Chương 103
Cô từ phía sau Cố Cảnh Thâm đi ra, như gặp bên hợp tác, cung kính chào hỏi: “Chào Quý tổng.”
Quý Tư Hàn hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Thư tiểu thư thật có bản lĩnh.”
Bỏ lại những lời này, hắn đẩy cô sang một bên rồi đi vào thang máy.
Tựa hồ chào hỏi Cố Cảnh Thâm là đểì trào phúng cô.
Hắn châm chọc cô như vậy, hẳn là nhìn thấy cô và Cố Cảnh Thâm xuất hiện trong khách sạn nên hiểu lầm.
Bị hắn hiểu lầm, Thư Vãn cũng sẽ không giải thích thêm nữa, giữa bọn họ đã kết thúc, cô ở bên ai cũng không liên quan đến hắn.
“Thư tiểu thư, hình như Quý tổng đối với cô không quá hữu hảo, cô và anh ấy…”
“Người trong giới này đều biết tôi ra ngoài bán thân, người có thân phận như Quý tổng đương nhiên sẽ nhìn không nổi tôi.”
Cố Cảnh Thâm còn chưa hỏi ra khỏi miệng đã bị Thư Vãn lạnh giọng cắt đứt.
Anh không ngờ Thư Vãn lại nói trắng ra như vậy, có chút khiếp sợ.
Nhưng mà hôm qua khi ảnh bị truyền ra bên ngoài, có vài công tử ở phố A nói cho anh ta biết Thư Vãn người phụ nữ của Lâm Trạch Thần.
Cố Trạch Thần ở đế đô nghe qua sự tích của Lâm Trạch Thần, thủ đoạn chơi gái rất tàn nhẫn, phụ nữ nguyện ý đi theo anh ta đều là vì tiền.
Nếu Thư Vãn ngay cả Lâm Trạch Thần cũng dám theo, chứng tỏ cô cũng là vì tiền.
Xem ra viện trưởng không lừa anh ta, cô đúng là muốn trèo cành cao.
Khó trách năm năm trước sau khi cô thấy mình không mắc mưu, liền trực tiếp biến mất.
Hẳn là cảm thấy anh không dễ bị dụ cho nên không muốn lãng phí thời gian trên người hắn nữa, lúc này mới không dây dưa với anh ta nữa.
Chỉ là anh ta không nghĩ tới Thư Vãn sẽ chính miệng thừa nhận, lúc này mới có chút khiếp sợ.
Rất ít phụ nữ ra ngoài bán thân lại thẳng thắn như vậy.
Thư Vãn thấy ánh mắt Cố Cảnh Thâm thay đổi, liền biết anh ta đang suy nghĩ gì.
Cô lạnh lùng hỏi: “Cho nên, Cố tổng còn muốn mời người phụ nữ bán thân ra ngoài ăn cơm không?”
Biết cô ra ngoài bán thân, với tính tình Cố Cảnh Thâm nhất định sẽ không chút do dự mà cự tuyệt.
Không ngờ Cố Cảnh Thâm lại kiên định nói: “Đương nhiên.”
Anh ta nói xong lập tức đi về phía nhà hàng khách sạn.
Thư Vãn nhìn bóng lưng anh ta, ngẩn người.
Do dự một lát, vẫn đi theo.
Quản lý nhà hàng thấy là Cố Cảnh Thâm, vội vàng tự mình nghênh đón.
“Cố tổng, mời qua bên này.”
Quản lý đưa bọn họ đến vị trí yên tĩnh thoải mái, phục vụ chu đáo kéo ghế ăn ra, lại cung kính đưa thực đơn cho bọn họ.
Cố Cảnh Thâm nhận lấy thực đơn, hỏi Thư Vãn: “Muốn ăn gì?”