Chương 97
Nhưng anh ta tò mò người Cố Cảnh Thâm muốn cứu là ai nên cắn răng phá vỡ quy củ, rời giường cầm lấy chìa khóa xe ra cửa.
Bên này Tô Ngôn đang trên đường đến, bên kia Cố Cảnh Thâm truyền dưỡng khí cho Thư Vãn.
Loại bình dưỡng khí này đều là loại nhỏ, nhưng cũng đủ thư giãn dung trong một quãng thời gian.
Sau khi cô hít oxy, cảm giác trái tim ngột ngạt đau đớn, mới đỡ hơn một chút.
Thần trí cũng được oxy đưa vào từng chút một, chậm rãi khôi phục lại.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy Cố Cảnh Thâm đứng bên giường cau mày, hơi ngẩn ra.
Thì ra người vừa cứu cô là Cố Cảnh Thâm…
Không nghĩ tới người từng muốn giết chết cô lại cứu cô, điều này làm cho Thư Vãn có chút ngoài ý muốn.
Cô vừa đỡ hơn một tí liền muốn tháo bình dưỡng khí xuống, giãy dụa đứng lên.
Cố Cảnh Thâm lại đè cô xuống: “Thư tiểu thư, cô đã như vậy rồi đừng lộn xộn nữa.”
Thư Vãn đẩy tay anh ta ra, lạnh nhạt nói: “Tôi không sao, đa tạ Cố tổng.”
Nói xong, cô cố chấp từ trên giường đứng lên, mang giày vào, vịn tủ đầu giường muốn rời đi.
Đầu lại choáng váng lần nữa, cô lắc lư hai cái, cả người lại ngã xuống.
Cố Cảnh Thâm đỡ lấy cô, đặt cô trở lại giường.
“Đừng cậy mạnh, nghỉ ngơi một lát đi.”
Sau khi anh ta thả cô xuống giường, nói một câu như vậy.
Anh ta biết cô không muốn gặp, cũng không muốn đến quá gần mình.
Sau khi đặt cô trở lại giường, anh ta liền lui về phía sau vài bước.
Anh ta không rời đi là đang chờ Tô Ngôn đến, ít nhất cũng phải để chuyên gia xem qua rồi mới an tâm rời đi được.
Hơn nữa không biết vì sao, anh ta luôn cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, tựa hồ như đã từng trải qua.
Nhưng điều này lại trái ngược với tin tức anh ta điều tra lúc trước, khiến bản thân có chút không rõ lắm.
Thư Vãn thấy anh ta biết ý giữ khoảng cách với mình cũng không cậy mạnh nữa, ngoan ngoãn nằm yên để bệnh tình giảm bớt một chút.
Lúc trước bác sĩ đã dặn dò cô, đừng làm việc quá sức.
Nhưng gần đây cô bị Dạ tiên sinh tra tấn liên tục hai ngày, còn chưa nghỉ ngơi tốt đã đến công ty làm việc.
Ở sân bay, nhà hàng, khách sạn bôn ba chạy qua chạy lại, người bình thường đều sẽ cảm thấy mệt mỏi, chứ đừng nói chi là cô.
Cô là do vất vả quá độ, mới dẫn đến bệnh tình tái phát.
Nếu không có ai kịp tới cứu cô, nhất định lúc nãy cô đã đi gặp ông bà tổ tiên rồi, đến lúc không biết ai sẽ tới nhặt xác cho cô?
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, một người đàn ông mặc âu phục màu trắng, từ bên ngoài đi vào.
Người tới bộ dạng cực kỳ nhã nhặn sạch sẽ, toàn thân tản ra khí chất nho nhã.
Anh ta nhìn thấy Thư Vãn đang nằm trên giường, nhếch môi nở nụ cười thân thiện.