Edit: Sa
Vì bên nhãn hàng giục gấp nên Ngôn Sơ Âm và Lâm Tâm Tâm vội vã ăn cho xong để về nhà thu xếp hành lý.
Bên nhãn hàng hỏi số căn cước của Ngôn Sơ Âm để đặt vé máy bay cho cô, nghe nói cô đi một mình mà không đưa nhân viên theo, họ vừa ngạc nhiên vừa áy náy: “Xin lỗi cô Ngôn, vì gấp quá nên chúng tôi không bố trí nhân viên đến Bắc Kinh được, nhưng sẽ có nhân viên đón cô ở sân bay Thượng Hải.”
“Không sao, có người đón ở sân bay là được.” Với số thù lao mà họ trả cho cô, ngay cả đại bản doanh của quân thù mà cô còn dám xông vào thì huống chi là mấy việc cỏn con này.
Họ làm việc rất nhanh, Ngôn Sơ Âm vừa về tới nhà liền nhận được điện thoại: “Chào cô Ngôn, chúng tôi đã đặt xong vé máy bay và khách sạn rồi, nhưng vì sát giờ quá nên không đặt được vé ở khoang hạng nhất nên đành phải để cô chịu thiệt thòi ngồi khoang phổ thông.”
Ngôn Sơ Âm không để ý đến chuyện này, mãi đến khi đi làm cô mới có tiền chứ điều kiện gia đình cô ở cả hai kiếp đều bình thường, trước kia mỗi lần đi Bắc Kinh học, cô làm gì có tiền đi máy bay mà toàn phải chen chúc trên xe lửa.
Người bên nhãn hàng hiếm khi thấy người nổi tiếng nào lại không mang theo nhân viên và rất thân thiện, dễ tính chứ không đòi hỏi yêu sách, đối lập hoàn toàn với người đại diện cũ, vị này quả là thiên thần!
Ngôn Sơ Âm không thấy có gì bất tiện khi không có nhân viên, từ nhỏ cô đã có tính tự lập, nếu không phải vì bố mẹ yêu cầu thì cô cũng sẽ không thuê người giúp việc. Hơn nữa, Ngôn Sơ Âm thấy mình không giống những người nổi tiếng khác, giữa việc phải nuôi một đống người như tài xế, vệ sĩ, trợ lý thì việc kiếm bao nhiêu vào túi bấy nhiêu tốt hơn nhiều. Dạo này nhận nhiều show, tiền trong túi càng lúc càng nhiều, cảm giác vô cùng sung sướng.
Chuyến bay mà bên nhãn hàng đặt vé cho cô sẽ cất cánh vào một tiếng rưỡi sau, quá gấp gáp. Thời gian từ nhà cô đến sân bay nhanh nhất là bốn mươi phút, nếu kẹt xe thì e rằng ngay cả cửa an ninh cô cũng không qua được.
Ngôn Sơ Âm lái chiếc Mercedes-Benz mà cô rất thích chạy thẳng đến sân bay, rốt cuộc cũng thành công lên máy bay trước khi đóng cửa khoang máy bay năm phút.
Không biết sao mà hôm nay có rất nhiều người đi từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, bên nhãn hàng đặt vé cho Ngôn Sơ Âm trước hai tiếng nhưng phải khó khăn lắm mới mua được một cái vé ở khoang phổ thông. Lúc Ngôn Sơ Âm đến sân bay, ở quầy làm thủ tục, hành khách đã xếp thành hàng dài chứ đừng nói là có chỗ ngồi chờ.
Khoang phổ thông đầy người, không gian chật chội khiến không khí hơi ngột ngạt, trong lúc Ngôn Sơ Âm chen chúc qua lối đi hẹp trên đôi giày cao gót, tiếp viên hàng không đi tới nhắc cô ổn định chỗ ngồi vì máy bay sắp cất cánh.
Ngôn Sơ Âm tăng tốc, lúc tới chỗ của mình, cô thở hổn hển. Ở ghế ngoài cùng là một người lớn tuổi đang đeo bịt mắt nghỉ ngơi, Ngôn Sơ Âm không muốn làm phiền người khác nhưng lối vào ghế bên trong quá hẹp, nếu người đó không đứng lên nhường chỗ thì cô không thể lách vào được.
Ngôn Sơ Âm đã quen là nữ thần, lại mang gánh nặng hình tượng, trong khoang máy bay có rất nhiều người trẻ tuổi, cảnh cô vội vã lên máy bay đã thu hút nhiều sự chú ý, người nhìn cô có cả nam lẫn nữ, chưa chắc họ nhận ra cô, có lẽ là thấy cô trông quen quen nên hiếu kỳ thôi, nếu không muốn bị nhận ra, cô tuyệt đối không thể gây ồn ào.
Ngôn Sơ Âm hết cách, cố gắng nói nhỏ hết mức có thể: “Xin lỗi vì đã làm phiền, chú có thể đứng dậy nhường tôi đi vào trong không ạ? Chỗ của tôi ở phía trong.”
Không biết ông ấy có ngủ hay không mà Ngôn Sơ Âm gọi hai lần đều không có phản ứng, mà người ngồi gần cửa sổ nghe thế thì xoay đầu nhìn cô, bên dưới mũ áo là gương mặt điển trai, ánh mắt mang theo ý cười, không biết là ý tốt hay trêu chọc.
Ngôn Sơ Âm không có sức lực đâu để quan tâm vì sao người ta cười, khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú ấy, cô như bị sét đánh, suy nghĩ đầu tiên chỉ có bốn chữ: đi không xem giờ.
Cô chỉ tùy tiện nhận làm người đại diện của một nhãn hàng thôi mà, sao lại không những đi cùng chuyến bay với đồng đội của Thẩm Gia Thụy mà còn ngồi kế nhau thế này!
Ngôn Sơ Âm ngây ra như phỗng, còn Giang Vân Hạo lại vô cùng tốt bụng đánh thức vị khách kia giúp cô: “Chỗ của cô này ở giữa, chú nhường đường cho cô ấy đi vào với ạ.”
Ông ấy bị đánh thức, phối hợp đứng dậy, Ngôn Sơ Âm đi vào, ngồi xuống, cài dây an toàn, nhìn bề ngoài thì thấy gọn gàng nhanh nhẹn nhưng thực chất là cô như người mộng du, mãi đến khi làm xong hết, cô mới nhớ ra là mình chưa cảm ơn, vì thế cô quay qua trái cảm ơn vị khách lớn tuổi rồi lại quay qua phải cảm ơn người đã giúp mình.
“Không có gì.” Gương mặt trắng trẻo của Giang Vân Hạo nở nụ cười thân thiện, không giống như siêu sao đánh cắp trái tim của hàng triệu thiếu nữ mà giống anh trai nhà hàng xóm hơn. Anh không hề ngượng ngập mà cười hỏi Ngôn Sơ Âm, “Đi Thượng Hải một mình à?”
Có lẽ vì đối phương quá ấm áp nên Ngôn Sơ Âm không cảm thấy anh đường đột, cô thầm thở dài, cô nhận nhầm người đúng không? Người tốt thế này sao lại là Giang Vân Hạo của ban nhạc Burning? Có câu vật họp theo loài, Thẩm Gia Thụy là người kiêu ngạo, sao có thể là anh em với chàng trai ấm áp này? Sự thật này đả kích rất lớn tới Ngôn Sơ Âm.
Thấy mãi mà Ngôn Sơ Âm không trả lời, Giang Vân Hạo kéo mũ áo xuống, cười nói: “Chắc là cô không nhận ra tôi, tôi là Giang Vân Hạo, thành viên của ban nhạc Burning.”
Mẹ nó, giẫm phải vận cứt chó thật!
Giang Vân Hạo tự giới thiệu xong thì cười toe nhìn Ngôn Sơ Âm, vô cùng hứng thú nhìn biểu cảm trên gương mặt cô. Nữ MC nổi tiếng trước mặt anh mở to mắt tỏ ra rất hoảng hốt, sau đó lại nhìn xung quanh, không biết là đang tìm người hay xác nhận hoàn cảnh có an toàn hay không.
Giang Vân Hạo quen với phản ứng như vậy nên cũng đoán ra được chút ít, anh thầm dò xét Ngôn Sơ Âm, hỏi khẽ: “Cô thích thành viên khác của Burning à? Là nhóm trưởng hả? Tiếc rằng hôm nay là hành trình cá nhân, các thành viên không đi cùng nhau.”
Ồ, vậy thì cảm tạ trời đất! Ngôn Sơ Âm thở phào nhẹ nhõm, cô ngả lưng ra ghế, bắt đầu an ủi mình đừng có sợ bóng sợ gió.
Không biết là vì trái đất quá rộng hay vì giới giải trí quá lớn mà dù hoạt động trong ngành đã lâu nhưng họ chưa từng chạm mặt nhau, hôm nay chỉ là trùng hợp thôi.
Nghệ sĩ cũng chia rất nhiều mảng, Ngôn Sơ Âm là tôm tép trong giới nghệ sĩ ở Bắc Kinh, ban nhạc Burning là vua đất Thượng Hải, hơn nữa cũng có sự phân chia giữa các các lĩnh vực, MC, diễn viên hay ca sĩ đều có mảnh đất của riêng mình. Diễn viên vì đóng phim nhiều, phải tuyên truyền phim, cũng có người đá chéo sân làm MC nên MC và diễn viên thường tiếp xúc với nhau nhiều hơn, còn ca sĩ giống như một đoàn thể tách biệt.
Bao nhiêu năm qua chưa từng chạm mặt, bây giờ cô lại cố ý né tránh, hơn nữa nữ chính cũng đang nhiệt tình với Thẩm Gia Thụy chứ không hề tránh anh còn không kịp như mối tình đầu là cô đây, vì thế, khả năng tiếp xúc giữa cô và anh đã thấp lại càng thấp.
Thuyết phục bản thân xong, tâm trạng của Ngôn Sơ Âm thả lỏng hơn rất nhiều, tuy nhiên cô không nhận ra sự hứng thú càng lúc càng dâng cao trong ánh mắt của Giang Vân Hạo.
Thật ra ban đầu vì ngồi một mình chán quá nên khi trông thấy cô gái đang hot mấy ngày qua làm bạn đồng hành của mình, anh mới lịch sự bắt chuyện, không ngờ phản ứng của cô lại đáng yêu như thế. Nếu anh không nhìn lầm thì lúc nhắc tới nhóm trưởng, hình như thứ hiện lên trong ánh mắt của cô không phải là niềm mến mộ mà là cảnh giác? Nhóm trưởng đã bội bạc người ta à? Nhưng không hợp lý lắm, Ngôn Sơ Âm là MC của đài Bắc Kinh, không thấy cô ấy đến Thượng Hải làm việc bao giờ, còn nhóm trưởng thì trừ khi công việc yêu cầu, anh tránh xa Bắc Kinh như tránh rắn rết, hình như hai người họ cũng không có người quen chung, vậy quen nhau thế nào?
Giang Vân Hạo vân vê cằm y như các nghệ thuật gia hay làm, vì hứng thú nên anh càng tỏ ra quan tâm Ngôn Sơ Âm, “Cô không khỏe hả? Tôi có chocolate đó.”
“Cảm ơn, nhưng tôi đang giảm cân, anh cứ giữ lại ăn đi.” Ngôn Sơ Âm có lập trường rất rõ ràng. Mặc dù anh chàng này vừa đẹp trai vừa ga lăng, lúc nói chuyện còn thường mỉm cười khiến người đối diện như được tắm trong gió xuân, nhưng vì anh là đồng đội cũng như bạn bè thân thiết của Thẩm Gia Thụy thì cho dù có đẹp trai, ga lăng hơn nữa, cô cũng không thể tiếp xúc, nếu không sẽ có hậu quả khôn lường!
Nghĩ thì dễ nhưng chỉ mấy phút sau, Ngôn Sơ Âm đã hết sức vui vẻ khi cùng Giang Vân Hạo thưởng thức chocolate của anh.
Ngôn Sơ Âm cũng không hiểu sao sự việc lại trở nên thế này, rõ ràng trong lòng vô cùng cảnh giác, nhưng không biết vì sao sau khi Giang Vân Hạo bắt chuyện, biết Ngôn Sơ Âm đến Thượng Hải một mình, trong hai giờ bay sau đó, Giang Vân Hạo lấy tư cách một nửa người địa phương đã nhiệt tình giới thiệu rất nhiều nhà hàng ngon, ngoài ra còn tỏ vẻ nếu Ngôn Sơ Âm không biết đường thì anh có thể làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí.
Ngôn Sơ Âm được nhiều người theo đuổi nên cô phân biệt rõ đâu là ân cần, đâu là nhiệt tình, cô chưa đến mức ảo tưởng Giang Vân Hạo yêu cô từ cái nhìn đầu tiên ngay trên máy bay rồi tiến hành theo đuổi. Cô đã hỏi Giang Vân Hạo là vì sao anh biết cô thì người ta trả lời rằng năm lần bảy lượt nhìn thấy cô trên bảng hotsearch weibo nên có ấn tượng, hôm nay trùng hợp đi cùng chuyến bay, và cả hai đều xui xẻo không mua được vé khoang thương nhân, chẳng những thế còn ngồi cạnh nhau nên cũng coi như có duyên, vì thế anh mới hào hứng làm quen.
Đôi khi duyên phận là vậy, có những người lần đầu tiên gặp nhau chỉ trách sao lại gặp nhau quá muộn, nhưng Giang Vân Hạo là đồng đội của Thẩm Gia Thụy nên cho dù có tiếc nuối đến đâu chăng nữa thì sau này cũng không thể tiếp xúc.
Hai người trò chuyện rôm rả từ lúc máy bay cất cánh cho đến khi hạ cánh mà vẫn chưa thỏa mãn, tất cả hành khách đều đứng dậy lấy hành lý mà Ngôn Sơ Âm và Giang Vân Hạo vẫn còn ngồi yên.
“Chờ họ xuống rồi chúng ta hẵng xuống nhé?” Giang Vân Hạo nghiêng đầu hỏi Ngôn Sơ Âm.
Hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng nên không quá thu hút sự chú ý, chờ hành khách xuống hết có lẽ họ sẽ không bị nhận ra.
Vì bên nhãn hàng giục gấp nên Ngôn Sơ Âm và Lâm Tâm Tâm vội vã ăn cho xong để về nhà thu xếp hành lý.
Bên nhãn hàng hỏi số căn cước của Ngôn Sơ Âm để đặt vé máy bay cho cô, nghe nói cô đi một mình mà không đưa nhân viên theo, họ vừa ngạc nhiên vừa áy náy: “Xin lỗi cô Ngôn, vì gấp quá nên chúng tôi không bố trí nhân viên đến Bắc Kinh được, nhưng sẽ có nhân viên đón cô ở sân bay Thượng Hải.”
“Không sao, có người đón ở sân bay là được.” Với số thù lao mà họ trả cho cô, ngay cả đại bản doanh của quân thù mà cô còn dám xông vào thì huống chi là mấy việc cỏn con này.
Họ làm việc rất nhanh, Ngôn Sơ Âm vừa về tới nhà liền nhận được điện thoại: “Chào cô Ngôn, chúng tôi đã đặt xong vé máy bay và khách sạn rồi, nhưng vì sát giờ quá nên không đặt được vé ở khoang hạng nhất nên đành phải để cô chịu thiệt thòi ngồi khoang phổ thông.”
Ngôn Sơ Âm không để ý đến chuyện này, mãi đến khi đi làm cô mới có tiền chứ điều kiện gia đình cô ở cả hai kiếp đều bình thường, trước kia mỗi lần đi Bắc Kinh học, cô làm gì có tiền đi máy bay mà toàn phải chen chúc trên xe lửa.
Người bên nhãn hàng hiếm khi thấy người nổi tiếng nào lại không mang theo nhân viên và rất thân thiện, dễ tính chứ không đòi hỏi yêu sách, đối lập hoàn toàn với người đại diện cũ, vị này quả là thiên thần!
Ngôn Sơ Âm không thấy có gì bất tiện khi không có nhân viên, từ nhỏ cô đã có tính tự lập, nếu không phải vì bố mẹ yêu cầu thì cô cũng sẽ không thuê người giúp việc. Hơn nữa, Ngôn Sơ Âm thấy mình không giống những người nổi tiếng khác, giữa việc phải nuôi một đống người như tài xế, vệ sĩ, trợ lý thì việc kiếm bao nhiêu vào túi bấy nhiêu tốt hơn nhiều. Dạo này nhận nhiều show, tiền trong túi càng lúc càng nhiều, cảm giác vô cùng sung sướng.
Chuyến bay mà bên nhãn hàng đặt vé cho cô sẽ cất cánh vào một tiếng rưỡi sau, quá gấp gáp. Thời gian từ nhà cô đến sân bay nhanh nhất là bốn mươi phút, nếu kẹt xe thì e rằng ngay cả cửa an ninh cô cũng không qua được.
Ngôn Sơ Âm lái chiếc Mercedes-Benz mà cô rất thích chạy thẳng đến sân bay, rốt cuộc cũng thành công lên máy bay trước khi đóng cửa khoang máy bay năm phút.
Không biết sao mà hôm nay có rất nhiều người đi từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, bên nhãn hàng đặt vé cho Ngôn Sơ Âm trước hai tiếng nhưng phải khó khăn lắm mới mua được một cái vé ở khoang phổ thông. Lúc Ngôn Sơ Âm đến sân bay, ở quầy làm thủ tục, hành khách đã xếp thành hàng dài chứ đừng nói là có chỗ ngồi chờ.
Khoang phổ thông đầy người, không gian chật chội khiến không khí hơi ngột ngạt, trong lúc Ngôn Sơ Âm chen chúc qua lối đi hẹp trên đôi giày cao gót, tiếp viên hàng không đi tới nhắc cô ổn định chỗ ngồi vì máy bay sắp cất cánh.
Ngôn Sơ Âm tăng tốc, lúc tới chỗ của mình, cô thở hổn hển. Ở ghế ngoài cùng là một người lớn tuổi đang đeo bịt mắt nghỉ ngơi, Ngôn Sơ Âm không muốn làm phiền người khác nhưng lối vào ghế bên trong quá hẹp, nếu người đó không đứng lên nhường chỗ thì cô không thể lách vào được.
Ngôn Sơ Âm đã quen là nữ thần, lại mang gánh nặng hình tượng, trong khoang máy bay có rất nhiều người trẻ tuổi, cảnh cô vội vã lên máy bay đã thu hút nhiều sự chú ý, người nhìn cô có cả nam lẫn nữ, chưa chắc họ nhận ra cô, có lẽ là thấy cô trông quen quen nên hiếu kỳ thôi, nếu không muốn bị nhận ra, cô tuyệt đối không thể gây ồn ào.
Ngôn Sơ Âm hết cách, cố gắng nói nhỏ hết mức có thể: “Xin lỗi vì đã làm phiền, chú có thể đứng dậy nhường tôi đi vào trong không ạ? Chỗ của tôi ở phía trong.”
Không biết ông ấy có ngủ hay không mà Ngôn Sơ Âm gọi hai lần đều không có phản ứng, mà người ngồi gần cửa sổ nghe thế thì xoay đầu nhìn cô, bên dưới mũ áo là gương mặt điển trai, ánh mắt mang theo ý cười, không biết là ý tốt hay trêu chọc.
Ngôn Sơ Âm không có sức lực đâu để quan tâm vì sao người ta cười, khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú ấy, cô như bị sét đánh, suy nghĩ đầu tiên chỉ có bốn chữ: đi không xem giờ.
Cô chỉ tùy tiện nhận làm người đại diện của một nhãn hàng thôi mà, sao lại không những đi cùng chuyến bay với đồng đội của Thẩm Gia Thụy mà còn ngồi kế nhau thế này!
Ngôn Sơ Âm ngây ra như phỗng, còn Giang Vân Hạo lại vô cùng tốt bụng đánh thức vị khách kia giúp cô: “Chỗ của cô này ở giữa, chú nhường đường cho cô ấy đi vào với ạ.”
Ông ấy bị đánh thức, phối hợp đứng dậy, Ngôn Sơ Âm đi vào, ngồi xuống, cài dây an toàn, nhìn bề ngoài thì thấy gọn gàng nhanh nhẹn nhưng thực chất là cô như người mộng du, mãi đến khi làm xong hết, cô mới nhớ ra là mình chưa cảm ơn, vì thế cô quay qua trái cảm ơn vị khách lớn tuổi rồi lại quay qua phải cảm ơn người đã giúp mình.
“Không có gì.” Gương mặt trắng trẻo của Giang Vân Hạo nở nụ cười thân thiện, không giống như siêu sao đánh cắp trái tim của hàng triệu thiếu nữ mà giống anh trai nhà hàng xóm hơn. Anh không hề ngượng ngập mà cười hỏi Ngôn Sơ Âm, “Đi Thượng Hải một mình à?”
Có lẽ vì đối phương quá ấm áp nên Ngôn Sơ Âm không cảm thấy anh đường đột, cô thầm thở dài, cô nhận nhầm người đúng không? Người tốt thế này sao lại là Giang Vân Hạo của ban nhạc Burning? Có câu vật họp theo loài, Thẩm Gia Thụy là người kiêu ngạo, sao có thể là anh em với chàng trai ấm áp này? Sự thật này đả kích rất lớn tới Ngôn Sơ Âm.
Thấy mãi mà Ngôn Sơ Âm không trả lời, Giang Vân Hạo kéo mũ áo xuống, cười nói: “Chắc là cô không nhận ra tôi, tôi là Giang Vân Hạo, thành viên của ban nhạc Burning.”
Mẹ nó, giẫm phải vận cứt chó thật!
Giang Vân Hạo tự giới thiệu xong thì cười toe nhìn Ngôn Sơ Âm, vô cùng hứng thú nhìn biểu cảm trên gương mặt cô. Nữ MC nổi tiếng trước mặt anh mở to mắt tỏ ra rất hoảng hốt, sau đó lại nhìn xung quanh, không biết là đang tìm người hay xác nhận hoàn cảnh có an toàn hay không.
Giang Vân Hạo quen với phản ứng như vậy nên cũng đoán ra được chút ít, anh thầm dò xét Ngôn Sơ Âm, hỏi khẽ: “Cô thích thành viên khác của Burning à? Là nhóm trưởng hả? Tiếc rằng hôm nay là hành trình cá nhân, các thành viên không đi cùng nhau.”
Ồ, vậy thì cảm tạ trời đất! Ngôn Sơ Âm thở phào nhẹ nhõm, cô ngả lưng ra ghế, bắt đầu an ủi mình đừng có sợ bóng sợ gió.
Không biết là vì trái đất quá rộng hay vì giới giải trí quá lớn mà dù hoạt động trong ngành đã lâu nhưng họ chưa từng chạm mặt nhau, hôm nay chỉ là trùng hợp thôi.
Nghệ sĩ cũng chia rất nhiều mảng, Ngôn Sơ Âm là tôm tép trong giới nghệ sĩ ở Bắc Kinh, ban nhạc Burning là vua đất Thượng Hải, hơn nữa cũng có sự phân chia giữa các các lĩnh vực, MC, diễn viên hay ca sĩ đều có mảnh đất của riêng mình. Diễn viên vì đóng phim nhiều, phải tuyên truyền phim, cũng có người đá chéo sân làm MC nên MC và diễn viên thường tiếp xúc với nhau nhiều hơn, còn ca sĩ giống như một đoàn thể tách biệt.
Bao nhiêu năm qua chưa từng chạm mặt, bây giờ cô lại cố ý né tránh, hơn nữa nữ chính cũng đang nhiệt tình với Thẩm Gia Thụy chứ không hề tránh anh còn không kịp như mối tình đầu là cô đây, vì thế, khả năng tiếp xúc giữa cô và anh đã thấp lại càng thấp.
Thuyết phục bản thân xong, tâm trạng của Ngôn Sơ Âm thả lỏng hơn rất nhiều, tuy nhiên cô không nhận ra sự hứng thú càng lúc càng dâng cao trong ánh mắt của Giang Vân Hạo.
Thật ra ban đầu vì ngồi một mình chán quá nên khi trông thấy cô gái đang hot mấy ngày qua làm bạn đồng hành của mình, anh mới lịch sự bắt chuyện, không ngờ phản ứng của cô lại đáng yêu như thế. Nếu anh không nhìn lầm thì lúc nhắc tới nhóm trưởng, hình như thứ hiện lên trong ánh mắt của cô không phải là niềm mến mộ mà là cảnh giác? Nhóm trưởng đã bội bạc người ta à? Nhưng không hợp lý lắm, Ngôn Sơ Âm là MC của đài Bắc Kinh, không thấy cô ấy đến Thượng Hải làm việc bao giờ, còn nhóm trưởng thì trừ khi công việc yêu cầu, anh tránh xa Bắc Kinh như tránh rắn rết, hình như hai người họ cũng không có người quen chung, vậy quen nhau thế nào?
Giang Vân Hạo vân vê cằm y như các nghệ thuật gia hay làm, vì hứng thú nên anh càng tỏ ra quan tâm Ngôn Sơ Âm, “Cô không khỏe hả? Tôi có chocolate đó.”
“Cảm ơn, nhưng tôi đang giảm cân, anh cứ giữ lại ăn đi.” Ngôn Sơ Âm có lập trường rất rõ ràng. Mặc dù anh chàng này vừa đẹp trai vừa ga lăng, lúc nói chuyện còn thường mỉm cười khiến người đối diện như được tắm trong gió xuân, nhưng vì anh là đồng đội cũng như bạn bè thân thiết của Thẩm Gia Thụy thì cho dù có đẹp trai, ga lăng hơn nữa, cô cũng không thể tiếp xúc, nếu không sẽ có hậu quả khôn lường!
Nghĩ thì dễ nhưng chỉ mấy phút sau, Ngôn Sơ Âm đã hết sức vui vẻ khi cùng Giang Vân Hạo thưởng thức chocolate của anh.
Ngôn Sơ Âm cũng không hiểu sao sự việc lại trở nên thế này, rõ ràng trong lòng vô cùng cảnh giác, nhưng không biết vì sao sau khi Giang Vân Hạo bắt chuyện, biết Ngôn Sơ Âm đến Thượng Hải một mình, trong hai giờ bay sau đó, Giang Vân Hạo lấy tư cách một nửa người địa phương đã nhiệt tình giới thiệu rất nhiều nhà hàng ngon, ngoài ra còn tỏ vẻ nếu Ngôn Sơ Âm không biết đường thì anh có thể làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí.
Ngôn Sơ Âm được nhiều người theo đuổi nên cô phân biệt rõ đâu là ân cần, đâu là nhiệt tình, cô chưa đến mức ảo tưởng Giang Vân Hạo yêu cô từ cái nhìn đầu tiên ngay trên máy bay rồi tiến hành theo đuổi. Cô đã hỏi Giang Vân Hạo là vì sao anh biết cô thì người ta trả lời rằng năm lần bảy lượt nhìn thấy cô trên bảng hotsearch weibo nên có ấn tượng, hôm nay trùng hợp đi cùng chuyến bay, và cả hai đều xui xẻo không mua được vé khoang thương nhân, chẳng những thế còn ngồi cạnh nhau nên cũng coi như có duyên, vì thế anh mới hào hứng làm quen.
Đôi khi duyên phận là vậy, có những người lần đầu tiên gặp nhau chỉ trách sao lại gặp nhau quá muộn, nhưng Giang Vân Hạo là đồng đội của Thẩm Gia Thụy nên cho dù có tiếc nuối đến đâu chăng nữa thì sau này cũng không thể tiếp xúc.
Hai người trò chuyện rôm rả từ lúc máy bay cất cánh cho đến khi hạ cánh mà vẫn chưa thỏa mãn, tất cả hành khách đều đứng dậy lấy hành lý mà Ngôn Sơ Âm và Giang Vân Hạo vẫn còn ngồi yên.
“Chờ họ xuống rồi chúng ta hẵng xuống nhé?” Giang Vân Hạo nghiêng đầu hỏi Ngôn Sơ Âm.
Hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng nên không quá thu hút sự chú ý, chờ hành khách xuống hết có lẽ họ sẽ không bị nhận ra.
Danh sách chương