nhìn Gia Lôi càng thêm thâm thúy, chỗ sâu nhất nổi lên ngọn lửa khiến Gia Lôi cảm giác giống như bị kim châm vào mông, đứng ngồi không yên.
"Ngươi đang sợ hãi? Bởi vì ta sao?"
Người trong lòng ngực mở to hai mắt nhìn. Bộ dạng giả trấn định rất thú vị, làm Garfield khó kiềm ý trêu đùa. Biểu tình mang chút tà ác tương phản cùng quân trang đứng đắn mãnh liệt, rồi lại không lý do khiến người ta mê muội không rời mắt được.
"Ngài đang tự kỷ hả Thiếu tướng."
Gia Lôi muốn nhắc nhở Garfield chú ý cục diện. Ở trước mặt mọi người mặc quân phục đùa giỡn cùng giống cái không phải làm cho mọi người thất vọng sao?
Rõ ràng nghe ra ý của Gia Lôi, Garfield vẫn như cũ, cúi thấp đầu, hô hấp phun ở trên mặt Gia Lôi. Chóp mũi hai người có vẻ như dán ở bên nhau, ai nhìn vào cũng cảm thấy ái muội.
"Ngươi thật sự không sợ ta?"
"Mẹ nó đi tìm chết đi!"
Chưa từng có giống cái nói chuyện thô tục với giống đực.
Cảm thấy mắng quá ít, Gia Lôi mở miệng lại muốn mắng, Garfield thì không cho cơ hội.
Cánh tay siết lại, khoảng cách giữa hai người nháy mắt bằng không. Cái mũi chạm cái mũi. Đôi mắt đối đôi mắt. Bốn cánh môi chỉ cách một đường khe hở nhỏ. Tựa như hô hấp quấn quanh cùng nhau, lúc này mới chân chính là ái muội.
"Ta nói rồi, không cho nói thô tục."
Gia Lôi liều mạng ngưỡng cổ về phía sau. Nhưng cánh tay kia lại gắt gao ở trên người, có ngưỡng cổ cũng chỉ là phí công.
Ta nhận thua, chỉ cần không nói thô tục thôi chứ gì? Được rồi, ta chỉ cần không nói thôi phải không?
"Thật ngoan."
Tán dương, hắn dùng cái trán cọ cọ cái mũi đối phương. Kỳ thật hắn càng muốn dùng tay xoa xoa đầu ai kia. Người trong lòng ngẩng đầu, cũng không biết là vô tình hay là đáy lòng khát vọng phối hợp, cánh môi xẹt qua cánh môi. Tức khắc, hai người đều đỏ mặt.
Garfield là quẫn bách không giải thích.
Gia Lôi...... tất nhiên là tức giận. Gia Lôi muốn nâng tay đánh vào mặt hắn. Nhưng điều kiện không cho phép, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, cắn răng một cái.
Bạt tay này ghi nợ, sau này đòi!
Bàn tay Gia Lôi để lên mông của tên vô sỉ, cố chịu đựng ghê tởm giật giật ngón tay.
"Úi "
Garfield hít sâu một hơi, quăng người trong lòng ra ngoài. Đây hoàn toàn là hành vi theo bản năng. Chờ hắn nhớ lại, muốn ôm người trở về, thì đã chậm.
Theo động tác bị vứt ra, Gia Lôi xoay người, nhanh như tia chớp dùng khủy tay đánh thẳng vào mục tiêu, sau đó lăn vào dòng sông.
Bingo!
Hai người vốn đứng ở bờ sông, Gia Lôi lại là cố tình lăn vào trong sông. Thực mau, nước sông đã bao phủ thân hình Gia Lôi, chớp mắt liền nhìn không thấy người.
Tay che lại cằm đau, Garfield đuổi theo sát phía sau, cũng nhảy vào trong nước.
Giống cái từ trước đến nay thân thể đều không tốt. Dù giống cái được hắn coi trọng không giống mấy giống cái khác, nhưng dù sao cũng phải bảo vệ thân thể, lỡ như bị nước sông lạnh lẽo làm tổn thương thì làm sao bây giờ?
Quan trọng nhất, Garfield không yên tâm chính là với tính tình giảo hoạt như hồ ly của người này, có phải lại chạy trốn hay không? Thật vất vả mới bắt được lần nữa, dù như thế nào cũng không thể lại trơ mắt nhìn người kia biến mất.
Nhưng dù theo sát, cũng nhảy vào nước, Garfield vẫn không thể bắt được người có quyết tâm muốn chạy trốn. Loáng một cái, hắn chỉ nhìn thấy vẩy cá lấp lánh chợt lóe qua, lại không thấy thân ảnh người kia.
Quả thực là quái dị. Garfield ló đầu ra khỏi nước thở dốc từng ngụm từng ngụm. Hắn ngó trái ngó phải cũng không thấy được trên mặt sông có cái đầu nào lộ ra. Hắn hít sâu một hơi, lại lặn xuống nước.....
Có giống cái rớt vào dòng sông, những người khác cũng sôi nổi nhảy xuống cứu người. Trong lúc nhất thời âm thanh bùm bùm vang lên không dứt bên tai.
Hơn một giờ tìm kiếm, cũng dùng máy cảm ứng nhiệt dò xét, nhưng không thu hoạch được gì. Có người bắt đầu suy đoán, khẳng định giống cái bị nước trôi rồi.
Chỉ có Garfield biết, người kia lại trốn thoát.
Sức cùng lực kiệt nằm ngửa ở bên bờ sông, Garfield nhìn lên không trung yên lặng cắn răng. Sau một lúc lâu hắn lại cười ra tiếng. Trong âm thanh có chút tự hào, cũng có phẫn nộ, càng có dục vọng làm lòng người ta run sợ.
Chưa bao giờ có người nào làm hắn để ý nhiều như vậy. Chưa bao giờ có người nào có thể chơi hắn hết lần này đến lần khác mà còn toàn thây. Chưa bao giờ có người nào chọc giận hắn đồng thời còn làm hắn nhớ thương.
Cảm xúc trong lòng như nước tràn đầy không tự khống chế được. Từ trước đến nay, chỉ có một người làm hắn nếm đủ các loại tư vị. Mỗi lần nhấm nháp một chút, chấp nhất hắn đối với người kia càng mãnh liệt hơn một phần.
Thật ra, người kia không phải người đẹp nhất, thậm chí không lương thiện ngoan hiền. Vì chạy trốn sẽ không chút do dự hy sinh lợi ích của người khác. Rõ ràng có vẻ ngoài ngoan ngoãn vô hại, lại có thể cướp xe, còn kiêu ngạo lưu lại lời nói khiêu khích cười nhạo hắn vô năng. Dù từ phương diện nào nhìn vào, giống cái này đều không phải bạn đời hoàn mỹ để được chọn, nhưng hắn lại rung động.
Hắn không để bụng người này có thể sinh con cho hắn hay không. Con nối dõi tất nhiên quan trọng, lại không so được với tình yêu. Có lẽ hắn đối với người này động lòng cũng không thuần túy. Bên trong có nhiều nguyên nhân trộn lẫn, có thể rung động chính là rung động. Nếu đã rung động, thì bạn đời hắn nhận định cũng chỉ có thể là người chạy trốn hết lần này đến lần khác kia thôi.
Không biết nếu phát hiện mình càng trốn càng được người nhớ thương, thì tức giận giậm chân hay không?
Tưởng tượng bộ dáng người kia đỏ mặt nổi trận lôi đình, Garfield lộ nụ cười tươi cùng hàm răng trắng.
Hắn tin tưởng vững chắc, không bao lâu nữa, hắn sẽ có thể tận mắt nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của người kia. Đến lúc đó......
Ha ha....
Tiếng cười quanh quẩn trong không khí, ý vị trong đó hàm nghĩa gì chỉ trời biết, hắn biết. Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết.
Danh sách chương