Rất ít người sốt đến hơn 38 độ mà vẫn có thể vui vẻ như thế này. Phùng Minh nói muốn ăn cơm chiên trứng ung và tráng miệng bằng đậu phụ thối. Tiểu Hi nghĩ, con người này không bình thường mà là phi thường lợi hại mới phải

Đợi Phùng Minh ăn xong trở về phòng nghỉ ngơi, Tiểu Hi dọn dẹp bàn ghế chén bát. Vị cơm cùng đậu phụ vẫn lẩn quẩn làm cậu muốn đau đầu. Những loại đồ ăn kia thực sự là siêu cấp thối, mới nghe đến tên thôi cũng đã muốn đóng chặt cửa không tiếp xúc

Hôm nay vẫn còn được nghỉ, Tiểu Hi dọn dẹp qua loa nhà cửa cũng đã đến 11h, đêm vẫn còn dài nhưng không có việc gì làm, cậu đi vào phòng Phùng Minh, chăm chú nhìn gương mặt say ngủ của Phùng. Người sẽ thức kia dù đang bệnh cũng không thể ngủ sâu được. Tiểu Hi mới nhẹ nhàng kéo ghế dựa lại ngồi đã đánh thức Phùng Minh

– “Sao vậy?”. Phùng hỏi

– “Không sao, cậu ngủ đi, tôi trông cậu”. Tiểu Hi nói

– “Bị cậu nhìn như vậy làm sao mà ngủ. Tôi cảm giác mình như động vật quý hiểm trong sở thú cho cậu tham quan”

Lời nói của Phùng Minh làm Tiểu Hi bật cười

– “Lại đây đi!”. Phùng Minh lật chăn lên

Tiểu Hi chần chừ một lúc lâu sau. “Tôi còn chưa buồn ngủ, sẽ ầm ĩ đến cậu”

– “Cậu nhìn tôi chằm chằm thế tôi cũng không ngủ được”. Phùng đứng lên một tay kéo Tiểu Hi vào ổ chăn. Nhiệt độ cơ thể Tiểu Hi có chút thấp, vừa hay có thể giúp hắn làm dịu cái nóng hầm hập trong chăn. Phát sốt kì thực không thoải mái gì, mỗi tế bào trong người đều uể oải, cơn nóng không tan được, khổ sở lại không biết làm sao cho hết

Hai người vừa nằm lên giường, Phùng Minh liền ôm thắt lưng Tiểu Hi, ngực dán sát vào lưng Tiểu Hi, nhắm hai mắ ngủ. Đèn trong phòng đều đã tắt, ánh trăng xuyên qua rèm cửa lờ mờ đi vào phòng. Tiếng thở của Phùng Minh đều đều mà sâu xa, một lát sau đã nhẹ nhàng thành tiếng ngáy

Không khí có mùi vị bình an, tuy rằng Tiểu Hi vẫn còn sợ mùi đậu phụ thối kia nhưng đại khái, so với khi cậu sống một mình thì bây giờ lại an tâm hơn rất nhiều

Tiểu Hi thực thích nghe tiếng ngáy của Phùng Minh, âm thanh này không phải ngôn ngữ nhưng lại mang để cho cậu cảm giác an tường cùng hạnh phúc

Tiểu Hi ngủ không được liền nghịch tay Phùng đang trên hông cậu, cậu nhẹ nhàng hôn lên tay hắn, rồi sau đó quý trọng mà nắm chặt áp vào ngực

Tiếng ngáy của Phùng Minh dừng một chút, gương mặt hắn cọ cọ vào tóc Tiểu Hi

– “Mau ngủ đi….”. Giọng nói ngái ngủ, sau đó tiếng ngáy lại tiếp tục

– “Ân”. Cậu nhẹ giọng đáp, mỉm cười nhắm nghiền hai mắt

Cũng không biết ngủ bao lâu, ngày đã lên rồi lại tắt nắng. Người bên cạnh giật giật, cơ thể nóng bỏng ngồi dậy

Tiểu Hi nghe tiếng rì rầm ‘thực không xong’, sau đó người kia xuống giường đi vào toilet

Tiểu Hi mở mắt ra nhìn khoảng không to lớn bên cạnh, đột nhiên thấy tịch mịch vô cùng. Cậu cũng theo xuống giường, đứng ở ngoài cửa toilet trông chừng

Phùng Minh vừa mở cửa toilet liền gặp Tiểu Hi đang đứng ngốc ở đó, không khỏi hỏi: “Sao vậy?”

– “Tôi có thể giúp cậu a”. Tiểu Hi xoa mắt, ngáp dài. Mỗi khi ngủ nhiều cậu càng cảm thấy buồn ngủ hơn

– “Giúp tôi cái gì?”. Phùng Minh không rõ

– “Cái kia a”. Tiểu Hi nắm tay, ở giữa lại để một khe hở như đang cầm gậy, cao thấp di động. “Hiện tượng sinh lí bình thường của nam giới”

– “Những thứ này là ai dạy cậu!”. Phùng Minh gõ lên đầu Tiểu Hi. “Ai cho cậu nghĩ những thứ dơ bẩn như vậy”

Tiểu Hi đau đến rụt cổ, nhưng nhếch miệng hệt như đứa trẻ bướng bỉnh, tươi cười

Nhìn đồng hồ, đã hơn 5h chiều. Nhà chỉ còn hai người nên Phùng Minh cũng không muốn nấu cơm. Cơm chiên ngày hôm qua Tiểu Hi làm quả thực khủng bố làm hắn cũng không nghĩ nấu tiếp

Phùng nói rõ: “Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn, đi đánh răng rửa mặt đi”

– “Hảo”. Tiểu Hi nhanh nhẩu đáp ứng, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân

Phùng Minh lắc lắc đầu. Tiểu Hi luôn nghe lời hắn như vậy, vô luận hắn nói thế nào cậu cũng không phản bác, người ngoài không biết còn tưởng hắn mới là anh

Sau đó bọn họ lái xe vào nội thành, tìm một quán ăn nhanh ngồi xuống gọi hai phần thức ăn. Nhìn người xe qua lại ngoài cửa sổ, bọn họ nói chuyện không ngừng. Tâm tình Tiểu Hi tốt lắm, từ khi đi đến giờ cậu đều tươi cười

– “Mấy hôm nữa tôi phải thi tốt nghiệp, chắc phải quay về nhà trọ. Nơi đó còn nhiều sách tập, tới mang về không tiện lắm. Hơn nữa tôi và Tước Nhược Như còn phải làm báo cáo chung”. Tiểu Hi cắn hamburger chậm rãi nói

– “Đem toàn bộ độ dùng về nhà là được rồi. Còn phần Nhược Như thì gọi cô ấy cùng đến nhà làm a”. Phùng Minh uống nước, có chút không yên lòng nhìn ra ngoài cửa sổ

– “Tôi và Tước Nhược Như đều là cú đêm, sẽ ầm ĩ đến cậu. Không được đâu”

– “Nói cậu dọn về thì cậu dọn về, người một nhà nhưng cậu dọn ra ngoài ở một mình là kiểu gì?”. Phùng Minh nói xong, nhiệt độ trên người cũng không biến mất, ánh mắt có chút mông lung

Tiểu Hi chỉ cười cười. Cậu không nghĩ mình sẽ ở lại bên cạnh cha con Phùng Minh thật lâu, ngôi nhà kia cũng không thuộc về cậu, cậu một chút quyến luyến cũng không có. Nhưng cậu biết nếu nói như vậy cho Phùng nghe, hắn nhất định sẽ nối giận

– “Nhanh ăn đi, ăn xong nếu còn sớm, chúng ta cùng đi xem phim rồi hẵng về nhà”. Phùng nói rõ

– “Tốt!”. Cậu cười. “Thật giống như đang hẹn hò”. Cậu nói

– “Rõ là hẹn hò”. Phùng Minh vỗ vào gáy Tiểu Hi. “Cậu sao lại ngốc đến vậy?”

– “Da?!?!”. Tiểu Hi ngẩn ngơ

– “Da cái gì mà da”. Phùng Minh lau khóe miệng đang dính tương cho Tiểu Hi. Hắn đột nhiên phát hiện môi cậu rất đẹp, bờ môi mỏng manh chỉ cần nhếch một chút cũng giống như đang cười rộ, không giống môi nam nhân thường nứt nẻ, môi cậu lại thản nhiên ánh lên màu hồng phấn

Rõ ràng trong tiệm đang rất hỗn loạn, tiếng TV truyền đến bài nhạc nước ngoài, bên cạnh còn có một em bé đang khóc lóc đòi đồ chơi, nhưng Phùng Minh nhất thời lại mất hồn, ngón tay vẫn đặt bên môi Tiểu Hi vuốt ve

Cảm giác tiếp xúc mềm mại làm hắn nhớ lại nụ hôn ở phòng tắm hôn trước, không đếm được bao nhiêu cái hôn, nhưng đều là do Tiểu Hi chủ động dâng lên, làm hắn một lần lại một lần nếm trải hương vị trái cấm kia

Sau đó, phần kem vị bạc hà được mang lên

– “Làm sao vậy?”. Tiểu Hi không rõ Phùng vì sao lại ngẩn ngơ

– “Hôn một chút có được không?”. Dục niệm bất chợt nổi lên, Phùng không đợi Tiểu Hi trả lời đã cúi đầu chặn môi cậu

Bàn tay còn đang cầm hamburger của Tiểu Hi có chút run rẩy, Phùng Minh liền gắt gao nắm lấy tay còn lại, đôi môi cũng gắt gao dán vào môi cậu, tách môi cậu ra, nút lấy lưỡi cậu

Cả tiệm thức ăn nhanh đột nhiên im lặng như tờ, nhìn một màn tình cảm mãnh liệt, già trẻ lớn bé mồ hôi lạnh chạy ròng ròng

Nam nhân cùng nam nhân, nồng nhiệt hôn môi mấy phút liền đã hù chết các em bé và người già vào mua thức ăn

Sau khi tận hứng, Phùng Minh còn liếm môi Tiểu Hi một chút mới rời ra. Nhìn vẻ kinh hách của mọi người trong quán, bản thân hắn lại rất tự nhiên, không hiểu có gì không đúng ở đây

Môi Tiểu Hi bị hôn đến sưng lên, khi phục hồi tinh thần cậu mới biết hamburger đã rớt xuống đất từ khi nào. Cậu thở dài nhặt lên, chuẩn bị quăng vào sọt rác

– “Bỏ cái kia đi, cho cậu cái này”. Phùng Minh đem đùi gà mới cắn một ngụm đưa Tiểu Hi, lại tiếp tục uống nước

– “Cậu làm tôi giật cả mình”. Tiểu Hi nói. Cậu chưa từng ở giữa đám đông cùng nam nhân hôn môi lần nào, vì đối với bọn họ mà nói, việc này cần rất nhiều dũng khí mới làm được

– “Phát hiện tân đại lục”. Ngữ khí Phùng Minh giống như đang hát. “Về nhà lại tiếp tục”

– “Đừng ồn nữa”. Tiểu Hi thấy mọi người đang trừng mắt nhìn mình nên đầu cũng không ngẩng cao được

– “Columbus khi phát hiện châu lục mới, đại khái cũng chỉ vui được như tôi bây giờ thôi”. Phùng Minh vẫn khoái trá ca hát

Tuy rằng thích vô cùng, khóe miệng cũng không cách nào giấu được nụ cười, nhưng nghĩ đến một màn nồng nhiệt vừa rồi trước mặt mọi người, Tiểu Hi cũng không cách nào nâng đầu lên được

Phùng Minh hừ một tiếng, tựa vào ghế tiếp tục uống nước, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của người ngoài

– “Khoái hoạt vô cùng__”, hắn vẫn tiếp tục hát ca

Sau khi rời khỏi quán ăn, bọn họ đi xem phim. Suốt thời gian chiếu phim, Phùng Minh đều nắm tay Tiểu Hi không buông, đến hết phim cũng như vậy

Cảm giác được yêu làm ngực Tiểu Hi ngập tràn dư vị hạnh phúc, cậu cũng gắt gao nắm lấy tay Phùng Minh. Ngay cả vừa rồi bộ phim thế nào cậu cũng không biết, vì trái tim đều đặt hết lên người Phùng Minh rồi

– “Sắp 11h rồi, cậu có muốn đi ăn khuya rồi mới về nhà không?”. Phùng Minh hỏi

– “Ăn gì?”

– “Chao”. Phùng nói rõ, “ăn xong về nhà lại hôn nhẹ”

– “Không cần!”. Ăn món đó rồi hôn thì khác gì ác mộng

Tiểu Hi cảm thấy vị chao cũng khủng bố như đậu phụ thối. Cậu không rõ Phùng Minh vì sao lại luôn thích những món đáng sợ như vậy

Vừa đi ngang qua một quán thịt nướng, Tiểu Hi nghe mùi thịt truyền đến liền dừng chân. Phùng Minh thấy Tiểu Hi đã sắp chảy nước dãi liền kéo cậu vào

Phùng Minh gọi một bàn xiên nướng cùng vài con cút nướng, thêm mấy chai bia ướp lạnh

– “Cậu uống không?”. Tiểu Hi khui bia, hỏi Phùng

Phùng Minh lắc đầu

Tiểu Hi đột nhiên bật cười: “Cậu không thuốc lá, rượu bia, cũng không cờ bạc, vậy cuộc đời có gì để giải trí?”

Phùng Minh ‘sách’ một tiếng, không chịu thua kém uống cùng Tiểu Hi. Kết quả khi hai người phát giác mình uống quá nhiều thì đã say khướt, đi bộ còn không xong

Phùng Minh ngã nhào trên đất, nôn khan

– “Một cộng một bằng mấy”. Tiểu Hi ngồi xổm trước mặt hắn, cúi đầu hỏi

– “Bằng hai!”. Phùng Minh say khướt gào thét. “Câu hỏi này đến học sinh tiểu học còn trả lời được”

Tiểu Hi đầu đã sớm đình chỉ ha hả cười

– “Dìu tôi một chút, chúng ta gọi taxi về nhà”. Phùng Minh lại nôn. “Tôi không lái xe được nữa…”

– “Tôi có thể lái xe a!”. Tiểu Hi đỡ Phùng Minh lên

– “Cậu bây giờ cũng không còn tỉnh táo, tôi muốn sống lâu một chút”. Phùng Minh vừa đi vừa nói chuyện, nhưng khi đi ngang qua một ngã tư đường lại im bặt

Phùng Minh nhìn thấy bóng người quen thuộc bên kia đường, Tiểu Hi cũng nhìn theo tầm mắt của Phùng Minh, thấy người đàn bà kia đang vận bộ đồ đỏ đi trên đường

– “Tuệ Thanh!!!”. Phùng Minh kinh ngạc buông tay Tiểu Hi, liều lĩnh băng qua đường chạy vội về phía bạn gái

Nhiệt độ ấm áp trong tay biến mất, Tiểu Hi cảm giác như bị giáng một cú, tai lùng bùng, chân cũng không đứng vững. Cậu nắm chặt bàn tay trơ trọi, đứng lặng bên đường

– “Tuệ Thanh!”. Bên kia đường Phùng Minh liều mạng gọi tên bạn gái, hắn quên mình đang bị sốt, lỗ mãng xúc động chạy thật nhanh. Một trận chóng váng chóng mặt hoa mắt làm hắn ngã nhào trên đất, hắn cố sức thở dốc, không cam lòng nhìn bạn gái cứ thế biến mất trước mắt mình

Nàng nhất định đang ở gần đây, nàng nhất định đang ở gần đây. Trong đầu Phùng Minh bây giờ chỉ có ý niệm này. Sau khi chia tay Liễu Tuệ Thanh, hắn không quá đau khổ nên chỉ đi tìm nàng vài lần, nhưng khi ấy hắn mới biết nàng đã chuyển công ty và nơi ở. Yêu nhau ba năm, nữ nhân này lần này thật muốn vĩnh viễn cắt đứt với hắn

Phùng có hiểu hay không, bạn gái vì cái gì lại chia tay nhanh chóng như vậy, một chút lưu luyến cũng không. Hắn cố gắng bò dậy nhìn quanh, còn cố chấp nghĩ sẽ nhìn thấy nàng, nói chuyện với nàng cho rõ ràng

Tiểu Hi đến bên cạnh Phùng Minh, cậu thấy mặt hắn đã tái mét. “Chúng ta về nhà đi!”. Tiểu Hi giữ lấy tay Phùng Minh

Phùng Minh gạt cậu ra. “Cậu cũng thấy cô ấy phải không? Cô ấy đi hướng nào rồi?”

Tiểu Hi mím chặt môi, vô luận bây giờ hắn hỏi gì cậu cũng đều không muốn trả lời

– “Giúp tôi tìm cô ấy a, cậu phát ngốc cái gì không biết?”. Phùng Minh mất đi lí trí phẫn nộ gào thét

– “Vậy được rồi, tôi… Tôi đi tìm giúp cậu, cậu còn đang sốt, đi về trước đi”. Tiểu Hi bước qua hắn đi về phía bên kia đường

Phùng Minh vì nàng mà kích động làm Tiểu Hi không khỏi đau lòng. Tiểu Hi vốn ngu ngốc nên không biết loại tình cảm này được gọi là gì. Cậu chỉ cảm thấy cả người vô lực ngã xuống đất

Chắc là do uống nhiều rượu đi. Tiểu Hi mơ hồn nghĩ

Đợi đến khi bóng dáng Tiểu Hi đã khuất xa, Phùng Minh mới ý thức mình đã nói những gì

– “Tiểu Hi!”. Phùng bối rối gọi cậu, nhưng người đang đi về phía xa kia căn bản không muốn trả lời

– “Con mẹ nó!”. Phùng Minh lắc đầu, hối hận không thôi. Hắn vừa rồi rốt cuộc là làm sao vậy, cư nhiên bắt Tiểu Hi đi tìm bạn gái cho hắn

Không biết Tiểu Hi đang nghĩ gì, nhưng hắn biết mình đã làm tổn thương cậu

– “Hỗn đản!”. Hắn tự mắng mình, hối hận không thôi đuổi theo Tiểu Hi

– “Đừng tìm nữa, chúng ta về nhà đi thôi!”. Vất vả lắm mới đuổi kịp Tiểu Hi, Phùng Minh đưa tay choàng qua vai Tiểu Hi, nhưng lại bị cậu gạt ra

– “Tiểu Hi…”

Tiểu Hi một câu cũng không chịu nói, chỉ mím môi, tiếp tục tìm cô gái Phùng Minh yêu

Phùng Minh nhìn cậu, phát giác Tiểu Hi tựa như đang khóc

Kết quả, hắn cứng rắn kéo Tiểu Hi vào trong xe, chạy về nhà

Tiểu Hi vẫn duy trì trầm mặc, khuôn mặt không tươi cười mà chỉ còn vẻ hoảng hốt. Phùng Minh không có biện pháp hiểu được Tiểu Hi đang nghĩ gì, người này tinh tế hơn hắn nhiều, dễ dàng bị tổn thương hơn hắn nhiều, nhiều lắm

Xe tắt máy, Tiểu Hi liền trở về phòng mình. Phùng Minh đứng bên ngoài gõ cửa cũng không thấy Tiểu Hi đáp lại, hắn tâm phiền ý loạn đẩy cửa xông vào, mới phát hiện Tiểu Hi đã cởi áo, trên người chỉ còn chiếc quần bò, đại khái chuẩn bị thay áo đi ngủ

Không còn quần áo che chắn, ánh đèn huỳnh quang lờ mờ chiếu lên làm cơ thể cậu có chút trắng bệch. Phùng Minh không hiểu tại sao mình lại hoảng loạn, ong ong cả đầu; ngay cả mở miệng nói một câu đơn giản hắn cũng không làm được

– “Cậu đi theo tôi”. Hắn không nói thêm, tiến lại gần nắm cổ tay Tiểu Hi kéo đi

Tiểu Hi vừa mới đổi áo, đầu tóc có chút hỗn độn

Phùng Minh quay lại phòng mình, sập cửa thật mạnh, mở miệng nói: “Tôi muốn giải thích với cậu, thực xin lỗi”

Tiểu Hi cúi nhìn mặt đất, không nhìn hắn. “Cậu không cần giải thích với tôi. Nếu không có việc gì nữa thì tôi về phòng đây”

– “Cậu rốt cuộc bất mãn cái gì chứ? Tôi sẽ giải thích hết cho cậu!”. Phùng Minh đang hỗn loạn vươn tay ra, hắn nguyên bản muốn vuốt lại mái tóc đang rối của Tiểu Hi, nhưng không ngờ lại thành nắm tóc cậu, kéo Tiểu Hi về phía mình

– “Đau quá!”. Tiểu Hi chạm vào tay Phùng Minh, muốn đình chỉ động tác thô lỗ của hắn

Nghe Tiểu Hi nhỏ giọng kêu đau, ngực Phùng Minh nhảy lên

– “Phùng Minh, buông”. Tiểu Hi giãy giụa

– “Cậu cũng biết tôi không cố ý, vậy còn tức giận chuyện gì chứ?”. Phùng Minh hỏi, hắn kéo Tiểu Hi đến trước mặt mình, lại tư thế này, chỉ cần cúi đầu liền có thể hôn môi đối phương

– “Tôi không tức giận”. Tiểu Hi không thể giải thích cho Phùng Minh tâm tình của mình, Phùng Minh bảo cậu đi tìm người đàn bà kia, cậu không tức giận mà chỉ thấy khổ sở

– “Tôi rõ ràng đã nói sẽ mãi ở bên cậu”. Phùng Minh nhìn Tiểu Hi khi nói chuyện, đôi môi khép mở nhẹ nhàng, kinh ngạc không hiểu con người này nơi nào cũng trắng tái, tại sao chỉ có đôi môi lại ướt át hồng nhạt như thế kia

– “Cậu buông tay, tôi muốn về phòng”. Tiểu Hi giãy giụa. “Tôi không muốn cãi nhau với cậu”

Một ngón tay xoa lên môi Tiểu Hi, chính hắn cũng kinh ngạc động tác của mình, Tiểu Hi cũng mở to mắt nhìn hắn

– “Bình thường phụ nữ chỉ cần hôn sẽ im lặng, cậu cũng như vậy phải không?”. Phùng Minh đặt tay lên môi Tiểu Hi, miết qua miết lại vỗ về chơi đùa

– “Tôi không biết”. Tiểu Hi nói

– “Đúng vậy, cô ấy đá tôi, nhưng tôi và cô ấy đã không còn quan hệ gì nữa. Cho dù tôi có yêu cô ấy cũng không có biện pháp quay về bên cô ấy nữa, hiện tại người ở bên cạnh tôi chính là cậu”. Phùng Minh gầm nhẹ, áp hai mái đầu vào nhau, hắn không phát hiện ra lời nói này đã đả thương người kia đến mức nào

– “Tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết”. Tiểu Hi chỉ có thể không ngừng lặp lại những lời này, cậu cảm giác tay Phùng Minh đang làm cậu đau

– “Cậu không tin tôi đúng không?”. Phùng Minh cực kì tức giận. Hắn hạ rất nhiều quyết tâm mới có thể công khai yêu thương quan tâm Tiểu Hi, nhưng người này nửa điểm cũng không nhận ra tấm chân tình của hắn

– “Cậu căn bản không yêu tôi”. Tiểu Hi chán ghét nói

– “Tôi là thật tâm muốn cùng cậu”. Phùng Minh từng tự hứa với lòng, nếu gặp lại Tiểu Hi, tuyệt đối hắn sẽ không để cậu phải bi thảm như trước kia nữa, mặc kệ ai nói gì làm gì, hắn cũng sẽ theo cậu đi đến chân trời góc bể

– “Phải làm sao thì cậu mới tin? Có phải hay không muốn tôi ôm cậu? Có phải hay không muốn tôi làm tình với cậu thì cậu mới tin?”. Phùng Minh kích động hỏi

– “Cậu đã từng nói mỗi lần gặp Lâm Ương đều chỉ có làm tình, khi đó cậu lại tín nhiệm hắn như vậy”. Phùng Minh mang Tiểu Hi lên giường, đóng cứa, tắt đèn, trong bóng đêm cởi đồ

– “Hiện tại, chúng ta cũng thử xem sao….”. Phùng nói rõ

Ý thức được chuyện gì sẽ phát sinh, Tiểu Hi vội vàng bò xuống giường nhưng mới đi được 2 bước đã bị Phùng Minh kéo lại. Bọn họ ngã xuống giường, hơi thở gấp trần trụi dốc vào tai nhau *** mỹ đến cực điểm

Phùng Minh hôn Tiểu Hi, trong đêm tối, hắn không nhìn thấy biểu tình trên gương mặt cậu; lí trí đã sớm không tồn tại, Phùng Minh làm càn hôn môi Tiểu Hi

Tiểu Hi run rấy muốn trốn thoát, cậu hiểu được trong tình huống này mà làm tình thì mọi chuyện chỉ càng tội tệ hơn. Nhưng da thịt Phùng Minh nóng rực dán vào người cậu, cậu cảm giác tim mình đã mau nhảy khỏi ***g ngực mà cuồng nhiệt đập. Hốc mắt cậu đỏ lên, không còn cách thoát khỏi những ôm ấp của Phùng Minh

– “Muốn tôi làm như thế nào?”. Quyễn luyến rời khỏi môi cậu, Phùng Minh nhẹ giọng bên tai cậu hỏi

Tiểu Hi cắn chặt răng, không chịu phát ra một chút âm thanh

– “Như vậy tôi chính mình đến. Bất quá, cậu cũng biết tôi không quen lắm”. Phùng Minh nắm lấy phân thân của Tiểu Hi, hắn có chút thô lỗ mà mãnh liệt nuôi nấng, đến khi Tiểu Hi nhịn đau không được mà mở miệng, hắn liền tiến vào khoang miệng cậu tận tình lộng hút

Động tác không chút ôn nhu săn sóc mà xuất phát từ bản năng cuồng nhiệt, đến khi Tiểu Hi làm ướt tay Phùng Minh, hắn liền tách mông cậu ra, đem ngón tay ướt đẫm dịch nóng rực tiến vào trong cậu

Tiểu Hi một trận run rẩy, gắt gao ôm lấy Phùng Minh, hai tay hoàn toàn ôm lấy vai hắn

– “Có đau hay không?”. Phùng Minh nhẹ nhàng bên tai cậu

Ngón tay ở nơi chật chội co duỗi tao lộng, thẳng đến động chạm vào nơi nào đó là Tiểu Hi cứng người, biết đó là điểm mẫn cảm của đối phương, Phùng Minh lập tức đặt Tiểu Hi dưới thân thế mình, không kịp cho cậu giãy giụa đã tiến công

Trong đêm tối, ngoại trừ hơi thở mình đã sớm hỗn loạn, còn có thêm tiếng rên rỉ nhuần nhuyễn của Tiểu Hi, một tiếng lại một tiếng cố nén từ khoang mũi tràn ra đầy âm điệu làm cho Phùng Minh không thể khắc chế, hắn sắp bùng nổ

– “Tôi có thể đi vào không?”. Phùng Minh chịu không nổi những dục niệm đã bùng phát, mặc dù câu hỏi của mình đối phương không trả lời, hắn vẫn cố ý tách chân cậu ra, nâng mông cậu lên, dùng sức đem phân thân đi vào. Cảm nhận cơ thể ấm áp đang co rút của cậu

– “Phùng Minh…”. Tiểu Hi vẫn im lặng nãy giờ, đến khi hắn đem phân thân sáp nhập lại đột nhiên gọi lên

Nơi chật hẹp nóng bỏng kia mãnh liệt co rút, Phùng Minh cảm giác thân dưới của mình đột nhiên run rẩy, động tác cũng co rúm, cứ như vậy không báo trước mà lộng trong cơ thể Tiểu Hi

Phùng Minh hoảng sợ, chỉ mới vừa vào thôi, cư nhiên đã bị tiếng rên rỉ của Tiểu Hi làm cho phát tiết

Tiểu Hi hổn hển, hai chân vắt ngang thắt lưng Phùng Minh, cậu mở miệng cùng lưỡi Phùng Minh giao nhiễu, tiếng nước bọt cũng *** mị dị thường. Nơi hai người gắn kết nhau cũng truyền đến nhưng nhịp đập

Phân thân vừa phát tiết lại sưng lên, hắn nâng thắt lưng Tiểu Hi, tiến vào thật sâu bên trong, không ngừng lại không ngừng kích thích điểm mẫn cảm của đối phương. Mặc dù Tiểu Hi vẫn là cắn môi không chịu lên tiếng, nhưng sau vài lần run rẩy mãnh liệt, bụng hai người đều thấm ướt không thôi

Một lúc sau, hắn lại trở mình, từ sau lưng người kia đi vào lần nữa

Tiểu Hi nằm trên gối há to miệng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống đều bị chăn nệm thấm đi

So với vừa rồi cậu càng mãnh liệt co rút làm Phùng biết rõ, tư thế này cũng mang lại khoái cảm cho người bên dưới

Hắn mãnh liệt trừu sáp, tiếng thở dốc vang lên khắp phòng

– “Cậu thích như vậy, đúng không?”. Phùng Minh hỏi

Tiểu Hi lại rơi nước mắt không trả lời. Cậu không hiểu Phùng Minh muốn mượn việc âu yếm này để chứng minh cho điều gì? Nhưng với Phùng Minh, cậu không thể phủ nhận. Cậu thực sự thích Phùng Minh, dù người kia có làm gì đi nữa, cậu cũng vẫn thích hắn như vậy

Cuối cùng, Phùng Minh phát tiết trong Tiểu Hi

Phùng Minh không ngừng gặm nhấm cổ cậu, có lẽ cơn địa chấn vừa rồi vẫn còn

Tiểu Hi lại thấy toàn thân đau không chịu được, nhất là trái tim nơi ngực, vừa rầu rĩ vừa buồn đau. Phùng Minh vẫn thích người phụ nữ kia không phải sao? Nếu không tại sao lại liều lĩnh chạy như điên trên đường chỉ để tìm kiếm thân ảnh cô ta

Nếu yêu người khác, thì tại sao lại làm tình với cậu? Phùng Minh là muốn làm cậu yên tâm sao? Phùng Minh là muốn an ủi cậu sao?

Nghĩ đến đây, Tiểu Hi cảm thấy bản thân sắp không thở được

Có lẽ Phùng Minh chỉ là thương hại cậu bị Lâm Ương vứt bỏ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện