Chương 98
Hai bên má theo nụ cười mở ra lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu.
Tô Ngôn mang theo hòm thuốc đi tới, nháy mắt với Cố Cảnh Thâm: “Cây sắt nở hoa rồi à?”
“Đừng có mà nhiều chuyện, mau cho cô ấy xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hôm nay anh ta nhìn thấy cô xém chút hôn mê hai lần, đây cũng không phải là triệu chứng hạ đường huyết.
Tô Ngôn lúc này mới thu hồi tính tình cà lơ phất phơ của mình, lấy ống nghe từ hòm thuốc ra, muốn nghe nhịp đập của trái tim Thư Vãn.
Thư Vãn lại giơ tay ngăn anh lại: “Tôi có bệnh tim, đột nhiên phát bệnh mà thôi, không có chuyện gì lớn.”
Cô không giấu được bác sĩ, cũng chỉ đành ăn ngay nói thật.
Cô không cho Tô Ngôn chạm vào mình vì không muốn Cố Cảnh Thâm biết tim cô bị suy kiệt.
Cô sợ sau khi Cố Cảnh Thâm biết, sẽ lại đá vào người cô hai cước như năm năm trước.
Cô còn chưa kịp chào tạm biệt Sam Sam, cũng không thể cứ như vậy mà chết.
Tô Ngôn là một bác sĩ, người bệnh có nói dối hay không, anh ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
Tô Ngôn không nói gì đưa mắt nhìn xuống chân cô, chi dưới sưng phù, đây là triệu chứng suy tim giai đoạn cuối.
Cô gái này cùng lắm chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn trẻ như vậy đã suy tim, không khỏi có chút đáng thương.
Người bệnh không cho chẩn trị, Tô Ngôn đương nhiên sẽ không ép buộc, anh ta thu hồi ống nghe, xoay người nhìn về phía Cố Cảnh Thâm.
“Lão Cố, có phải ông đã làm chuyện gì không tốt với con gái người ta, cho nên mới không cho tôi kiểm tra.”
Tô Ngôn không vạch trần Thư Vãn, ngược lại còn làm bộ như không biết, trêu chọc Cố Cảnh Thâm một câu.
Hành động này của Tô Ngôn làm cho cho ấn tượng của Thư Vãn đối anh ta cũng không tệ lắm.
Vừa rồi khi anh ta nhìn chân cô, rõ ràng đã nhận ra điều gì đó, nhưng anh ta lại lựa chọn giúp mình giấu diếm.
Xem ra vị bác sĩ này, vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp.
Trái tim Thư Vãn cũng an tâm hơn một chút.
Cố Cảnh Thâm lại còn đắm chìm trong ba chữ bệnh tim mà Thư Vãn nói, anh dường như trời sinh mẫn cảm với ba chữ này, nghe được trong long vô cùng khó chịu.
Thấy Cố Cảnh Thâm cau mày vẻ mặt nặng nề, Tô Ngôn đi qua, che miệng, nhỏ giọng bát quái bên tai anh ta, “Cô ấy là ai?”
“Một người bạn.”
Cố Cảnh Thâm phục hồi tinh thần nhìn về phía Thư Vãn, ôn nhu đáp lại một câu.
“Chỉ là bạn bè?”
Tô Ngôn không tin, bên cạnh lão Cố luôn luôn không có bạn gái, làm sao vừa tới thành phố A đã có thêm một người bạn?