Giải Thừa đập mạnh vào mặt Tống Vũ bằng một cái bánh còn nóng bên trên có rắc hành băm, rau thơm, mùi tàu và dầu ăn, quyết hết lên mặt gã.
Tống Vũ cũng chẳng hiền lành gì, mắt trợn ngược hùng hổ xắn tay áo đấm Giải Thừa: “Bố giết chết mày.”
Giải Thừa nghiêng đầu, bắt lấy tay gã rồi vặn ngược khiến cho một tên cao to như Tống Vũ cũng phải gào thét.
Giải Thừa bĩu môi chán ghét, đạp vào cẳng chân của gã, rồi quật đối phương thẳng xuống đất: “Mày là bố ai?”
Cô vợ trẻ của Tống Vũ thấy chồng mình bị đánh liền xông tới gào hét chói tai: “Anh đang làm cái gì vậy? Tại sao lại đánh người?”
Cô vội vàng chạy tới, còn chưa kịp đến nơi thì phòng khách bỗng nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua, càng ngày càng lớn.
Nhưng cơn gió lại không thổi những đồ vật khác mà chỉ thổi về phía cô, lại còn đẩy mạnh cô lùi về phía sau bốn năm bước, rồi ngã xuống đất đến mức phát thét lên.
Cố Diệp âm trầm mỉm cười nói: “Bố mẹ cô bây giờ chẳng nhìn nổi nữa cho nên họ muốn xuất hiện vào ban ngày.
Cô mà còn gây chuyện nữa là họ liền mang cô đi luôn.”
“Cậu … cậu nói bậy!”
“Ban ngày ban mặt làm sao mà có ma được.”
Cặp vợ chồng miệng hùm gan sứa bị trận gió lạnh vừa rồi dọa cho rớt mồ hôi lạnh, nói là chất vấn nhưng lại giống đang tự an ủi bản thân hơn.
Cố Diệp lạnh nhạt nói: “Nếu phải là hai người sao lại phải chột dạ? Dù sao hai người cũng đang ở đây, vậy mau gọi cảnh sát đi để họ đến làm cho ra ngô ra khoai*.”
*主持公道: chủ trì công đạo.
Lúc này, Lê Ngọc Kiệt đã lấy điện thoại ra bấm số 110.
Anh ta đã không chịu đựng được nữa.
Lúc trước anh ta đã tin rằng người này sẽ giải quyết chuyện quái quỷ này trong im lặng, không ngờ lại có kẻ không biết xấu hổ đến như vậy, biết thế từ đầu đã chẳng làm rồi.
Hai vợ chồng Tống Vũ cùng bị trấn áp không dám làm loạn nữa.
Tống Vũ nhìn Giải Thừa suy nghĩ với sức lực và sự khéo léo vừa rồi của của hắn, thì gã cũng không phải là đối thủ của hắn.
Lại nhìn phong thái của Cố Diệp, cách nói chuyện hung ác cùng với cơn gió lạnh kia khiến gã sợ hãi: “Không cần cảnh sát nữa, đây là cuộc nói chuyện riêng.
“Không được, tôi muốn báo cảnh sát để họ điều tra lại sự việc năm ngoái xem có phải con trai tôi gây ra không.
Tôi muốn phải điều tra thật rõ ràng.” Lê Ngọc Kiệt bế Nhạc Nhạc đang sợ hãi.
Nhìn thấy nỗi kinh hoàng từ ánh mắt con, anh ta liền ôm chặt lấy con trai: “Dù sao cũng không thể sống nổi nữa, cho dù cảnh sát đưa ra kết luận gì mà mấy người còn làm loạn.
Tôi sẽ kéo cả nhà các người cùng chết chung, con trai mấy người cũng đừng mong thoát được.”
Một người có khí chất tao nhã như Lê Ngọc Kiệt lại có thể nói ra những lời mang ý tứ cá chết lưới rách như thế này.
Đặc biệt là ánh mắt lạnh lẽo nhìn con trai đối phương rất quyết liệt của anh ta làm cho cô vợ trẻ của Tống Vũ bị doạ sợ, kinh hoàng ôm con trai mình bỏ chạy.
Mấy người Cố Diệp cũng không ngăn cản, để cho đối phương ôm con bỏ đi.
Tống Vũ cũng vùng vẫy mấy lần nhưng đều bị Giải Thừa cứng rắn ấn lại.
Bây giờ gã mới trở nên cuống cuồng.
Giải Thừa lạnh lùng mắng: “Đồ rác rưởi, để tao xem mày khí phách thế nào, nãy trâu bò lắm cơ mà!”
“Các người…” Tống Vũ dần đỏ mặt nói: “Báo cảnh sát thì báo đi, dù họ có tới thì cũng là tao có lý, thằng con nhà nó đã giết cha tao!”
Cố Diệp thản nhiên nói: “Đứa nhỏ có làm hay không còn chưa biết, trước hết đừng nhắc về nó.”
“Nhiều người đã tận mắt chứng kiến, con tên đó cũng đã thừa nhận rồi, còn sai nữa sao?”
Cố Diệp cười lạnh: “Vào năm ngoái đứa nhỏ này mới có bốn tuổi, nói chuyện còn chưa sõi, ai nói cho nó cái gì nó chỉ biết cái đó.
Đứa nhỏ đã như thế, lời nó nói có thể coi là chứng cứ à? Chờ cảnh sát tới rồi nói sau.”
Giải Thừa thả đối phương ra, lạnh mặt nói: “Mày thành thật cho tao, ngồi xổm chỗ này!”
Tống Vũ thực sự không dám đối đầu với Giải Thừa.
Khó chịu ngồi xổm không dám đứng dậy.
Không bao lâu sao, cảnh sát đã tới.
Cảnh sát cau mày nhìn Tống Vũ: “Đã lâu rồi không gặp thằng nhãi này, tôi còn tưởng cậu đã thay đổi, tại sao còn gây chuyện nữa.”
Tống Vũ lập tức la hét ầm ĩ: “Đồng chí cảnh sát! Bọn chúng ức hiếp người tôi, thằng nhóc kia đã giết cha tôi.
Bọn chúng còn đánh tôi nữa!”
“Đứa bé này sao có thể giết cha cậu được?” Cảnh sát chắc chắn không chỉ nghe lời của một bên.
Lại nói, Tống Vũ đã có tiền án đánh nhau ẩu đả, đã bị bắt mấy lần rồi.
Một năm không gặp, cảnh sát tưởng gã đã thay đổi thành người tốt.
Bây giờ nghĩ lại thì chẳng có chuyện đó.
“Ai là người báo cảnh sát, nói tình huống là như thế nào?”
Cuối cùng Lê Ngọc Kiệt cũng có thể nói ra lời than phiền, nói kỹ càng từ đầu tới cuối câu chuyện.
Chú cảnh sát nghe xong cảm thấy đau cả đầu: “Sao sự việc từ năm ngoái mà bây giờ mới báo cảnh sát? Lúc nào cũng đòi xử lý riêng, cũng vì mấy người lúc nào cũng đòi tự mình giải quyết nên mới gây ra hậu quả tồi tệ như vậy.
Gặp tai nạn xe thì tự mình gặp riêng, đánh nhau cũng giải quyết riêng.
Bao nhiêu vụ việc tự giải quyết riêng thì được mấy vụ có kết quả tốt? Tôi đến chịu mấy người.”
Cảnh sát trung niên này có kinh nghiệm phá án phong phú nên đã gặp rất nhiều chuyện như vậy.
Người thì sợ mang tiếng xấu, có người sợ gây ảnh hưởng đến người nhà, đến công việc, cuối cùng lại tạo ra vụ kiện còn tệ hơn.
Chú vừa cảm thông vừa tức giận mắng gia đình ba người.
Sau đó, chú nhìn sang Tống Vũ, sắc mặt lạnh dần: “Vì thế cậu chạy đến nhà người ta gây sự sao?”
Tống Vũ rõ ràng cũng biết chú lại còn bị chú bắt mấy lần rồi nên nhìn thấy chú liền sợ hãi: “Tôi không gây rối, tôi đến để đòi tiền thôi.”
“Cậu chạy đến nhà người ta đòi tiền? Thế thì cậu có khác gì bọn cướp không? Đứng lên cho tôi!” Chú cảnh sát bắt lấy vai gã xách lên rồi nói với cảnh sát ở bên ngoài: “Mang cậu ta về tạm giam!”
Tống Vũ luống cuống: “Tại sao lại bắt tôi?”
“Đi về sẽ có người nói cho cậu biết tại sao!”
Nhìn thấy Tống Vũ đã bị bắt, vợ chồng Lê Ngọc Kiệt liền nhẹ nhàng thở phào.
Gã bị bắt tức là họ sẽ không bị quấy rầy trong hai ngày, có thời gian để thư giãn.
Bây giờ, cảnh sát lập án để điều tra.
Buổi trưa, họ đến tiểu khu trước kia của Lê Ngọc Kiệt để tìm manh mối và kiểm tra lại băng ghi hình trước đó.
Việc có phải do đứa bé hay không thì vẫn còn phải thảo luận.
Dù sao cũng qua một năm rồi, băng ghi hình còn hay không cũng không ai dám chắc.
Khi cảnh sát điều tra cũng dự tính đến trường hợp xấu nhất, theo lẽ thường mà nói, băng ghi hình sẽ không còn giữ trong thời gian dài như vậy được.
Còn có người trông trẻ đã chứng kiến mọi chuyện lúc trước nữa, phải tìm cô ta để hỏi thăm tình huống khi ấy nữa.
Sau khi họ chia làm hai nhóm, vụ án tồn tại một năm lại gần như không có chứng cứ cũng khó khăn đi vào quỹ đạo.
Cảnh sát đến tiểu khu điều tra rất nhanh sau đó gửi tin tin video theo dõi vẫn còn về!
Cũng đúng lúc năm ngoái quản lý tiểu khu thấy bộ lưu trữ đã cũ, sợ nếu còn dùng tiếp thì có thể bị hỏng, gây ảnh hưởng đến việc sử dụng nên đã đổi sang cái mới.
Thời gian của video kia đúng lúc ở bộ lưu trữ cũ nên không bị ai động vào.
Bộ lưu trữ vẫn còn bị cất trong kho.
Quản lý có ý thức rất cao và rất phối hợp với công việc của cảnh sát.
Tìm hơn một tiếng, đến giữa trưa cũng tìm được bộ lưu trữ đó, còn đúng cái video giám sát ngày hôm đó.
Tiểu khu này được quản lý rất tốt.
Ngày trước vì sợ sẽ xuất hiện chuyện trên trời có đồ vật bị rơi xuống, mà cũng vì ở trên mạng thường diễn ra những chuyện này lại không xử lý tốt được vì không có chứng cứ nên để tránh có người chối tội, nên khi bọn họ lắp camera cố tình lắp mấy cái ở chỗ cao và có độ phân giải sắc nét.
Từ trong video có thể thấy được miếng gỗ xếp được ném từ tầng hai mươi, từ vị trí cửa sổ họ xác định được là từ cửa sổ nhà trước kia của Lê Ngọc Kiệt.
Cảnh sát liền hoang mang: “Đáng lẽ nhà nào cũng có rèm cửa vì trong nhà có trẻ con, người lớn đều sợ chúng ngã xuống, mà tại sao nhà anh ta có thể mở được cửa sổ mà ném xuống? Một đứa trẻ bốn tuổi sao làm được vậy được?”
Chú phụ trách vụ án lạnh lùng: “Thằng nhóc Cố Diệp kia nói đúng, đứa bé không thể tự làm chuyện này được.
Dù cho nó có thừa nhận đi nữa thì lời của mấy đứa trẻ tự kỷ làm sao mà tin được? Lúc ấy trong nhà này còn có ai? Không có khách, không có thân thích, chỉ có một người trông trẻ.
Các anh mau chóng tìm cô ta cho tôi.”
Cảnh sát sau bao nhiêu khó khăn mới tìm được vị trí của người trông trẻ kia.
Điền Hồng, 37 tuổi, cũng là người thủ đô.
Lúc trước, cô ta được thuê làm người trông trẻ do có người giới thiệu Điền Hồng từng làm bán thời gian ở nhà anh ta, động tác nhanh nhẹn làm việc cẩn thận, quan trọng hơn là cô ta đã từng làm giáo viên mầm non.
Bạn bè thấy không tồi nên giới thiệu cho Lê Ngọc Kiệt, vì là người biết rõ xuất xứ nên để con cho cô ta cũng yên tâm
Nhạc Nhạc không giống với đứa trẻ bình thường nên Lê Ngọc Kiệt không dám tìm người lạ.
Nghe bạn mình giới thiệu liền trả cho Điền Hồng sáu nghìn tệ mỗi tháng, không để cô làm việc nhà mà chỉ để trông con thôi.
Dù là người bản xứ nhưng Điền Hồng cũng cách rất xa nhà Lê Ngọc Kiệt, chỗ ở khu Đông Thành, chỗ ở khu Tây Thành.
Lúc cảnh sát tìm đến nhà cô ta, trời đã tối rồi.
Nhà của Điền Hồng sắp bị phá nên hiện tại cô ta sống ở một cái nhà cấp bốn.
Nói một cách hoa mỹ thì cũng là người bản địa, thực chất là đi thêm bước là ra khỏi thủ đô.
Lúc cảnh sát đến, cả nhà Điền Hồng còn đang ăn cơm.
Họ đứng ở cổng hỏi: “Có phải cô từng làm bảo mẫu chăm trẻ ở nhà Lê Ngọc Kiệt?”
Điền Hồng nghe xong, ánh mắt cô ta lộ vẻ hoảng sợ: “Vâng, vâng có chuyện gì thế ạ?”
Cảnh sát thấy ánh mắt này của cô ta liền biết có vấn đề: “Cũng không có gì to tát cả, cách đây một năm có vụ án đồ vật từ trên cao rơi xuống.
Bây giờ nó đang được cảnh sát xử lý nên chúng tôi tìm cô để tìm manh mối.”
“Là chuyện này à.” Điền Hồng mất tự nhiên nói: “Chuyện là như vầy, hôm đó nhà bẩn quá nên lúc quét dọn tôi đã mở cửa sổ để thông gió, không ngờ thằng nhỏ lại ném đồ chơi xuống.”
Cảnh sát nghi ngờ hỏi: “Lúc đó đang là mùa đông mà cô lại mở cửa để thông gió sao?”
“Vâng.
Không khí kém quá nên tôi mở để có ít khí trời.”
“Còn kém hơn cả sương mù bên ngoài sao?”
Điền Hồng đỏ mặt dừng lại: “Vâng, kém hơn rất nhiều.”
Cảnh sát nhìn cô ta đầy ẩn ý: “Cô chắc chắn do đứa trẻ làm chứ?”
Điền Hồng cũng chậm lại, chắc chắn nói: “Đúng vậy, do thằng bé kia tự kỷ lại hay phát cáu nên lúc mất bình tĩnh sẽ ném đồ đạc.”
Cảnh sát cũng thấy được Điền Hồng sẽ không chịu khai mà cắn lấy Nhạc Nhạc để đổ nó làm.
Vì không có bằng chứng nên họ không thể bắt cô ta được, dù sao cũng có chứng cớ cô ta tống tiền Lê Ngọc Kiệt do lúc trước hai người còn ký hợp đồng.
Vậy nên cảnh sát phụ trách liền muốn mang cô ta về thẩm vấn: “Đã như thế, cô cùng…”
Còn chưa nói hết, đồng nghiệp đi cùng viên cảnh sát đã kéo anh ta cắt ngang.
Cảnh sát không hiểu hỏi lại: “Chuyện gì vậy?”
Vị đồng nghiệp kia đưa anh ta xem điện thoại.
Cấp trên vừa thông báo nếu Điền Hồng có thái độ kiên quyết thì không cần bắt về.
Hai người nhìn nhau không hiểu tại sao lại có thông báo này nên đành chấp hành: “Đã thế thì chúng ta đi.”
Điền Hồng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hai cảnh sát cũng thấy khó hiểu, liền gọi điện cho đồng nghiệp trong cục để dò hỏi tin tức: “Tại sao cấp trên không cho bắt? Có manh mối gì sao?”
Đồng nghiệp trong cục trả lời: “Chúng tôi tìm được chứng cứ Điền Hồng từng có tiền án.
Cô ta bị đuổi vì lúc làm giáo viên tiểu học đã đánh trẻ.
Cô ta có hiềm nghi rất lớn nhưng người mang người bắt về mà cô ta sống chết chối tội chúng ta không có chứng cứ lại phải thả cô ta.
Hơn nữa cấp trên vừa nhận điện thoại của tổng cục rằng mai cô ta sẽ bị bắt.
Thật khó hiểu.”
Hai người cũng bối rối cũng không biết làm sao: “Vụ án này thật khó điều tra, tất cả chứng cứ đều không còn.
Nếu sau khi vụ án xảy ra mà báo án thì sẽ không đến nỗi như thế này”.
“Kể cả sau khi xảy ra chuyện tiếp nhận điều tra ngay thì cũng khó mà tra được, miếng gỗ kia có vân tay của đứa trẻ và người trông trẻ là chuyện bình thường.
Điền Hồng vẫn có hiềm nghi rất lớn nhưng lại không có bằng chứng.
Vấn đề bây giờ là làm sao có thể xác định là Điền Hồng ném chứ không phải do đứa nhỏ.”
“Đứa bé kia có nói gì không?”
“Vẫn chưa.
Bây giờ bác sĩ tâm lý đang chăm sóc nó, từ trưa đến giờ đứa nhỏ vẫn chưa nói câu nào.”
Đúng lúc này, vụ án lại rơi vào bế tắc, còn phải tìm thêm chứng cứ liên quan đến Điền Hồng.
Lúc này, Cố Diệp mỉm cười cúp điện thoại với Mục Cảnh Phi, lấy một nén nhang từ trong balo ra rồi nhìn bóng đếm ngoài cửa sổ: “Ông già mau ra đây nói chuyện nào.”.