Lúc này, Cố Diệp đang ở trong nhà Nhạc Nhạc.

Cậu tính được vụ việc lần này sẽ khó mà gicô tai quyết dễ dàng được nên gọi cho Mục Cảnh Phỉ.

Cố Diệp nhờ cô nói một tiếng với đồng nghiệp bên này rằng tạm thời khoan bắt Điền Hồng vội, vì nếu bị bắt rồi mà cô ta vẫn không chịu nhận tội thì vẫn có thể được thả ra lại, vậy thì không chỉ tốn thêm thời gian mà còn làm công việc của cậu chậm trễ.

Nếu cô ta ngoài thì cậu sẽ có biện pháp để xử lý.
Nhạc Nhạc đã được phía cảnh sát sắp xếp để được nhận sự chữa trị chuyên nghiệp, mẹ của bé cũng đi cùng.

Bây giờ, ở trong nhà chỉ còn lại mỗi Lê Ngọc Kiệt.

Cố Diệp lựa lúc này để gọi hồn ông cụ, hỏi rằng có phải chính bà bảo mẫu Điền Hồng đánh chết ông không.
Người bình thường tất nhiên chẳng bao giờ được chứng kiến cảnh gọi hồn thế này.

Mặt Lê Ngọc Kiệt nhăn lại, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi: “Đại sư Cố à, thực sự là có thể gọi hồn lên thật hả?”
Cố Diệp gật đầu, cười nói: “Trên lý thuyết, nếu nhân quả chưa hết thì sẽ không thể đầu thai, vẫn còn gọi hồn lên được.”
Lê Ngọc Kiệt kinh ngạc lùi lại vài bước, nhìn Cố Diệp thắp nhang, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Giải Thừa bỏ điện thoại vào túi rồi khoanh tay đi đến bên Cố Diệp.

Không lâu sau, một người trong suốt hiện lên bên trong trận pháp mà Cố Diệp vẽ ra.

Ông cụ có dáng người không cao, thân hình gầy gò, khuôn mặt khắc khổ.

Có đứa con bất hiếu hư hỏng như vậy nhưng khi đi rồi ông cụ vẫn được cho ăn mặc tươm tất, một bộ quần áo thời Đường màu xanh lam cùng với một chiếc mũ trong vành cũng màu lam, gọn gàng sạch sẽ.
Lê Ngọc Kiệt nhìn thấy ông cụ, sợ hãi đến độ ngồi phịch xuống sô pha, run rẩy nói: “Đúng rồi! Chính là ông cụ!”
Nhìn thấy người sống ở trước mặt, ông cụ cũng không khỏi ngạc nhiên.

Ông quan sát xung quanh trong sự hoài nghi rồi ngơ ngác hỏi Cố Diệp: “Sao tôi lại ở đây?”
Cố Diệp dừng một chút, nghĩ rằng ông cụ này còn hơi lẫn.
“Bác à, bác có biết mình chết thế nào không?”
Ông thế vậy mà trông rất vui vẻ, bắt hai tay ra sau lưng đúng kiểu một ông cụ, cười to nói: “Bị người ta đánh chết ấy mà.”
“Phụt!” Cố Diệp bật cười: “Thế bác có biết ai là người đánh chết mình không?”
Ông cụ ngơ ngác lắc đầu: “Ai vậy ta?”
Giải Thừa cũng bật cười theo, không ngờ rằng tên Tống Võ khốn kiếp này lại có một ông bố hài hước như vậy: “Bản thân chết như thế nào mà bác cũng không nhớ sao?”
Ông cụ vẫn lắc đầu: “Bác không nhớ ra thật.

Chỉ nhớ là lúc đó bác đang kiếm mấy chai nước khoáng trong thùng rác thì có gì đó đập xuống đầu, cốp một cái, rồi sau đó không biết gì luôn.”
Cố Diệp không nhịn cười được, ông cụ này đúng là một con quỷ ngốc nghếch mà.

Đã không nhớ chết làm sao mà còn tả thêm hiệu ứng âm thanh nữa chứ.
Cố Diệp giải thích: “Bác à, là cháu gọi bác lên đây.

Cháu muốn hỏi xem bác có biết mình chết như thế nào hay không, nhưng bác không nhớ thì cũng hết cách rồi.

Hiện tại có rất nhiều người nói rằng bác bị cháu bé nhà này đánh chết đấy.”
Ông Tống sờ sờ chòm râu ngắn lưa thưa nhưng cũng không có vẻ gì là giận dữ: “À, bác nhớ thằng bé đó, nó tên Nhạc Nhạc, phải không? Bác hay thấy bảo mẫu dắt nó đi chơi loanh quanh dưới lầu.

Thằng bé không thích nói chuyện lắm.”
“Đúng rồi, là thằng bé đó đó bác.

Cháu có xem qua tướng mạo của thằng bé thì thấy nó không phải là thủ phạm, còn cụ thể là ai thì cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra.

Tuy nhiên con trai bác thì lại gây nên không ít chuyện khốn nạn, khiến cả gia đình này sống không yên.”
Giải Thừa cũng vào giúp Cố Diệp giải thích sơ qua tình hình.

Gia đình này mất nhà, mất việc làm, cả nhà ba người thì cũng chuyển nhà đi tổng cộng ba lần, đến giờ vẫn bị trên mạng mắng chửi.

Con của ông, Tống Võ, thường xuyên tới đây, mỗi lần cần tiền thì lại xem nơi này như cái máy rút tiền.

Cô vợ của gã thì bắt mẹ của Nhạc Nhạc làm giúp việc, sai khiến đủ thứ.

Bệnh tình của Nhạc Nhạc giờ trở nặng, cả ngày cũng không chịu nói câu gì.

Tóm lại, cả nhà ba người đều bị ép đến mức phải nhảy cầu tự tử, chúng cháu phải nhờ người đến cản lại.
Ông cụ nghe xong thì vô cùng tức giận: “Đừng có cho nó tiền! Tiền, tiền cái cục cứt! Thằng mất dạy này! Mấy đứa đã phải chịu quá đủ rồi, thằng con bác đúng là thứ trời đánh thánh đâm mà, tức chết mất.

Đừng có vì nó mà tìm đường chết nữa.

Thằng bé còn nhỏ quá, dù có phải là nó làm thật đi nữa thì cũng không phải là cố ý.

Mấy đứa trả quá nhiều rồi, thành ý cũng đủ rồi, bác bỏ qua hết cho đấy.”
Lê Ngọc Kiệt không ngờ ông cụ lại tốt bụng như vậy, thành thử ra cũng chẳng còn thấy sợ.

Anh ta ngẩn người nhìn hồn ma của ông, trong ánh mắt tràn đầy xúc động.
Ông Tống dừng lại một chút rồi hỏi: “Bộ quần áo trên người bác là do cháu đốt xuống à?”
Lê Ngọc Kiệt gật đầu, hậu sự của ông đều do anh ta bỏ tiền ra lo hết, lúc trước dù sao cũng nghĩ là bổn phận của anh ta.

Cụ Tống cười khổ một tiếng: “Biết ngay mà, con bác làm gì mua đồ cho bác được thế này.

Mộ phần của bác cũng phải nhờ mấy đứa mua cho hả?”
Lê Ngọc Kiệt lại gật đầu: “Dạ lúc đó cháu tưởng Nhạc Nhạc đánh chết bác, không làm vậy thì lương tâm tụi cháu không cho phép.”
Ông Tống cười và hài lòng nói: “Bác cảm ơn mấy đứa, lúc sống bác không sung sướng gì, chết lại được chăm lo chu đáo như vậy.

Dù cái chết của bác có phải là do thằng nhỏ hay không thì bác cũng không trách mấy đứa đâu.

Nó mà còn tới đòi tiền nữa thì bác sẽ báo mộng, để xem bác có bẻ gãy chân nó không! Bác chết rồi, nó cũng chẳng làm gì được, đêm nay đi tìm nó luôn!”
Ngay giây phút ấy, Lê Ngọc Kiệt bật khóc.

Dân mạng với người dưng, hết người này đến người kia đặt lên gia đình họ những gong xiềng đạo đức, nhưng chính ông cụ lại cảm nhận được thành ý của bọn họ, còn nói lời tha thứ.

Những thứ xiềng xích này chẳng ảnh hưởng gì đến những người muốn ép họ đến con đường chết cả.

Tại sao bọn chúng có thể thích làm gì thì làm vậy chứ? Tại sao phải chết mới chịu?
Cũng giây phút ấy, Lê Ngọc Kiệt chưa bao giờ thấy kiên định đến vậy.

Cho dù mai sau có gì xảy đến đi chăng nữa thì cũng phải sống thật tốt! Sống để chứng minh cho những người áp bức gia đình anh ta thấy, những gì chúng nói chỉ là gió thoảng qua tai, chẳng đáng bận tâm!
Cố Diệp vẫn không có được kết quả chính xác, nhìn ra ngoài cửa sổ trầm ngâm một lát.

Đến giờ thằng bé vẫn bị oan, về phía cảnh sát, vụ án từ hơn một năm trước, muốn điều tra cho tốt thì cũng không có đủ chứng cứ.

Cố Diệp cũng không có nhiều thời gian để chờ người ta điều tra từng bước một, cậu còn phải về nhà sớm.

Người biết rõ ngọn nguồn của chuyện này chỉ có người trông trẻ Điền Hồng, cô ta vẫn còn vô cùng đáng nghi.

Suy nghĩ hết nửa ngày, mắt Cố Diệp đột nhiên sáng lên, cậu nhìn về phía Giải Thừa: “Em có cách rồi.”
Giải Thừa hơi nghi ngờ, hỏi: “Cách gì? Nghĩ kỹ thì mới nói nha, chứ anh thấy ánh mắt của em hơi bị gian đó!”
Cố Diệp cười híp mắt: “Cách này em mới nghĩ ra lần đầu, cần anh phụ một tay.”
Giải Thừa thấy cậu cười thì càng nghi hơn: “Phụ thế nào?”
“Em sẽ cho quỷ đi vào giấc mơ để kiểm tra ký ức.

Linh hồn của trẻ con yếu, làm vậy sẽ dễ khiến tụi nó đần độn đi nên là không dùng với Nhạc Nhạc được.

Nhưng nếu áp dụng với người lớn thì không thành vấn đề.”
Giải Thừa chợt hiểu ra: “Em muốn kiểm tra Điền Hồng à?”
“Đúng rồi.

Có chút mạo hiểm á nên em mới muốn anh giúp một tay.

Tuyệt đối không được để người khác quấy rầy em, nếu không thì cô ta sẽ bị biến thành cô ngốc đó.”
Giải Thừa nhíu mi: “Có đáng tin không vậy?”
“Theo lý thuyết là không sao đâu.

Em sẽ xem tướng mạo cô ta trước để xác định đúng người không rồi mới kiểm tra ký ức, xem lại toàn bộ sự việc.

Nếu là người tốt thật thì sẽ kêu người ta không điều tra nữa.”
Giải Thừa ngẫm lại cũng đúng, chỉ là: “Em tính đưa người ta đến đây bằng cách nào?”
Cố Diệp cười khúc khích: “Cho quỷ nhập á.”
Giải Thừa thở dài: “Cậu ba à, cậu đúng là cái đồ xấu xa mà!”
Cố Diệp: “Phụt!”
—-
Hai đại sư thích đi dạo đêm mang theo một xe đầy yêu ma quỷ quái để đi tìm Điền Hồng.
Sau khi đến gần nhà Điền Hồng, Cố Diệp vén tóc Linh Linh, nhẹ nhàng nói: “Con gái yêu à, đến lượt con ra tay rồi đấy.

Con dùng oán khí của con kéo cô ta rồi dẫn tới chỗ nào vắng người cho ba nha.”
Cố Diệp chưa bao giờ giao cho Linh Linh nhiệm vụ nào.

Trong lòng cậu, con gái yêu chỉ để nuông chiều, còn công việc thì cứ để thằng con lớn Dạ Ly lo.

Linh Linh cuối cùng cũng được giúp ba, cô bé vui mừng nói: “Ba ba yên tâm, con nhất định sẽ dẫn cô ta ra!”
Hiện giờ đã là đêm khuya thanh vắng, cả nhà Điền Hồng đều đang ngủ.

Không ai nhìn thấy một luồng oán khí tiến vào từ khe cửa, bay tới trước giường của Điền Hồng rồi hóa thành dáng người nhỏ nhắn, lơ lửng nhìn bà ta.

Cô bé âm thầm nhoẻn cái miệng nhỏ nhỏ xinh xắn, vẻ mặt âm u khủng khiếp không khác gì Cố Diệp lúc đang bày mưu tính kế.
Ngay sau đó, oán khí nhập vào người Điền Hồng.

Một giây sau, cô ta ngồi dậy với vẻ mặt không cảm xúc, cứ thế bay lên khỏi giường.

Tiếp đó, người dưới Điền Hồng quay chín mươi độ, chạm chân xuống đất, rồi cô ta mang áo ấm vào, đi từng bước một.

Ra tới cửa, Điền Hồng nhìn xuống đôi chân trần của mình, bèn quay lại mang giày vào, rồi mới ra khỏi cửa như một người bình thường.

Toàn bộ quá trình diễn ra trong yên lạng, ngay cả chồng Điền Hồng cũng không nghe thấy gì.

Nhìn thấy xe của Cố Diệp: “Điền Hồng” háo hức tăng tốc, chạy ù tới và vui mừng hét lên: “Ba ba ơi! Con về rồi! Bác Giải!”
Trên mặt đối phương hiện rõ lên mấy chữ: Thấy con giỏi không, khen con đi nè.
Cố Diệp với Giải Thừa cùng nhau lấy tay vỗ trán: “Cảnh tượng thật đau mắt quá đi, không nuốt nổi mà.”
Cố Diệp mệt mỏi nói: “Con bé đang vui, anh cổ vũ nó đi.”
Giải Thừa: “Con gái yêu của em, em khen đi chứ.”
Khóe môi Cố Diệp giật giật, thật lòng không chịu được cái cảnh bà cô già hơn cậu mấy chục tuổi này lại gọi cậu là ba ba nhưng cũng ráng khen Linh Linh nhanh vài câu.

Cố Diệp xem tướng mạo của Điền Hồng, vẻ mặt cau lại, hung thủ chín phần mười chính là Điền Hồng rồi.

Cậu không chần chừ lâu thêm nữa, ngay lập tức gọi tiểu quỷ từ giấu trong mặt dây chuyền ra: “Mi nhập và giấc mơ của cô ta ta, khiến cô ta tái hiện lại đoạn ký ức kia đi.”
Tiểu quỷ vâng lời làm theo, chỉ một lúc sau, nó đã gửi tín hiệu ra cho Cố Diệp.
Cố Diệp lấy ra một tấm bùa chú, dán lên đỉnh đầu của Điền Hồng, dừng ngón tay ở giữa ấn đường bà ta và bắt đầu kiểm tra mẩu ký ức này.

Giải Thừa cũng nhanh chóng đứng lên, trông chừng xung quanh kỹ càng, sợ rằng có người hoặc cô hồn dã quỷ không có mắt nào đó tới quấy rầy.
Có Giải Thừa bên cạnh, Cố Diệp cũng yên tâm dồn hết tâm trí làm việc.

Hình ảnh đầu tiên mở ra là một căn phòng khách, Nhạc Nhạc đang ngồi bên cửa sổ chơi xếp gỗ.

Góc nhìn của Cố Diệp được đặt ở bên cạnh cánh cửa nhà bếp, cậu nhận ra rằng nơi này hẳn phải là căn nhà trước của Lê Ngọc Kiệt.
Điền Hồng tay bưng chén cơm, gọi Nhạc Nhạc lại ăn nhưng cô ta kêu mấy lần mà Nhạc Nhạc không chịu đến, vẫn cứ ngồi chơi.

Điền Hồng tức giận cầm chén cơm đặt lên bàn, vỗ bàn mấy cái: “Nhạc Nhạc, mày có lại ăn cơm không?”
Lần này thì Nhạc Nhạc có phản ứng lại.

Nó quay qua nhìn cô ta một cái, lắc đầu rồi lại tiếp tục ngồi chơi xếp gỗ.
Điền Hồng giận dữ đi qua và đạp đổ tòa tháp gỗ của Nhạc Nhạc xuống: “Ra tao đút mày ăn cơm, có nghe gì không hả? Mày bị câm à?”
Nhạc Nhạc thấy tháp gỗ mình cất công xây nên bị đạp đổ thì liền khóc rất to.
Điền Hồng tức giận nói: “Nín coi, khóc gì mà ngày nào cũng khóc! Nói cái gì mày cũng không nghe, ngoài khóc với nghịch ngợm ra thì mày còn biết cái gì nữa không hả? Mẹ mày sinh ra đứa khác còn tốt hơn ấy!”
Càng nói, cô ta càng tức, Cố Diệp thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác của Điền Hồng.

Ngày nào cũng đối mặt với một đứa nhỏ như vậy, cô ta chỉ muốn bóp chết nó, chẳng qua cô ta vẫn còn muốn lấy món tiền này.

Điền Hồng sôi máu, tát Nhạc Nhạc một cái rồi quát: “Đừng có khóc nữa, ồn chết được!”
Nhạc Nhạc khóc mỗi lúc một to, vừa khóc vừa bày mấy miếng gỗ ra, định xây lại tòa tháp gỗ như cũ.

Tuy nhiên Điền Hồng lại tức điên lên, mở cửa sổ ra, ôm một đống viên gỗ quăng hết ra ngoài: “Xếp, xếp, xếp! Chơi với cái này hoài là bị thiểu năng đó!”
Nói rồi, Điền Hồng kéo Nhạc Nhạc qua, đút cơm cho thằng bé.
Đút chưa được mấy muỗng thì chợt ở ngoài có tiếng động, ở dưới lầu có ai đó la lên: “Chết người rồi! Trên lầu có ai quăng đồ xuống chết người rồi! Đập chết người rồi!”
Khi ấy Điền Hồng mới hoảng lên, bế Nhạc Nhạc chạy xuống dưới lầu.

Thấy miếng gỗ dính đầy máu này dưới đất, cô ta cực kỳ sợ hãi.

Điền Hồng nhìn vào Nhạc Nhạc vẫn còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghiến chặt răng, tim đập loạn lên và trong đầu nảy ra một ý tưởng.

Cô ta nhéo thằng bé một cái thật đau: “Tao đã bảo mày không được chơi xếp gỗ rồi mà vẫn còn lì ra đấy, rơi chết người ta rồi thấy chưa!? Lo mà kêu ba mẹ bồi thường đi!”
Mặt Nhạc Nhạc ngờ nghệch, thằng bé nhìn vào miễng gỗ vẫn còn nằm trên tay mình khi được Điền Hồng đột ngột bò xuống lầu.

Lúc này mọi người nhìn sang Nhạc Nhạc và phát hiện ra răng viên gỗ cậu bé cầm trong tay là cũng một loại với viên rơi dính đầu ông cụ.

Ánh mắt bọn họ ngay lập tức thay đổi: “Vậy là do thằng bé này ném đồ chết ông già!”
Điền Hồng khóc lóc: “Tao đã bảo mày đừng có chơi xếp gỗ mà cứ không nghe, giờ làm sao đây? Mày có phải là đã chơi xếp gỗ không? Không nghe lời tao có phải không?”
Nghe Điền Hồng hỏi, Nhạc Nhạc cũng ngơ ngác, không phân biệt được những lời nói dối trắng trộn của cô ta.

Thằng bé bị nhiều người nhìn chằm chằm, sợ hãi úp mặt vào cánh tay của Điền Hồng nhưng lại bị cô ta vặn đầu ra ngay tắp lự.

Đối mặt với bao nhiêu người như vậy, đứa nhỏ chỉ biết sợ hãi gật đầu, đúng là nó có chơi xếp gỗ.

Thế là thằng nhóc chỉ cần một cái gật đầu hồ đồ này, tội danh giết chết cụ Tống đã được đổ hết lên người thằng bé.
Những gì Điền Hồng làm sau đó còn mất nết hơn.

Sau khi ba mẹ Nhạc Nhạc giải quyết xong vương mắc với gia đình Tống Vũ, họ có nói vài lời với Điền Hồng, rằng vì cô ta trông nom thằng bé không tốt nên mới để xảy ra cớ sự này.

Hai người vô cùng tức giận, hơn nữa cũng chẳng còn tiền để thuê người trông trẻ, thế là quyết định sa thải cô ta.
Nhân cơ hội này, Điền Hồng đòi thêm sáu tháng tiền lương và dọa nếu không thì sẽ lên mạng để vạch trần chuyện này.

Cô ta biết vợ chồng Lê Ngọc Kiệt sẽ không muốn làm to chuyện.
Điền Hồng định bụng rằng vòi tiền như vậy thì bọn họ sẽ không tưởng tượng ra được là chuyện này do chính tay cô ta làm nên.

Cô ta càng ngang ngược, đối phương càng không thể ngờ rằng thủ phạm là cô ta, đã vậy còn tự nhiên có thêm một cục tiền.

Điền Hồng đúng là có khôn, nhưng lá gan không hề lớn, cầm tiền một cái là cô ta đi ngay.
Cố Diệp mở to mắt, mặt mày cau lại, nhìn thấy người phụ nữ trước mặt thì bĩu môi trong khinh bỉ: “Con gái yêu, mau đưa cô ta về nhà đi, ba không muốn nhìn cái bản mặt này thêm một giây nào nữa.”

Giải Thừa hỏi: “Sao rồi? Điều tra được cái gì rồi?”
Cố Diệp thở dài, cầm lấy cây bút lông với một lá phù trống, vẽ nên một lá phù ảo giác.

Xong xuôi, cậu đem cảnh tượng vừa mới nhìn thấy hòa vào trong tấm phù, dán lên đỉnh đầu của Giải Thừa: “Anh tự xem đi, thủ phạm chính là cô ta.”
Giải Thừa xem xong sự tình cũng tức giận vô cùng: “Người phụ nữ này ác độc thật, oan cho thằng bé quá.

Trước đây bệnh tình của Nhạc Nhạc cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy.”
“Đúng vậy, giờ thằng bé cũng gần như câm điếc luôn rồi.”
“Chúng ta lấy cái này làm chứng cứ đưa cho cảnh sát được không?”
Cố Diệp cười: “Anh nghĩ được không?”
Giải Thừa cũng gượng cười theo: “Thôi bỏ đi, cái này là trò của tụi mình, có đưa người ta cũng không tin, cũng không mang lên tòa được.

Hay là nhờ ông cụ giúp? Là khổ chủ, ông có quyền giải quyết nhân quả chứ nhỉ.”
“Nhờ ông cụ giúp cũng được thôi, nhưng em không để ông tự mình chấm dứt nhân quả đâu, vậy thì đám người trên mạng kia đâu có thấy được.” Cố Diệp cười khẩy một tiếng, bướng bỉnh nói: “Em nhất định phải đưa được Điền Hồng ra tòa rồi tìm phóng viên viết bài.

Nếu đến mức ấy rồi mà bọn nó còn không chịu xin lỗi thì em sẽ dẫm lên mặt từng đứa.”
Sau đó Cố Diệp đến gặp ông Tống và thuật lại mọi chuyện cho ông nghe: “Bác à, người đã giết bác là Điền Hồng chứ không phải Nhạc Nhạc.

Hung thủ thì đang nhởn nhơ bên ngoài vòng pháp luật, còn gia đình của Nhạc Nhạc lại bị làm cho sống dở chết dở.

Nhà họ đối xử với bác thế nào, bác cũng biết rồi đó, nếu có thương thằng bé thì mong bác có thể giúp bọn họ một phen ạ.

Chần chừ càng lâu thì bệnh tình của thằng bé sẽ càng xấu đi.”
Ông Tống nghe vậy, bất bình nói: “Bác không ngờ mình chết rồi mà lại có giá như vậy đó, còn có người mượn cái chết của bác để phát tài.

Mấy đứa nói đi, giờ bác làm được gì, bác làm luôn cho.”
Cố Diệp nhếch nhếch khóe miệng: “Bác chỉ cần đi hù dọa cô ta và ép cô ta nói ra hết sự thật thôi.

Cô ta nói gì, làm gì, cháu sẽ quay lại hết để làm bằng chứng đưa cho cảnh sát.”
Ông Tống toan đi kiếm Điền Hồng thì Cố Diệp nheo mắt, đưa tay lên cản ông lại: “Bác chờ chút đã, để cháu kiếm cho bác món vũ khí thuận tay!”
Nói rồi, Cố Diệp vo vo một lá bùa lại thành hình cái chùy.

Giải Thừa ở bên cạnh thấy vậy liền cười nham hiểm: “Cậu ba à, thâm độc quá nha, cái này mà cũng nghĩ ra được.”
Cố Diệp vừa vo vừa nói: “Shakespeare đã từng nói, dọa người sao cho ra dáng dọa người, sao có thể không có vũ khí được?”
Giải Thừa cười ra nước mắt: “Anh cũng từng học, đừng có mà khè anh.

Shakespeare làm gì nói câu này.”
Cố Diệp đốt cây chùy cho ông Tống ngay tại chỗ, làm nó hóa to lên gấp mấy lần.

Ông cụ cầm cây chùy lên thì thấy nó cao hơn mình đến hai cái đầu, đầu chùy cỡ một cái bồn rửa mặt lớn, cán chùy cũng dài đến hai mét! Ông Tống vậy mà cũng nói thêm: “Uy phong thật, quả là một cây chùy có thể đập tan quỷ quái.”
Cố Diệp thúc giục: “Ông mau đi đi, đi dọa cô ta!”
Ông Tống kéo lê cây chùy bự, hùng hổ đi.
Cố Diệp vội kêu chị Hồng Đậu ra, đưa cho một cái điện thoại rồi bảo chị đi quay lại.

Việc này cũng chỉ có người thùy mị nết na như chị Hồng Đậu mới chịu làm, còn những người kia, người thì lạnh lùng, người thì nghịch ngợm, chẳng ai chịu làm.

Thật ra Linh Linh cũng nghe lời, nhưng con bé còn nhỏ quá nên có thể quay không rõ được.

Chị Hồng Đậu thấy ông Tống lôi cây chùy theo, vô thức liếc sang Cố Diệp một cái, trong mắt ánh lên nụ cười.
Lúc bấy giờ, chồng Điền Hồng bị tiếng động đánh thức dậy.

Nhìn thấy Điền Hồng đứng sững giữa nhà như vậy, hắn ta hết hồn: “Nửa đêm rồi cô không ngủ đi mà làm cái gì vậy? Hết cả hồn à.”
Điền Hồng mơ mơ màng màng, chớp chớp mắt, tựa như vừa mới ngủ dậy: “Chuyện gì vậy?”
“Hồi nãy cô ra ngoài làm gì?”
“Tôi có ra ngoài đâu.” Mặt Điền Hồng tỏ ra vô tội: “Anh bị mớ à?”
Chồng cô ta bật ngửa: “Nói mớ đâu mà nói mớ, cô bị mộng du thì có!”
Điền Hồng không hiểu gì hết, cô ta trợn ngược mắt lên rồi bỏ đi ngủ tiếp: “Đồ khùng!”
“Đm, cô mới bị khùng ấy!”
Hai người cứ thế mỗi người một câu mà chửi nhau, chẳng chịu làm rõ mọi chuyện.

Bỗng nhiên một cơn gió lạnh tràn vào mở toang cánh cửa, trước cửa là ông Tống đang vác theo cây chùy hai mét, bộ mặt rất quỷ dị.

Điền Hồng mở mắt ra thấy khuôn mặt ông thì hoảng sợ ngồi bật dậy: “Má ơi! Quỷ kìa!”
Ông Tống quơ cây chùy lên và giáng xuống: “Điền Hồng! Trả mạng cho tao!”
Điền Hồng hoảng loạn nấp vào trong góc giường, rối rít cầu xin: “Bác tha mạng! Không phải con giết bác! Là Nhạc Nhạc! Là Nhạc Nhạc đó!!”
“Mày nghĩ là có thể lừa tao à? Đã gây tội ác mà còn dám đổ cho một đứa trẻ!” Ông Tống tức giận nói: “Mày còn muốn thằng nhỏ gánh nợ thay mình! Trả mạng tao đây!”
Điền Hồng hoảng sợ, kêu la thảm thiết, tới nước này rồi cũng không dám nói dối nữa: “Xin bác tha mạng! Con thực sự xin lỗi bác! Bác tha cho con đi, con không phải là cố ý mà.

Con cũng không biết tại sao lại rơi trúng đầu bác nữa.

Con đốt vàng mã xuống cho bác, thắp nhang cho bác, lập trường sinh bài cho bác, cúng cho bác nha?” Điền Hồng khóc lóc van xin: “Bác tha cho đi, con thực sự không cố ý đâu.

Con cũng là hết cách, con đánh chết bác như vậy, con lấy đâu ra tiền đền cho con trai cụ?”
“Vì vậy nên mày vu oan giá họa cho thằng bé Nhạc Nhạc?”
Điền Hồng khóc lóc than: “Con không có tiền, con còn phải sống mà.”
Chồng Điền Hồng thấy cô ta như hóa rồ lên, rồi còn nào là giải thích, nào là lập trường sinh bài, phản ứng chẳng khác gì đang gặp ma.

Hắn ta sợ hãi trèo lên giường đứng: “Điền Hồng, cô điên rồi.

Cô thấy ai vậy hả?”
Điền Hồng vẫn khóc lóc: “Ông Tống tới! Là ông Tống tới tìm tôi.

Bị ám rồi, căn nhà này bị ám rồi!”
“Làm gì có ai đứng đó! Cô bị điên à!?” Nói vậy nhưng chồng cô ta cũng cảm nhận được xung quanh lạnh buốt, cứ như có thứ gì đó đang nhìn bọn họ, không tránh được hoảng sợ.

Hắn ta giả vờ bình tĩnh rồi to tiếng mắng: “Đừng có dọa tôi nữa, bình tĩnh lại đi!”
Nói thì nói vậy, nhưng lời này giống như đang tự trấn an mình hơn là mắng.


Hắn ta cũng biết rõ Điền Hồng đã làm cái gì, suốt một năm qua cả hai vẫn nhớ rõ trong đầu, luôn nơm nớp lo sợ một ngày có ai đó đến tống tiền.
Ông Tống trừng mắt nhìn Điền Hồng trong căm phẫn: “Mày mà không ra đầu thú với cảnh sát thì tao sẽ đánh chết mày, đem mày xuống địa ngục.”
Điền Hồng nào dám từ chối, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Ông Tống nói là làm, thấy cô ta hoảng sợ đến vậy rồi, ông mới mang theo cây chụy bự đi về.
Cố Diệp xem video, thấy bộ dạng hoảng loạn của Điền Hồng thì cười khẩy một cái: “Làm việc ác thì đừng hòng sống yên.”
Sáng sớm hôm sau, Cố Diệp gửi đoạn phim cho Mục Cảnh Phỉ và nhờ cô chuyển cho người của cục cảnh sát bên này.

Nhận được đoạn phim, mọi người trong cục ai cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau: “Bị ám thật hả trời?”
“Nửa đêm nửa hôm, ai mà quay lại được cảnh này hay quá vậy?”
Ông chú phụ trách vụ án này trầm ngâm một chút rồi nói với mọi người: “Im lặng nào, đoạn phim này từ đâu ra không quan trọng, chỉ cần vụ án kết thúc là được.

Rất cảm ơn vị người tốt nhiệt tình này.”
Ông ta từng nghe người ta nói rằng tổng cục cũng thường xuyên phá được đại án, kỳ án, mà nhiều vụ trong trong số đó tưởng như đã vào ngõ cụt đều được họ tìm ra chứng cứ.

Nghe đâu bọn họ có được một vị cao nhân làm cố vấn.

Nói chung là không nói nhiều, không hỏi nhiều, phá được án là được.
Dựa vào phản ứng của Điền Hồng, cảnh sát đã có lý do đưa cô ta về thẩm vấn.

Chính cô ta thú nhận bản thân mình đã giết chết ông Tống, vu oan cho Nhạc Nhạc, thế là đã có bằng chứng.
Lúc bị bắt, Điền Hồng vẫn còn đang trong tình trạng tinh thần hoảng loạn, mặt trắng bệch, mắt thì thâm quầng.

Suốt đêm qua, cô ta không dám ngủ, sợ ông Tống quay lại với cây chùy cao hơn mình hai cái đầu, đem cô ta đi.
Cảnh sát đưa đoạn phim ra trước mặt Điền Hồng: “Nói đi, ý cô là sao? Tối hôm qua cô thấy ai mà lại hoảng sợ như vậy?”
Mặt Điền Hồng tái mét, cô ta bất ngờ đứng bật dậy: “Mấy người lấy cái này đâu ra? Lén chụp hình tôi hả!?”
Cảnh sát cũng không nhiều lời: “Từ đâu ra thì cô không cần biết.

Dù sao thì chúng tôi cũng đã có chứng cứ cô thú nhận việc giết ông Tống và đổ tội cho Nhạc Nhạc đây rồi.

Kể lại đầu đuôi quá trình gây án đi.”
Điền Hồng thất thần ngồi phịch xuống và siết chặt hai nắm tay lại đến nỗi chỗ mấy khớp ngón tay cũng trắng đi.

Cô ta sợ sệt nói: “Không, không phải tôi.

Trong đây cũng không có hình ông Tống.

Tôi chỉ là đang nói bậy thôi.”
Cảnh sát khó chịu: “Cái này mà nói bậy thế nào được?”
“Là nói bậy.”
“Vậy thì tại sao cô hoảng hốt thế này?”
“Tôi có bệnh, thưa đồng chí cảnh sát.

Mỗi lần lo lắng là tôi lại sinh ra ảo giác, nói hươu nói vượn, thật đó.

Chồng tôi cũng biết tôi có bệnh tâm thần mà.” Cô ta nghe nói rằng bị tâm thần thì sẽ được miễn tội, có lỡ nói cái gì thì chỉ cần bảo do bệnh cái đã.
Cảnh sát lạnh lùng nói: “Ảo giác của cô hơi bị cụ thể quá đấy.

Thấy ai không thấy, lại thấy đúng ông Tống? Chuyện của ông cụ đã qua được một năm rồi, tại sao cô lại nghĩ đến được?”
Điền Hồng nói láo: “Thì vậy mới bảo bệnh á!” Cô ta kích động nói tiếp: “Do buổi sáng cảnh sát mấy người đến hỏi tôi nên tôi mới nghĩ đến cái chết của ông Tống, thành ra tối mơ về ông cụ.

Đúng rồi! Nhất định là do nó! Chồng tôi làm gì nhìn thấy ông Tống.

Nhất định là tôi bị bệnh, tôi bị bệnh rồi.” Điền Hồng càng nói càng chắc chắn, không ngừng nhắc đến việc mình bị bệnh, cũng không biết là để thuyết phục cảnh sát hay là thuyết phục chính bản thân cô ta: “Tôi bị chứng hoang tưởng, bị tâm thần, bệnh gì cũng có.

Tôi không biết gì hết, mấy người đừng hòng bắt tôi.”
“Được thôi, vậy là bị bệnh chứ gì? Chúng tôi có thể cho cô làm kiểm tra, có bệnh thật hay không thì phải phụ thuộc vào cô rồi.” Cảnh sát nghiệm mặt nhìn cô ta.

Không ngờ lại muốn lợi dụng lỗ hổng này, con người bây giờ thật là gian xảo mà.
Đúng lúc này, có người đi vào báo tin: “Bên Nhạc Nhạc có tiến triển tốt, thằng bé bắt đầu giao tiếp với bác sĩ được rồi.”
Điền Hồng mới bình tĩnh lại được một chút, giờ lại run lên trong sợ hãi: “Nhạc Nhạc chỉ là đứa trẻ, lời nói của nó không tính! Không dùng làm bằng chứng được!”
Cảnh sát thản nhiên hỏi lại: “Đang yên đang lành cô lại sợ Nhạc Nhạc nói được vậy? Nó đã nói gì đâu mà sao cô nhảy dựng lên thế?”
“Đâu có! Tôi bị bệnh! Dù sao tôi cũng có bệnh, mấy người không được bắt tôi.”
Ai cũng biết là Nhạc Nhạc còn quá bé, cho dù thằng bé có nói chuyện lại được đi nữa thì cũng khó có thể chỉ đích danh Điền Hồng.

Một đứa bé thì nhớ được bao nhiêu chứ? Chuyện cũng đã qua hơn một năm, chuyện bản thân lúc đó nó còn không nhớ rõ.

Hơn nữa, nói ra được rồi sao? Hai người tố nhau thì được cái gì? Lời nói của đứa nhỏ đúng thật là không thể đem lên tòa án.
Còn phải tiếp tục điều tra!
Điền Hồng vẫn cứ khẳng định mình có bệnh và từ chối hợp tác với cảnh sát.

Phía cảnh sát đành phải nộp đơn xin khám sức khỏe tâm thần cho cô ta, tức là lại mất thêm hai ngày.

Cố Diệp vô cùng khó chịu khi nhận được tin này.

Cố Dương có gửi cho cậu vài tin nhắn, khoe rằng mình mới được 80 điểm trong bài kiểm tra thầy cho.

Đó là một tiến bộ lớn, thế là cậu hứa sẽ đưa Cố Dương đi chơi.

Làm anh trai mà, không thể nói lời mà không giữ lấy lời được.
Cố Diệp nghĩ ngợi một chút rồi nhếch mép cười khẩy: “Cô ta giả vờ bệnh chứ gì? Vậy thì tối nay cho cô ta bệnh thật luôn.”
Đêm đó, Cố Diệp gọi ông Tống lên một lần nữa và nói cho ông cách để ép Điền Hồng phải nhận tội.
Nghe xong, bộ mặt già nua của ông Tống đỏ lên: “Thằng nhóc này, bậy bạ quá.”
Cố Diệp nghiêm túc nói: “Bác cứ tin tưởng cháu, tuyệt đối không sao đâu.

Cháu có bậy bạ thì kệ cháu, bác tuyệt đối vẫn là một người tốt và không hề bậy bạ.”
Giải Thừa đứng bên cạnh nghe, không nhịn được mà phải vỗ đầu của Cố Diệp một cái: “Cậu ba à, làm người giùm cái đi!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện