Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại đánh thức Phùng Minh
Phùng Minh nhìn đồng hồ báo thức, nhíu mày: “Mẹ nó, mới 6 giờ, kẻ nào chán sống lại gọi điện đến?”. Hắn đứng dậy đến bên bàn nhấc điện thoại, trên giường có thân ảnh cựa quậy
– “Uy?”. Khẩu khí Phùng Minh không tốt lắm, hắn đau nhức cả người, thân nhiệt hình như vẫn rất cao, đầu óc mờ mịt lại đau đến muốn nứt ra làm hai
– “Xin lỗi, tôi tìm Phương Hiểu Hi”. Bên kia đầu dây một giọng nữ vang lên, nàng hít hít nước mũi, lời nói cũng toàn giọng mũi nghèn nghẹn
– “Tước Nhược Như, sớm như vậy cô gọi đến làm gì? Anh tôi không có ở đây”. Phùng Minh tức giận dập máy quay lại giường định bụng tiếp tục ngủ. Nhưng vừa mới bước một chân lên giường hắn liền nghe thấy một tiếng thở thật dài
Phùng Minh nhíu mi lật chăn lên, bên dưới là Tiểu Hi đang ***
– “Cậu sao lại ngủ trong này?”. Phùng Minh vừa hỏi vừa nhìn quanh khắp phòng hỗn độn quần áo, mà chiếc quần con hình Mickey Tiểu Hi hay mặc lại ở ngay trên gối hắn
Phùng Minh hít sâu một hơi, kí ức đêm qua từng chút từng chút một trở về. Hắn nhớ sau khi tắt đèn đóng cửa, mình đã nảy sinh thú tính ‘làm nhục’ Tiểu Hi như thế nào, còn nhớ Tiểu Hi ghé vào tai gọi tên hắn như thế nào, chính mình nhịn không được liền ‘phát tiết’. Tuy rằng sau này có hòa nhau mấy phần cũng đã đủ mất mặt
Sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Phùng Minh lui lui lui, thối lui đến phòng tắm, đóng chặt cửa ngồi ngốc trên bồn cầu lạnh lẽo
Lát nữa khi Tiểu Hi thức giấc hắn phải giải thích thế nào đây? Kì thật cũng không cần giải thích, hai người trưởng thành phát sinh quan hệ cũng là chuyện bình thường!
Nhưng ngẫm lại, Phùng Minh lại thấy không đúng, đêm qua Tiểu Hi dường như ỡm ờ không đồng ý lại bị chính mình ép buộc, hắn khi nào lại thượng Tiểu Hi, như thế nào mà đến bản thân cũng không nhớ? Lấy lí do phát sốt để nói sao?
Nếu phát sốt không được, lấy li do say rượu loạn tính là được chứ gì!
Chính là, hắn không biết bản thân đến tột cùng là làm sao, trên người vẫn còn lưu lại hương vị của Tiểu Hi, làm hắn chỉ cần nhắm mắt liền nhớ rõ cảnh tượng đêm qua
Đầu Phùng Minh đã mau nứt ra, sốt cao cộng với cơ thể đang nhứt mỏi làm hắn vạn phần không thoải mái
Điện thoại lại đổ chuông. Hắn lõa lồ ngồi trên bồn cầu, đến quần con cũng không mặc nên không nghĩ sẽ đi ra ngoài. Điện thoại đổ chuông đến gần 10 phút sau đã đánh thức Tiểu Hi đang trên giường
– “Uy?”. Tiểu Hi nhập nhèm mở mắt nhấc ống nghe, một tay sờ mông. Sau lại phát hiện toàn thân không mặc gì mới cầm quần con đang ở trên gối Phùng Minh mặc vào
– “Tôi đây, cậu trở về chưa?”. Tước Nhược Như ở đầu dây bên kia hỏi
– “Cậu sao vậy?”. Tiểu Hi nghe giọng nói nghẹn ngào của Nhược Như
– “Sau khi cậu đi, tôi cùng bọn A Bảo đánh mạt chượt mấy ngày liên tục. Sau đó tôi tỉnh lại…. phát hiện mình đang ở bênh viện”. Tước Nhược Như hít mũi, giọng nói điềm đạm rất đáng yêu. “Chắc là bọn họ không có tiền thanh toán viện phí nên bỏ chạy, tôi trên người cũng không có một đồng”
– “Cậu….”. Tiểu Hi không biết nên nói gì. “Đợi một chút tôi đi đón cậu”
Cúp điện thoại, Tiểu Hi muốn đến phòng tắm rửa mặt chải đầu chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng chưa bước được vài bước liền phát hiện mông thật đau, làm cậu bước đi cũng khó khăn
Cố gắng đi đến toilet, Tiểu Hi mở cửa, bất ngờ thấy Phùng Minh đang ngồi trên bồn cầu, cứ như vậy đối mặt cậu
– “A, cậu ở trong này sao? Xin lỗi“. Tiểu Hi chuẩn bị đóng cửa lại
– “Cậu muốn dùng thì dùng đi, tôi chỉ ngồi suy nghĩ vài việc thôi”. Phùng Minh đứng lên nhưng đứng không vững, lại một trận choáng váng làm hắn hoa mắt
Phùng Minh lảo đảo bước ra, nhưng ý thức không duy trì được quá 3 giây, cả người hắn không còn chút khí lực, lâm vào hôn mê
– “Oa!”. Tiểu Hi hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy Phùng
– “…..”. Một lúc sau, Tiểu Hi nhìn người đang bất động trong lòng mình, cậu nghĩ nên làm cái gì bây giờ? Gọi điện cho xe cấp cứu sao? Trước khi xe đến thì mặc quần áo vào cho Phùng vậy!
Hay là lái xe đưa Phùng đến bệnh viện, sẽ nhanh hơn đợi xe cứu thương. Nhưng cậu không có bằng lái
– “Trước mặc quần áo đã!”. Tiểu Hi dùng sức đem Phùng Minh ra ngoài
Lái xe đến bệnh viện, trước tiên Tiểu Hi làm thủ tục nhập viện cho Phùng Minh, sau đó lại giúp Nhược Như làm thủ tục xuất viện
Khi mọi việc đã êm xuôi cũng đã đến giữa trưa. Khi cậu đang ngồi bên giường bệnh trông chừng Phùng, Tước Nhược Như hỏi: “Em cậu làm sao vậy?”
– “Bác sĩ nói bị sốt cao dẫn đến viêm phổi”. Cậu suýt quên Phùng Minh mỗi khi bệnh thường rất lâu mới hồi phục, đêm qua cậu còn cùng Phùng Minh lên giường, cậu hối hận
Phùng Minh đang truyền nước biển, hắn bắt đầu ngủ sâu. Có lẽ do bệnh hành nên cậu cùng Nhược Như nói chuyện thật huyên náo hắn cũng không tỉnh dậy
– “Vậy cậu phải ở trong này chăm sóc hắn sao?”. Tước Nhược Như tựa vào cửa phòng bệnh, từng ngụm từng ngụm ăn khoai tây chiên
– “Tôi đưa cậu về nhà rồi sẽ quay lại sau”. Tiểu Hi liếc nhìn Phùng thêm cái nữa, bất đắc dĩ dẫn Nhược Như về nhà
– “Kì thi ngày mai cậu chuẩn bị đến đâu rồi?”. Tước Nhược Như vô tình hỏi
– “Tôi đã lâu rồi không đi học”. Tiểu Hi gãi gãi đâu, từ khi gặp lại Phùng đến nay, mọi kế hoạch của cậu đều rối loạn
– “Không sao, tôi có học bài, đến khi đó sẽ đưa bài thi cho cậu chép. Cậu nhất định phải tốt nghiệp thuận lợi, chị của tôi bên Mĩ cũng đã tìm được trường tốt bên ấy, hồ sơ cũng xong hết rồi. Đi học hoặc làm nghiên cứu sinh vài năm, trờ về sẽ như được dát vàng, tìm việc cũng dễ dàng”. Nhược Như vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói chuyện
– “Chị cậu biết chuyện cậu nằm viện sao?”. Tiểu Hi hỏi
– “Nếu để chị tôi biết chuyện tôi thâu đêm suốt sáng chơi mạt chượt, bà ấy nhất định sẽ giết tôi trước tiên”. Nhược Như le lưỡi nói
Cậu cũng cười theo
– “Đúng rồi, Tiểu Hi, cậu với em trai cùng cha khác mẹ, rồi cha cậu nữa, vẫn đồng ý để cậu đi sao?”. Nhược Như đột nhiên hỏi. “Kỳ thật tôi đi một mình cũng được”
– “Ân”. Tiểu Hi dừng một chút. “Để tôi hỏi lại bọn họ xem”. Đây là chuyện cậu cùng Tước Nhược Như đã tính toán xong. Bởi vì trước kia mắt trái bị thương nặng, dù đã qua phẫu thuật cũng không hoàn toàn khôi phục thị lực, nên cậu sẽ được miễn nghĩa vụ quân sự. Tốt nghiệp đại học xong cậu sẽ cùng Nhược Như sang Mĩ, vừa học vừa làm, vài năm sau sẽ quay về Đài Loan làm việc
Đây là kế hoạch cậu vạch ra trước khi gặp Phùng Minh, sau khi gặp Phùng rồi, căn bản mọi tư tưởng của cậu đều bị rối loạn
Cậu đã nghĩ sẽ không rời khỏi Phùng Minh
Có lẽ điều cậu quan tâm là Phùng Minh có yêu cậu không?
Tình cảm bọn họ được gọi là gì? Là đồng cảm, là thương hại, là yêu thương, là quan hệ anh em ràng buộc, hay đơn giản chỉ là giải tỏa sinh lí? Thứ không có khả năng nhất, chính là tình yêu
Phùng Minh chỉ yêu người phụ nữ kia, hôm qua chính Phùng Minh cũng đã nói, bởi vì hắn bị đá, không thể trở lại bên cô ta, nên mới quyết định cùng cậu một chỗ
Càng suy nghĩ, đáp án trước mặt càng làm người ta sợ hãi
Tiểu Hi cảm giác mình như đi vào đường cùng, sau đó lại nghĩ Phùng Minh rốt cuộc có yêu cậu không? Điều này rất giống khi yêu Lâm Ương, nghi hoặc, bàng hoàng, bất lực cùng bi ai tích lũy mỗi ngày, cuối cùng đã tổn thương cậu, cũng tổn thương đến Lâm Ương
Buổi chiều khi cậu trở lại bệnh viện, Phùng Minh không có trong phòng. Cậu dọc theo hành lang đi ra ngoài, liền nhìn thấy Phùng Minh đang đứng ở buồng điện thoại công cộng
Tiểu Hi chậm rãi đến gần Phùng Minh, sau đó nghe hắn nói vào ống nghe. “Từ từ, cậu nói chậm một chút, địa chỉ của Tuệ Thanh ở đâu? Cái gì? Sao cô ấy không nói với tôi, cô ta nghĩ như vậy nghĩa là mình độc lập sao? Tôi muốn tố cáo cô ta giết người!!!”
Phùng Minh vội vàng viết viết gì đó lên một mẩu giấy, sau đó gấp lại bỏ vào ví. Trên tay hắn còn vết kim tiêm
Phùng Minh cúp máy quay đầu, vừa vặn thấy Tiểu Hi. “Cậu đến rồi?”
– “Ân….”. Tiểu Hi cảm thấy mình không còn chút sức lực, đã mau không nói nổi
– “Tôi có việc phải đi ra ngoài, cậu giúp tôi làm thủ tục xuất viện đi”. Phùng Minh gỡ kim tiêm trên tay ra, đi về phòng bệnh, nhanh chóng thay y phục. Tuy rằng bước đi Phùng Minh rất bình ổn, nhưng đó là hắn cố hết sức làm ra vẻ bản thân đã khỏe trở lại
– “Bác sĩ nói cậu bị viêm phổi…”
– “Tôi không có thời gian nói chuyện với cậu, chìa khóa xe đâu? Đưa tôi”. Thay xong y phục, Phùng Minh xòe tay về phía Tiểu Hi
– “Sáng nay cậu còn sốt hơn 40 độ….”
– “Đưa chìa khóa cho tôi!”. Phùng Minh tức giận nói
– “Tôi đưa cậu đi cũng được mà”. Tiểu Hi nói xong, hốc mắt có chút đỏ. “Địa chỉ đó ở gần trường tôi, tôi biết đường này”
Phùng biết Tiểu Hi đã nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi của hắn. “Tôi phải vất vả lắm mới tìm ra địa chỉ của cô ấy, cậu đừng đến phá”
– “Như thế nào lại vậy?”. Tiểu Hi nhợt nhạt cười. “Tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi, tình trạng sức khỏe của cậu bây giờ không thích hợp để lái xe”. Rõ ràng, chính là đố kị đến phát cuồng, rõ ràng, chính là đau lòng đến tột cùng, những trong mắt Tiểu Hi vẫn chỉ có Phùng Minh
Cậu biết Phùng yêu cô gái kia… Thực yêu…. Thực yêu
◇◇◇
Lái xe, cậu chở Phùng Minh đến một hẻm nhỏ cạnh trường học, dừng lại ở địa chỉ được ghi
Phùng Minh bước đi cũng khó khăn, cậu vốn định để hắn đi, mình ngồi trong xe đợi. Nhưng khi thấy hắn ngay cả bậc cầu thang cũng bước không xong, cậu lập tức xuống xe dìu hắn
Phùng Minh chỉ liếc nhìn Tiểu Hi một cái, tuy rằng cảm thấy thật tội lỗi, nhưng người phụ nữ mình yêu đang ở trước mắt, hắn không rảnh bận tâm đến cảm thụ của Tiểu Hi
Đến lầu hai, đối chiếu với địa chỉ đồng nghiệp đưa, Phùng Minh ấn chuông gọi cửa
– “Cậu có muốn xuống dưới đợi không?”. Lúc này, Phùng Minh không chỉ một lần hỏi Tiểu Hi
Tiểu Hi luôn lắc đầu mỉm cười
Ngay sau đó, cửa mở ra. Cô gái có thói quen luôn mặc đồ đỏ kia nhìn vị khách không mời mà đến
– “Anh đến đây làm gì?”. Liễu Tuệ Thanh hỏi
– “Đừng quên mối quan hệ của tôi rất rộng”. Phùng Minh nghiến răng nghiến lợi nói
– “Oa, phiền anh cút xa một chút, nhìn thấy anh tôi liền chướng mắt”. Tuệ Thanh hừ một tiếng
– “Nếu không phải đồng nghiệp của cô nói cô mang thai, tôi cả đời cũng sẽ không biết gì. Cô tại sao lại muốn phá thai? Cô có biết đó là việc không nên hay không?”. Phùng Minh theo bản năng giãy tay Tiểu Hi ra, đi đến gần bạn gái. Mặt hắn trông thật dữ tợn, hắn không hiểu cô gái kia nghĩ gì
– “Đứa nhỏ cũng có phần tôi, Liễu Tuệ Thanh, cô như vậy có phải rất quá đáng hay không?”
– “Phần của anh? Phần của anh chẳng qua cũng chỉ là một con tinh trùng nho nhỏ, tôi không hiểu anh vì cái gì lại cho mình là hợp lí hợp tình đến nhà tôi ầm ĩ, anh nghĩ anh là ai?”. Tuệ Thanh tức giận đóng cửa, nhưng Phùng Minh đã sớm bước vào
– “Sinh đứa nhỏ cho tôi”. Phùng Minh ngang ngược ra lệnh
– “Tại sao tôi phải sinh con cho anh?”
– “Sinh con ra, mọi chi phí tôi đều sẽ chịu. Tôi cũng sẽ chu cấp nuôi nấng đến khi con lấy vợ, sinh con”
– “Sinh đứa nhỏ tôi sẽ bị mất dáng, làm sao bây giờ?”. Hai người rống to đến mặt đỏ tai hồng, Phùng Minh đi vào phòng, sập cửa thật mạnh
– “Tôi sẽ cưới cô__”, tiếng rống giận dữ từ sau cửa truyền ra ngoài. “Tôi sẽ cho tiền để cô đi thẩm mĩ viện chăm sóc da, cô muốn gì cũng được, chỉ cần sinh con của tôi ra__”
Tiểu Hi tựa vào khung cửa hơi chấn động, ngồi thụp xuống
Cậu khụ cười một tiếng, hai tiếng, sau đó che mặt lại. Trên gương mặt có những giọt nước mắt đau khổ, dính vào tay cậu, cũng dính ướt bờ môi cậu
Dù sao trong lòng Phùng Minh, mình thủy chung cũng chỉ được đặt ở vị trí thứ 2. Người Phùng Minh yêu không yêu hắn, Phùng Minh mới từ bỏ mà cùng một nam nhân giả vờ yêu đương
Kỳ thật đã sớm biết đáp án, hiểu được Phùng Minh vì sao lại đến gần mình, vì sao lại ôm mình, vì sao lại hôn mình. Nhưng đáp án quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến độ cậu không muốn đối mặt
Thực yêu thực yêu a...
Cậu cũng có thể hiểu được Phùng Minh
Phùng Minh yêu người đàn bà kia, cũng như cậu yêu hắn, nếu phải thay đổi, thực sự rất khó khăn
Vì thế, để lại chìa khóa xe, cố ý bỏ qua những âm thanh cãi nhau ngày càng nhỏ sau cánh cửa, ngày càng nhiều những lời ngọt ngào nhẹ nhàng. Cậu biết mình không nên quấy rầy hai người trong phòng
Từ đầu đến cuối, cậu chỉ là kẻ dư thừa không hiểu chuyện chen vào giữa bọn họ
◇◇◇
Trở lại phòng trọ trước kia, Tiểu Hi xả đầy nước ấm, trốn vào trong bồn tắm. Từ từ thả mình xuống, nước ngập đến đầu gối cậu, đến bụng cậu, đến đầu cậu. Sau đó châm một điếu thuốc, chậm rãi hút
Trước mắt có chút mơ hồ, là từ trước đến nay nước mắt không dễ dàng rơi xuống, từ trước đến nay chưa bị tổn thương đến vậy, nước mắt mất đi ngăn trở, vỡ đê mà trào ra
Thật sự thật sự…. Người mình yêu nhất…. Cũng là yêu người khác
Cũng phải thôi, một người chỉ yêu nữ nhân, nếu không phải vì thất bại trong tình yêu, làm sao có thể yêu cậu được? Nghĩ nghĩ, liền cảm thấy mình thật ngu ngốc
Càng nghĩ, nước mắt rơi ra càng nhiều
Nước trong bồn như nhiều hơn một chút, khi cậu hút thuốc xong, nhìn vào bồn nước không rõ, nước do mình xả hơi nhiều, hay do nước mắt cậu hơi nhiều
Đến tối, Tước Nhược Như về, nhìn thấy trong phòng hỗn loạn quần áo liền biết Tiểu Hi đã về
Nàng gõ cửa phòng tắm. “Cậu tắm lâu chưa?”
Lúc sương khói đang lượn lờ thế này, Tiểu Hi không trả lời. Âm thanh nghẹn ngào trong cố họng không thoát ra được, cậu nghĩ mình đã thất thần rất lâu, nên mới mất giọng như bây giờ
– “Nước nếu lạnh rồi thì đun lại cho nóng đi”. Vẫn biết đây là thói quen của Tiểu Hi, Nhược Như tựa vào cửa phòng tắm, ngồi bên ngoài
Không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ những việc không chịu đựng được, Tiểu Hi mới trốn trong phòng tắm không chịu ra ngoài
Nàng biết, nên sẽ không quấy rầy cậu. Nàng không hỏi, vì con người này luôn nhiều lắm những bi thương
– “Đúng rồi, cậu có biết bên học viện Âm Nhạc đề thi cuối kì là gì không?”. Tước Nhược Như làm như không có việc gì hỏi. “Là hát một bài hát hiện đại theo điệu dân ca, hôm nay tôi mới vừa đi xem về. Câu có biết đó là bài hát gì không? Tiểu Hi?”
Ngoài cửa, Nhược Như nhẹ nhàng hát
‘Tuổi còn thanh xuân, không nên than vãn. Tuổi còn vui vẻ, đừng khóc sầu làm chi’
Tiểu Hi bên trong cánh cửa, nước mắt vẫn còn rơi
◇◇◇
Cố gắng dồn sức cho kì thi tốt nghiệp, điện thoại, máy nhắn tin đều tắt, chỗ làm thêm không đi. Đợi đến khi sự việc xong xuôi rồi, cậu và Nhược Như cũng đã nhận bằng tốt nghiệp
Trong thời gian này, Phùng Minh không chỉ một lần gọi điện đến, nhưng bởi cậu chuyển cuộc gọi sang hộp thư thoại, mỗi khi có cuộc gọi đến đều không bắt máy. Mỗi cuộc gọi đều là việc cha hắn muốn cậu quay về nhà, bắt hắn gọi điện nói cậu về. Ngoài ra hắn không nói thêm điều gì khác. Vì thế khi Nhược Như kiểm tra thấy hộp thư đã đầy đều xóa đi. Cậu chưa bao giờ lưu luyến ngôi nhà kia, nên cũng không muốn quay về
Hành lí thủ tục đều đã chuẩn bị xong. Cậu gọi điện về nhà mẹ, xác định cha dượng không có nhà mới trở lại thị trấn kia từ biệt thân nhân
Ngồi trong phòng khách đậm mùi trà, khuôn mặt mẹ gầy yếu pha cho hắn một tách
– “Ca ca, em cũng muốn đi Mĩ Quốc”. Em trai Tiểu Tất nằm trên đùi cậu, mang mặt nạ siêu nhân chơi với người máy biến hình. Mái tóc xõa tung, sau mặt nạ là đôi mắt to tròn lóng lánh
– “Chờ Tiểu Tất lớn hơn một chút, ca ca liền mang Tiểu Tất đi”. Cậu yêu chiều vò đầu em trai. Tiểu Tất đáng yêu mới học lớp 3, mỗi ngày đều có các chị lớp trên dẫn em đến trường, các nàng nói đó là vì yêu thương Tiểu Tất, hơn nữa đường đến trường lại rất xa
– “Con sẽ đi bao lâu?”. Mẹ cậu hỏi
– “Một chuyến đi, ít nhất cũng 2, 3 năm mới trở về”. Tiểu Hi uống trà nóng
– “Sao lại đi lâu như vậy?”
– “Ân, dù sao ở Đài Loan cũng không có việc gì làm”
Chuông cửa đột nhiên vang lên, âm thanh lộn xộn dồn dập làm thần kinh mọi người trong nhà đều căng thẳng
– “Con cũng nên đi”. Tiểu Hi biết ai về, người kia cũng không thích cậu, cậu nên lập tức rời đi mới được
– “Ông ấy hôm nay về sớm”. Sắc mặt mẹ có chút nao núng. “Đợi lát nữa gặp cha, con cái gì cũng đừng nói, ta sẽ giúp con nói thay”
Mẹ đi ra mở cửa, Tiểu Hi ôm em trai đứng lên đi theo, chuẩn bị rời đi
Cửa mở ra, mùi cá xộc vào nhà, cậu nhìn thấy khuôn mặt già nua của kẻ đáng khinh kia
Người cha nuôi lớn cậu này, là một người đánh cá. Lúc trẻ lênh đênh khắp các đại dương, trong ấn tượng của Tiểu Hi, cha cậu sáng sủa hay cười, trên người còn mùi gió biển nhè nhẹ khoan khoái. Nhưng từ khi cha lần đầu tiên đánh cậu, ông không đi thuyền nữa, chính mình mua một con thuyền nhỏ bán cá ở cảng. Dường như cũng từ đó, trên người cha đều mang mùi hôi thối, mỗi lần về nhà đều làm cậu không thoải mái
– “Mày tại sao lại ở trong này?”. Dù đã vài năm không gặp mặt, cha mới nhìn qua cũng đã nhận ra cậu
Tiểu Hi nghĩ, dù sao cũng nuôi cậu hơn 10 năm, muốn quên mặt cũng khó
– “Con đến thăm mẹ và Tiểu Tất”. Cậu nói
– “Tao đã cảnh cáo mày, đã đi rồi thì đừng bao giờ trở về, mày xem lời tao nghe tai trái chạy ra tai phải phải không?”. Cha dượng giơ cao nắm tay, chuẩn bị nhắm vào cậu
– “Ông, ông đừng đánh!”. Mẹ liều mạng che chắn trước người cậu, hệt như trước đây
– “Đồ con hoang!”
Nghe lời nói của cha dượng, Tiểu Hi cảm thấy mình thật đáng thương. Khi cha chuẩn bị đánh vào mẹ, cậu kéo mẹ lại, để cho nắm đấm kia giáng thật mạnh vào mình
Mẹ khiếp sợ, cha dượng cũng vậy. Vì cậu căn bản không né tránh
– “Chúng ta không có khả năng trở lại như xưa đúng không?”. Tiểu Hi nói: “Con còn nhớ trước đây, mỗi lần cha đi thuyền về, con và mẹ sẽ đến đón cha. Chỉ cần nhìn thấy con, cha sẽ vui vẻ cười, cha giả làm cá mập con cho con cười, còn có thể đem bạch tuộc để trên đầu cho con chơi. Cha còn hỏi sau này lớn lên có muốn theo cha đi thuyền không, con đều nói muốn, cha nói thế thì phải đợi đến khi con 16 tuổi. Nhưng hôm sinh nhật tròn 16 tuổi, cha lại đánh con gãy chân phải vào bệnh viện”
– “Tao làm kẻ ngu ngốc nuôi con người khác lâu như vậy, mỗi khi nhìn thấy mày đều muốn nôn”. Cha dượng không có chút sám hối nào
– “Nếu sự tồn tại của con làm cha chán ghét, con thực thực xin lỗi”. Tiểu Hi bi thương cười cười. “Nhưng cha vẫn là người đã nuôi lớn con, con vẫn đang đợi một ngày có thể cùng cha ra biển đánh cá. Con vẫn không quên chuyện này”
Cha dượng ngạc nhiên
– “Thật sự rất rất xin lỗi”. Tiểu Hi nghĩ, có lẽ cậu không được sinh ra sẽ tốt hơn, để bây giờ phải gánh chịu quá nhiều bi thương cho một kiếp người
– “Hôm nay mạo muội quấy rầy”. Cậu gật đầu chào cha mẹ nuôi lớn mình, bước ra khỏi phòng
Tiểu Hi trước khi đi còn tựa hồ nhớ ra điều gì, vì thế quay lại nói: “Về phần Tiểu Tất, con đã nói chuyện với thầy giáo Nhâm ở trường, nếu ông ấy thấy bất kì vết thương nào trên người Tiểu Tất thì sẽ lập tức báo công an. Cha có biết, bạo lực gia đình là chuyện có thể để lại những di chứng rất nặng nề, dù Tiểu Tất có là con ruột cha đi nữa”
Nói xong thở dài, Tiểu Hi cũng không quay đầu lại, rời đi. Mọi lời cần thiết đều đã nói ra, nếu chuyến bay chuẩn bị sang Mĩ Quốc có nổ tung giữa đường, cậu cũng không tiếc nuối điều gì nữa
Cho tới nay cậu không thể nhận cha Phùng Minh là cha, nhiều hay ít cũng bởi vì thương nhớ người đàn ông đã nuôi lớn mình này. Tuy rằng người này luôn đấm đá tra tấn cậu, nhưng sâu trong nội tâm, cậu vẫn khát khao có ngày được ông chấp nhận là con
Bởi vì cậu tưởng niệm những dịu dàng của người cha này, tưởng niệm nụ cười mang theo vị gió biển của ông
Tựa như có nhiều chuyện rõ ràng không thể, nhưng trong lòng vẫn cứ mong chờ, hi vọng
Có những điều, dù muốn cũng không bao giờ chạm tới được
Có lẽ một chút mong chờ kia, mới có thể ủng hộ chính mình sống sót
Sau khi ca ca đi xong, Tiểu Tất chau mày, cầm robot biến hình ca ca mua cho, hung hăng nhìn cha
– “Ngươi đây là ánh mắt gì?”. Cha em bất mãn nói
– “Cha đánh ca ca làm gì”. Tiểu Tất tức giận đến hai má đỏ lên. “Ca ca thật thương tâm, cha có biết hay không?”
– “Thương tâm cũng không liên quan đến ta, càng không liên quan đến con”
– “Đương nhiên liên quan đến con. Cha không mua món đồ chơi nào cho còn, tất cả đồ chơi của con đều do ca ca mua. Cha vừa thấy còn và mẹ sẽ liền mắng mỏ, còn ca ca là người tốt, mỗi lần thấy chúng ta đều cười hì hì. Cha đánh ca ca làm gì, nếu ca ca đi rồi không bao giờ trở lại thì làm sao?”
Trong đầu Tiểu Tất, ca ca chính là người giỏi nhất. Bất luận là món đồ chơi mới nào, chỉ cần mình vừa mở miệng, ca ca sẽ lập tức mua cho. Ca ca cũng không giống như cha, đi tìm hai giờ lại mua rô bốt biến hành thành siêu nhân
Ca ca là quan trọng nhất, không ai được phép tổn thương ca ca!
– “Nó không trở lại là tốt nhất, cũng không phải con ta. Ngươi không đi làm bài tập mà ở đây làm gì, còn không mau cút về phòng ngươi đi”. Cha tức giận lấy gạt tàn trong phòng thuốc, đánh vào em
– “Ngươi không thể đánh ta”. Tiểu Tất ôm món đồ chơi chạy trong phòng khách, cha em đuổi theo. “Không được, bài tập con làm xong hết rồi”
Đột nhiên, em mang rô bốt trong tay xoay người, ném về phía đầu cha, cha ‘ai nha’ một tiếng, đau đến mờ mắt, gạt tàn cũng rơi xuống
– “Xem siêu nhân ta đá đây!”. Tiểu Tất nhảy lên sô pha, lấy đà đứng lên bàn trà nghiêng người đá vào gáy cha
Cha kêu lên, quỳ rạp xuống đất
– “Trời ạ, Tiểu Tất!!!!”. Mẹ em ở một bên kêu to
– “Chính nghĩa tất thắng”. Tiểu Tất hừ một tiếng. “Địa cầu khôi phục hòa bình, thắng lợi thuộc về nhân dân. Ha ha ha!”. Tiếu Tất đứng trên sô pha, cười to ba tiếng
◇◇◇
Về đến nhà, Tước Nhược Như đã mang hành lí đợi sẵn ở cửa
– “Xong việc rồi sao?”. Nàng cười hỏi
– “Ân”. Cậu cũng cười, trả lời như vậy
– “Tôi lo liệu mọi chuyện ổn thỏa rồi, đi thôi! A Bảo đang đợi dưới lầu”. Bọn họ mang theo hành lí đơn giản, cáo biệt gian phòng đã trọ 4 năm này. Có khi sẽ đi không về, nếu ở Mĩ Quốc vui vẻ, bọn họ có việc làm, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện quay về
Dọc theo hành lang ẩm ướt xuống lầu, ở chỗ cửa cầu thang, có một nam nhân đang đứng lặng. Tiểu Hi thấy Phùng Minh
– “Cậu lên xe trước đi”. Cậu quay đầu nói với Nhược Như
Tước Nhược Như trừng mắt nhìn Phùng Minh, hung hăng giương ngón tay thối về phía hắn, sau đó kéo va li hành lí qua bên kia đường, nơi A Bảo đang đợi sẵn
– “Có chuyện gì không?”. Tiểu Hi hỏi Phùng Minh
Phùng Minh nhìn thấy hành lí trên tay Tiểu Hi, hỏi: “Điện thoại gọi đến không được, nơi này cứ như trôi vào lỗ đen vũ trụ”
– “Tước Nhược Như rút dây điện thoại rồi”. Tiểu Hi nhìn đồng hồ, đại khái cũng còn vài phút nói chuyện với Phùng Minh
– “Trước kia cậu cũng không chịu nhận điện thoại của tôi”. Thái độ của Tiểu Hi không giống trước đây, Phùng Minh mơ hồ cảm giác được, một thay đổi rất nhỏ nhưng làm hắn nôn nóng
– “Lúc đó tôi thi tốt nghiệp, bận quá!”. Tiểu Hi thản nhiên nói. Bất quá, cậu không cười nổi
– “Vậy bây giờ thì sao? Thi xong rồi phải không? Vậy có thể theo tôi về nhà không?”. Phùng Minh hỏi, âu lo tăng lên. Phùng có hiểu hay không tại sao mình lại có cảm giác này, đó là bất an
– “Tôi không có thời gian”. Tiểu Hi buông lỏng tay, thấp đầu, không muốn nhìn thẳng Phùng Minh. “A Bảo chuẩn bị đưa tôi và Nhược Như ra sân bay, chúng tôi….”
Phùng Minh dùng sức giữ chặt vai Tiểu Hi. “Cậu rốt cuộc là đang làm gì? Ra sân bay làm chi? Mang theo túi hành lí này làm chi? Cậu tại sao lại không trở về nhà? Cậu có biết hay không mỗi ngày tôi đều đợi cậu quay về?”. Phùng Minh lay mạnh vai làm Tiểu Hi loạng choạng, cậu vẫn không thể lí giải người trước mắt muốn làm gì?”
– “Tôi sẽ sang Mĩ Quốc học tập, hiện tại chuẩn bị ra sân bay”. Tiểu Hi giãy giụa muốn đẩy tay Phùng Minh ra, nhưng khí lực Phùng Minh quá lớn, Tiểu Hi bị lay đến đau cả người
– “Ngay cả cậu cũng rời bỏ tôi?”. Phùng Minh đột nhiên rống lên, hắn còn mang theo ánh mắt chỉ trích chăm chú nhìn Tiểu Hi. “Vì cái gì khi tôi nói sẽ cùng với cậu một chỗ, cậu lại rời bỏ tôi?”
– “Tôi….”. Nước mắt không biết như thế nào, rơi xuống. Tiểu Hi nói không nên lời. Bờ môi cậu run rẩy, âm thanh không thể thoát ra, chi có thể mắc kẹt trong cổ họng
Phùng Minh một tay giật lấy túi hành lí của Tiểu Hi, ném ra giữa đường
– “Kính nhờ cậu….”. Tiểu Hi khẩn cầu, khẩn cầu Phùng Minh hãy để cậu đi. Cậu không thể ở bên cạnh Phùng Minh, Phùng Minh thật yêu người kia làm cậu hít thở không thông
A Bảo cùng Nhược Như chạy lại, Nhược Như dùng hết sức bình sinh tách bọn họ ra, A Bảo không lưu tình cho Phùng Minh một nắm đấm
Phùng Minh bị đánh ngã ngồi dưới đất, khóe môi chảy máu, trong miệng toàn mùi máu tươi
– “Tôi…”. Tiểu Hi hít thật sâu, cố gắng mở miệng nói
– “Tôi… Không còn cách nào… Nhìn cậu và cô ta cùng một chỗ… Tôi thực sự rất…. Khổ sở….”. Tiểu Hi khóc to thành tiếng
– “Còn cách nào khác, nàng là người tôi yêu nhất”. Phùng Minh rống giận: “Nhưng người quan trọng nhất với tôi, là cậu!”
– “Thực xin lỗi…”. Tiểu Hi nhắm mắt lại
– “Còn cậu, thanh cao lắm sao? Cậu có dám nói mình đã hoàn toàn quên Lâm Ương chưa? Cậu tại sao lại sống cùng cháu gái của hắn? Cậu thì thế nào? Có tư cách gì mà nói tôi?”
Rốt cuộc nghe không rõ Phùng Minh gào thét gì, Tiểu Hi cầm lấy hành lí, cùng bọn A Bảo lên xe
Trong một giây một khắc này, cậu chỉ nguyện mình chưa từng có lỗ tai, để không phải nghe những lời tổn thương kia của Phùng Minh; chỉ nguyện chưa từng có trái tim, để không phải hiểu loại cảm giác đang tràn lan trong ngực, mà người ta gọi là ‘đau thấu tâm can’
Vài giờ sau, cậu cùng Tước Nhược Như đáp máy bay đi Mĩ Quốc
Từ đó về sau, sẽ đem Phùng Minh đặt vào nơi sâu xa
Tước Nhược Như và cậu cùng khóc, hai người vai kề vai, ngồi ở một khoang chật chội, run rẩy nắm chặt tay nhau
Phùng Minh nhìn đồng hồ báo thức, nhíu mày: “Mẹ nó, mới 6 giờ, kẻ nào chán sống lại gọi điện đến?”. Hắn đứng dậy đến bên bàn nhấc điện thoại, trên giường có thân ảnh cựa quậy
– “Uy?”. Khẩu khí Phùng Minh không tốt lắm, hắn đau nhức cả người, thân nhiệt hình như vẫn rất cao, đầu óc mờ mịt lại đau đến muốn nứt ra làm hai
– “Xin lỗi, tôi tìm Phương Hiểu Hi”. Bên kia đầu dây một giọng nữ vang lên, nàng hít hít nước mũi, lời nói cũng toàn giọng mũi nghèn nghẹn
– “Tước Nhược Như, sớm như vậy cô gọi đến làm gì? Anh tôi không có ở đây”. Phùng Minh tức giận dập máy quay lại giường định bụng tiếp tục ngủ. Nhưng vừa mới bước một chân lên giường hắn liền nghe thấy một tiếng thở thật dài
Phùng Minh nhíu mi lật chăn lên, bên dưới là Tiểu Hi đang ***
– “Cậu sao lại ngủ trong này?”. Phùng Minh vừa hỏi vừa nhìn quanh khắp phòng hỗn độn quần áo, mà chiếc quần con hình Mickey Tiểu Hi hay mặc lại ở ngay trên gối hắn
Phùng Minh hít sâu một hơi, kí ức đêm qua từng chút từng chút một trở về. Hắn nhớ sau khi tắt đèn đóng cửa, mình đã nảy sinh thú tính ‘làm nhục’ Tiểu Hi như thế nào, còn nhớ Tiểu Hi ghé vào tai gọi tên hắn như thế nào, chính mình nhịn không được liền ‘phát tiết’. Tuy rằng sau này có hòa nhau mấy phần cũng đã đủ mất mặt
Sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Phùng Minh lui lui lui, thối lui đến phòng tắm, đóng chặt cửa ngồi ngốc trên bồn cầu lạnh lẽo
Lát nữa khi Tiểu Hi thức giấc hắn phải giải thích thế nào đây? Kì thật cũng không cần giải thích, hai người trưởng thành phát sinh quan hệ cũng là chuyện bình thường!
Nhưng ngẫm lại, Phùng Minh lại thấy không đúng, đêm qua Tiểu Hi dường như ỡm ờ không đồng ý lại bị chính mình ép buộc, hắn khi nào lại thượng Tiểu Hi, như thế nào mà đến bản thân cũng không nhớ? Lấy lí do phát sốt để nói sao?
Nếu phát sốt không được, lấy li do say rượu loạn tính là được chứ gì!
Chính là, hắn không biết bản thân đến tột cùng là làm sao, trên người vẫn còn lưu lại hương vị của Tiểu Hi, làm hắn chỉ cần nhắm mắt liền nhớ rõ cảnh tượng đêm qua
Đầu Phùng Minh đã mau nứt ra, sốt cao cộng với cơ thể đang nhứt mỏi làm hắn vạn phần không thoải mái
Điện thoại lại đổ chuông. Hắn lõa lồ ngồi trên bồn cầu, đến quần con cũng không mặc nên không nghĩ sẽ đi ra ngoài. Điện thoại đổ chuông đến gần 10 phút sau đã đánh thức Tiểu Hi đang trên giường
– “Uy?”. Tiểu Hi nhập nhèm mở mắt nhấc ống nghe, một tay sờ mông. Sau lại phát hiện toàn thân không mặc gì mới cầm quần con đang ở trên gối Phùng Minh mặc vào
– “Tôi đây, cậu trở về chưa?”. Tước Nhược Như ở đầu dây bên kia hỏi
– “Cậu sao vậy?”. Tiểu Hi nghe giọng nói nghẹn ngào của Nhược Như
– “Sau khi cậu đi, tôi cùng bọn A Bảo đánh mạt chượt mấy ngày liên tục. Sau đó tôi tỉnh lại…. phát hiện mình đang ở bênh viện”. Tước Nhược Như hít mũi, giọng nói điềm đạm rất đáng yêu. “Chắc là bọn họ không có tiền thanh toán viện phí nên bỏ chạy, tôi trên người cũng không có một đồng”
– “Cậu….”. Tiểu Hi không biết nên nói gì. “Đợi một chút tôi đi đón cậu”
Cúp điện thoại, Tiểu Hi muốn đến phòng tắm rửa mặt chải đầu chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng chưa bước được vài bước liền phát hiện mông thật đau, làm cậu bước đi cũng khó khăn
Cố gắng đi đến toilet, Tiểu Hi mở cửa, bất ngờ thấy Phùng Minh đang ngồi trên bồn cầu, cứ như vậy đối mặt cậu
– “A, cậu ở trong này sao? Xin lỗi“. Tiểu Hi chuẩn bị đóng cửa lại
– “Cậu muốn dùng thì dùng đi, tôi chỉ ngồi suy nghĩ vài việc thôi”. Phùng Minh đứng lên nhưng đứng không vững, lại một trận choáng váng làm hắn hoa mắt
Phùng Minh lảo đảo bước ra, nhưng ý thức không duy trì được quá 3 giây, cả người hắn không còn chút khí lực, lâm vào hôn mê
– “Oa!”. Tiểu Hi hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy Phùng
– “…..”. Một lúc sau, Tiểu Hi nhìn người đang bất động trong lòng mình, cậu nghĩ nên làm cái gì bây giờ? Gọi điện cho xe cấp cứu sao? Trước khi xe đến thì mặc quần áo vào cho Phùng vậy!
Hay là lái xe đưa Phùng đến bệnh viện, sẽ nhanh hơn đợi xe cứu thương. Nhưng cậu không có bằng lái
– “Trước mặc quần áo đã!”. Tiểu Hi dùng sức đem Phùng Minh ra ngoài
Lái xe đến bệnh viện, trước tiên Tiểu Hi làm thủ tục nhập viện cho Phùng Minh, sau đó lại giúp Nhược Như làm thủ tục xuất viện
Khi mọi việc đã êm xuôi cũng đã đến giữa trưa. Khi cậu đang ngồi bên giường bệnh trông chừng Phùng, Tước Nhược Như hỏi: “Em cậu làm sao vậy?”
– “Bác sĩ nói bị sốt cao dẫn đến viêm phổi”. Cậu suýt quên Phùng Minh mỗi khi bệnh thường rất lâu mới hồi phục, đêm qua cậu còn cùng Phùng Minh lên giường, cậu hối hận
Phùng Minh đang truyền nước biển, hắn bắt đầu ngủ sâu. Có lẽ do bệnh hành nên cậu cùng Nhược Như nói chuyện thật huyên náo hắn cũng không tỉnh dậy
– “Vậy cậu phải ở trong này chăm sóc hắn sao?”. Tước Nhược Như tựa vào cửa phòng bệnh, từng ngụm từng ngụm ăn khoai tây chiên
– “Tôi đưa cậu về nhà rồi sẽ quay lại sau”. Tiểu Hi liếc nhìn Phùng thêm cái nữa, bất đắc dĩ dẫn Nhược Như về nhà
– “Kì thi ngày mai cậu chuẩn bị đến đâu rồi?”. Tước Nhược Như vô tình hỏi
– “Tôi đã lâu rồi không đi học”. Tiểu Hi gãi gãi đâu, từ khi gặp lại Phùng đến nay, mọi kế hoạch của cậu đều rối loạn
– “Không sao, tôi có học bài, đến khi đó sẽ đưa bài thi cho cậu chép. Cậu nhất định phải tốt nghiệp thuận lợi, chị của tôi bên Mĩ cũng đã tìm được trường tốt bên ấy, hồ sơ cũng xong hết rồi. Đi học hoặc làm nghiên cứu sinh vài năm, trờ về sẽ như được dát vàng, tìm việc cũng dễ dàng”. Nhược Như vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói chuyện
– “Chị cậu biết chuyện cậu nằm viện sao?”. Tiểu Hi hỏi
– “Nếu để chị tôi biết chuyện tôi thâu đêm suốt sáng chơi mạt chượt, bà ấy nhất định sẽ giết tôi trước tiên”. Nhược Như le lưỡi nói
Cậu cũng cười theo
– “Đúng rồi, Tiểu Hi, cậu với em trai cùng cha khác mẹ, rồi cha cậu nữa, vẫn đồng ý để cậu đi sao?”. Nhược Như đột nhiên hỏi. “Kỳ thật tôi đi một mình cũng được”
– “Ân”. Tiểu Hi dừng một chút. “Để tôi hỏi lại bọn họ xem”. Đây là chuyện cậu cùng Tước Nhược Như đã tính toán xong. Bởi vì trước kia mắt trái bị thương nặng, dù đã qua phẫu thuật cũng không hoàn toàn khôi phục thị lực, nên cậu sẽ được miễn nghĩa vụ quân sự. Tốt nghiệp đại học xong cậu sẽ cùng Nhược Như sang Mĩ, vừa học vừa làm, vài năm sau sẽ quay về Đài Loan làm việc
Đây là kế hoạch cậu vạch ra trước khi gặp Phùng Minh, sau khi gặp Phùng rồi, căn bản mọi tư tưởng của cậu đều bị rối loạn
Cậu đã nghĩ sẽ không rời khỏi Phùng Minh
Có lẽ điều cậu quan tâm là Phùng Minh có yêu cậu không?
Tình cảm bọn họ được gọi là gì? Là đồng cảm, là thương hại, là yêu thương, là quan hệ anh em ràng buộc, hay đơn giản chỉ là giải tỏa sinh lí? Thứ không có khả năng nhất, chính là tình yêu
Phùng Minh chỉ yêu người phụ nữ kia, hôm qua chính Phùng Minh cũng đã nói, bởi vì hắn bị đá, không thể trở lại bên cô ta, nên mới quyết định cùng cậu một chỗ
Càng suy nghĩ, đáp án trước mặt càng làm người ta sợ hãi
Tiểu Hi cảm giác mình như đi vào đường cùng, sau đó lại nghĩ Phùng Minh rốt cuộc có yêu cậu không? Điều này rất giống khi yêu Lâm Ương, nghi hoặc, bàng hoàng, bất lực cùng bi ai tích lũy mỗi ngày, cuối cùng đã tổn thương cậu, cũng tổn thương đến Lâm Ương
Buổi chiều khi cậu trở lại bệnh viện, Phùng Minh không có trong phòng. Cậu dọc theo hành lang đi ra ngoài, liền nhìn thấy Phùng Minh đang đứng ở buồng điện thoại công cộng
Tiểu Hi chậm rãi đến gần Phùng Minh, sau đó nghe hắn nói vào ống nghe. “Từ từ, cậu nói chậm một chút, địa chỉ của Tuệ Thanh ở đâu? Cái gì? Sao cô ấy không nói với tôi, cô ta nghĩ như vậy nghĩa là mình độc lập sao? Tôi muốn tố cáo cô ta giết người!!!”
Phùng Minh vội vàng viết viết gì đó lên một mẩu giấy, sau đó gấp lại bỏ vào ví. Trên tay hắn còn vết kim tiêm
Phùng Minh cúp máy quay đầu, vừa vặn thấy Tiểu Hi. “Cậu đến rồi?”
– “Ân….”. Tiểu Hi cảm thấy mình không còn chút sức lực, đã mau không nói nổi
– “Tôi có việc phải đi ra ngoài, cậu giúp tôi làm thủ tục xuất viện đi”. Phùng Minh gỡ kim tiêm trên tay ra, đi về phòng bệnh, nhanh chóng thay y phục. Tuy rằng bước đi Phùng Minh rất bình ổn, nhưng đó là hắn cố hết sức làm ra vẻ bản thân đã khỏe trở lại
– “Bác sĩ nói cậu bị viêm phổi…”
– “Tôi không có thời gian nói chuyện với cậu, chìa khóa xe đâu? Đưa tôi”. Thay xong y phục, Phùng Minh xòe tay về phía Tiểu Hi
– “Sáng nay cậu còn sốt hơn 40 độ….”
– “Đưa chìa khóa cho tôi!”. Phùng Minh tức giận nói
– “Tôi đưa cậu đi cũng được mà”. Tiểu Hi nói xong, hốc mắt có chút đỏ. “Địa chỉ đó ở gần trường tôi, tôi biết đường này”
Phùng biết Tiểu Hi đã nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi của hắn. “Tôi phải vất vả lắm mới tìm ra địa chỉ của cô ấy, cậu đừng đến phá”
– “Như thế nào lại vậy?”. Tiểu Hi nhợt nhạt cười. “Tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi, tình trạng sức khỏe của cậu bây giờ không thích hợp để lái xe”. Rõ ràng, chính là đố kị đến phát cuồng, rõ ràng, chính là đau lòng đến tột cùng, những trong mắt Tiểu Hi vẫn chỉ có Phùng Minh
Cậu biết Phùng yêu cô gái kia… Thực yêu…. Thực yêu
◇◇◇
Lái xe, cậu chở Phùng Minh đến một hẻm nhỏ cạnh trường học, dừng lại ở địa chỉ được ghi
Phùng Minh bước đi cũng khó khăn, cậu vốn định để hắn đi, mình ngồi trong xe đợi. Nhưng khi thấy hắn ngay cả bậc cầu thang cũng bước không xong, cậu lập tức xuống xe dìu hắn
Phùng Minh chỉ liếc nhìn Tiểu Hi một cái, tuy rằng cảm thấy thật tội lỗi, nhưng người phụ nữ mình yêu đang ở trước mắt, hắn không rảnh bận tâm đến cảm thụ của Tiểu Hi
Đến lầu hai, đối chiếu với địa chỉ đồng nghiệp đưa, Phùng Minh ấn chuông gọi cửa
– “Cậu có muốn xuống dưới đợi không?”. Lúc này, Phùng Minh không chỉ một lần hỏi Tiểu Hi
Tiểu Hi luôn lắc đầu mỉm cười
Ngay sau đó, cửa mở ra. Cô gái có thói quen luôn mặc đồ đỏ kia nhìn vị khách không mời mà đến
– “Anh đến đây làm gì?”. Liễu Tuệ Thanh hỏi
– “Đừng quên mối quan hệ của tôi rất rộng”. Phùng Minh nghiến răng nghiến lợi nói
– “Oa, phiền anh cút xa một chút, nhìn thấy anh tôi liền chướng mắt”. Tuệ Thanh hừ một tiếng
– “Nếu không phải đồng nghiệp của cô nói cô mang thai, tôi cả đời cũng sẽ không biết gì. Cô tại sao lại muốn phá thai? Cô có biết đó là việc không nên hay không?”. Phùng Minh theo bản năng giãy tay Tiểu Hi ra, đi đến gần bạn gái. Mặt hắn trông thật dữ tợn, hắn không hiểu cô gái kia nghĩ gì
– “Đứa nhỏ cũng có phần tôi, Liễu Tuệ Thanh, cô như vậy có phải rất quá đáng hay không?”
– “Phần của anh? Phần của anh chẳng qua cũng chỉ là một con tinh trùng nho nhỏ, tôi không hiểu anh vì cái gì lại cho mình là hợp lí hợp tình đến nhà tôi ầm ĩ, anh nghĩ anh là ai?”. Tuệ Thanh tức giận đóng cửa, nhưng Phùng Minh đã sớm bước vào
– “Sinh đứa nhỏ cho tôi”. Phùng Minh ngang ngược ra lệnh
– “Tại sao tôi phải sinh con cho anh?”
– “Sinh con ra, mọi chi phí tôi đều sẽ chịu. Tôi cũng sẽ chu cấp nuôi nấng đến khi con lấy vợ, sinh con”
– “Sinh đứa nhỏ tôi sẽ bị mất dáng, làm sao bây giờ?”. Hai người rống to đến mặt đỏ tai hồng, Phùng Minh đi vào phòng, sập cửa thật mạnh
– “Tôi sẽ cưới cô__”, tiếng rống giận dữ từ sau cửa truyền ra ngoài. “Tôi sẽ cho tiền để cô đi thẩm mĩ viện chăm sóc da, cô muốn gì cũng được, chỉ cần sinh con của tôi ra__”
Tiểu Hi tựa vào khung cửa hơi chấn động, ngồi thụp xuống
Cậu khụ cười một tiếng, hai tiếng, sau đó che mặt lại. Trên gương mặt có những giọt nước mắt đau khổ, dính vào tay cậu, cũng dính ướt bờ môi cậu
Dù sao trong lòng Phùng Minh, mình thủy chung cũng chỉ được đặt ở vị trí thứ 2. Người Phùng Minh yêu không yêu hắn, Phùng Minh mới từ bỏ mà cùng một nam nhân giả vờ yêu đương
Kỳ thật đã sớm biết đáp án, hiểu được Phùng Minh vì sao lại đến gần mình, vì sao lại ôm mình, vì sao lại hôn mình. Nhưng đáp án quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến độ cậu không muốn đối mặt
Thực yêu thực yêu a...
Cậu cũng có thể hiểu được Phùng Minh
Phùng Minh yêu người đàn bà kia, cũng như cậu yêu hắn, nếu phải thay đổi, thực sự rất khó khăn
Vì thế, để lại chìa khóa xe, cố ý bỏ qua những âm thanh cãi nhau ngày càng nhỏ sau cánh cửa, ngày càng nhiều những lời ngọt ngào nhẹ nhàng. Cậu biết mình không nên quấy rầy hai người trong phòng
Từ đầu đến cuối, cậu chỉ là kẻ dư thừa không hiểu chuyện chen vào giữa bọn họ
◇◇◇
Trở lại phòng trọ trước kia, Tiểu Hi xả đầy nước ấm, trốn vào trong bồn tắm. Từ từ thả mình xuống, nước ngập đến đầu gối cậu, đến bụng cậu, đến đầu cậu. Sau đó châm một điếu thuốc, chậm rãi hút
Trước mắt có chút mơ hồ, là từ trước đến nay nước mắt không dễ dàng rơi xuống, từ trước đến nay chưa bị tổn thương đến vậy, nước mắt mất đi ngăn trở, vỡ đê mà trào ra
Thật sự thật sự…. Người mình yêu nhất…. Cũng là yêu người khác
Cũng phải thôi, một người chỉ yêu nữ nhân, nếu không phải vì thất bại trong tình yêu, làm sao có thể yêu cậu được? Nghĩ nghĩ, liền cảm thấy mình thật ngu ngốc
Càng nghĩ, nước mắt rơi ra càng nhiều
Nước trong bồn như nhiều hơn một chút, khi cậu hút thuốc xong, nhìn vào bồn nước không rõ, nước do mình xả hơi nhiều, hay do nước mắt cậu hơi nhiều
Đến tối, Tước Nhược Như về, nhìn thấy trong phòng hỗn loạn quần áo liền biết Tiểu Hi đã về
Nàng gõ cửa phòng tắm. “Cậu tắm lâu chưa?”
Lúc sương khói đang lượn lờ thế này, Tiểu Hi không trả lời. Âm thanh nghẹn ngào trong cố họng không thoát ra được, cậu nghĩ mình đã thất thần rất lâu, nên mới mất giọng như bây giờ
– “Nước nếu lạnh rồi thì đun lại cho nóng đi”. Vẫn biết đây là thói quen của Tiểu Hi, Nhược Như tựa vào cửa phòng tắm, ngồi bên ngoài
Không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ những việc không chịu đựng được, Tiểu Hi mới trốn trong phòng tắm không chịu ra ngoài
Nàng biết, nên sẽ không quấy rầy cậu. Nàng không hỏi, vì con người này luôn nhiều lắm những bi thương
– “Đúng rồi, cậu có biết bên học viện Âm Nhạc đề thi cuối kì là gì không?”. Tước Nhược Như làm như không có việc gì hỏi. “Là hát một bài hát hiện đại theo điệu dân ca, hôm nay tôi mới vừa đi xem về. Câu có biết đó là bài hát gì không? Tiểu Hi?”
Ngoài cửa, Nhược Như nhẹ nhàng hát
‘Tuổi còn thanh xuân, không nên than vãn. Tuổi còn vui vẻ, đừng khóc sầu làm chi’
Tiểu Hi bên trong cánh cửa, nước mắt vẫn còn rơi
◇◇◇
Cố gắng dồn sức cho kì thi tốt nghiệp, điện thoại, máy nhắn tin đều tắt, chỗ làm thêm không đi. Đợi đến khi sự việc xong xuôi rồi, cậu và Nhược Như cũng đã nhận bằng tốt nghiệp
Trong thời gian này, Phùng Minh không chỉ một lần gọi điện đến, nhưng bởi cậu chuyển cuộc gọi sang hộp thư thoại, mỗi khi có cuộc gọi đến đều không bắt máy. Mỗi cuộc gọi đều là việc cha hắn muốn cậu quay về nhà, bắt hắn gọi điện nói cậu về. Ngoài ra hắn không nói thêm điều gì khác. Vì thế khi Nhược Như kiểm tra thấy hộp thư đã đầy đều xóa đi. Cậu chưa bao giờ lưu luyến ngôi nhà kia, nên cũng không muốn quay về
Hành lí thủ tục đều đã chuẩn bị xong. Cậu gọi điện về nhà mẹ, xác định cha dượng không có nhà mới trở lại thị trấn kia từ biệt thân nhân
Ngồi trong phòng khách đậm mùi trà, khuôn mặt mẹ gầy yếu pha cho hắn một tách
– “Ca ca, em cũng muốn đi Mĩ Quốc”. Em trai Tiểu Tất nằm trên đùi cậu, mang mặt nạ siêu nhân chơi với người máy biến hình. Mái tóc xõa tung, sau mặt nạ là đôi mắt to tròn lóng lánh
– “Chờ Tiểu Tất lớn hơn một chút, ca ca liền mang Tiểu Tất đi”. Cậu yêu chiều vò đầu em trai. Tiểu Tất đáng yêu mới học lớp 3, mỗi ngày đều có các chị lớp trên dẫn em đến trường, các nàng nói đó là vì yêu thương Tiểu Tất, hơn nữa đường đến trường lại rất xa
– “Con sẽ đi bao lâu?”. Mẹ cậu hỏi
– “Một chuyến đi, ít nhất cũng 2, 3 năm mới trở về”. Tiểu Hi uống trà nóng
– “Sao lại đi lâu như vậy?”
– “Ân, dù sao ở Đài Loan cũng không có việc gì làm”
Chuông cửa đột nhiên vang lên, âm thanh lộn xộn dồn dập làm thần kinh mọi người trong nhà đều căng thẳng
– “Con cũng nên đi”. Tiểu Hi biết ai về, người kia cũng không thích cậu, cậu nên lập tức rời đi mới được
– “Ông ấy hôm nay về sớm”. Sắc mặt mẹ có chút nao núng. “Đợi lát nữa gặp cha, con cái gì cũng đừng nói, ta sẽ giúp con nói thay”
Mẹ đi ra mở cửa, Tiểu Hi ôm em trai đứng lên đi theo, chuẩn bị rời đi
Cửa mở ra, mùi cá xộc vào nhà, cậu nhìn thấy khuôn mặt già nua của kẻ đáng khinh kia
Người cha nuôi lớn cậu này, là một người đánh cá. Lúc trẻ lênh đênh khắp các đại dương, trong ấn tượng của Tiểu Hi, cha cậu sáng sủa hay cười, trên người còn mùi gió biển nhè nhẹ khoan khoái. Nhưng từ khi cha lần đầu tiên đánh cậu, ông không đi thuyền nữa, chính mình mua một con thuyền nhỏ bán cá ở cảng. Dường như cũng từ đó, trên người cha đều mang mùi hôi thối, mỗi lần về nhà đều làm cậu không thoải mái
– “Mày tại sao lại ở trong này?”. Dù đã vài năm không gặp mặt, cha mới nhìn qua cũng đã nhận ra cậu
Tiểu Hi nghĩ, dù sao cũng nuôi cậu hơn 10 năm, muốn quên mặt cũng khó
– “Con đến thăm mẹ và Tiểu Tất”. Cậu nói
– “Tao đã cảnh cáo mày, đã đi rồi thì đừng bao giờ trở về, mày xem lời tao nghe tai trái chạy ra tai phải phải không?”. Cha dượng giơ cao nắm tay, chuẩn bị nhắm vào cậu
– “Ông, ông đừng đánh!”. Mẹ liều mạng che chắn trước người cậu, hệt như trước đây
– “Đồ con hoang!”
Nghe lời nói của cha dượng, Tiểu Hi cảm thấy mình thật đáng thương. Khi cha chuẩn bị đánh vào mẹ, cậu kéo mẹ lại, để cho nắm đấm kia giáng thật mạnh vào mình
Mẹ khiếp sợ, cha dượng cũng vậy. Vì cậu căn bản không né tránh
– “Chúng ta không có khả năng trở lại như xưa đúng không?”. Tiểu Hi nói: “Con còn nhớ trước đây, mỗi lần cha đi thuyền về, con và mẹ sẽ đến đón cha. Chỉ cần nhìn thấy con, cha sẽ vui vẻ cười, cha giả làm cá mập con cho con cười, còn có thể đem bạch tuộc để trên đầu cho con chơi. Cha còn hỏi sau này lớn lên có muốn theo cha đi thuyền không, con đều nói muốn, cha nói thế thì phải đợi đến khi con 16 tuổi. Nhưng hôm sinh nhật tròn 16 tuổi, cha lại đánh con gãy chân phải vào bệnh viện”
– “Tao làm kẻ ngu ngốc nuôi con người khác lâu như vậy, mỗi khi nhìn thấy mày đều muốn nôn”. Cha dượng không có chút sám hối nào
– “Nếu sự tồn tại của con làm cha chán ghét, con thực thực xin lỗi”. Tiểu Hi bi thương cười cười. “Nhưng cha vẫn là người đã nuôi lớn con, con vẫn đang đợi một ngày có thể cùng cha ra biển đánh cá. Con vẫn không quên chuyện này”
Cha dượng ngạc nhiên
– “Thật sự rất rất xin lỗi”. Tiểu Hi nghĩ, có lẽ cậu không được sinh ra sẽ tốt hơn, để bây giờ phải gánh chịu quá nhiều bi thương cho một kiếp người
– “Hôm nay mạo muội quấy rầy”. Cậu gật đầu chào cha mẹ nuôi lớn mình, bước ra khỏi phòng
Tiểu Hi trước khi đi còn tựa hồ nhớ ra điều gì, vì thế quay lại nói: “Về phần Tiểu Tất, con đã nói chuyện với thầy giáo Nhâm ở trường, nếu ông ấy thấy bất kì vết thương nào trên người Tiểu Tất thì sẽ lập tức báo công an. Cha có biết, bạo lực gia đình là chuyện có thể để lại những di chứng rất nặng nề, dù Tiểu Tất có là con ruột cha đi nữa”
Nói xong thở dài, Tiểu Hi cũng không quay đầu lại, rời đi. Mọi lời cần thiết đều đã nói ra, nếu chuyến bay chuẩn bị sang Mĩ Quốc có nổ tung giữa đường, cậu cũng không tiếc nuối điều gì nữa
Cho tới nay cậu không thể nhận cha Phùng Minh là cha, nhiều hay ít cũng bởi vì thương nhớ người đàn ông đã nuôi lớn mình này. Tuy rằng người này luôn đấm đá tra tấn cậu, nhưng sâu trong nội tâm, cậu vẫn khát khao có ngày được ông chấp nhận là con
Bởi vì cậu tưởng niệm những dịu dàng của người cha này, tưởng niệm nụ cười mang theo vị gió biển của ông
Tựa như có nhiều chuyện rõ ràng không thể, nhưng trong lòng vẫn cứ mong chờ, hi vọng
Có những điều, dù muốn cũng không bao giờ chạm tới được
Có lẽ một chút mong chờ kia, mới có thể ủng hộ chính mình sống sót
Sau khi ca ca đi xong, Tiểu Tất chau mày, cầm robot biến hình ca ca mua cho, hung hăng nhìn cha
– “Ngươi đây là ánh mắt gì?”. Cha em bất mãn nói
– “Cha đánh ca ca làm gì”. Tiểu Tất tức giận đến hai má đỏ lên. “Ca ca thật thương tâm, cha có biết hay không?”
– “Thương tâm cũng không liên quan đến ta, càng không liên quan đến con”
– “Đương nhiên liên quan đến con. Cha không mua món đồ chơi nào cho còn, tất cả đồ chơi của con đều do ca ca mua. Cha vừa thấy còn và mẹ sẽ liền mắng mỏ, còn ca ca là người tốt, mỗi lần thấy chúng ta đều cười hì hì. Cha đánh ca ca làm gì, nếu ca ca đi rồi không bao giờ trở lại thì làm sao?”
Trong đầu Tiểu Tất, ca ca chính là người giỏi nhất. Bất luận là món đồ chơi mới nào, chỉ cần mình vừa mở miệng, ca ca sẽ lập tức mua cho. Ca ca cũng không giống như cha, đi tìm hai giờ lại mua rô bốt biến hành thành siêu nhân
Ca ca là quan trọng nhất, không ai được phép tổn thương ca ca!
– “Nó không trở lại là tốt nhất, cũng không phải con ta. Ngươi không đi làm bài tập mà ở đây làm gì, còn không mau cút về phòng ngươi đi”. Cha tức giận lấy gạt tàn trong phòng thuốc, đánh vào em
– “Ngươi không thể đánh ta”. Tiểu Tất ôm món đồ chơi chạy trong phòng khách, cha em đuổi theo. “Không được, bài tập con làm xong hết rồi”
Đột nhiên, em mang rô bốt trong tay xoay người, ném về phía đầu cha, cha ‘ai nha’ một tiếng, đau đến mờ mắt, gạt tàn cũng rơi xuống
– “Xem siêu nhân ta đá đây!”. Tiểu Tất nhảy lên sô pha, lấy đà đứng lên bàn trà nghiêng người đá vào gáy cha
Cha kêu lên, quỳ rạp xuống đất
– “Trời ạ, Tiểu Tất!!!!”. Mẹ em ở một bên kêu to
– “Chính nghĩa tất thắng”. Tiểu Tất hừ một tiếng. “Địa cầu khôi phục hòa bình, thắng lợi thuộc về nhân dân. Ha ha ha!”. Tiếu Tất đứng trên sô pha, cười to ba tiếng
◇◇◇
Về đến nhà, Tước Nhược Như đã mang hành lí đợi sẵn ở cửa
– “Xong việc rồi sao?”. Nàng cười hỏi
– “Ân”. Cậu cũng cười, trả lời như vậy
– “Tôi lo liệu mọi chuyện ổn thỏa rồi, đi thôi! A Bảo đang đợi dưới lầu”. Bọn họ mang theo hành lí đơn giản, cáo biệt gian phòng đã trọ 4 năm này. Có khi sẽ đi không về, nếu ở Mĩ Quốc vui vẻ, bọn họ có việc làm, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện quay về
Dọc theo hành lang ẩm ướt xuống lầu, ở chỗ cửa cầu thang, có một nam nhân đang đứng lặng. Tiểu Hi thấy Phùng Minh
– “Cậu lên xe trước đi”. Cậu quay đầu nói với Nhược Như
Tước Nhược Như trừng mắt nhìn Phùng Minh, hung hăng giương ngón tay thối về phía hắn, sau đó kéo va li hành lí qua bên kia đường, nơi A Bảo đang đợi sẵn
– “Có chuyện gì không?”. Tiểu Hi hỏi Phùng Minh
Phùng Minh nhìn thấy hành lí trên tay Tiểu Hi, hỏi: “Điện thoại gọi đến không được, nơi này cứ như trôi vào lỗ đen vũ trụ”
– “Tước Nhược Như rút dây điện thoại rồi”. Tiểu Hi nhìn đồng hồ, đại khái cũng còn vài phút nói chuyện với Phùng Minh
– “Trước kia cậu cũng không chịu nhận điện thoại của tôi”. Thái độ của Tiểu Hi không giống trước đây, Phùng Minh mơ hồ cảm giác được, một thay đổi rất nhỏ nhưng làm hắn nôn nóng
– “Lúc đó tôi thi tốt nghiệp, bận quá!”. Tiểu Hi thản nhiên nói. Bất quá, cậu không cười nổi
– “Vậy bây giờ thì sao? Thi xong rồi phải không? Vậy có thể theo tôi về nhà không?”. Phùng Minh hỏi, âu lo tăng lên. Phùng có hiểu hay không tại sao mình lại có cảm giác này, đó là bất an
– “Tôi không có thời gian”. Tiểu Hi buông lỏng tay, thấp đầu, không muốn nhìn thẳng Phùng Minh. “A Bảo chuẩn bị đưa tôi và Nhược Như ra sân bay, chúng tôi….”
Phùng Minh dùng sức giữ chặt vai Tiểu Hi. “Cậu rốt cuộc là đang làm gì? Ra sân bay làm chi? Mang theo túi hành lí này làm chi? Cậu tại sao lại không trở về nhà? Cậu có biết hay không mỗi ngày tôi đều đợi cậu quay về?”. Phùng Minh lay mạnh vai làm Tiểu Hi loạng choạng, cậu vẫn không thể lí giải người trước mắt muốn làm gì?”
– “Tôi sẽ sang Mĩ Quốc học tập, hiện tại chuẩn bị ra sân bay”. Tiểu Hi giãy giụa muốn đẩy tay Phùng Minh ra, nhưng khí lực Phùng Minh quá lớn, Tiểu Hi bị lay đến đau cả người
– “Ngay cả cậu cũng rời bỏ tôi?”. Phùng Minh đột nhiên rống lên, hắn còn mang theo ánh mắt chỉ trích chăm chú nhìn Tiểu Hi. “Vì cái gì khi tôi nói sẽ cùng với cậu một chỗ, cậu lại rời bỏ tôi?”
– “Tôi….”. Nước mắt không biết như thế nào, rơi xuống. Tiểu Hi nói không nên lời. Bờ môi cậu run rẩy, âm thanh không thể thoát ra, chi có thể mắc kẹt trong cổ họng
Phùng Minh một tay giật lấy túi hành lí của Tiểu Hi, ném ra giữa đường
– “Kính nhờ cậu….”. Tiểu Hi khẩn cầu, khẩn cầu Phùng Minh hãy để cậu đi. Cậu không thể ở bên cạnh Phùng Minh, Phùng Minh thật yêu người kia làm cậu hít thở không thông
A Bảo cùng Nhược Như chạy lại, Nhược Như dùng hết sức bình sinh tách bọn họ ra, A Bảo không lưu tình cho Phùng Minh một nắm đấm
Phùng Minh bị đánh ngã ngồi dưới đất, khóe môi chảy máu, trong miệng toàn mùi máu tươi
– “Tôi…”. Tiểu Hi hít thật sâu, cố gắng mở miệng nói
– “Tôi… Không còn cách nào… Nhìn cậu và cô ta cùng một chỗ… Tôi thực sự rất…. Khổ sở….”. Tiểu Hi khóc to thành tiếng
– “Còn cách nào khác, nàng là người tôi yêu nhất”. Phùng Minh rống giận: “Nhưng người quan trọng nhất với tôi, là cậu!”
– “Thực xin lỗi…”. Tiểu Hi nhắm mắt lại
– “Còn cậu, thanh cao lắm sao? Cậu có dám nói mình đã hoàn toàn quên Lâm Ương chưa? Cậu tại sao lại sống cùng cháu gái của hắn? Cậu thì thế nào? Có tư cách gì mà nói tôi?”
Rốt cuộc nghe không rõ Phùng Minh gào thét gì, Tiểu Hi cầm lấy hành lí, cùng bọn A Bảo lên xe
Trong một giây một khắc này, cậu chỉ nguyện mình chưa từng có lỗ tai, để không phải nghe những lời tổn thương kia của Phùng Minh; chỉ nguyện chưa từng có trái tim, để không phải hiểu loại cảm giác đang tràn lan trong ngực, mà người ta gọi là ‘đau thấu tâm can’
Vài giờ sau, cậu cùng Tước Nhược Như đáp máy bay đi Mĩ Quốc
Từ đó về sau, sẽ đem Phùng Minh đặt vào nơi sâu xa
Tước Nhược Như và cậu cùng khóc, hai người vai kề vai, ngồi ở một khoang chật chội, run rẩy nắm chặt tay nhau
Danh sách chương