Ngay khi nghe đến câu ấy, tôi bỗng thấy tai mình ù đi, cả người như có tiếng sét xoẹt qua. Mặc dù nghe rất rõ, thế nhưng tôi vẫn bàng hoàng không tin nổi lắp bắp nói:

– Anh… đọc lại… được không? Người nhân viên nhìn tôi, có lẽ gặp quá nhiều trường hợp như vậy nên anh ta không có chút gì bất ngờ mà chậm rãi đọc lại:

– Kết quả kiểm tra huyết thống của bà Đỗ Thị Minh và cô Hoàng Diệp Trân, KHÔNG có quan hệ huyết thống mẹ – con. Gửi chị tờ kết quả ạ.

Lần này tất cả mọi niềm hi vọng nhỏ nhoi rằng chỉ là nhầm lẫn cũng hoàn toàn sụp đổ. Kết quả kiểm tra huyết thống đặt ngay trước mặt, dòng chữ đỏ hiện lên cũng rõ mồn một

KHÔNG CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG MẸ – CON

Bao lần So nằm viện, tôi đến vay mẹ tiền là bấy nhiêu lần tôi bị mẹ xua đuổi, nh.ục mạ, khi ấy tôi đã từng nghĩ đến chuyện này. Khi tôi trở về từ cõi ch.ết, bị mẹ ch.ửi bới, đ.ánh đ.ập và cho rằng tôi là người gây ra cái ch.ết cho Tú tôi đã từng nghĩ đến chuyện này. Sáng nay nghe chị Hoa nói những chuyện mẹ làm sau lưng tôi, tôi đã từng nghĩ đến chuyện này.

Thế nhưng! Tôi vẫn bằng cách nào đó tìm lý do để biện minh rằng tôi không thể nào không phải con của bố mẹ được, là bởi từ nhỏ tới lớn bố mẹ vẫn nuôi tôi bình thường như bao cha mẹ ruột khác! Là bởi tôi không tin rằng có bố mẹ nuôi nào lại mua cho con nuôi chiếc dây chuyền kim cương đáng giá cả mấy chục triệu cách đây gần hai mươi năm, nó đáng giá bằng cả mấy trăm triệu bây giờ! Có điều, khi tận tay nhận kết quả này… tôi không còn biện minh thêm bất cứ điều gì nữa rồi. Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao bố mẹ gh.ét tôi như hắt nước đổ đi! Bởi vì không cùng máu mủ ruột thịt, thế nên chỉ cần nói vứt bỏ là có thể vứt bỏ được luôn. Thế nhưng có một điều tôi vẫn không hiểu, nuôi tôi ngần ấy năm, chẳng lẽ bố mẹ tôi không có chút tình cảm nào, thậm chí còn muốn dồn tôi vào chỗ ch.ết? Ngay cả cái Liên Anh, bố mẹ tôi vẫn rất yêu quý dù nó cũng là con nuôi, cớ sao với tôi lại coi khinh như vậy? Hay bởi tôi nghèo hèn, đến ngay cả tư cách được đối xử tử tế cũng không? Nghĩ đến đây, tôi vẫn cảm thấy không tin được, dù gì… việc mẹ tôi thuê chị Hoa nhục mạ tôi tôi vẫn cảm thấy… thật khó chấp nhận. Đến nuôi con chó mấy năm còn có tình cảm huống chi là con người. Mẹ tôi không có tình cảm cũng thôi đi nhưng sao tôi cảm giác ngoài chẳng những không có tình cảm mẹ còn căm hận tôi thì đúng hơn! Rốt cuộc tôi đã làm gì sai?

Tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu, khi ánh hoàng hôn dường như sắp lụi tàn cũng khó nhọc cầm bản xét nghiệm ADN ra xe trở về nhà. Về đến nhà tôi thấy Dương cũng đã về từ bao giờ. Có lẽ nhìn tôi thê thảm quá nên vừa thấy tôi Dương đã sững lại rồi vội vã đi về phía tôi hỏi:

– Em… sao thế?

Nhìn qua lớp cửa kính tôi cũng thấy bộ dạng mình lúc này, gương mặt tái xanh nhợt nhạt, cả người không chút sức sống nào như vừa đi qua một cơn mưa bão. Đến khi nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm ADN trên tay tôi Dương bất giác ngẩn người mất mấy giây. Tôi không cần nói thêm gì chắc anh cũng đã hiểu. Thế nhưng Dương cũng không nhắc gì đến chuyện này mà bảo với tôi:

– Em đi tắm đi. Tắm rồi ra ăn cơm đã.

Trời lúc này cũng đã tối rồi, cơm canh cô Tâm đã nấu sắp xong, dù không có tâm trạng để ăn nhưng còn Sam, So với Dương tôi cũng không thể nhịn. Trong phòng, Dương đã sắp sẵn quần áo cho tôi, nước nóng cũng đã được bật. Tôi để mặc nước từ vòi hoa sen chảy xuống người, đến tận giây phút này vẫn cảm thấy không sao tiếp nhận nổi chuyện này. Hai mươi bảy năm sống trên đời này, bỗng dưng đến một ngày phát hiện ra mình không phải con ruột của bố mẹ, là ai có lẽ cũng sẽ bàng hoàng, sửng sốt như tôi.

Tắm xong đi ra ngoài cô Tâm cũng về, Sam, So thì vẫn ríu rít nói chuyện như thường lệ. Tôi cố nén một tiếng thở dài, làm ra vẻ bình thường ngồi xuống ăn cơm. Chỉ có điều mâm cơm rõ ngon lành mà miệng tôi khô khốc, ăn gì cũng thấy nhạt thếch. Ăn cơm xong tôi tắm rửa cho Sam, So rồi cho hai đứa ngủ sớm để sáng mai còn đưa So đi tái khám. Đến khi hai đứa ngủ say, bước ra ngoài tôi thấy Dương vẫn đang chờ mình ở ghế sofa. Anh không nói gì, đợi tôi ngồi xuống kéo tôi lại gần đưa tay luồn qua tóc tôi, thấy tóc tôi còn hơi ướt liền đứng dậy đi vào phòng lấy máy sấy ra rồi nói:

– Lại đây, anh sấy tóc cho em.

Tôi nhìn Dương bỗng thấy nghẹn ngào, trong một tình cảnh thế này tôi chợt cảm thấy hình như giữa biển người mênh mông rộng lớn ngoài cái Phương tôi cũng chỉ có anh để tin tưởng, để dựa vào. Không biết từ bao lâu rồi, có lẽ suốt hơn bốn năm nay tôi mới lại thấy có một người quan tâm tôi như vậy, lo lắng cho tôi như vậy. Ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như việc bật bình nước nóng, lấy quần áo đi tắm, thay băng cho tôi khi tôi bị đau chân hay chuyện sợ tôi ốm mà sấy tóc cho tôi anh cũng đều tự mình làm. Đến ngay cả bố mẹ tôi, những người tôi tưởng chừng như là máu mủ, ruột thịt, dẫu cho đối với tôi có tệ bạc tôi vẫn có một niềm tin rằng đó là người thân của tôi. Nhưng thật không ngờ suốt hai mươi bảy năm họ lại giấu tôi một bí mật động trời đến thế. Tôi bỗng thấy không kìm được nữa liền nói với anh:

– Dương, anh nghĩ sao về việc sống hai mươi bảy năm trên cuộc đời này, bỗng một ngày phát hiện ra việc không phải con ruột của bố mẹ mà chỉ là con nuôi?

Khi tôi hỏi đến câu này, sắc mặt Dương rất bình thản, có lẽ bởi ban nãy anh đã đọc được kết quả xét nghiệm ADN nên không bất ngờ mà hỏi lại tôi:

– Sao bỗng dưng em lại đi xét nghiệm ADN? Bố mẹ em làm gì khiến em nghi ngờ à?

Chỉ một câu hỏi hoàn toàn bình thường như vậy, nhưng có lẽ bởi vì Dương quá tốt với tôi, bởi vì tôi coi anh như người thân của mình nên cuối cùng tôi trút hết tâm sự trong lòng mình với anh. Tôi kể cho anh nghe chuyện hồi nhỏ ba chị em tôi sống với nhau thế nào, kể cho anh nghe từ năm mười tám tuổi phải tự bươn trải ra sao, kể cho anh nghe suốt bốn năm qua khi chia tay anh, sau này biết có thai Sam, So bố mẹ tôi đã đánh chửi, bắt ép bỏ thai đến nỗi tôi phải nương nhờ vào Việt, còn kể với anh chuyện chị Hoa đến làm loạn là do mẹ tôi thuê, chuyện So bị cấp cứu nhưng mẹ tôi nhất định không dang tay ra cứu giúp dù chỉ một lần.

Tôi không biết những câu chuyện ấy tôi đã kể bao lâu, có lẽ rất dài, cũng có lẽ rất đau lòng nên khi kể xong tôi thấy mắt mình cũng ươn ướt. Lúc này tôi cũng thấy bàn tay đang sấy tóc của Dương cũng siết lên tôi mạnh hơn, rồi anh hỏi tôi:

– Sau ngần ấy chuyện nên em mới nghi ngờ sao?

– Vâng! Vì em không dám nghĩ tới chuyện này, hồi nhỏ bố mẹ em đối xử với em đâu có tệ? Nghiêm khắc hơn so với thằng Tú chút vì em là chị cả thôi, nhưng cũng không phải tệ bạc gì cả. Anh nghĩ xem, bố mẹ em hoàn cảnh bình thường như vậy mà mua cho em cái vòng cổ kim cương đáng giá mấy chục triệu, trong khi thằng Tú với Liên Anh chỉ được mua đồ vài triệu là quý lắm rồi. Vậy nên sau này em chỉ nghĩ bố mẹ vì giận chuyện em mang thai mà đối xử tệ với em, không ngờ em lại là con nuôi. Vả lại em không nghĩ Liên Anh là con nuôi rồi thì em cũng là con nuôi nữa, hoàn cảnh của bố mẹ không phải là quá giàu để nhận nuôi tận hai đứa lận.

– Vậy sao em không nghĩ em thực sự là con nuôi còn Liên Anh mới là con ruột?

Khi Dương hỏi đến câu này, tôi bất giác ngây người mất mấy giây, nhưng rồi tôi gạt đi:

– Không thể nào, em nghe nói lúc chủ tịch tập đoàn thép Vạn Thịnh nhận lại Liên Anh, chính ông ấy là người cùng Liên Anh đi xét nghiệm ADN, đến khi có kết quả chính xác mới nhận lại nó mà? Chính Liên Anh cũng từng kể với em rằng nó nhớ mang máng nó bị lạc ở bến xe, nó còn nhớ nó có chị gái, như vậy làm sao có thể sai được? Chỉ có khả năng em và nó đều là con nuôi, nhưng lạ thật, em không biết em được nhận nuôi từ bao giờ luôn, trong ký ức của em không nhớ ra bất cứ điều gì cả.

Nghe tôi nói như vậy khoé môi Dương cũng mấp máy như định nói gì đó nhưng sau cùng anh chỉ tắt máy sấy ôm tôi vào lòng rồi nói:

– Biết chuyện này cũng không hẳn là điều gì không tốt, còn hơn mãi mãi bí mật này bị chôn vùi.

– Nhưng mà… biết rồi lòng em rất hoang mang, em không biết rốt cuộc mình là con của ai, không biết bố mẹ thật sự của mình là ai, còn sống hay mất rồi, cũng không biết em được nhận nuôi thế nào rồi vì sao mà bố mẹ em lại không cho em biết bí mật này.

– Anh biết là em sẽ rất khó chấp nhận, giờ chưa thể thích nghi ngay được nhưng em cũng đừng nghĩ quá nhiều làm gì. Quan trọng nhất là biết rồi thì từ từ chấp nhận. Mấy chuyện em nói anh sẽ giúp em điều tra. Kiểu gì tất cả mọi chuyện cũng đều có nguyên nhân phía sau cả.

Tôi nhìn Dương, ban nãy kể với anh những chuyện kia tôi cảm thấy như trút được gánh nặng, giờ nghe anh nói vậy lòng tôi cũng cảm thấy nhẹ đi rất nhiều nên khẽ nói với anh:

– Dương! Cảm ơn anh!

– Cảm ơn gì chứ? Đừng nói mấy lời khách sáo này với anh. Tạm thời chuyện này em cứ coi như không biết gì, cứ bình thường với bố mẹ em là được.

– Vâng, em hiểu rồi.

– Hiểu rồi thì đi ngủ nhé?

Dương hỏi đến câu này tôi khẽ ngước lên nhìn anh, thực sự mà nói, tâm sự với Dương xong lòng tôi nhẹ hơn. Có điều dù nhẹ hơn đi nữa tôi vẫn không thể ngủ nổi. Dẫu sao mà nói, với một việc lớn và kinh hoàng thế này, để chấp nhận luôn là điều không thể, sống ngần ấy năm trên đời, bỗng dưng một ngày phát hiện ra mình chẳng chung máu mủ với bố mẹ là điều mà tôi không tưởng tượng ra. Khi tôi chưa kịp đáp đột nhiên Dương đã đưa tay ôm lấy eo tôi, giọng trầm ấm cất lên:

– Có ngủ được không? Nếu không ngủ được thì thức với anh!

Thật ra lúc này tôi vẫn bàng hoàng, vẫn chưa tiếp nhận được thông tin kia nên không có tâm trạng làm gì cả. Có điều Dương đã luồn tay qua lớp áo, vốn đang định gọi tên anh cũng nhanh chóng bị chôn vùi trong cái hôn nóng bỏng. Nụ hôn của anh phủ xuống, hôn sâu bất tận mà quấn quýt, lâu đến nỗi mây chiều tan, thủy triều rút. Chỉ vậy thôi, ngay lập tức cả người tôi cũng run lên, bản năng x.ác thịt dần bị khống chế, lý trí cũng sụp đổ, tôi muốn kìm nén nhưng anh lại không hề muốn dừng cuối cùng tôi cũng đành chịu thua mà thở hổn hển một hơi.

Nụ hôn của anh dần dần không chịu an phận, bàn tay bắt đầu cởi từng lớp quần áo trên người tôi tìm đến khuôn ngực mềm mại, đầu ngón tay khẽ vuốt ve núm hoa hồng. Thân thể anh dường như mất kiểm soát mà run rẩy, toàn thân cũng hiện lên một nỗi khao khát, mong chờ. Tôi cảm nhận được cả người anh nóng lên, ánh mắt thâm tình như biển đại dương mênh mông mà chỉ cần nhìn thôi tôi đã bị khuất phục. Sự nhiệt tình ấy của anh trở nên không thể chờ đợi, cả tôi cũng không muốn đè nén bao nhung nhớ và khao khát dành cho anh liền thả lỏng người ra. Thấy cơ thể tôi thả lỏng như vậy anh càng hôn nồng nhiệt, nụ hôn in dâu trên ngực, khoái cảm cũng dần một lớn, chiếc lưỡi ướt át ngậm lấy núm hoa ấy trêu ngươi không ngừng. Cả người tôi cong lên, anh lại càng ngậm chặt, chiếc lưỡi ra sức đá đưa đưa khiến khoái cảm như bùng cháy. Tôi đưa hai tay lên chạm vào da thịt anh, hơi thở mỗi lúc lại càng gấp gáp hơn. Anh hôn trên núm hoa rất rất lâu, hôn lên cả bờ vai, lên vành tai, lên xương quai xanh rồi dần dần di chuyển xuống đến cả đùi. Hai tay anh tách đùi tôi ra, môi chạm nhẹ lên nơi thần kinh nhạy cảm nhất. Tôi thấy vậy hốt hoảng giữ anh lại khẽ kêu lên một tiếng:

– Đừng!

Có điều Dương không hề dừng lại, anh mặc kệ cho tôi không chịu vẫn dùng chiếc lưỡi chạm vào nơi ấy không ngừng nghỉ. Ngay lập tức cơ thể tôi cũng tan ra, không chịu nổi khoái cảm ấy phát ra một tiếng rên. Cảm giác vừa quen thuộc, vừa kích thích đến tột cùng, phía dưới ấy cơ thể không sao mà chịu đựng nổi, giống như đang dập dềnh giữa một biển khơi rộng lơn. Tôi đưa tay chạm lên mái tóc anh, tiếng rên rỉ mỗi lúc một lớn hơn, còn không kìm được mà khẽ gọi tên anh. Vừa nghe đến đây, anh cũng nhướn người lên cấp tốc đi vào không chút do dự. Cùng lúc đó trống rỗng được lấp đầy, sự đê mê cũng theo đó mà x.âm nhập. Mỗi một lần chạm nhau đều là sự va chạm giữa trái tim và trái tim, là sự kết hợp giữa thân thể và linh hồn, là ngọt ngào chất chứa khổ đau. Khi cơ thể tôi và anh như hoà vào làm một, tôi nghe tiếng anh gấp gáp cất lên:

– Gọi tên anh nữa đi!

Lúc này cơ thể tôi cũng không khống chế được cảm xúc, hai tay đưa lên ôm lấy vai anh khẽ gọi:

– Dương!

Chỉ vậy thôi tôi cũng thấy lồng ngực Dương như căng lên, thân thể anh ngay lập tức nhấn chìm tôi. Còn tôi mỗi lần gọi tên anh, tình yêu tôi dành cho anh lại thêm sâu sắc hơn. Bốn năm qua tôi thực sự chưa bao giờ quên được những khoảnh khắc này, khoảnh khắc cùng người đàn ông tôi yêu hoà vào làm một. Dương ôm tôi càng chặt hơn, chặt đến nỗi tôi không cách nào nhúc nhích, để mặc anh rút ra tiến vào liên tục, cả cơ thể cảm thụ được một cơn kh.oái cảm tuôn trào toàn thân, không rõ là cảm giác gì, giống như trên thế giới chỉ còn lại hai người, mà anh chính là tất cả của tôi! Thân thể tôi cũng không còn thuộc về chính mình, mà hoàn toàn thuộc về anh. Rất lâu sau đó dòng nóng bỏng từ thân thể anh phun trào, anh nhanh chóng bắt được môi tôi, để cho tiếng kêu cuồng nhiệt biến mất trong miệng tôi, để hạnh phúc chảy xuôi trong thân thể dính chặt lấy nhau của chúng tôi.

Sau cơn k.ích t.ình như thói quen cách đây đã bao năm, Dương lại đi vào nhà tắm lấy khăn ấm lau những vết tích trên người tôi thật sạch sẽ rồi mới nằm ôm tôi. Chuyện chiều nay tôi cũng không muốn nghĩ đến, mà khẽ ôm lấy anh hỏi:

– Dương! Bốn năm qua em chung sống với Việt, sau này lại bị bán đi làm vợ lẽ cho một lão đàn ông người Trung Quốc… anh không nghĩ gì sao?

– Nghĩ gì là nghĩ gì?

– Anh không nghĩ là em không còn trong sạch nữa sao? Vì sao anh lại chưa từng hỏi em những chuyện ấy?

Nghe tôi hỏi đến đây, Dương hơi cúi xuống, anh siết tôi rất chặt rồi đáp:

– Anh không quan tâm những chuyện ấy, bốn năm qua em có chung đụng xác thịt với Việt thật đi chăng nữa với anh cũng không quan trọng bằng việc em sống khổ sở, vất vả ra sao. Anh không hỏi bởi dù có thế nào anh vẫn chọn lựa được quay lại với em lần nữa.

– Dương!

– Anh đây!

– Nếu em nói em chưa từng có quan hệ xác thịt với Việt dù sống cùng nhau bốn năm, lần bị bán đi làm vợ lẽ cũng không hề có gì xảy ra, em vẫn là duy nhất của anh anh có tin không?

– Anh tin!

– Sao anh lại tin? Điều đó rất khó tin mà!

– Vì anh yêu em! Chỉ cần là lời em nói, bất cứ điều gì anh đều sẽ tin.

Dương vừa dứt lời, ngay lập tức tôi cũng thấy trái tim và cơ thể mình như tan chảy ra. Bao nhiêu năm như vậy, tôi cứ tưởng rằng gặp lại dù cho biết Sam, So là con của mình anh cũng vẫn sẽ yêu người khác, tình yêu của anh dành cho tôi đã mất từ lâu. Nhưng giờ đây sau ngần ấy chuyện xảy ra, sau ngần ấy việc anh làm cho tôi mới hiểu dù mọi chuyện đã trôi qua bao năm, dù thực sự anh từng hận tôi, nhưng lại vẫn luôn chờ đợi tôi, vẫn yêu tôi, dẫu cho khi anh chưa biết Sam, So là con mình hoặc giờ đây đã biết thì tình yêu anh dành cho tôi vẫn cố chấp và lớn lao đến vậy. Có lẽ bốn năm nay là bốn năm dài nhất trong đời anh, chờ đợi đến khánh kiệt toàn bộ kiêu hãnh của một đời. Bốn năm nay, có lẽ anh mãi mãi không bao giờ muốn trải qua thêm lần nào nữa, đau đớn xé nát tim gan nghiền vụn tất cả tình yêu trong lòng anh!Lúc này tôi cũng không còn muốn nghĩ gì nữa chỉ vùi mặt vào lòng anh, nỗi nhớ nhung, khát khao cũng tràn ngập trong tim, lúc này tôi chỉ muốn được ôm anh mãi như vậy không buông.

Đêm ấy tôi không nhớ tôi và Dương đã trải qua bao lần cảm xúc thăng hoa. Cuối cùng mệt quá tôi cũng ngủ từ lúc nào chẳng hay. Đến nửa đêm về sáng có lúc mở mắt tỉnh lại đã thấy mình nằm ở cạnh Sam, So từ bao giờ, bên phòng bên kia hình như Dương không ngủ, tôi thấy ánh đèn rất sáng, loáng thoáng có lúc nghe được tiếng anh nói chuyện với ai đó, lúc được, lúc mất mà tôi cũng không rõ là anh đang nói gì bởi cơn buồn ngủ lại ập đến.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy đã thấy Dương chuẩn bị xong giấy tờ đồ đạc để đưa So lên Hà Nội tái khám. Chuyện tôi phát hiện ra tôi không phải con ruột của bố mẹ tôi tôi tạm gác sang một bên để đưa So đi khám lại đã. Sam, So dạo này suốt ngày chỉ ở nhà quanh quẩn với mẹ nên được đi Hà Nội thì thích lắm, kể cả biết là đưa So đi tái khám mà hai đứa vẫn háo hức không thôi. Xe đi hai tiếng là đã đến Hà Nội, Dương bế So còn tôi bế Sam đi vào bệnh viện. Vì có lịch hẹn trước nên So được ưu tiên khám sớm, sau khi thăm khám rất cẩn thận bác sĩ nói với chúng tôi con bé giờ đã ổn, hoàn toàn khoẻ mạnh như một đứa trẻ bình thường, có thể hoạt động và sinh hoạt như các bạn đồng trang lứa khiến tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Bao năm nay cùng con chạy dọc khắp viện này viện kia cuối cùng cũng có ngày con gái tôi thoát khỏi việc bị bệnh tật giày vò.

Sau khi tái khám, nhận kết quả xong tôi cứ tưởng sẽ về luôn, thế nhưng vì So và Sam có vẻ chưa muốn về nên Dương chiều ý hai đứa chở ba mẹ con tôi đi mấy vòng Hà Nội, sau đó cho hai đứa đi công viên chơi và còn đặt cơm ở nhà hàng sang trọng để ăn. Sam, So thích lắm, thậm chí cả hai đứa đều bám lấy Dương không rời, không liếc mắt nhìn mẹ lấy một lần, nhất định cả hai đứa đều phải được Dương bế mới chịu làm cho tôi thảnh thơi không chịu nổi, chỉ đành cầm máy lên chụp những khoảnh khắc này để lưu làm kỉ niệm. Dương thật sự rất chiều Sam, So, chiều đến nỗi tôi sợ hai đứa nó sẽ vòi vĩnh hết thứ nọ đến thứ kia nên mấy lần định can anh nhưng chẳng can nổi. Cũng may Sam, So rất biết điều, những thứ hai đứa đòi đều chỉ trong phạm vi cho phép nên tôi cũng đành thôi. Cả ngày hôm ấy bốn người chúng tôi ở Hà Nội chơi, hết đi ăn ở nhà hàng sang trọng Dương còn chở ba mẹ con tôi đi mua sắm, đi dạo bờ hồ đến tận tối mới về. Buổi đêm hôm ấy không rõ vì mệt quá hay bình yên quá mà cuối cùng bốn người chúng tôi đã cùng nhau ngủ chung một giường rất tự nhiên và ngon lành.

Sáng hôm sau, tôi cũng đưa Sam, So đi học. Cái Phương chuyển về trường tư thục Hoa Sen làm hiệu phó nên tôi cũng chuyển Sam, So về ấy. Lúc đưa Sam, So vào lớp học đột nhiên tôi thấy chị Thu – trưởng phòng cũ của tôi cũng ở phòng kế toán. Thấy lạ nên tôi hỏi cái Phương thì nó bảo với tôi:

– À, bà ấy là kế toán trường này mà, lúc tao chuyển về đây đã thấy bà ấy làm ở đây rồi. Sao thế? Mày quen bà ấy à?

Tôi nghe vậy thì hơi khựng lại, chị ta đang làm trưởng phòng ở TNT lương cao chót vót sao lại sang đây làm việc? Thế nhưng vì sắp đến giờ vào lớp nên tôi cũng không hỏi thêm được gì nữa nên chỉ đành đi công ty. Sáng nay Dương muốn đưa tôi đi làm nhưng tạm thời mối quan hệ của tôi và Dương tôi vẫn chưa muốn công khai, còn có quá nhiều chuyện uẩn khúc nên tôi tạm thời cứ để nó bình thường trước đã.

Lúc đến công ty không ai bàn tán gì về việc tôi mất tích suốt hai tháng mà giờ lại quay trở lại làm việc, có lẽ Dương đã làm tư tưởng sẵn nhưng tôi biết kiểu gì họ không bàn tán trước mặt thì sẽ bàn tán sau lưng mà thôi. Chỉ là tôi cũng không muốn quan tâm nhiều bởi điều duy nhất lúc này tôi chỉ muốn mau chóng tìm ra kẻ đã bán tôi sang bên kia Trung Quốc, kẻ đã khiến em trai tôi rời xa thế giới này. Nghĩ đến em trai, tôi lại nghĩ đến bố mẹ bỗng dưng cảm thấy vô cùng nặng lòng. Quả thực nếu tôi chỉ là con nuôi, còn Tú là con ruột, nó vì tôi mà chết thì bố mẹ tôi sốc cũng không hề có gì là lạ. Chỉ là tôi cảm thấy có nhiều uẩn khúc khó nói lắm… cũng không biết diễn tả thế nào cho đúng.

Buổi trưa, sau khi dịch tài liệu xong tôi mang cho Dương rồi đi xuống dưới. Khi vừa đến chân cầu thang cũng thấy thư ký Hà đi lên. Một độ này Dương vẫn mang tài liệu về nhà cho tôi dịch nên tôi đoán chắc thư ký Hà biết sự trở về của tôi từ lâu lắm rồi, trong TNT thư ký Hà là người khiến tôi cảm thấy an tâm, cũng là người rất thân thiết với Dương và là người duy nhất tôi tin tưởng được nên tôi liền hỏi cô ấy:

– Thư ký Hà, cho tôi hỏi chút, chị Thu trưởng phòng… chị ấy sao lại sang bên Hoa Sen làm kế toán vậy ạ?

Thư ký Hà đang cầm mấy túi tài liệu đi lên, thấy tôi hỏi vậy thì hơi dừng lại đáp:

– Sếp Dương… không nói gì với cô à?

Tôi không hiểu thư ký Hà hỏi vậy nghĩa là sao liền hỏi lại:

– Nói gì là nói gì ạ?

– Chị Thu bị giáng chức trưởng phòng từ lâu rồi, từ cái đợt cô dịch sai số liệu, sếp tìm ra bằng chứng chị ta đưa tài liệu đểu cho cô dịch nên bị giáng chức. À quên hồi đó chồng cô bị tai nạn, chắc nhà xảy ra nhiều chuyện nên cô không biết cũng đúng thôi, lúc sau đó cô lại bị mất tích nữa, đến giờ mới đi làm lại nên không biết thật rồi.

– Thế… ạ?

– Ừ! Lúc đó chị ta còn khăng khăng nói lỗi ở cô, sau đó sếp đưa ra bằng chứng thì chị ta lại đổ cho cô Liên Anh xúi giục, mua chuộc để hại cô. Sếp Dương chẳng nói chẳng rằng định cho chị ta nghỉ việc nhưng sau cùng không biết sao sếp lại không cho nghỉ việc nữa mà xét thấy chị ta có nhiều công lao nên chuyển sang làm kế toán cho Mầm non tư thục Hoa Sen.

Tôi đang định hỏi thêm thì thư ký Hà cũng có điện thoại nên đành đi xuống. Xuống đến bên dưới cũng thấy mấy người ở công ty bàn tán nhau:

– Này, sếp Dương huỷ hôn với chị Như mà bên Vạn Thịnh không có động tĩnh gì nhỉ, đôi bên vẫn hợp tác như thường. Chứ ban đầu tôi nghĩ lúc sếp huỷ hôn là Hoàng Dương cũng lao đao, khốn đốn rồi cơ.

Nghe đến đây bước chân đang đi của tôi cũng dừng lại, có tiếng người khác cất lên:

– Ai bảo không có động tĩnh gì chứ? Hôm trước chẳng phải chủ tịch Vạn Thịnh đã định ngừng hợp tác với Hoàng Dương rồi sao? Chẳng qua sau đó là chị Như chủ động nói với ông nội mình chuyện tình cảm cá nhân của chị ấy không muốn ảnh hưởng đến đôi bên, chuyện hợp tác vẫn diễn ra nên mới không có bất lợi nào cho Hoàng Dương đấy.

– Vậy là chị Như sống rất đẹp, chứ là tôi tôi huỷ hợp tác lâu rồi.

– Ừ, chứ còn gì, nhưng tôi nghĩ chị Như vẫn còn yêu sếp Dương nhà mình rất nhiều đấy! Thật sự, ngày sếp Dương nhà mình huỷ hôn tới giờ tôi thấy chị ấy gầy đi rất nhiều, cũng không còn vẻ rạng rỡ, xinh đẹp nữa. Mà hình như đợt này chị ấy rất ít xuống đây nhỉ, toàn để cho cô Liên Anh xuống, hay không muốn đụng mặt sếp nhà mình?

– Không phải đâu, nghe nói chị ấy đi nước ngoài công tác thôi một thời gian thôi chứ chị ấy với sếp sao mà không đụng mặt nhau được khi làm ăn hợp tác lâu dài

– Tôi thấy chị ấy rất tốt đấy chứ, xinh đẹp giỏi giang, gia thế chẳng ai sánh bằng. Mà này nghe nói chị ấy vừa mua cho cô Liên Anh một căn nhà mười mấy tỉ, hai mươi tỉ đang chuẩn bị làm thủ tục sang tên thì phải.

– Thì chị em người ta tốt với nhau là phải rồi. Mười mấy, hai mươi tỉ với chị Như là gì đâu?

– Nhưng ngoài đối xử tốt với người nhà chị ấy cũng rất tốt với người ngoài mà. Mọi người làm trong Vạn Thịnh, từ chức to cho tới nhân viên quèn ai cũng khen, chị ấy cũng có rất nhiều hoạt động từ thiện với trẻ em khó khăn và người già neo đơn nữa. Một người xinh đẹp, giỏi giang lại tốt như vậy mà sếp huỷ hôn… thật đáng tiếc! Tôi vẫn mong sếp và chị ấy gương vỡ lại lành, mong mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm mà thôi.

Không hiểu sao khi nghe đến mấy lời này trong lòng tôi bất giác nảy sinh một thứ cảm giác mâu thuẫn đan xen và cả một chút đố kỵ. Rõ ràng trong lòng tôi luôn nghĩ chị Như không phải người tốt, là người đứng sau chuyện tôi bị bán sang Trung, là người xinh đẹp nhưng lại mang một tâm hồn ác quỷ. Thế nhưng dù nghĩ xấu cho chị ta cỡ nào… đứng ở đây tôi vẫn có một cảm giác tội lỗi và áy náy. Tất cả mọi người xung quanh tôi đều cho rằng chị Như là người tốt, kể cả người tôi tin tưởng nhất là Dương cũng vậy. Nếu như chỉ có một người nói chị ta tốt tôi có lẽ sẽ không có cảm giác áy náy này, nhưng rất nhiều người đều cho rằng chị ta tốt tôi bỗng thấy hoang mang, là chị ta diễn quá giỏi hay chị ta thực sự tốt như người ta nói? Quả thực nếu tôi là chị Như, bị Dương huỷ hôn… tôi không chắc có thể cao thượng được như chị ta, tôi không chắc mình có thể đối diện bình tĩnh, có thể gạt bỏ chuyện riêng sang một bên để vì đại cuộc. Rốt cuộc… thì chị Như là người tốt hay không đến hiện tại tôi cũng không dám đánh giá. Trong lòng tôi hoang mang, và sâu hơn trong nỗi hoang mang ấy là một cảm giác mơ hồ… hình như… tôi thấy có gì đó không đúng thì phải. Thế nhưng có gì không đúng tôi lại không thể nghĩ ra.

Bên dưới đang bàn tán cũng bất chợt im bặt, lúc này nhìn xuống tôi cũng mới thấy Liên Anh đang mang một cặp tài liệu vào. Lâu lắm rồi tôi cũng chưa nhìn thấy nó, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm lại gặp lại nó ở đây tôi không quá ngạc nhiên nhưng lại có chút bất ngờ. Nó vào nhìn thấy mọi người thì chào hỏi một chút rồi mang tài liệu lên cho Dương. Lúc thấy tôi đứng ở cầu thang nó hơi khựng lại rồi cười hỏi:

– Chị đi làm lại rồi sao?

Tôi nhìn nó, vì chuyện của tôi và Dương tôi cũng rất ngần ngại đối diện với nó. Thực ra tôi biết nó biết chuyện rồi, kiểu gì chuyện này cũng đến tai nó nhưng nó vẫn không chửi bới, hay xét nét khiến tôi càng cảm thấy ngại vô cùng nên chỉ gật đầu. Nó thấy vậy lại cười nói:

– Em lên tìm anh Dương có chút việc đã, nếu không bận thì tối em qua thăm So nhé. Giờ chị ở đâu rồi?

Tôi vẫn chưa muốn nó biết tôi ở cùng Dương nên đáp lại:

– Tối nay chị lại có chút việc bận rồi, để hôm nào chị rảnh chị gọi nhé.

Liên Anh nghe xong im lặng nhìn tôi mấy giây, sau cùng nó mới gật đầu đáp:

– Vâng ạ!

Đợi Liên Anh đi khuất tôi cũng mới đi xuống bàn làm việc ngồi. Thế nhưng không hiểu sao tôi không thể tập trung vào việc gì, cứ nghĩ đến những lời bàn tán về việc Dương huỷ hôn với chị Như tôi lại cảm thấy hoang mang tràn ngập. Đến tối về tôi hỏi Dương chuyện điều tra đến đâu rồi, đã tìm ra được tên đầu xỏ chưa nhưng anh nói hiện tại vẫn chưa tìm ra được hắn, công an đã ra lệnh truy nã nhưng hắn lẩn trốn kĩ quá hoặc… có người nào đó có thế lực chống lưng đang che giấu nên hiện tại vẫn chưa tìm được ra. Thật lòng tôi rất sốt ruột, nhưng cả Dương lẫn công an đều chưa tìm được ra nên tôi cũng không còn cách nào khác chỉ biết chờ đợi.

Đi làm thêm đến ngày thứ tư ở công ty vẫn không ai nhắc gì đến tôi, lúc bấy giờ tôi cũng yên tâm hơn một chút, chỉ là chưa có thêm tin tức gì tôi thấy rất sốt ruột. Buổi sáng hôm ấy khi đưa Sam, So đi học sớm cũng thấy cái Phương mặc áo dài đứng ngoài cổng trường đón học sinh. Thấy tôi nó liền kéo tôi vào một góc rồi nói:

– Này, Trân, mẹ anh Dương trẻ với xinh nhỉ, nhìn bà ấy hiền lành thế mà lại gay gắt phản đối mày với anh Dương vậy cơ á?

Tôi nghe cái Phương nói thì kinh ngạc hỏi lại:

– Mẹ anh Dương… sao mày biết?

– Bà ấy là chủ đầu tư tư thục này, từ hôm Sam, So qua đây đi học bà ấy hôm nào cũng xuống chơi với hai đứa còn mua bao nhiêu đồ chơi nữa, mày… không biết à?

– Tao không…

– Vậy chắc bà ấy không muốn mày biết, cũng không muốn đến nhà mày vì không thích tiếp xúc với mày rồi. Nhưng bà ấy quý Sam, So thật lắm nha. Hai đứa cứ tíu tít gọi bà nội ruột ơi, trưa ăn bán trú bà ấy còn tự tay lấy cơm cho Sam, So, phía nhà bếp cũng toàn chọn thực phẩm tươi sạch để nấu cho các cháu mà.

Trong giây lát tôi bỗng thấy vô cùng bất ngờ, nhưng chưa kịp hỏi thêm thì điện thoại tôi cũng đổ chuông. Lúc mở máy ra mới biết là Việt, vừa nhấn nút nghe đã thấy tiếng anh ta cất lên:

– Tôi đang ở viện tỉnh, cô sang đây tôi có chuyện muốn nói, liên quan đến chuyện ly hôn.

Nói rồi chẳng đợi tôi trả lời anh ta đã ngắt máy. Lâu lắm rồi tôi không gặp anh ta, chuyện ly hôn chưa giải quyết xong nên đành gọi cho thư ký Hà xin báo nghỉ vài tiếng rồi đi sang bên viện. Lúc lên đến viện thấy anh ta đã thu dọn đồ sẵn, nhìn thấy tôi liền hất hàm nói:

– Chi phí nằm viện, cô đóng mang đi đóng nốt rồi lên đây nói chuyện.

Tôi nhìn tờ hoá đơn trên giường liền cúi xuống nhặt lên, sau đó mang đi xuống quầy lễ tân để đóng tiền. Sau khi đóng tiền xong đi lên thấy Việt ngồi chờ sẵn ở ghế, trên mặt bàn là tờ đơn ly hôn hôm trước tôi đưa, đã có chữ ký của anh ta. Tôi bỗng ngẩn người nhìn anh ta, chưa kịp hỏi gì anh ta đã cười:

– Sao? Không phải cô mong chờ ngày này lắm sao, tôi giải thoát cho cô rồi đấy! Cô cầm lấy mà mang đi nộp đi.

Bình thường vốn dĩ tôi đã từng rất mong chờ ngày này, vậy mà hôm nay khi Việt đưa cho tôi tờ đơn ly hôn đã ký tôi bỗng thấy nặng nề nhiều hơn. Suy cho cùng, ơn nghĩa bao năm nay anh ta giúp đỡ ba mẹ con tôi cũng không thể nói một lời mà hết. Tôi nhìn tờ đơn rất lâu, cuối cùng mới nói:

– Cảm ơn anh! Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho ba mẹ con tôi suốt thời gian qua, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền trả cho anh…

Thấy tôi nói vậy anh ta liền ngắt lời:

– Không cần! Cô không nợ tôi gì nữa cả, không cần phải áy náy cũng chẳng cần trả.

– Không! Tôi thực sự nợ anh, nợ anh một ân tình mà cả đời này tôi cũng chẳng thể nào trả hết được.

– Tôi bảo rồi cô đừng nói mấy chuyện nợ nần ở đây. Tôi và cô chẳng ai nợ ai cả.

– Nhưng…

– Trân!

Nghe Việt gọi tên mình, tôi bất giác ngước lên, từ trong đáy mắt anh ta tôi bỗng thấy tiếc nuối và buồn bã ngập tràn. Sau cùng anh ta cũng thở dài một tiếng:

– Xin lỗi cô!

Tôi nghe xong hốt hoảng đáp:

– Xin lỗi gì chứ, phải là tôi xin lỗi anh mới đúng, tại tôi mà anh thành ra như vậy. Việt tôi nợ anh quá nhiều, đời này kiếp này tôi không trả được hết. Anh là người tốt, năm ấy không có anh ba mẹ con tôi đã chết đầu đường xó chợ rồi. Cũng là tại tôi mới khiến anh ra như vậy. Ly hôn rồi, anh cố gắng tu chí, chắc chắn anh sẽ thành công và kiếm được một người xứng đáng. Tôi xin lỗi, xin lỗi anh lần nữa.

Việt thấy tôi nói vậy thì hơi sững lại, anh ta nhìn tôi một lúc rồi nói:

– Cô đừng xin lỗi nữa. Tất cả là tại tôi… chuyện tôi đánh cô… chuyện tôi đối xử không tốt với cô… lúc ấy tôi… cũng mù quáng quá, nghe lời con Liên Anh rồi làm như vậy với cô. Thật sự nghĩ lại… tôi cảm thấy mình ngu muội quá. Giờ hối hận cũng chẳng kịp.

Liên Anh? Tôi nghe Việt nói đến đây bất giác cau mày, một sự kinh ngạc trào dâng hỏi lại:

– Liên Anh? Sao lại có Liên Anh ở đây?

– Xem ra Dương vẫn chưa nói gì với cô nhỉ?

Lại cả Dương nữa, tôi vừa bàng hoàng, vừa sửng sốt hỏi tiếp:

– Ý anh là gì? Sao còn có cả Dương nữa.

– Cô thật sự không biết gì sao? Hôm trước tôi đánh cô ở viện, là con Liên Anh đến tìm tôi châm chọc, nó đâm bao thóc chọc bao gạo, chọc đúng vào chỗ ngứa của tôi mới khiến tôi nổi cơn ghen nên mới đánh cô như vậy. Hai năm nay, tôi đánh đập cô không muốn cho cô đi học nốt, không muốn cho cô đi làm công ty, cũng đều là chị Hoa, mẹ cô và con Liên Anh nói, là do hai người ấy chọc đúng vào điểm nhạy cảm của tôi… nên tôi mới cư xử như vậy.

Đầu tôi bất chợt như có tiếng búa gõ mạnh, Việt lại nói tiếp:

– Hôm trước là thằng Dương đến tìm tôi… lúc ấy tôi đã đấm nó mấy phát. Thế nhưng nó chỉ đứng yên chịu trận, sau đó thì nói với tôi mọi chuyện, còn xin lỗi tôi nữa, khi đó tôi cũng mới biết chuyện cô bị bắt bán đi, biết cả chuyện cô quỵ luỵ van xin nó cho cô tiền để cứu tôi… Mà thằng Dương còn gíup mẹ tôi thuê bác sĩ trị liệu, chi phí nó trả! Trân! Tôi giải thoát cho cô, nhưng cô đừng đoạn tuyệt với tôi, thi thoảng cho Sam, So đến chơi với tôi. Còn chuyện con Liên Anh, cô nên cảnh giác với nó một chút, cả mẹ cô nữa, sau hôm tôi đánh cô bà ta lại đến châm chọc tôi, còn tìm cả chị Hoa tôi định làm khó cho cô. Mẹ cô và con Liên Anh, chắc chẳng phải dạng tốt đẹp gì đâu, nhất là con Liên Anh. Thằng Dương hình như đang điều tra nó… hình như… nó có liên quan đến vụ cô bị bán sang Trung làm vợ lẽ hay sao ấy!

Càng nghe tôi càng cảm thấy run rẩy, cả người như không đứng vững nổi nữa, nhưng rồi vẫn sực nhớ ra chuyện chị Như đến tìm anh ta nên lắp bắp hỏi:

– Vậy sao điều dưỡng lại nói với tôi chị Như hôm đến tìm anh?

– Như? Là vợ sắp cưới của thằng Dương đó à?

– Ừ!

– Cô ta đến tìm tôi mấy lần rồi, nhưng lần nào gặp cũng chẳng nói gì đến cô cả, cô ta chỉ hỏi tôi bằng cấp, kinh nghiệm thế nào, có muốn về thép Vạn Thịnh làm việc không. Mà khi ấy tôi nghĩ cô ta đến mỉa mai nên đuổi cô ta đi luôn. Nhưng sau có người bạn làm trong công ty cũ nói với tôi cô ta đang tìm hẳn một đội giám sát công trình cho công ty mới mở, là cậu bạn kia giới thiệu nên cô ta mới đến tìm tôi. Cô ta biết cả chuyện tôi chơi chứng khoán thua lỗ, hỏi tôi có muốn làm lại từ đầu không? Có điều thấy cô ta là chị con Liên Anh nên tôi đ** muốn tiếp cho lắm. Mà giờ cô hỏi, tôi mới nghĩ lại, khả năng hôm đó cô ta đến chắc cũng là con Liên Anh sắp xếp để làm bình phong, để y tá, bác sĩ nhìn thấy cô ta, để cô không nghi ngờ con Liên Anh mà nghi ngờ cô ta thì đúng hơn. Nhưng dù sao cô ta tôi xem chừng thấy còn tốt và thật hơn con Liên Anh. Có chăng thì cô ta cũng như bao người đàn bà khác, thấy người mình yêu, còn sắp cưới đến nơi rồi lại đi yêu người khác tất nhiên là chẳng vui vẻ chịu đụng làm gì cho cam. Huống hồ cô ta còn là người có gia thế khủng, học vấn uyên bác, giỏi giang như vậy mà tự dưng bị cô cướp mất chồng chưa cưới căm ghét cô cũng là điều hiển nhiên. Thế nên nếu cô ta có chửi mắng, s.ỉ nhục, hay là m.ỉa mai, hay có làm khó gì cô tôi thấy cũng rất bình thường và đáng thông cảm. Cô cứ tự nghĩ mà xem, nếu cô là cô ta, cô yêu và sắp cưới một người, bỗng từ đâu người yêu cũ của người đó xuất hiện, quay lại cướp đi chồng sắp cưới của cô cô có tức h.ộc m.áu không? Chửi bới, s.ỉ nh.ục, làm khó… còn là nhẹ ấy chứ, là tôi tôi đ.ấm ch.ết con mẹ luôn!

Việt còn nói gì đó nhưng căn bản tai tôi đã ù đi. Trước thì là mẹ tôi, nay thì là Liên Anh… từng người, từng người ở phía sau đâm cho tôi một nhát dao thật sắc. Tôi không dám tin mà cũng không thể tin, bởi tôi không thể nào hiểu được lý do gì Liên Anh lại làm như vậy với tôi. Có điều sống ngần ấy năm với Việt tôi biết Việt không nói dối, anh ta đánh tôi, chửi bới tôi, ghen tuông mù quáng đi chăng nữa anh ta vẫn thuộc loại chính nhân quân tử. Thế nên… những lời này chắc chắn là thật.

Tôi không biết mình đã trở về công ty thế nào, vẫn may dù cho bàng hoàng và sửng sốt tôi vẫn kịp cầm đơn ly hôn cho vào túi. Lúc đến công ty tôi lên tìm nhưng không thấy Dương ở đâu, hỏi thì sếp Thanh nói Dương từ sớm đã đi ra khỏi công ty, không biết có việc gì hình như anh đi rất gấp. Tôi thấy vậy cũng lững thững đi xuống vừa hay gặp thư ký Hà trực ở đó, nhìn thấy thư ký Hà tôi sực nhớ đến lời cô ấy nói hôm trước liền hỏi:

– Chuyện hôm trước cô kể về việc tôi dịch sai tài liệu, chị Thu nói Liên Anh mua chuộc chị ấy… chuyện là thế nào vậy thư ký Hà?

Thư ký Hà nhìn tôi cười đáp:

– À chị ta cứ khăng khăng là cô Liên Anh mua chuộc chị ta để hại cô, nhưng làm gì có ai tin đâu, ai mà chả biết cô Liên Anh là em nuôi cô chứ. Nhưng mà tôi thấy có điều này lạ lắm, bình thường chị Thu không phải là dạng người điêu ngoa đâu, chị ta cũng rất hay giúp đỡ anh chị em trong công ty. Thế mà tự dưng chị ta lại chơi đểu cô như vậy tôi thấy cũng lạ. Mà quả thực lúc chơi đểu cô xong tôi thấy chị ta có rất nhiều tiền, làm trưởng phòng cũng có chút tiền thật nhưng còn hai đứa con nhỏ với mẹ ruột phải chạy thận mà hào phóng đến mức mua cả túi xách Dior mấy chục triệu. Nên là… tôi cũng không biết nói sao nữa, cô là chị gái Liên Anh nên tôi cũng không dám tham gia nhiều. Mọi người thì cứ nghĩ đó là chị Như nhưng chị Như thật sự rất tốt, chị ấy thích thì chơi thẳng chứ không làm mấy trò tiểu nhân ấy đâu.

Lời thư ký Hà khiến người tôi cũng lạnh buốt, sống lưng cũng như có tảng băng chạy dọc. Càng lúc tôi càng cảm thấy mình không sao thở nổi. Đến ngay cả thư ký Hà cũng nói mấy lời này, tôi không còn nguỵ biện gì cho Liên Anh được nữa. Chỉ là… vì sao nó lại làm như vậy với tôi? Vì sao, mẹ lại làm như vậy với tôi?

Khi nghĩ đến đây, đột nhiên tôi bỗng thấy đầu mình lại nổ một tiếng ầm, lời Dương cũng văng vẳng trong tai: “Vậy sao em không nghĩ em thực sự là con nuôi còn Liên Anh mới là con ruột?” Trong một tích tắc, tôi gần như thấy tim mình ngừng lại… tôi không dám tin. Tôi không dám tin bởi năm ấy chính ông nội Liên Anh mang tóc nó đi xét nghiệm, chẳng lẽ nó làm giả kết quả, mà vì sao Liên Anh gặp lại gia đình ruột thịt thì thực sự đến giờ tôi vẫn chưa rõ. Thư ký Hà nhìn tôi, khẽ hỏi:

– Trân! Cô sao thế? Sao mặt mũi trắng bệch, tái xanh lại thế kia?

Tôi cố gắng hít vào một hơi, cố lấy lại sự bình tĩnh rồi hỏi:

– Liên Anh có lịch trình nào xuống đây gần nhất không thư ký Hà?

– Hôm nay cô ấy có xuống đấy, thấy bảo xuống từ sáng nhưng không biết đi đâu rồi. Chắc qua thăm mẹ nuôi.

Tôi nghe thư ký Hà nói vậy cũng nặng nhọc lê bước chân ra ngoài, cuối cùng nghĩ một lúc tôi cũng nhờ anh Ninh lái xe đưa tôi qua nhà mẹ tôi. Thế nhưng khi đến nơi thấy nhà trống trơn, cửa khoá then cài. Hỏi chú Sơn hàng xóm thì chú ấy bảo với tôi:

– Sáng nay bố mẹ mày chuyển đi rồi, mang cả bài vị thằng Tú đi theo. Nghe nói con Liên Anh nó mua cho bố mẹ mày cái chung cư trên Hà Nội, sáng nay nó còn thuê xe chở đồ cho bố mẹ mày, mày không biết gì à?

– Cháu không…

– Mày… con đẻ mà cứ như con ghẻ, còn con Liên Anh thì như con ruột ấy. Nó giàu sang mà vẫn chả quên bố mẹ mày, lo cho bố mẹ mày từng ly từng tí, vẫn mua nhà mua cửa cho, bao năm nay vẫn gửi tiền về nữa, thấy bảo tiền ngân hàng của bố mẹ mày có bao nhiêu đều là nó gửi, lúc thằng Tú mất nó thuê người đi tìm xác thằng Tú, tốn bao tiền của, tốn bao công sức… mà… mà đấy, nó đối với bố mẹ mày như vậy, bảo sao mà bố mẹ mày chẳng quý nó chứ.

Đến người ngoài như Dương, như chú Sơn, như cái Phương còn nghĩ đến điều này… vậy mà bao năm nay tôi lại chưa từng dám nghĩ tới. Tôi cũng chẳng biết mình chấp niệm điều gì mà chưa từng nghi ngờ những chuyện này. Có điều giờ tôi thấy hoang mang đến tột độ. Khi còn chưa biết trả lời chú Sơn thế nào tôi cũng nhận được tin nhắn của thư ký Hà “Cô Liên Anh đang ở công ty rồi nhé”. Khi nhận được tin nhắn này tôi liền vội vã trở về công ty. Lúc này tôi cũng thấy Liên Anh đang ký tài liệu bên phòng anh Sự. Có điều giờ đây để lấy tóc của nó tôi lại không biết phải làm thế nào.

Tôi cứ đứng ngồi mãi không yên, cũng may khi tôi chưa biết phải làm sao thì Liên Anh cũng đi lên cầu thang, cùng lúc đó thư ký Hà cũng đi xuống. Không biết thư ký Hà đi đứng kiểu gì mà vấp ngã, cả người đổ lên người Liên Anh cuối cùng cả hai người cùng ngã bổ từ trên xuống, đầu óc có lẽ cũng rất choáng váng không thể đứng lên được. Ngay lập tức tôi lao như bay đến đỡ Liên Anh dậy, nhân lúc thư ký Hà còn chưa ra khỏi người nó tôi vội vã túm lấy vai nó rồi tiện tay giật một ít tóc. Đến khi đỡ được cả hai người lên tôi cũng thành công lấy được tóc của Liên Anh cho vào túi áo.

Cả buổi sáng hôm ấy tôi không sao có tâm trí làm việc được. Đến khi Liên Anh xong việc trở về Hà Nội tôi cũng mới vội vàng về nhà lấy ít tóc của mẹ tôi trong túi áo rồi nhờ anh Ninh chở thẳng xuống Gentis. Đến nơi tôi đưa mẫu tóc của Liên Anh và mẹ tôi cho người nhân viên sau đó cũng ngồi chờ đợi. Thực ra tôi cũng không thể tin Liên Anh là con đẻ còn tôi là con nuôi, nhưng ngay cả bí mật động trời tôi là con nuôi còn được giấu suốt hai mươi bảy năm thì tôi nghĩ trên đời này cũng chẳng có gì là tuyệt đối. Huống hồ xâu chuỗi lại mọi chuyện tôi cảm thấy mẹ tôi và Liên Anh không thể hại tôi chỉ vì đam mê được, chắc chắn có lý do gì đó sau lưng nhưng tạm thời cứ xét nghiệm ADN trước đã, tôi chưa có bằng chứng, chưa thể khẳng định được điều gì.

Sau khi nộp xong mẫu tóc, tôi lại ngồi chờ đợi bên ngoài. Bốn tiếng vẫn dài như cả một thế kỷ trôi qua. Trong lúc chờ đợi đi tôi đã nghĩ đến rất nhiều phương án xảy ra, nhưng điều tôi nghĩ đến nhiều nhất vẫn là cái Liên Anh không cùng huyết thống với mẹ tôi. Dẫu sao tôi cũng không thể nghĩ ra bằng cái nào Liên Anh lại lừa dối được chủ tịch một tập đoàn lớn như vậy. Không biết tôi đã ngồi đó bao lâu, cứ đứng lên đi đi lại lại suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng đến khi nhân viên gọi trả kết quả cũng vội vã đi vào. Người nhân viên quen mặt với tôi rồi nên đưa luôn kết quả cho tôi rồi nói:

– Đây là kết quả phân tích ADN của Lâm Liên Anh và Đỗ Thị Minh, kết quả cho thấy hai người có quan hệ huyết thống mẹ – con!

Người nhân viên vừa dứt lời tôi bỗng cảm thấy lồng ngực mình quặn lên không thở nổi. Không phải tôi không tin, mà là tôi không dám tin, mà là tôi không thể tin nổi. Tai tôi như ù đi, vội vã túm lấy bản xét nghiệm ADN. Dòng chữ đỏ vẫn hiện lên mồn một “Có quan hệ huyết thống mẹ – con.” Liên Anh cùng huyết thống với mẹ tôi còn tôi thì lại không. Tôi tưởng như mình tê liệt ngay giây phút ấy, có những chuyện tưởng chừng như chỉ có trong những bộ phim vậy mà xảy ra với chính bản thân tôi. Lúc này trong đầu tôi bỗng cảm thấy có một nỗi sợ hãi vô cùng kinh hoàng đang ập đến, một ý nghĩ đáng sợ loé lên trong đầu tôi. Thế nhưng mới chỉ nghĩ đến đây tôi cũng nhận được điện thoại của Dương, đầu dây bên kia giọng rất gấp gáp hỏi:

– Em đang ở đâu vậy?

– Em đang ở Gentis Cẩm Phả! Có chuyện gì vậy?

– Ở yên đấy chờ anh qua đón, anh cũng đang ở gần đấy thôi.

Tôi nghe đến đây cũng vội lấy bản xét nghiệm ADN cho vào cặp rồi ra ngoài chờ Dương. Vì qua điện thoại tôi thấy giọng anh rất gấp gáp lúc này tôi không dám nghĩ thêm gì nữa chỉ biết chờ đợi. Anh đến rất nhanh, dường như chỉ năm, mười phút. Khi lên đến xe, tôi thấy mái tóc anh rối bù, anh không hỏi tôi vì sao lại có mặt ở đây mà vừa lái xe vừa nói:

– Công an tìm được gã đầu xỏ kia rồi, hắn đã khai một số chuyện. Chuyện vì sao em được nhận nuôi bố mẹ em, người thân của em là ai anh và một cậu em thân tín của anh làm thám tử tư chuyên nghiệp cũng điều tra được rồi… Nhưng… Trân! Em phải chuẩn bị tinh thần một chút!

Nghe Dương nói đến câu này một cảm giác bất an cũng chợt dấy lên. Trong tích tắc, ý nghĩ đáng sợ ban nãy cũng ùa về như một cơn sóng thần. Tôi run lẩy bẩy lắp bắp hỏi:

– Rốt cuộc… là ai hại em, rốt cuộc bố mẹ em là ai?

Thế nhưng còn chưa kịp hỏi hết câu đột nhiên phía trước một chiếc xe ô tô đi ngược chiều cũng lao thẳng đến như tên lửa. Chiếc xe dường như mất kiểm soát, điên cuồng mà phóng về phía chúng tôi với tốc độ hết sức kinh hoàng. Dương thấy vậy vội vã đánh lái sang bên phía vỉa hè nhưng dường như không thể kịp. Trong khoảnh khắc tôi tưởng như mình sẽ thịt nát xương tan thì bỗng dưng Dương buông lái, xoay người sang ôm chặt lấy tôi. Cả người tôi nằm gọn trong lòng anh, cùng lúc đó một tiếng nổ vang trời, tiếng rầm lớn như tiếng sét đánh vang lên, một lực rất mạnh húc vào chiếc xe khiến xe như bay lên rồi rơi ầm xuống, sau đó thì rung lên từng nhịp. Cú va chạm quá mạnh khiến tôi gần như tê liệt hoàn toàn, cả người như tối sầm lại, trước khi n.gất đi tôi cũng chợt thấy Dương bỗng dưng bất động, từ phía đầu anh… một dòng m.áu cũng chảy ra….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện