Chương 102
Thư Vãn nhìn tấm ảnh kia, chẳng qua là anh đứng ở trước giường đối diện với cô mà thôi, không có chuyện gì ghê gớm, cũng không thèm để ý.
“Không sao, Cố tổng hỗ trợ xử lý là được rồi.”
Tin tưởng với bản lĩnh của anh ta, xóa một tấm ảnh chắc không có gì khó khăn.
“Tôi đã xử lý xong rồi, sẽ không có người chia sẽ bậy bạ nữa.”
“Vậy là tốt rồi.”
Thư Vãn xoay người rời đi, Cố Cảnh Thâm lại không hiểu sao ngăn cô lại.
“Thư tiểu thư, tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm, coi như tôi thay Tô Ngôn vô lễ, nhận lỗi với cô.”
Thư Vãn lắc đầu: “Không được, tôi còn phải đến công ty.”
Cố Cảnh Thâm vội vàng nói: “Hôm nay tôi thấy cô chưa tỉnh, liền tự mình gọi điện thoại cho Ninh tổng, xin nghỉ giúp cô rồi.”
Thư Vãn sửng sốt, khó trách sáng nay Hứa Hàm gửi wechat cho cô, thấy cô không đến công ty cũng không thúc giục cô nữa, thì ra là Cố Cảnh Thâm xin nghỉ giúp cô.
Cô hơi có thâm ý nhìn Cố Cảnh Thâm, không biết anh giúp mình như vậy là có ý gì, năm năm trước không phải đã cảnh cáo cô, bảo cô đừng làm phiền anh ta nữa sao? Sao bây giờ lại tới giúp cô?
Cố Cảnh Thâm mời nhiều lần, dường như cô không đi ăn cơm anh ta sẽ không bỏ cuộc, tính tình vẫn cố chấp như trước.
Thư Vãn muốn xem hắn rốt cuộc muốn làm gì, cũng không cự tuyệt nữa, cùng anh ta xuống lầu.
Hai người mới từ trong thang máy đi ra liền đụng phải Quý Tư Hàn.
Hắn mặc âu phục màu đen, cả người biến mất trong ánh sáng lờ mờ.
Khuôn mặt thâm thúy đen tối, một khắc nhìn thấy hai người chợt lạnh xuống.
Thư Vãn chạm đến đôi mắt lạnh lẽo hắn, sắc mặt chợt trắng bệch.
Cô nhìn thấy hắn, trong lòng liền hoảng hốt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, theo bản năng né tránh phía sau Cố Cảnh Thâm.
Hành động này của cô càng chọc giận Quý Tư Hàn, ánh mắt hắn nhìn cô càng thêm rét lạnh.
Cố Cảnh Thâm không nhìn ra hai người khác thường, vươn tay, lễ phép chào hỏi.
“Quý tổng.”
Quý Tư Hàn thản nhiên quét mắt nhìn tay anh ta.
“Tôi thích sạch sẽ.”
Tư thái của hắn, hơi có chút kiêu căng vô lễ.
Cũng may Cố Cảnh Thâm từ trước đến nay tính cách rất tốt, cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại thu tay lại, cười nói một câu, “Không sao.”
Quý Tư Hàn không tiếp lời anh ta, ánh mắt lạnh như tuyết nhìn về phía Thư Vãn đang trốn sau lưng Cố CảNh Thâm.
“Thư tiểu thư cũng ở đây?”
Bị gọi tên, Thư Vãn cũng không tiện trốn tiếp.