Edit: Sa
Trước lời đề nghị của Giang Vân Hạo, Ngôn Sơ Âm định gật đầu theo bản năng nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại. Cô và Giang Vân Hạo không quen nhau, chỗ ngồi ở trên máy bay khá khuất nên cho dù họ có trò chuyện rôm rả thì cũng không ai để ý, nhưng nếu xuống máy bay mà đi cùng nhau thì e ngày mai sẽ có dòng tít: “Bạn gái tin đồn của Trương Nhiên là Ngôn Sơ Âm bắt cá hai tay, ngọt ngào với Giang Vân Hạo ở sân bay.”
Ngôn Sơ Âm lập tức từ chối lời đề nghị của Giang Vân Hạo: “Tôi phải lấy hành lý nên đành đi trước vậy, xin lỗi nhé.”
Giang Vân Hạo thông cảm gật đầu: “Chúc cô vui vẻ trong thời gian ở Thượng Hải.”
“Cảm ơn anh, rất vui khi được làm quen với anh.” Ngôn Sơ Âm nói vậy cũng không hẳn là xã giao, thực sự chuyện trò với Giang Vân Hạo rất vui, đã lâu rồi cô chưa có cảm giác thoải mái ấy, nếu như không có sự việc của nam nữ chính, cô rất muốn làm bạn với Giang Vân Hạo. Đáng tiếc là không có nếu như, vậy nên cô đành khước từ sự thân thiện và nhiệt thành của Giang Vân Hạo.
Ngôn Sơ Âm cầm túi xách đứng lên trong nỗi tiếc nuối, chen chúc cùng đám đông đi xuống máy bay.
Giang Vân Hạo vẫn ngồi im. Tuy Ngôn Sơ Âm là người nổi tiếng nhưng không có nhiều fans, nếu bị nhận ra thì họ cũng chỉ chào hỏi cô thôi, chỉ cần không bị chụp hình thì sẽ không sao, vì thế cô khá thản nhiên hòa vào đám đông. Nhưng nếu Giang Vân Hạo bị nhận ra, có lẽ anh sẽ bị tất cả những cô gái trẻ tuổi ở sân bay bao vây.
Lúc Ngôn Sơ Âm đi đến chỗ băng chuyền, hành lý đã được chuyển ra, nhưng vì cô đến muộn nên băng chuyền đã đi được một vòng rồi. Ngôn Sơ Âm đứng chờ mười phút, các hành khách lần lượt rời đi sau khi lấy hành lý trong khi hành lý của cô vẫn không thấy tăm hơi. Cô định đi hỏi nhân viên sân bay vì quá sốt ruột thì nhận được điện thoại:
“Chào cô, trợ lý Lưu đúng không ạ? Tôi vừa xuống máy bay, đang đợi lấy hành lý… Cô đang chờ ngoài cổng A ạ? Vâng…”
Trợ lý và tài xế mà bên nhãn hàng sắp xếp đã tới sân bay, Ngôn Sơ Âm nhìn đang xác nhận nơi họ đứng, ngẩng đầu thì nhìn thấy vali của mình nằm trên băng chuyền đang dần đi ra, cô vội vàng cắt ngang lời đối phương: “Xin lỗi, hành lý của tôi ra rồi, không tiện nói chuyện điện thoại. Tôi lấy hành lý trước đã.”
Lúc Ngôn Sơ Âm nhìn thấy vali, nó đã rất gần cô, cô lập tức cúp máy, vội vã nhét điện thoại vào túi xách nhưng vali đã sượt qua chỗ cô đứng. Ngôn Sơ Âm hấp tấp đuổi theo, nhưng vì đi nhanh quá, gót giày lại nhọn nên bị trẹo chân, cơ thể lung lay.
Đúng lúc đó, một cơ thể cao ráo tiến sát Ngôn Sơ Âm, không những đỡ được cô mà còn lấy hành lý giúp cô, phát huy ưu thế chân dài tay dài vô cùng nhuần nhuyễn.
Ngôn Sơ Âm ngước nhìn tấm lưng cao lớn, ban đầu hơi ngỡ ngàng, sau đó cảm nhận được cơn đau truyền từ cổ chân thì mặt tái đi, không lẽ cô xui xẻo đến mức bị trẹo chân? Vậy làm sao để quay quảng cáo? Giang Vân Hạo lấy vali của Ngôn Sơ Âm xong thì quay lại, trông thấy sắc mặt tái nhợt của cô, anh nhìn xuống đôi giày cao gót dưới chân cô, đôi mắt ánh lên sự thấu hiểu, đi tới gần nhẹ nhàng hỏi: “Bị trẹo chân rồi hả?”
Giang Vân Hạo vừa nói vừa ngồi xuống, giơ tay nhấc chân phải của cô lên.
Ngôn Sơ Âm giật mình, cô sao dám để nam thần quốc dân hạ mình vì cô chứ, nếu bị phát hiện thì fans Burning không xé xác cô mới lạ. Ngôn Sơ Âm định rút chân về nhưng cổ chân đã bị người ta bắt được, đồng thời nghe thấy giọng nói trầm ấm: “Đừng nhúc nhích, để tôi xem sao.”
Mấy ngày nay trời lạnh, nhưng Ngôn Sơ Âm thích đẹp nên cô chỉ mặc cái váy mỏng bó sát người dài ngang gối. Tuy cô mặc rất đẹp nhưng với thời tiết này, cho dù sân bay bật điều hòa cô vẫn thấy lạnh cóng người, vì thế khi cổ chân bất ngờ truyền đến hơi ấm, toàn thân cô nổi cả da gà da vịt, vô cùng bối rối.
Giang Vân Hạo thản nhiên kiểm tra cổ chân cô, vừa ấn vài chỗ vừa hỏi Ngôn Sơ Âm có đau không, sau đó mới đứng lên nói với cô: “Chắc là bị trẹo chân nhẹ, không ảnh hưởng tới xương, nếu tối nay không bị sưng thì khoảng một, hai ngày là khỏi. Có thời gian thì nên đến bệnh viện khám xem sao.”
Ngôn Sơ Âm quên mất sự lúng túng, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh còn biết cái này nữa? Ngày mai tôi phải làm việc, có bị ảnh hưởng không?”
Giang Vân Hạo suy nghĩ một lát, nói: “Tối nay cô nhớ bôi thuốc, nếu không vận động mạnh thì chắc là không sao.”
Nói xong, Giang Vân Hạo cúi đầu nhìn giày của Ngôn Sơ Âm, đề nghị: “Trong thời gian chờ chân lành, đừng mang giày cao gót.”
Ngôn Sơ Âm biết sớm thì đã chẳng mang, biết là đi công tác sao cô lại mang đôi giày bất tiện này thế nhỉ?
“Vậy để lát nữa tôi đi mua giày mới, tôi chỉ đem theo mỗi đôi này thôi.”
“Có ai đến đón cô không?” Giang Vân Hạo vừa nói vừa kéo vali của Ngôn Sơ Âm, đồng thời đỡ cánh tay cô, “Tôi đỡ cô ra ngoài.”
“Cảm ơn, không cần đâu.” Ngôn Sơ Âm muốn rút tay về nhưng không được, nam thần nhìn thì có vẻ ga lăng nhưng hành động cứ như tổng tài bá đạo, không biết fans có biết mặt này của anh không.
Ngôn Sơ Âm cười với Giang Vân Hạo: “Cũng không đau lắm, tôi tự đi được, không cần phiền anh Giang đâu.”
Giang Vân Hạo nhướn mày, bắt chước Ngôn Sơ Âm nở nụ cười hở tám cái răng tiêu chuẩn: “Nếu ngày mai cô phải làm việc thì tốt nhất là bây giờ để tôi đỡ ra ngoài, đến khách sạn phải thay giày thấp ngay.”
Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ thà ngày mai không thể làm việc còn hơn là lên báo với Giang Vân Hạo. Cô chưa ký hợp đồng với bên nhãn hàng, nếu họ không thể chờ tới khi cô bình phục thì sẽ tìm người khác thôi; còn nếu cô xảy ra scandal với Giang Vân Hạo, cộng thêm chuyện của trưởng nhóm Burning, chắc chắn fans sẽ ăn tươi nuốt sống cô mất.
Có điều Giang Vân Hạo cũng chỉ muốn tốt cho cô nên Ngôn Sơ Âm không thể quá lạnh lùng mà đành uyển chuyển từ chối, “Như vậy không hay lắm, lỡ như khiến anh vướng scandal thì tôi phải làm sao?”
“Không sao đâu, fans cũng quen rồi ấy mà.” Giang Vân Hạo nói một cách hài hước. Anh đang nói đến trưởng nhóm và em út, có hai đồng đội thường xuyên vướng tin đồn hẹn hò, fans đã tôi luyện được trái tim mạnh mẽ từ lâu rồi.
Ngôn Sơ Âm đang suy nghĩ xem có nên cười phối hợp với Giang Vân Hạo hay không thì đối phương đã vươn tay ôm lấy vai cô, chu đáo nói: “Hôm nay cứ coi tôi là sứ giả hộ hoa, đi chứ cô Ngôn?”
Cô còn có thể nói gì được? Ga lăng, ngang ngược nhưng cũng không mất sự dịu dàng, cô làm sao để từ chối đây? Ngôn Sơ Âm cố kìm nén trái tim đập cuồng loạn của mình.
Không biết có phải do ảnh hưởng từ di chứng được tiểu thịt tươi ôm vai mấy hôm trước hay không mà Ngôn Sơ Âm không có sức chống đỡ với động tác này. Cũng may là Ngôn Sơ Âm vẫn chưa đến mức hồn vía điên đảo chỉ vì một cái ôm, cô lẳng lặng đẩy cánh tay trên vai xuống, “Tôi vịn vào anh vậy, lỡ bị phát hiện thì cũng có thể giải thích là anh nhiệt tình giúp đỡ tôi.”
Nếu bị anh ôm ra ngoài, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
“Cũng được.” Giang Vân Hạo buông tay ra, tự giác nâng tay lên.
Ngôn Sơ Âm vừa đưa tay vịn vào cánh tay anh thì trước mắt bỗng tối sầm, Giang Vân Hạo lấy đôi kính râm không biết từ đâu ra đeo lên cho cô, sau đó nháy mắt: “Thế này cô yên tâm chưa?”
Vì là kính râm dành cho nam giới nên hơi rộng, đôi kính hơi tuột xuống sống mũi che khuất nửa gương mặt cô.
Ngôn Sơ Âm không biết rốt cuộc nam thần nghĩ gì trong đầu mà đưa kính râm cho cô chứ không tự mang, chẳng lẽ anh không biết so với nhân vật nhỏ bé là cô, anh mới là người cần che mặt ư?
Như đọc được thắc mắc của Ngôn Sơ Âm, Giang Vân Hạo nghiêng đầu, ý bảo anh có mũ che mặt. Trong mắt Ngôn Sơ Âm, hành động này của anh rất dễ thương nên vội vàng dời mắt, nói khẽ: “Đi thôi, chắc là cũng có người đến đón anh Giang nhỉ?”
“Chắc là có trợ lý.” Giang Vân Hạo nói bâng quơ, kéo vali của Ngôn Sơ Âm, chầm chậm đi ra ngoài.
Mặc dù đang là thời gian làm việc nhưng ở thành phố lớn Thượng Hải, sân bay lúc nào cũng nhộn nhịp, nhất là vào giờ này. Người đến đón máy bay rất đông, sảnh máy bay tấp nập, Ngôn Sơ Âm sợ bị nhận ra nên cúi thấp đầu, còn chưa đi tới chỗ của trợ lý Lưu thì bỗng dưng có người chặn họ lại, đồng thời vang lên giọng của một chàng trai trẻ tuổi.
“Anh ơi, cuối cùng anh cũng ra, em còn tưởng anh bị bắt cóc rồi chứ! Nhưng mà đây là…” Anh ta mở to mắt nhìn Ngôn Sơ Âm, vẻ mặt vô cùng phức tạp, so với đại ca, ông anh này thực sự khiến người trợ lý như anh ta yên tâm: tốt tính, phối hợp với công việc, nhất là giữ mình trong sạch, vào nghề bao nhiêu năm nhưng rất hiếm có scandal. Nhưng mà ông anh này, không phải em không cho anh yêu đương, nhưng anh đi Bắc Kinh có một ngày mà đã dắt bạn gái về rồi, đã thế còn công khai ân ái ở sân bay, quá chấn động đó… Cơ mà sao mỹ nữ này trông quen thế nhỉ?
Anh ta nhìn Ngôn Sơ Âm chằm chặp vài giây, rốt cuộc cũng nhận ra cô, sau đi tới nói nhỏ với Giang Vân Hạo: “Anh ơi, anh quen MC đài Bắc Kinh hồi nào vậy? Chúng ta có bao giờ hợp tác với đài đó đâu?”
Giang Vân Hạo thản nhiên trả lời, “Mới quen trên máy bay.”
Cậu chàng há hốc mồm, Ngôn Sơ Âm nhìn thấy sự kính phục trong mắt anh ta, đâu biết rằng trong lòng anh ta đang tán thưởng hiệu suất của Boss.
Mới quen trên máy bay mà đã thắm thiết thế rồi, tình hình này là chuẩn bị ra mắt phụ huynh hai bên? Anh ta đi theo ông anh bốn, năm năm, chưa bao giờ biết ông anh của mình hóa ra lại nồng nhiệt hơn lửa!
Trước lời đề nghị của Giang Vân Hạo, Ngôn Sơ Âm định gật đầu theo bản năng nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại. Cô và Giang Vân Hạo không quen nhau, chỗ ngồi ở trên máy bay khá khuất nên cho dù họ có trò chuyện rôm rả thì cũng không ai để ý, nhưng nếu xuống máy bay mà đi cùng nhau thì e ngày mai sẽ có dòng tít: “Bạn gái tin đồn của Trương Nhiên là Ngôn Sơ Âm bắt cá hai tay, ngọt ngào với Giang Vân Hạo ở sân bay.”
Ngôn Sơ Âm lập tức từ chối lời đề nghị của Giang Vân Hạo: “Tôi phải lấy hành lý nên đành đi trước vậy, xin lỗi nhé.”
Giang Vân Hạo thông cảm gật đầu: “Chúc cô vui vẻ trong thời gian ở Thượng Hải.”
“Cảm ơn anh, rất vui khi được làm quen với anh.” Ngôn Sơ Âm nói vậy cũng không hẳn là xã giao, thực sự chuyện trò với Giang Vân Hạo rất vui, đã lâu rồi cô chưa có cảm giác thoải mái ấy, nếu như không có sự việc của nam nữ chính, cô rất muốn làm bạn với Giang Vân Hạo. Đáng tiếc là không có nếu như, vậy nên cô đành khước từ sự thân thiện và nhiệt thành của Giang Vân Hạo.
Ngôn Sơ Âm cầm túi xách đứng lên trong nỗi tiếc nuối, chen chúc cùng đám đông đi xuống máy bay.
Giang Vân Hạo vẫn ngồi im. Tuy Ngôn Sơ Âm là người nổi tiếng nhưng không có nhiều fans, nếu bị nhận ra thì họ cũng chỉ chào hỏi cô thôi, chỉ cần không bị chụp hình thì sẽ không sao, vì thế cô khá thản nhiên hòa vào đám đông. Nhưng nếu Giang Vân Hạo bị nhận ra, có lẽ anh sẽ bị tất cả những cô gái trẻ tuổi ở sân bay bao vây.
Lúc Ngôn Sơ Âm đi đến chỗ băng chuyền, hành lý đã được chuyển ra, nhưng vì cô đến muộn nên băng chuyền đã đi được một vòng rồi. Ngôn Sơ Âm đứng chờ mười phút, các hành khách lần lượt rời đi sau khi lấy hành lý trong khi hành lý của cô vẫn không thấy tăm hơi. Cô định đi hỏi nhân viên sân bay vì quá sốt ruột thì nhận được điện thoại:
“Chào cô, trợ lý Lưu đúng không ạ? Tôi vừa xuống máy bay, đang đợi lấy hành lý… Cô đang chờ ngoài cổng A ạ? Vâng…”
Trợ lý và tài xế mà bên nhãn hàng sắp xếp đã tới sân bay, Ngôn Sơ Âm nhìn đang xác nhận nơi họ đứng, ngẩng đầu thì nhìn thấy vali của mình nằm trên băng chuyền đang dần đi ra, cô vội vàng cắt ngang lời đối phương: “Xin lỗi, hành lý của tôi ra rồi, không tiện nói chuyện điện thoại. Tôi lấy hành lý trước đã.”
Lúc Ngôn Sơ Âm nhìn thấy vali, nó đã rất gần cô, cô lập tức cúp máy, vội vã nhét điện thoại vào túi xách nhưng vali đã sượt qua chỗ cô đứng. Ngôn Sơ Âm hấp tấp đuổi theo, nhưng vì đi nhanh quá, gót giày lại nhọn nên bị trẹo chân, cơ thể lung lay.
Đúng lúc đó, một cơ thể cao ráo tiến sát Ngôn Sơ Âm, không những đỡ được cô mà còn lấy hành lý giúp cô, phát huy ưu thế chân dài tay dài vô cùng nhuần nhuyễn.
Ngôn Sơ Âm ngước nhìn tấm lưng cao lớn, ban đầu hơi ngỡ ngàng, sau đó cảm nhận được cơn đau truyền từ cổ chân thì mặt tái đi, không lẽ cô xui xẻo đến mức bị trẹo chân? Vậy làm sao để quay quảng cáo? Giang Vân Hạo lấy vali của Ngôn Sơ Âm xong thì quay lại, trông thấy sắc mặt tái nhợt của cô, anh nhìn xuống đôi giày cao gót dưới chân cô, đôi mắt ánh lên sự thấu hiểu, đi tới gần nhẹ nhàng hỏi: “Bị trẹo chân rồi hả?”
Giang Vân Hạo vừa nói vừa ngồi xuống, giơ tay nhấc chân phải của cô lên.
Ngôn Sơ Âm giật mình, cô sao dám để nam thần quốc dân hạ mình vì cô chứ, nếu bị phát hiện thì fans Burning không xé xác cô mới lạ. Ngôn Sơ Âm định rút chân về nhưng cổ chân đã bị người ta bắt được, đồng thời nghe thấy giọng nói trầm ấm: “Đừng nhúc nhích, để tôi xem sao.”
Mấy ngày nay trời lạnh, nhưng Ngôn Sơ Âm thích đẹp nên cô chỉ mặc cái váy mỏng bó sát người dài ngang gối. Tuy cô mặc rất đẹp nhưng với thời tiết này, cho dù sân bay bật điều hòa cô vẫn thấy lạnh cóng người, vì thế khi cổ chân bất ngờ truyền đến hơi ấm, toàn thân cô nổi cả da gà da vịt, vô cùng bối rối.
Giang Vân Hạo thản nhiên kiểm tra cổ chân cô, vừa ấn vài chỗ vừa hỏi Ngôn Sơ Âm có đau không, sau đó mới đứng lên nói với cô: “Chắc là bị trẹo chân nhẹ, không ảnh hưởng tới xương, nếu tối nay không bị sưng thì khoảng một, hai ngày là khỏi. Có thời gian thì nên đến bệnh viện khám xem sao.”
Ngôn Sơ Âm quên mất sự lúng túng, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh còn biết cái này nữa? Ngày mai tôi phải làm việc, có bị ảnh hưởng không?”
Giang Vân Hạo suy nghĩ một lát, nói: “Tối nay cô nhớ bôi thuốc, nếu không vận động mạnh thì chắc là không sao.”
Nói xong, Giang Vân Hạo cúi đầu nhìn giày của Ngôn Sơ Âm, đề nghị: “Trong thời gian chờ chân lành, đừng mang giày cao gót.”
Ngôn Sơ Âm biết sớm thì đã chẳng mang, biết là đi công tác sao cô lại mang đôi giày bất tiện này thế nhỉ?
“Vậy để lát nữa tôi đi mua giày mới, tôi chỉ đem theo mỗi đôi này thôi.”
“Có ai đến đón cô không?” Giang Vân Hạo vừa nói vừa kéo vali của Ngôn Sơ Âm, đồng thời đỡ cánh tay cô, “Tôi đỡ cô ra ngoài.”
“Cảm ơn, không cần đâu.” Ngôn Sơ Âm muốn rút tay về nhưng không được, nam thần nhìn thì có vẻ ga lăng nhưng hành động cứ như tổng tài bá đạo, không biết fans có biết mặt này của anh không.
Ngôn Sơ Âm cười với Giang Vân Hạo: “Cũng không đau lắm, tôi tự đi được, không cần phiền anh Giang đâu.”
Giang Vân Hạo nhướn mày, bắt chước Ngôn Sơ Âm nở nụ cười hở tám cái răng tiêu chuẩn: “Nếu ngày mai cô phải làm việc thì tốt nhất là bây giờ để tôi đỡ ra ngoài, đến khách sạn phải thay giày thấp ngay.”
Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ thà ngày mai không thể làm việc còn hơn là lên báo với Giang Vân Hạo. Cô chưa ký hợp đồng với bên nhãn hàng, nếu họ không thể chờ tới khi cô bình phục thì sẽ tìm người khác thôi; còn nếu cô xảy ra scandal với Giang Vân Hạo, cộng thêm chuyện của trưởng nhóm Burning, chắc chắn fans sẽ ăn tươi nuốt sống cô mất.
Có điều Giang Vân Hạo cũng chỉ muốn tốt cho cô nên Ngôn Sơ Âm không thể quá lạnh lùng mà đành uyển chuyển từ chối, “Như vậy không hay lắm, lỡ như khiến anh vướng scandal thì tôi phải làm sao?”
“Không sao đâu, fans cũng quen rồi ấy mà.” Giang Vân Hạo nói một cách hài hước. Anh đang nói đến trưởng nhóm và em út, có hai đồng đội thường xuyên vướng tin đồn hẹn hò, fans đã tôi luyện được trái tim mạnh mẽ từ lâu rồi.
Ngôn Sơ Âm đang suy nghĩ xem có nên cười phối hợp với Giang Vân Hạo hay không thì đối phương đã vươn tay ôm lấy vai cô, chu đáo nói: “Hôm nay cứ coi tôi là sứ giả hộ hoa, đi chứ cô Ngôn?”
Cô còn có thể nói gì được? Ga lăng, ngang ngược nhưng cũng không mất sự dịu dàng, cô làm sao để từ chối đây? Ngôn Sơ Âm cố kìm nén trái tim đập cuồng loạn của mình.
Không biết có phải do ảnh hưởng từ di chứng được tiểu thịt tươi ôm vai mấy hôm trước hay không mà Ngôn Sơ Âm không có sức chống đỡ với động tác này. Cũng may là Ngôn Sơ Âm vẫn chưa đến mức hồn vía điên đảo chỉ vì một cái ôm, cô lẳng lặng đẩy cánh tay trên vai xuống, “Tôi vịn vào anh vậy, lỡ bị phát hiện thì cũng có thể giải thích là anh nhiệt tình giúp đỡ tôi.”
Nếu bị anh ôm ra ngoài, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
“Cũng được.” Giang Vân Hạo buông tay ra, tự giác nâng tay lên.
Ngôn Sơ Âm vừa đưa tay vịn vào cánh tay anh thì trước mắt bỗng tối sầm, Giang Vân Hạo lấy đôi kính râm không biết từ đâu ra đeo lên cho cô, sau đó nháy mắt: “Thế này cô yên tâm chưa?”
Vì là kính râm dành cho nam giới nên hơi rộng, đôi kính hơi tuột xuống sống mũi che khuất nửa gương mặt cô.
Ngôn Sơ Âm không biết rốt cuộc nam thần nghĩ gì trong đầu mà đưa kính râm cho cô chứ không tự mang, chẳng lẽ anh không biết so với nhân vật nhỏ bé là cô, anh mới là người cần che mặt ư?
Như đọc được thắc mắc của Ngôn Sơ Âm, Giang Vân Hạo nghiêng đầu, ý bảo anh có mũ che mặt. Trong mắt Ngôn Sơ Âm, hành động này của anh rất dễ thương nên vội vàng dời mắt, nói khẽ: “Đi thôi, chắc là cũng có người đến đón anh Giang nhỉ?”
“Chắc là có trợ lý.” Giang Vân Hạo nói bâng quơ, kéo vali của Ngôn Sơ Âm, chầm chậm đi ra ngoài.
Mặc dù đang là thời gian làm việc nhưng ở thành phố lớn Thượng Hải, sân bay lúc nào cũng nhộn nhịp, nhất là vào giờ này. Người đến đón máy bay rất đông, sảnh máy bay tấp nập, Ngôn Sơ Âm sợ bị nhận ra nên cúi thấp đầu, còn chưa đi tới chỗ của trợ lý Lưu thì bỗng dưng có người chặn họ lại, đồng thời vang lên giọng của một chàng trai trẻ tuổi.
“Anh ơi, cuối cùng anh cũng ra, em còn tưởng anh bị bắt cóc rồi chứ! Nhưng mà đây là…” Anh ta mở to mắt nhìn Ngôn Sơ Âm, vẻ mặt vô cùng phức tạp, so với đại ca, ông anh này thực sự khiến người trợ lý như anh ta yên tâm: tốt tính, phối hợp với công việc, nhất là giữ mình trong sạch, vào nghề bao nhiêu năm nhưng rất hiếm có scandal. Nhưng mà ông anh này, không phải em không cho anh yêu đương, nhưng anh đi Bắc Kinh có một ngày mà đã dắt bạn gái về rồi, đã thế còn công khai ân ái ở sân bay, quá chấn động đó… Cơ mà sao mỹ nữ này trông quen thế nhỉ?
Anh ta nhìn Ngôn Sơ Âm chằm chặp vài giây, rốt cuộc cũng nhận ra cô, sau đi tới nói nhỏ với Giang Vân Hạo: “Anh ơi, anh quen MC đài Bắc Kinh hồi nào vậy? Chúng ta có bao giờ hợp tác với đài đó đâu?”
Giang Vân Hạo thản nhiên trả lời, “Mới quen trên máy bay.”
Cậu chàng há hốc mồm, Ngôn Sơ Âm nhìn thấy sự kính phục trong mắt anh ta, đâu biết rằng trong lòng anh ta đang tán thưởng hiệu suất của Boss.
Mới quen trên máy bay mà đã thắm thiết thế rồi, tình hình này là chuẩn bị ra mắt phụ huynh hai bên? Anh ta đi theo ông anh bốn, năm năm, chưa bao giờ biết ông anh của mình hóa ra lại nồng nhiệt hơn lửa!
Danh sách chương