Trước kia tôi đã từng cho rằng đời này, kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại người phụ nữ này, cũng như không gặp lại Dương lần nữa. Thế nhưng vận mệnh mãi giống như một trò đùa, tôi chẳng những gặp lại Dương còn yêu anh lại lần nữa.
Hơn bốn năm rồi!
Hơn bốn năm gặp lại, thế nhưng cảm giác đứng trước một người mang một khí chất sang trọng, uy lực như bà tôi vẫn cảm thấy thật khó mà ngẩng cao đầu đối diện. Thật ra từ lúc xác định quay lại với Dương tôi đã nghĩ kiểu gì cũng sẽ gặp lại bà, chỉ là giờ hình như hơi sớm, khi chúng tôi mới chớm quay lại bà đã đến tìm. Thấy tôi đứng ngây người, bà cất giọng, giọng điệu lạnh nhạt hơn rất nhiều so với bốn năm qua:
– Đến ngay cả phép lịch sự tối thiểu là mời tôi vào nhà cô cũng không định mời sao? Lúc này tôi cũng mới kịp nhận ra mình hơi thất lễ vội vã nói:
– Dạ! Mời bác vào nhà ạ.
Vào đến nhà, bà nhìn căn penthouse một lượt, khoé môi cũng cong mỉa mai:
– Cũng thật xa xỉ.
Tôi không để ý lời mỉa mai mà vừa rót nước ra vừa nghĩ trong đầu xem lát nữa phải nói gì. Bốn năm trước tôi đã chém vào trái tim Dương một vết thương lớn, lần này tôi không muốn lại tiếp tục làm anh tổn thương thêm nữa. Sau khi rót nước xong tôi đặt nhẹ cốc về phía bà:
– Cháu mời bác uống nước ạ.
Thế nhưng bà không đụng tay vào, cũng không thèm nhìn mà nói:
– Bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc thì cô vẫn không buông tha cho thằng Dương, buông tha cho gia đình tôi. Hôm nay tôi đến tìm cô, không dài dòng nữa, chắc cô cũng biết tôi tìm cô làm gì rồi đúng không?
– Dạ…
– Tôi nói thẳng nhé, dù là bốn năm hay bốn mươi năm nữa gia đình tôi vẫn không thể nào chấp nhận cô. Thằng Duy mất, đó là nỗi đau mà cả đời không ai có thể quên được, tôi đã từng nói với cô rồi, nhìn thấy cô gia đình tôi lại nhớ đến con trai đã mất của mình. Vậy nên cô buông tha cho thằng Dương đi, tôi còn duy nhất mình nó, cô buông tha cho nó để nó còn đi tìm hạnh phúc của mình. Cô thừa biết nó có vợ sắp cưới rồi vẫn cố chen chân vào mối quan hệ đó! Cô không có liêm sỉ à?
Tôi bị nói đỏ cả mặt, trong lòng bỗng chốc cảm thấy vô cùng nặng nề, nếu là bốn năm trước có lẽ tôi sẽ vô cùng sợ sệt, nhưng giờ nghĩ lại tôi nên mạnh mẽ đối diện nên hít một hơi đáp lại:
– Bác ạ! Cháu và anh Dương yêu nhau là thật lòng. Bác bảo cháu buông tha cho anh Dương nhưng bác nghĩ xem cháu đâu có lừa lọc gì anh Dương, cháu muốn buông tha nhưng con trai bác vẫn nhất quyết ở bên cạnh cháu thì sao ạ?
Khi tôi nói đến đây mẹ anh cũng có chút sững lại, nhưng rất nhanh bà cười nhạt:
– Yêu nhau? Yêu nhau là được vượt qua mọi luân thường đạo lý, là bất chấp pháp luật, là bỏ qua đạo đức và liêm sỉ à?
– Dạ?
– Nghe nói cô có chồng rồi đúng không?
– Vâng! Nhưng chúng cháu sắp ly hôn.
– Sắp? Sắp tức là chưa ly hôn, chưa ly hôn mà cô và thằng Dương vẫn sống chung với nhau. Trong khi nó còn có vợ sắp cưới, hai đứa nó đã đính hôn chỉ chờ ngày. Một bên có chồng, một bên có vợ, nói với tôi từ “yêu” hình như có chút… vô liêm sỉ!
Tôi bị nói cho cứng họng, dẫu cho cuộc hôn nhân của tôi và Việt đứng ở bờ vực ly hôn, nhưng bà nói đúng, sắp chứ chưa ly hôn, vẫn có pháp luật ràng buộc. Tôi cố giữ bình tĩnh, khẽ nói:
– Cháu có mấy lời này muốn nói, bác tin hay không cũng được. Cháu và chồng hiện tại lấy nhau không phải vì yêu nhau. Nói ra thì thật khó tin nhưng suốt bốn năm qua cháu và anh ta chưa từng có quan hệ xác thịt…
Thế nhưng tôi còn chưa kịp nói hết mẹ anh đã ngắt lời:
– Cô định nói, vì cô mang thai con của thằng Dương, lúc ấy tôi ngăn cản nên cô tìm đến một người khác làm một cái lễ cưới để hai đứa con có bố đúng không? Cô nói xem, bốn năm chung sống với một người đàn ông khác mà cô bảo không có quan hệ xác thịt ai tin…
– Nhưng đó là sự thật bác ạ… bác không muốn tin cũng được…
– Tất nhiên là tôi không tin! Mà dù có như thế thì cô vẫn qua một đời chồng rồi, huống hồ sau đó cô còn bị bán sang Trung Quốc làm vợ lẽ một người đàn ông khác trong một tháng. Cô nói xem, giờ cô bảo cô vẫn trong sạch, ai kiểm chứng? Cô thử nói cho cả thiên hạ xem ai tin cô trong sạch được không?
Mẹ anh nói đúng quá, đúng đến nỗi tôi gần như không phản bác lại được! Đúng là bốn năm qua tôi chưa từng có quan hệ xác thịt với Việt, hai năm đầu vì chửa đẻ và sinh con tôi và anh ta không đụng vào nhau. Đến hai năm sau, thời gian vào viện So nhiều hơn, có vài lần Việt cũng muốn đụng chạm vào tôi nhưng tôi đều né tránh, tôi và anh ta thậm chí còn chưa ngủ chung giường. Thế nhưng mấy lời này nói ra, đến ngay cả Dương cũng chắc gì đã tin huống hồ là mẹ anh? Mẹ anh thấy tôi im lặng thì nói tiếp:
– Có quá nhiều lý do để tôi phản đối cô, chắc cô cũng tự nhận thấy rồi. Chưa kể đến mấy chuyện vừa nói, chưa kể đến việc cô không xứng với thằng Dương, chỉ riêng việc trước kia tôi từng gặp cô: cô là người yêu của anh trai thằng Dương đã đủ tôi không chấp nhận rồi. Cô đừng nghĩ sau bốn năm mọi chuyện sẽ thay đổi, tôi vĩnh viễn không bao giờ chấp nhận đâu.
– Bác ạ…
– Không cần giải thích nhiều hay dài dòng với tôi nữa. Tôi biết cô có con với thằng Dương rồi. Mục đích chính hôm nay tôi đến tìm cô chính là việc ấy. Cháu thì tôi nhận, nhưng cô thì không. Cô giao hai đứa cho tôi và rời xa thằng Dương, tôi đưa cho cô một khoản tiền, cô muốn bao nhiêu, tôi đáp ứng bấy nhiêu, không để cô thiệt thòi, đủ để cô sống một cuộc đời dư dả và tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Nghe đến đây tôi bất giác khựng lại, trong phút chốc bỗng cảm thấy hoảng hốt hỏi lại:
– Bác nói gì cơ ạ?
– Tuệ Nhi, Tuệ Minh là máu mủ của nhà họ Lưu, tôi không thể để con cháu mình lưu lạc bên ngoài, cũng không muốn để cho hai đứa nó phải sống khổ sở hay thiếu thốn gì cả nên sẽ đón hai đứa về. Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền?
Tôi vốn dĩ nghĩ hôm nay mẹ anh đến tìm tôi chỉ để ngăn cản tôi và anh yêu nhau, không ngờ bà lại có mục đích khác. Tuy bất ngờ nhưng tôi cũng không vì thế mà mất bình tĩnh, bản năng làm mẹ cũng trỗi dậy, tôi đáp:
– Cháu không cần tiền, cũng không giao con cho ai cả.
– Cô nhắm bản thân cô nuôi được chúng nó một cách đàng hoàng không?
– Sao lại không nuôi được một cách đàng hoàng ạ? Cháu vẫn nuôi hai đứa đàng hoàng đấy chứ bác?
– Đàng hoàng? Đàng hoàng là để cho Tuệ Nhi mang bệnh trong người suốt mấy năm trời? Đàng hoàng là để hai đứa sống trong căn nhà tồi tàn, đàng hoàng là để hai đứa ở một môi trường không đủ khả năng phát triển tiềm năng của chúng nó? Đấy là đàng hoàng của cô đấy à? Nếu như cô không dựa vào thằng Dương, nếu như không phải nó cho cô tiền thì Tuệ Nhi bao giờ mới được phẫu thuật? Cô nói tôi nghe, nếu không gặp lại thằng Dương, không chen chân vào mối quan hệ của nó với cái Như, cô định làm gì để chữa bệnh cho Tuệ Nhi? Bán thân à?
Vẫn là những lời nói chí mạng, quả thực là bao nhiêu năm mẹ anh vẫn luôn nắm được thóp tôi. Tôi thực sự bị những lời nói ấy làm cho yếu thế, nhưng… Sam, So là sinh mạng của tôi, tôi không thể giao con cho bất cứ ai cả. Tôi ngẩng đầu lên, run run đáp:
– Dù sao thì cháu cũng không giao con cháu cho ai cả. Cháu là mẹ chúng nó, không ai có quyền tách mẹ con cháu ra cả.
– Là mẹ mà cô không biết thế nào là tốt cho con à?
– Điều tốt nhất cho con chính là được ở cạnh cả bố lẫn mẹ bác ạ!
Thấy tôi nói vậy, mẹ anh cũng im lặng mấy giây sau đó nói tiếp:
– Vậy nên?
– Vậy nên, bác hãy để cho cháu và anh Dương cùng nuôi và dạy con của chúng cháu. Anh Dương có điều kiện tốt như vậy sẽ không lo những vấn đề như bác kể bên trên, sẽ cho hai đứa được sống trong môi trường tốt nhất, được học trường tốt nhất.
Mẹ anh khẽ cong khoé môi lên, nụ cười đầy châm biếm:
– Cô cũng mồm mép đấy! Nhưng tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không chấp nhận cô, ở cạnh bố mẹ cũng đúng, nhưng mẹ nó nhất định không phải là cô. Dù sao thì hai đứa nó cũng mới chỉ ba tuổi mà thôi, nếu như thằng Dương và con Như lấy nhau, đón hai đứa nó về dần dần chúng nó cũng sẽ thích nghi được, sẽ chấp nhận một người mẹ khác.
– Không ai có thể yêu con của người khác như con của mình được bác ạ. Bác cũng là một người mẹ, điều ấy chắc bác cũng rõ.
– Đó là cô nghĩ thế, chứ trên đời này thiếu gì mẹ kế yêu con chồng như con ruột mình? Huống hồ con Như còn là người tốt, tôi tin chắc nó sẽ yêu con cô như con nó.
– Bác chắc chứ? Bác chắc chị Như là người tốt?
Khi tôi hỏi mẹ anh thu lại nụ cười châm biếm ban nãy, ánh mắt vô cùng kiên định đáp:
– Tôi chắc!
Tôi không hiểu vì sao cả Dương và mẹ anh đều thấy chị Như là người tốt trong khi… Quả thực tôi không hiểu nổi, nhưng thôi, dù sao tôi cũng chưa có bằng chứng gì mà nghĩ tốt cho chị ta đó cũng là việc của họ, tôi không muốn nghĩ nhiều lúc này nên nói:
– Dù có như thế cháu cũng sẽ không giao con cháu cho ai cả. Cháu là mẹ nó cháu có quyền nuôi dưỡng chúng nó. Kể cả anh Dương cũng không có quyền ấy chứ đừng nói là bác.
– Cô nên nhớ Tuệ Minh và Tuệ Nhi đã gần 40 tháng, tức là trên 36 tháng rồi. Nếu ra toà đòi quyền nuôi con người ta cũng sẽ không ưu tiên cho cô cái quyền nuôi dưỡng nữa đâu mà sẽ dựa vào điều kiện đôi bên. Mà điều kiện của cô… cô nghĩ đủ khả năng để tranh giành hay sao?
Càng nói tôi càng cảm thấy mẹ anh đã tính toán vô cùng kỹ càng, tìm hiểu về Sam, So đến từng chân tơ kẽ tóc. Nhưng sau cùng khi nghĩ một lát tôi cũng đáp lại:
– Chắc chắn Tuệ Nhi và Tuệ Minh sẽ ở cùng cháu thôi. Cháu không để ai đưa hai đứa đi cả, có chết cháu cũng không giao hai đứa cho người khác.
– Cô không giao thì để toà án giao!
– Toà án cũng không giao con cháu cho người khác đâu bác ạ.
– Cô dựa vào cái gì mà mạnh miệng thế?
– Dựa vào việc anh Dương yêu cháu. Chắc chắn anh ấy sẽ không ra toà giành quyền nuôi con với cháu đâu. Mà nếu bố mẹ không tranh giành với nhau thì người khác đâu có quyền để tranh đúng không ạ? Theo cháu được biết thì ông bà nội không có quyền được giành nuôi con với bố mẹ mà chỉ có quyền được thăm nom, chăm sóc và cùng bố mẹ nuôi dưỡng con cháu thôi ạ.
Khi tôi nói đến mấy lời này vẻ mặt của mẹ anh cũng hiện lên sự thảng thốt và sững sờ tột cùng. Có lẽ bà cũng không nghĩ tôi lại nói ra mấy lời này, mà chính bản thân tôi cũng không nghĩ mình lại nói ra được như vậy. Có điều vì con, tôi chắc chắn sẽ không để ai mang chúng nó đi cả. Mà để không ai mang đi điều đầu tiên nhất chính là việc tôi và Dương không tranh giành quyền nuôi con với nhau. Chỉ cần anh không tranh quyền nuôi con thì bất cứ ai cũng không có quyền. Tôi cứ ngỡ mình nói vậy thì bà sẽ thôi, nhưng không ngờ sau một lúc bà lại đứng dậy nói tiếp:
– Thế thì cô cứ chờ đi, cô không thoả hiệp thì tôi cũng sẽ có cách khác thôi.
Bốn năm trước bà cũng từng nói với tôi câu này, bốn năm sau lặp lại vẫn khiến tôi không khỏi hoang mang. Khi tôi còn chưa kịp đáp lại bên trong phòng Sam, So cũng chạy ùa ra. Thấy người lạ hai đứa vội nép vào phía sau tôi khẽ chào:
– Cháu chào bà ạ.
Mẹ anh nhìn thấy Sam, So, ngay lập tức sự lạnh lùng trên mặt cũng hoàn toàn biến mất. Từ khoé môi bà cong lên một ý cười chân thật mà tôi chưa bao giờ được chứng kiến đáp lại Sam, So:
– Bà chào hai con.
Nói rồi bà khẽ xoay người bước ra ngoài, bam đầu tôi tưởng thế là bà sẽ đi nhưng không ngờ một lúc sau bà lại quay lại mang theo một hộp carton, bên trong đựng rất nhiều đồ chơi đắt tiền, mà đắt nhất có lẽ hai hai bộ đồ phát triển ngôn ngữ và hai bộ cờ tỉ phú. Mấy bộ này tôi chưa từng được nhìn thấy, nhưng tôi đã từng được nghe nhắc đến, nếu nhớ không nhầm giá của nó phải hơn chục triệu một bộ, tức là 4 cái chia đều thành hai bộ cho hai đứa cũng phải tương đương với bốn năm mươi triệu. Sam, So vừa nhìn đã thích lắm, thế nhưng trước nay tôi vẫn dạy hai đứa không được nhận đồ của người lạ khi tôi chưa cho phép nên cả hai chỉ dám đứng cạnh nhìn chằm chằm, ánh mắt đầy khao khát.
– Đây đều là đồ bà mua cho các con cả, lại đây chơi đi.
Sam, So nghe xong ngước mắt lên nhìn tôi chờ đợi. Mẹ anh thấy vậy thì nói:
– Tính đến thời điểm hiện tại, tôi được phép thăm nom, chăm sóc, mua đồ chơi cho hai đứa chứ đúng không?
Dù sao mẹ anh cũng là bà nội của Sam, So, việc bà quan tâm Sam, So hay mua đồ chơi cho hai đứa tôi cũng không thể cấm cản được. Thế nên dù thấy những bộ đồ kia rất xa xỉ nhưng tôi cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý với Sam, So. Chỉ chờ có vậy hai đứa liền lao vào đống đồ chơi cười thích thú. Mẹ anh vừa dạy Sam, So bóc đồ chơi vừa cười hỏi:
– Có thích không? Lần sau bà mua thêm cho nữa nhé, Sam, So thích gì cứ nói với bà bà mua hết!
– Sam, So cảm ơn bà nhiều ạ.
Thấy Sam, So nói vậy mẹ anh cũng không kìm được mà khen:
– Ngoan quá! Lần sau bà sẽ thường xuyên đến chơi với Sam, So có được không?
– Dạ được ạ.
– Sam, So thích chơi cờ tỉ phú hay bộ ngôn ngữ nhỉ?
– Dạ Sam, So thích cả hai bà ạ.
– Sam, So có thích đồ chơi lego không?
– Dạ có bà ạ.
– Vậy sau bà mua Lego Green Grocer cho hai con nhé.
– Vâng, chúng con cảm ơn bà nhiều lắm ạ.
– Vậy gọi bà nội đi con!
Sam, So nghe xong thì đáp lại:
– Con có bà nội rồi ạ. Bà nội con khác cơ.
Tôi tưởng khi Sam, So nói như vậy thì mẹ Dương sẽ thôi, cùng lắm là buồn một chút như Dương không ngờ bà vẫn cười nói:
– À! Đó là bà nội nuôi, còn bà là bà nội ruột. Đều là bà nội nhưng người là ruột, người là nuôi, khác nhau đấy các con ạ.
Đối với Sam, So, khái niệm nuôi hay ruột còn vô cùng mơ hồ, thế nên hai đứa ngơ ngác hỏi lại:
– Thật không ạ?
– Thật mà, không tin thì Sam, So cứ hỏi mẹ Trân mà xem! Nếu các con cảm thấy gọi bà nội khó phân biệt quá thì cứ gọi bà là bà nội ruột ơi cũng được.
Thấy vậy Sam, So lại ngước lên nhìn tôi hỏi:
– Đúng không mẹ Trân?
Cái này thì đến tôi cũng không cãi được chỉ đành gật đầu, cuối cùng thì Sam, So cũng bẽn lẽn gọi một tiếng:
– Bà nội ruột ơi!
Mẹ Dương chỉ chờ có vậy liền dang tay ôm cái đứa vào lòng xuýt xoa. Tự dưng tôi thấy mẹ anh cũng thật khéo biết lấy lòng trẻ con, chỉ vài câu nói đã khiến hai đứa gọi bà nội ngọt xớt, trong khi Dương ở cả tháng mà Sam, So vẫn chỉ gọi là chú Dương mặc dù anh vô cùng yêu thương hai đứa. Với tôi mà nói, mẹ anh rất xa vời, bà cũng chẳng có nhiều thiện cảm với tôi, thậm chí là ghét bỏ nhưng tôi cũng vẫn phải công nhận bà khéo ăn khéo nói, quả đúng người ta có câu khéo ăn, khéo nói sẽ có được cả thiên hạ không sai mà!
Mẹ anh ở lại chơi khá lâu, lúc bà đứng dậy định đi về thì Dương cũng về. Nhìn thấy mẹ mình ở đây anh có chút sững lại hỏi:
– Mẹ… sao mẹ lại ở đây?
Thế nhưng mẹ anh chắc cũng không muốn cãi nhau trước mặt trẻ con nên đáp lại:
– Ra ngoài nói chuyện.
Dương nhìn tôi một lượt, sau đó cũng mới theo mẹ đi ra ngoài. Tôi thấy vậy vội giục Sam, So mang đồ chơi vào phòng rồi tiện tay khép cửa lại. Mặc dù tôi không muốn nghe lén nhưng vì cửa ngoài không khép, Sam, So trong phòng không nghe được nhưng tôi vẫn nghe được tiếng mẹ anh rất nhỏ vọng vào:
– Bao năm rồi mà đến giờ mày vẫn không tỉnh được ra hả con? Mày huỷ hôn với con Như rồi đến đây sống, mày đang nghĩ cái gì đấy? Mày muốn bố mẹ tức chết đấy à? Hai đứa đính hôn rồi mà mày còn làm thế với con bé?
– Mẹ! Con nói rồi, con và Như không hợp, con chỉ coi Như là bạn thôi. Chuyện đính hôn lúc ấy cũng là bố mẹ ép, con mới chỉ nói để con và Như tìm hiểu đã…
– Mày thôi đi! Không phải vì gặp lại nó thì mày đã làm thế rồi, không vì gặp lại nó mày đã sớm yên bề gia thất rồi! Tao không hiểu nó có gì tốt đẹp mà mày cố chấp như vậy, bao năm rồi mày vẫn không thể quên? Trong khi con bé Như vừa xinh đẹp, gia thế lại quá tốt, con bé lại học cao hiểu rộng, thông minh, lễ phép…
– Mẹ, Như có thế, có hơn thế nữa thì con không yêu vẫn cứ là không yêu thôi. Chuyện hôn nhân của con mẹ để con tự quyết định đi!
– Tự quyết định là lấy nó đấy hả?
– Con với cô ấy có con với nhau rồi, không lấy cô ấy thì lấy ai?
Bên ngoài tiếng mẹ anh bỗng dưng quát ầm lên:
– Mày có điên không hả? Kể cả không phải vì con Như thì mày cũng không thể lấy nó. Lúc đầu tao còn mong mày chẳng qua là nhất thời hồ đồ, bị thứ mới mẻ hấp dẫn một thời gian rồi thôi, kết quả mày vẫn dám mơ tưởng đến kết hôn! Mày quên rồi sao, nó là người yêu của anh trai mày, cả họ hàng hang hốc đều biết cả.
– Anh Duy không còn, tại sao con lại không được lấy cô ấy? Chuyện đã qua bao năm đằng đẵng rồi tại sao mẹ vẫn không thể chấp nhận?
Ngay khi Dương vừa nói đến câu này tôi bỗng nghe một tiếng “Bốp” rất lớn. Tiếng mẹ anh vừa gằn lên vừa thở hổn hển:
– Mày điên rồi! Mày điên thật rồi! Mày bỏ bê tất cả mọi việc chạy sang Trung Quốc tìm nó tao đã không tính đến, giờ mày còn đòi kết hôn! Tao nói cho mày biết tao sẽ không chấp nhận nó đâu! Anh trai mày chết mày cũng thừa biết tao và bố mày khổ sở ra sao, mày muốn quãng đời còn lại của tao và bố mày lúc nào cũng nhớ đến cảnh nhận thi thể của anh mày, nhớ đến cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?
Tôi không nghe được tiếng Dương đáp bởi lúc ấy Sam, So đã mở cửa ra nói với tôi:
– Mẹ ơi! Mẹ vào dạy Sam, So chơi cờ tỉ phú đi mẹ.
Bên ngoài tiếng mẹ anh lại vọng vào:
– Tóm lại tao chỉ nhận cháu không nhận nó. Còn nữa, Hoàng Dương sẽ bị ảnh hưởng rất lớn nếu chuyện hợp tác giữa Hoàng Dương và Vạn Thịnh dừng lại. Mày nên nhớ cho kỹ!
Trong lòng tôi lúc này rất nặng nề. Biết rằng yêu anh, quay lại với anh lần nữa cũng phải chấp nhận chông gai, giông bão mà sao trái tim vẫn như gai nhọn đâm vào. Nhìn thấy anh và người thân của anh cãi vã, giày vò nhau chỉ vì tôi tôi thật sự thấy vừa áy náy, vừa xót xa.
Tôi đứng thêm một lúc thì Dương cũng bước vào, gương mặt anh một bên má đỏ ửng, vẫn in hằn cái tát của mẹ anh. Lúc tôi còn chưa kịp nói gì anh đã kéo tôi vào lòng siết chặt, giọng anh rất ấm:
– Không sao đâu, kệ mẹ anh.
Thật ra tôi biết Dương ở giữa anh còn khổ sở, khó xử hơn tôi rất nhiều. Thế nhưng lúc này anh vẫn trấn an tôi, vẫn nghĩ cảm giác của tôi cho nên dù lòng có chua xót như bị ai giằng xé tôi vẫn khẽ mỉm cười đáp lại:
– Em không sao đâu, em không nghĩ gì cả.
Nói đến đây tôi cũng mới sực nhớ ra sáng anh nghỉ làm vì chuyện của tôi nên hỏi anh:
– À… sáng nay anh đi có tin tức gì rồi?
Dương lúc này cũng mới buông tôi ra, anh nói:
– Tìm được một trong hai gã đàn ông bán em cho mấy gã buôn người ở Trung Quốc rồi. Nhưng mà hắn ta không phải đầu sỏ nên không khai thác được quá nhiều, tên đầu sỏ trốn đi rồi, vẫn đang cho người tìm hắn. Chỉ biết người thuê hắn có liên quan đến…
Nói đến đây Dương cũng khẽ ngừng lại mấy giây sau mới nói tiếp:
– Liên quan đến người của tập đoàn thép Vạn Thịnh. Cụ thể là ai thì chưa rõ, có thể là cháu gái của chủ tịch tập đoàn thép Vạn Thịnh!
Sáng nay tôi nghe láng máng rồi, nay nghe Dương cụ thể hơn. Thép Vạn Thịnh… chẳng phải chính là tập đoàn thép nhà chị Như đó sao? Tôi nhìn Dương thăm dò:
– Tập đoàn thép Vạn Thịnh là tập đoàn thép nhà chị Như… đúng không? Vậy anh đoán ra được ai chưa? Cháu gái của họ, chẳng phải là chị Như đó sao?
Nghe tôi hỏi như vậy Dương khẽ cau mày lại, nhưng rồi anh vẫn trả lời:
– Vì chưa có thông tin cụ thể nên anh không dám nói bừa. Nhưng… thật sự chơi với Như bao nhiêu năm… anh vẫn không thể nghĩ là cô ấy được.
Tôi nhìn Dương, đến giờ phút này anh vẫn bênh vực được chị ta, trong lòng tôi trào dâng một cảm giác thất vọng nặng nề, tôi hít một hơi rồi nói:
– Nếu anh đã đoán liên quan đến cháu gái của chủ tịch tập đoàn thép Vạn Thịnh sao vẫn nghĩ không phải là chị Như? Chủ tịch tập đoàn thép Vạn Thịnh chỉ có hai đứa cháu gái, một là Liên Anh, hai là chị Như. Cái Liên Anh là em nuôi của em nhưng coi nhau như ruột thịt, nó chẳng có động cơ gì mà hại em, trong khi chị Như, anh có biết chị ta từng tìm đến em nói gì không? Chị ta yêu cầu em rời xa anh, nếu không chị ta sẽ có cách khiến em phải rời xa anh, ngay sau đó thì em bị bán đi, anh nghĩ xem không phải chị ta thì là ai? Hôm anh phát hiện ra Sam, So là con ruột mình, chính hôm đó chị ta ở dưới Quảng Ninh đó sao? Mà anh có biết hôm trước vì sao Việt nổi cơn điên không? Lúc em đến điều dưỡng nói với em có nhìn thấy chị Như từ phòng bệnh của Việt bước ra, sau đó thì anh ta nổi khùng lên như vậy. Em không phải vì đố kỵ mà nghĩ xấu cho chị ta, nhưng ngần ấy chuyện, không muốn nghĩ là chị ta cũng không được.
Nghe đến đây, tôi thấy ánh mắt anh bỗng trở nên phức tạp, dường như là kinh ngạc mà cũng dường như là không tin nổi. Nhưng sau cùng anh khẽ thở dài đáp lại:
– Được rồi, chuyện này anh chắc chắn sẽ điều tra thật kỹ, kiểu gì cũng tìm được tên đầu sỏ kia thôi. Gã kia khai tên đầu sỏ chỉ loanh quanh ở khu vực miền Đông, nếu như thực sự là Như… anh cũng sẽ không bênh vực đâu.
Mặc dù anh nói như vậy nhưng tôi vẫn chẳng thấy nhẹ lòng đi chút nào. Cũng không biết tại sao chị Như lại được lòng cả Dương và mẹ anh đến thế. Kể cả anh không yêu chị ta, nhưng tôi cảm giác trong lòng anh chị ta rất tốt đẹp. Nói thế nào nhỉ, coi như bạn bè tri kỷ đúng không? Tôi nhìn Dương, suy nghĩ một hồi rồi nói với anh:
– Em muốn đi làm lại, ngày mai em đến công ty đi làm được không?
Thật ra tôi muốn đi làm ngoài chuyện muốn biết thêm chút thông tin ít ỏi gì đó tôi còn muốn đi làm vì không muốn dựa dẫm vào Dương. Anh giàu có thật, nhưng tôi cũng muốn tự mình lao động. Có điều anh lại bảo với tôi:
– Ngày kia là lịch tái khám của So rồi, đợi con tái khám xong em hãy đi làm lại. Giờ em cứ ở nhà, tài liệu cần dịch em vẫn dịch ở nhà được mà.
Tôi khẽ liếc nhìn lịch trên điện thoại cũng mới sực nhớ ra ngày kia đúng là lịch tái khám của So, nếu mai tôi đi làm ngày kia lại nghỉ cũng không hay cho lắm nên quyết định đợi So tái khám xong rồi mới đi làm lại.
Buổi tối hôm ấy Dương ngồi chơi với Sam, So bên ngoài phòng khách còn tôi ở trong phòng dịch tài liệu. Thật ra tài liệu tôi dịch cũng gần xong rồi, nhưng cả ngày hôm nay cứ nghĩ đến chuyện rõ ràng mọi bằng chứng đều hướng đến chị Như như vậy mà anh vẫn không muốn tin, vẫn nghĩ tốt cho chị ta nên tôi vẫn thấy nặng nề vô cùng. Có điều nặng nề là vậy nhưng thấy ba bố con anh chơi đùa cùng nhau tôi cũng thấy lòng mình dần dần dễ chịu hơn. Khung cảnh gia đình ấm áp thế này trước nay tôi đã từng mơ biết bao lần, đến giờ có được rồi đôi lúc lại không tin nổi.
Sam, So bám bố lắm, Dương biết bày nhiều trò cho hai đứa chơi. Hai đứa vốn thích đồ chơi bà nội mua là vậy nhưng có bố thì đồ chơi cũng vứt xó, thậm chí anh chỉ ngồi kể mấy câu chuyện vớ vẩn chúng nó cũng ngồi chăm chú nghe rồi cười khanh khách. Chỉ có một điều duy nhất là Dương có nịnh cỡ nào Sam, So vẫn nhất quyết không chịu gọi anh là bố khiến anh rầu rĩ mãi. Tôi thấy vậy lại thấy thương thương nhưng lại không ép được Sam, So gọi nên đành thôi.
Dịch xong tài liệu cái Phương gọi điện cho tôi buôn chuyện rồi dặn tôi sáng mai đi khám thai với nó, thai của nó mai được mười hai tuần rồi, phải đi sàng lọc mà nó ngại đi một mình. Tất nhiên là tôi còn lâu mới từ chối, mai được nhìn thấy cháu mình tôi lại chẳng sướng chết đi liền đồng ý luôn. Suốt đêm qua bị Dương dần cho mấy trận, buôn chuyện với cái Phương một lúc tôi cũng ngủ gục ở bàn làm việc từ bao giờ. Đến nửa đêm tỉnh lại tôi thấy mình đã nằm cạnh Sam, So, còn được đắp chăn rất cẩn thận. Trong cơn mê, tôi còn thấy Dương nhẹ nhàng tắt đèn đi rồi mới ra ngoài, bỗng dưng lại cảm thấy cả những nặng lòng cũng như tan biến cả.
Sáng hôm sau khi tôi và Sam, So dậy thì Dương đã đi làm từ bao giờ. Bà Tâm cũng đã đến nấu xong đồ ăn sáng. Tôi đợi Sam, So ăn xong mới xuống để anh Ninh tài xế của Dương chở qua đón cái Phương vào viện sản nhi. Trên xe tôi kể với nó chuyện hôm qua mẹ Dương đến tìm tôi, có điều nó rất lạc quan nói với tôi:
– Kệ bà ấy chứ, quan trọng là mày với anh Dương thôi. Anh ấy yêu mày như vậy thì lo gì? Với mày còn cái cần câu cơm là Sam, So, đố bà ấy dám làm căng đấy. Làm căng thì mất cả con lẫn cháu luôn ý chứ! Mày không phải lo lắng làm gì, đâu còn có đó, cứ bảo Sam, So nó nịnh bà nội nhiều bà ấy tự khắc thay đổi thôi.
Tôi nghe cái Phương nói cũng bật cười, bỗng dưng nghĩ có đứa bạn lúc nào cũng biết an ủi, sẻ chia lan toả những điều tích cực thế này đến với mình cũng thật đáng đồng tiền bát gạo.
Đến bệnh viện sản nhi tôi với Phương cũng vào thăm khám, vì gọi điện trước nên nó cũng được ưu tiên khám sớm. Lúc bác sĩ đặt máy siêu âm lên bụng nó, nhìn thấy trên màn hình là một em bé đã có hình hài đầy đủ bỗng dưng sống mũi tôi lại cay cay. Đây là em bé của bạn thân tôi với em trai tôi, tôi thương Tú một thì thương cái Phương và cháu mình đến cả trăm nghìn lần. Sau khi khám xong, bác sĩ nói cháu tôi khoẻ mạnh, độ mờ da gáy trong mức cho phép tôi cũng thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Sau khi khám xong tôi với cái Phương đi ăn, ban đầu tôi định ăn xong sẽ đưa nó về rồi qua nhà xem tình hình mẹ tôi một chút. Có điều cái Phương nói với tôi vì lát nó phải qua trường mới nộp giấy tờ, mà trường mới lại gần khu nhà bố mẹ tôi nên tiện đường đi cùng nhau luôn. Anh Ninh lái xe đưa tôi và cái Phương qua nhà mẹ tôi. Đến nơi anh cũng dừng xe lại cho tôi xuống, thế nhưng khi tôi còn chưa kịp xuống qua lớp cửa kính xe đã thấy chị Hoa đang đứng trước sân nhà tôi, từ trong sân tiếng chị ta the thé vọng ra:
– Bán nhà được cả mấy tỉ bạc mà vài chục triệu cũng tiếc với con này sao?
Nhìn thấy chị ta ở đây tôi vô cùng bất ngờ, chị ta là chị gái Việt, trước nay chưa từng liên quan gì đến bố mẹ, gia đình tôi sao nay lại xuất hiện ở đây? Cái Phương cũng nhìn tôi đầy kinh ngạc, nó đang định nói gì đó thì tiếng mẹ tôi cũng cất lên:
– Tiền tao trả đủ cho mày rồi còn đòi cái gì? Mày đừng có mà Chí Phèo ăn vạ?
– Tôi ăn vạ đấy bà làm gì tôi? Nếu bà không muốn đưa thì để tôi đến tìm con Trân. Giờ nó giàu có đổi đời rồi, chắc nó chả tiếc vứt cho tôi mấy đồng để biết bộ mặt thật của bà đâu nhỉ?
Tôi nghe đến đây, bỗng cảm thấy khựng lại, cánh tay đang định mở cửa cũng như bất động. Tiếng mẹ tôi gắt lên nhưng hơi run run:
– Mày đừng có mà lật lọng.
– Tôi lật lọng thì làm sao? Ai bảo bà keo kiệt quá cơ? Giàu có thế này mà thuê tôi có mấy cái triệu bạc. Tóm lại bà đưa tôi thêm hai chục triệu, nếu không chuyện bà thuê tôi đến công ty làm nhục con Trân, với chuyện bà thuê tôi thêm dầu vào lửa cái hồi nó mới đi làm để thằng Việt đánh nó, ngăn cho nó đi làm ở công ty mới sẽ đến tai nó ngay lập tức đấy! Ây da, con gái bà mà biết nó có người mẹ khốn nạn thế này thì sao nhỉ?
Trong phút chốc đầu toàn thân tôi cũng như bất động. Mấy lời chị Hoa nói khiến tôi sửng sốt đến tột cùng. Bỗng dưng.. ký ức cũng như thác lũ ùa về… ngày hôm đó chị Hoa đến công ty tôi lăng mạ, chửi bới tôi là loại đĩ điêm… là mẹ tôi thuê? Ngày tôi mới đi phỏng vấn ở TNT cũng là mẹ tôi thuê chị ta đổ thêm dầu vào lửa với Việt khiến anh ta đánh tôi đến mức nhập viện, bên trong mẹ tôi đáp lại:
– Tao đưa mày hai chục triệu, từ nay về sau mày cấm được làm phiền tao nữa! Cầm tiền rồi xéo thẳng!
– Yên tâm! Con này không lật lọng nữa đâu.
Mấy lời này của mẹ… khẳng định lời chị ta nói là thật? Lồng ngực tôi chợt quặn lên, tôi thấy mình gần như không thở được, cảm tưởng như đang rơi xuống một lớp đất đá lạnh toát. Bên trong hình như mẹ tôi lại đuổi chị Hoa đi, trong phút chốc tôi cũng vội vã nói với anh Ninh:
– Lái xe đến tư thục Hoa Sen đã anh.
Xe cũng ngay lập tức phóng đến tư thục Hoa Sen, cái Phương mang giấy tờ lên nộp còn tôi vẫn ngồi bất động trong xe. Từng lời nói của chị Hoa vẫn văng vẳng trong tai, tôi gần như không thể tin nổi… mẹ tôi làm ra những chuyện này với tôi. Tôi biết mẹ tôi giận tôi vì năm ấy tôi mang thai, nhưng ghét đến mức này tôi thật tâm không dám tưởng tượng ra. Một người mẹ có thể vì giận con mình mà kệ nó sống chết sao, đến ngay cả khi So nằm trong trạng thái nghìn cân treo sợi tóc mẹ tôi cũng không màng, ngay cả khi tôi từ cõi chết trở về mẹ cũng chẳng quan tâm, nhưng thế thì cũng thôi đi, đằng này chẳng những kệ tôi sống chết mà mẹ tôi còn thuê người hại tôi… chẳng những kệ tôi sống chết mẹ tôi còn dồn tôi vào chỗ chết.
Tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu, mãi đến khi cái Phương xuống tôi vẫn chưa thể thoát ra nổi. Cái Phương nhìn tôi thở dài:
– Mẹ mày đ.iên rồi hay sao mà còn thuê con mụ Hoa làm nhục mày? Nghe xong tao còn thấy sốc, không dám tưởng tượng ra. Thật sự tao không thể nghĩ trên đời này có bà mẹ như mẹ mày đấy. Sống bao nhiêu năm mà chưa thấy bà mẹ nào thế cả. Trần đời tao gặp luôn, chẳng thấy ai đối với con ruột như vậy, bà ấy cứ như thể không phải đẻ ra mày vậy. Chứ mẹ ruột gì đối xử với con mình như thế? Ghét bỏ, giận hờn cũng không làm ra mấy chuyện vô đạo đức như thế. Mày xem, mẹ anh Dương cũng ngăn cản anh ấy yêu mày, cũng chửi bới anh ấy nhưng vẫn thương Sam, So còn mẹ mày thì sao? Đối xử tệ với mày đã đành còn đối xử tệ với cả cháu ruột mình. Giờ lại còn lòi ra chuyện thuê người hại mày. Thật lòng tao không dám nghĩ ra luôn ấy. Chẳng lẽ mỗi Tú là con bà ấy, cả mày với Liên Anh đều là được nhận nuôi chắc?
Khi cái Phương nói đến câu này đầu tôi bỗng nổ ầm một cái. Chú Sơn hàng xóm cũng đã từng nói một câu y như vậy, lúc ấy tôi không nghĩ đến… nhưng giây phút này… tôi bỗng nghĩ đến một điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ: tôi không phải con ruột của bố mẹ tôi. Ngoài Liên Anh, tôi cũng được nhận nuôi? Tôi cố trấn an mình rằng không thể có chuyện đó được, như Liên Anh, nó vẫn còn nhớ năm năm, sáu tuổi nó đi lạc, nó vẫn còn nhớ nó có chị gái nhưng toàn bộ ký ức của tôi đều chỉ quanh quẩn có thằng Tú, Liên Anh và bố mẹ tôi. Có điều tôi vẫn nói với anh Ninh lái xe quay lại nhà tôi.
Khi xe quay lại, cái Phương và anh Ninh ở trên xe, chỉ có tôi bước vào nhà. Mẹ tôi đang quét bàn thờ của thằng Tú, thấy tôi thì dừng tay cầm cái chổi lông gà lao ra rít lên:
– Mày vẫn còn vác mặt đến đây à? Tao bảo mày đừng bao giờ đến đây nữa mà.
Tôi mặc kệ mẹ tôi chửi đi thẳng lên, mẹ liền xông tới túm tóc tôi chửi:
– Mày cút nhanh không… tao đánh chết mày. Mày làm thằng Tú chết mày vẫn vác mặt đến đây được sao?
Lúc này tôi cũng để cho mẹ điên cuồng đánh tôi, rất nhanh đưa tay lên đầu túm một nhúm tóc giật thẳng, vì mẹ tôi cũng hơn năm mươi tuổi rồi, tóc cũng rất dễ rụng, chỉ túm một nhúm đã đầy tay vội vã nhét vào túi áo sau đó đáp lại:
– Mẹ buông con ra, mẹ làm gì thế?
Cái Phương ở bên ngoài thấy vậy cũng mở cửa xe vào kéo tay mẹ tôi ra rồi gắt lên:
– Cô làm cái gì đấy hả? Sao cô lại đánh nó?
Mẹ tôi bị kéo ra liền cầm cây chổi lông gà xông vào tôi định đánh tiếp, có điều tôi đã vội kéo cái Phương đi ra. Nó đang bầu bí, tôi không muốn nó dính líu đến chuyện này liền đi ra xe. Mẹ tôi đứng trong nhà vẫn đang chửi bới nhưng tôi hoàn toàn không thể nghe được gì chỉ siết chặt nhúm tóc rồi quay trở về nhà.
Về đến nhà, tôi ngồi bất động trong phòng một lúc rất lâu. Ban đầu tôi vốn định để sáng mai đưa So đi tái khám tôi sẽ mang mẫu tóc này lên Hà Nội để xét nghiệm ADN vì đằng nào sáng mai cũng đi. Thế nhưng sau đó tôi bỗng thấy mình không sao có thể chờ nổi nữa. Lời nói của chú Sơn của cái Phương, của chị Hoa ong ong bên tai tôi không dứt, những ký ức chập chờn ùa về khiến tôi càng không thể chờ đợi thêm. Hôm trước Dương cũng xét nghiệm cho Sam và anh ở dưới này, ngay trung tâm bên Cẩm Phả! Cuối cùng tôi cũng xuống dưới, nhờ anh Ninh chở mình sang bên trung tâm Gentis.
Khi sang đến trung tâm tôi lựa chọn gói bốn tiếng trả kết quả. Vì tóc tôi lấy của mẹ tôi khá nhiều mà mẫu cần xét nghiệm chỉ cần ít nên tôi giữ lại một nửa nhét vào túi áo. Sau khi đóng tiền, đọc thông tin và đưa hai mẫu tóc bên trung tâm nói với tôi cứ về nhà chờ, bốn tiếng sau có kết quả thì đến lấy. Thế nhưng tôi không sao có thể về nổi nên quyết định ở đây để chờ.
Tôi không nhớ mình đã ngồi bao lâu, bốn tiếng mà tôi ngỡ như cả bốn năm dài đằng đẵng. Trong lòng tôi mâu thuẫn đan xen, chồng chéo và giằng xé lẫn nhau. Suốt hai mươi bảy năm sống trên đời tôi chưa từng nghi ngờ thân phận của mình, chưa từng nghĩ tôi không phải con ruột của bố mẹ tôi. Từ nhỏ tới lớn bố mẹ tôi đối xử nghiêm khắc nhưng không phải quá tệ với tôi. Nhưng mấy năm nay, bố mẹ đối với tôi thực sự vô cùng tệ bạc, đến giờ tôi gần như không hiểu vì sao bố mẹ lại đối với tôi như vậy. Mà quan trọng nhất nếu tôi được nhận nuôi thì tôi được nhận nuôi lúc nào cơ chứ? Chẳng phải từ năm ba tuổi trở đi ký ức đã được hình thành rồi sao mà tôi lại không hề nhớ? Chẳng lẽ tôi được nhận nuôi khi tôi dưới ba tuổi? Nghĩ như vậy nhưng rồi tôi vẫn gạt đi, có thể do tôi nghĩ nhiều rồi, tôi không thể là con nuôi được, nhất định chỉ là tôi tự mình đa nghi mà thôi, nhất định bố mẹ tôi đối xử với tôi như vậy nhưng họ vẫn là bố mẹ ruột tôi, nếu không bố mẹ ruột tôi là ai được chứ?
Tôi ngồi im lặng suốt bốn tiếng đồng hồ, từ khi trời còn ban trưa đến khi hoàng hôn buông xuống. Ánh nắng chiều tà chiếu vào tôi khiến cả người tôi mồ hôi cũng túa ra như mưa. Rõ ràng trấn an mình như vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy lòng mình như bão nổi giữa đại dương. Dường như là cả một thế kỷ trôi qua, tôi còn nghe được từng tích tắc chậm chạp gõ vào tim, cuối cùng rất lâu sau bên trung tâm cũng gọi tôi vào nhận kết quả. Tôi run rẩy đến mức ngồi xuống ghế mà vẫn cảm thấy không vững, trong đầu vẫn luôn lẩm bẩm rằng tôi đang quá đa nghi rồi. Người nhân viên ở trung tâm sau khi xác nhận lại thông tin thì đưa cho tôi một tờ giấy, mắt tôi lúc ấy nhoà đi không thể nhìn ra bất cứ chữ gì. Quả thực tôi không thể bình tĩnh nổi, tiếng người cất lên:
– Đây là kết quả kiểm tra huyết thống của Hoàng Diệp Trân và bà Đỗ Thị Minh.
Nghe đến đây tôi ngước mắt lên nhìn anh ta, hai tay cũng bất giác đan chặt lại. Tiếng nói lại chầm chầm văng vẳng bên tai:
– Sau khi phân tích, kết quả cho thấy bà Đỗ Thị Minh và cô Hoàng Diệp Trân không có quan hệ huyết thống mẹ – con!
Danh sách chương