Chương 1170

Ở bên trong căn biệt thự sát vách, NhanMinh Tú nằm ở trên giường, bật đèn nhìn lên trần nhà, kể từ lần trước sau khi xảy ra chuyện, lúc cô ấy ở một mình trong phòng thật sự không dám tắt đèn đi ngủ, chỉ cần tắt đèn, cô ấy luôn có cảm giác dường như ở trong bóng tối có một thứ gì đó cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy, cả người núp ở trong chăn, không dám hít thở, chỉ có thể bật đèn lên mới cảm thấy hơi an tâm một chút.

Nhưng từ khi NhanKiến Định rời đi, cô ấy làm sao cũng không ngủ được, vô cùng lo lải ó đôi khi một ngày cũng chỉ có thể miễn cưỡng chợp mắt được mấy tiếng, trạng thái tinh thần rất kém, hôm nay thời điểm trở về, thậm chí cô ấy còn không dám để cho Nhã Quỳnh trông thấy, sợ cô phát hiện ra mình có chỗ nào đó không đúng, sau đó lại náo loạn một hồi, cô ấy không muốn như vậy!

Trợn tròn mắt, một đêm cứ như vậy mà trôi qua, khuôn mặt của NhanMinh Tú tái nhợt rời khỏi giường.

Chưa kịp xuống tầng thì cửa phòng đã bị gõ, trời vừa mới sáng không được bao lâu, NhanMinh Tú nhíu nhíu lông mày, lúc này nếu không có chuyện gì thì bình thường sẽ không tìm đến cô ấy, sợ là NhanKiến Định đã xảy ra chuyện!

Đột nhiên suy nghĩ này lóe lên trong lòng của NhanMinh Tú nhưng đã bị cô ấy xua tan, cô ấy lắc đầu của mình, không muốn để cho mình suy nghĩ miên man, dứt khoát đi tới cửa, nhưng cũng không mở cửa mà trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Thưa mợ, bây giờ em gái và bố của mợ đang chờ ở dưới tầng, nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với mợ, khi trời chưa sáng hai người đó đã tới, lặp đi lặp lại thúc giục nhiều lần, nếu mợ đã rời giường thì xuống xem một chút đi!”

Lúc này lời nói của người hầu có chút khó xử, ngữ điệu cẩn thận từng li từng tí, còn kèm theo vẻ lo lắng ở bên trong.

“Để bọn họ đợi thêm lát nữa rồi về đi, nói là tôi còn chưa tỉnh, bảo bọn họ có chuyện gì thì có thể nói với quản gia, quản gia sẽ truyền đạt y xì lại cho tôi.”

Lần trước gặp mặt thực sự rất không vui vẻ, đến bây giờ NhanMinh Tú vẫn còn có chút bài xích, vừa nghe thấy hai người này tới đã phản xạ có điều kiện không muốn đi gặp, ai biết được hai người này lại gây ra chuyện phiền toái gì!

Điều kiện tiên quyết là chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, cô ấy sẽ không đi gặp hai bố con này, đơn giản chính là gây thêm phiền phức cho mình.

“Được, vậy mợ cứ nghỉ ngơi đi, bữa sáng phải bưng đến phòng cho mợ hay là mợ xuống dưới ăn ạ, mợ muốn ăn cái gì có thể thông qua điện thoại liên lạc với đầu bếp”

Người hầu thở dài một hơi, NhanMinh Tú nghe được thì cảm thấy buồn cười.

“Khoảng tám giờ tôi sẽ xuống, ăn uống như bình thường là được rồi, đi xuống trước ¡ với phương diện ăn uống này, NhanMinh Tú vẫn luôn không kén chọn, đại khái là từ khi còn bé đã thành thói quen, cô ấy không kén ăn, chỉ cần có ăn là được rồi!

Vốn dĩ còn có tâm trạng định xuống dưới tầng đi lại một chút nhưng lúc này lại hoàn toàn biến mất, NhanMinh Tú mở cửa ban công, ngồi vào bên trong rổ treo, cảm nhận bầu không khí mát lạnh của sáng sớm, cô ấy hít thở sâu một hơi, tinh thần cũng tốt lên không ít.

Chỉ có điều tiệc vui chóng tàn, không lâu sau dưới tầng liền truyền đến một âm thanh ồn ào, âm thanh không phải rất lớn, nhưng đại khái là bởi vì cô ấy đi ra từ trong phòng cho nên nghe được rất rõ ràng, âm thanh này cô ấy cũng rất quen thuộc, chính là NhanMộc Trà và NhanVăn Minh!

Đại khái là kiêng ky hai người Giang Anh Tuấn và Nhan Nhã Quỳnh ở sát vách, cho nên NhanVăn Minh cũng khống chế không ít âm lượng, NhanMinh Tú đứng ở mép ban công cũng có thể miễn cưỡng nghe thấy rõ ràng, bên trong tiếng ồn ào đó còn nghe thấy giọng nói bén nhọn của NhanMộc Trà, khiến cho lòng người ta sinh bực bội.

Nhưng NhanMinh Tú hoàn toàn không có ý muốn đi xuống dưới, một khi cô ấy đi xuống thì sẽ giúp hai người kia toại nguyện, chuyện ở phía sau sẽ chỉ càng phức tạp hơn, nghe thấy âm thanh sắc bén của hai người kia, NhanMinh Tú ngồi ở trên ghế phát ngốc.

Cô ấy thường nghĩ, rốt cuộc mình có phải là con gái ruột của Nhanrõ ràng từ nhỏ đến lớn NhanMộc Trà luôn được ông ta coi như bảo bối, còn cô ấy từ nhỏ đã được thầy cô giáo yêu thích, thành tích học tập nổi trội hơn cô ta, nhưng NhanVăn Minh lại ngay cả mắt cũng không thèm nhìn một chút, đây rốt cuộc là cái gì.

Có suy nghĩ nửa đời người cũng không thể hiểu rõ đây rốt cuộc là vấn đề gì, đại khái là cô ấy thật sự khó ưa đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện