Edit: Sa
Nhờ sự giúp đỡ của Giang Vân Hạo và trợ lý Tiểu Tần của anh, Ngôn Sơ Âm nhanh chóng tìm thấy trợ lý Lưu và tài xế. Sau khi cảm ơn Giang Vân Hạo và Tiểu Tần một cách chân thành, Ngôn Sơ Âm rời đi cùng trợ lý Lưu và tài xế.
Dưới sự trông chừng của trợ lý, Giang Vân Hạo không đi cùng Ngôn Sơ Âm ra khỏi sân bay mà nán lại ở sảnh sân bay, đoán chừng xe của Ngôn Sơ Âm đã rời khỏi bãi đậu xe, hai người mới ra khỏi sảnh.
Lúc yên vị trên xe chuyên dụng của bên nhãn hàng, Ngôn Sơ Âm mới chợt nhớ ra mình vẫn còn đeo kính râm của Giang Vân Hạo. Nhưng mà bây giờ họ đã tách ra rồi, Ngôn Sơ Âm không thể quay lại sân bay tìm Giang Vân Hạo, cô cũng không có phương thức liên lạc với anh nên đành tạm giữ nó vậy, cô sẽ hỏi bạn cách liên hệ với anh rồi gửi chuyển phát nhanh sau.
Đôi kính này là mẫu kính râm số lượng có hạn được bán trên thị trường vào hai năm trước, là mẫu kính kinh điển, bây giờ muốn mua cũng không mua được, Giang Vân Hạo mang theo bên người như vậy chứng tỏ là anh rất thích đôi kính này, Ngôn Sơ Âm không dám vứt lung tung nên cẩn thận cất vào túi xách. Cất kính xong, cô cúi người sờ mắt cá chân kiểm tra vết thương.
Trợ lý Lưu ngồi ở ghế phụ lái ngoái đầu lại, tỏ ra lo lắng, nói với Ngôn Sơ Âm, “Cô Ngôn có sao không? Bây giờ chúng ta phải tới công ty, quản lý và luật sư đều đang đợi cô đến ký hợp đồng, nếu không có bất ngờ xảy ra thì sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu quay chụp.”
Ngôn Sơ Âm gật đầu, cô hiểu lo lắng của trợ lý Lưu, cô đến để cứu nguy cho họ, nếu như xảy ra chuyện, e rằng không dễ để tìm người khác. Nhưng hiểu thì hiểu, có điều Ngôn Sơ Âm không dám bảo đảm, vì dù sao cũng là chân của cô mà. Cô phải xem trước kịch bản quay chụp vào ngày mai, chỉ cần không chạy nhảy hay vận động mạnh thì sẽ không có vấn đề gì.
Ngôn Sơ Âm ngồi thẳng người: “Giờ đỡ hơn hồi nãy rồi, chắc là không ảnh hưởng đến xương. Tối về bôi thuốc, hẳn là ngày mai sẽ đi lại bình thường.”
Trợ lý Lưu gật đầu, xin lỗi Ngôn Sơ Âm rồi gọi một cú điện thoại, Ngôn Sơ Âm nghe thoáng qua lời cô ấy nói với người bên kia điện thoại thì biết là cô ấy đang báo lại việc chân cô bị thương.
Một phút sau, trợ lý Lưu cúp máy, quay đầu lại nói với Ngôn Sơ Âm kèm theo một nụ cười, “Cô Ngôn, tổng giám đốc Nhâm nói không sao, những cảnh quay vận động không nhiều lắm, có thể dời đến ngày cuối cùng để quay, khi đó chắc chân cô cũng lành hẳn rồi.”
Lúc nghe Giang Vân Hạo nói chân cô chỉ bị trật khớp chứ không ảnh hưởng tới xương cốt, Ngôn Sơ Âm đã thở phào nhẹ nhõm vì cô cũng dự tính như vậy. Lúc liên hệ với cô, bên nhãn hàng đã nói rõ thời gian quay chụp hơi lâu, dự tính kéo dài bốn ngày, lịch trình có thể thay đổi để phù hợp hoàn cảnh. Quan trọng nhất họ là công ty lớn, sao có thể tìm người không có tên tuổi để quảng cáo sản phẩm mới? Nhưng hiện nay nghệ sĩ có chút danh tiếng thì đều kín lịch, không đàm phán trước vài ba tháng thì tìm đâu ra người có thể quay ngoại cảnh suốt bốn, năm ngày? Vất vả lắm mới tìm được Ngôn Sơ Âm phù hợp với tất cả các phương diện, bên nhãn hàng vui còn không kịp chứ đừng nói là gây khó dễ, chuyện gì có thể dàn xếp được thì sẽ dàn xếp ổn thỏa.
Tất nhiên Ngôn Sơ Âm không ngu ngốc đến nỗi yêu sách với trợ lý Lưu, cô cười toe, gật đầu: “Tốt quá, ngày mai mà không quay được thì tôi có lỗi với bên cô lắm.”
“Cô khách sáo quá, được hợp tác với cô Ngôn, tổng giám đốc Nhậm rất hào hứng.”
Ngôn Sơ Âm cười, nói tiếp: “Đúng rồi, phiền cô đưa tôi tới trung tâm thương mại hoặc phố mua sắm được không? Tôi không mang theo nhiều giày, bây giờ bị đau chân nên phải mang giày thấp.”
“Gần công ty chúng tôi có trung tâm thương mại, nếu cô Ngôn không ngại thì cứ ngồi trong xe, tôi sẽ đi mua giúp cô.”
Ngôn Sơ Âm mong còn không kịp, liên tục cảm ơn người ta. Trợ lý chu đáo quá, Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ có lẽ cô nên thuê trợ lý để phòng ngừa những trường hợp như thế này.
Ở một nơi khác, có người sau khi từ biệt vẫn nghĩ mãi về Ngôn Sơ Âm. Đó chính là trợ lý Tiểu Tần của Giang Vân Hạo.
Tiểu Tần làm trợ lý cho Giang Vân Hạo đã được bốn, năm năm. Quan hệ của các thành viên trong Burning rất tốt, rảnh rỗi thì sẽ tụ tập, fans còn trêu “Ngay cả hẹn hò cũng muốn đồng hành cùng anh em”, vì thế, Tiểu Tần tự thấy mình biết khá rõ cuộc sống của mấy ông anh.
Đời sống tình cảm của ông anh mà anh ta phụ trách hoàn toàn trái ngược với trưởng nhóm. Đối với người trong giới, anh Giang tránh còn không kịp. Thường xuyên được các nữ nghệ sĩ từng hợp tác theo đuổi, trong đó có không ít ngôi sao xinh đẹp và bốc lửa, thái độ anh Giang đối với họ vô cùng bình thường, thế sao lại ân cần với Ngôn Sơ Âm, thái độ phải nói là cực kỳ niềm nở? Mặc dù họ không quen thân với MC ở Bắc Kinh, nhưng dù có không quen thì cô ấy cũng là người trong giới giải trí, sao lại được anh Giang đối xử khác biệt?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, như anh Thẩm cực kỳ thích các cô gái trong giới, từng hẹn hò với diễn viên, ca sĩ, vũ công, người mẫu,… có người nổi tiếng, có người vô danh, nhưng anh ta chưa từng thấy anh Thẩm hẹn hò với MC…
Ấy, hình như lạc đề rồi, Tiểu Tần vội vàng quay lại chuyện chính, vừa lái xe vừa nói: “Anh ơi, em nhớ lúc trước có đọc bài báo về Ngôn Sơ Âm, cô ấy tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, là hoa khôi của trường, còn giành chiến thắng trong cuộc bình chọn “Hoa khôi giảng đường lần 1” trên mạng nữa. Lúc đó em còn không tin có cô gái nào vừa đẹp vừa học giỏi đâu, cứ tưởng báo chí nói quá lên, không ngờ khi gặp người thật thì đúng là cô ấy còn đẹp hơn trên ti vi, lại có thần thái, đây mới là nữ thần đích thực!”
Tiểu Tần vừa nói vừa lẳng lặng nhìn gương chiếu hậu để xem phản ứng của anh Giang, đồng thời thăm dò: “Nữ thần vừa đẹp vừa thông minh, đừng nói là của hiếm trong giới giải trí, có ra xã hội cũng rất khó gặp. Nếu anh có cảm tình thì tốt nhất là mau mau ra tay, chứ người ta cao giá lắm đó.”
“Cậu nghĩ nhiều quá.” Giang Vân Hạo xoa ấn đường, thở dài, anh rất hài lòng với năng lực của trợ lý, làm việc tỉ mỉ, kín miệng, chưa bao giờ gây phiền hà cho anh, nhưng có khuyết điểm là quá nhiều chuyện, lại hay lải nhải. Không biết cậu ta sẽ nói về chuyện hôm nay đến bao giờ nữa.
Giang Vân Hạo càng nghĩ càng thấy nhức đầu, quyết định nhắm mắt lại, “Tôi nghỉ ngơi một lát, đến nơi gọi tôi dậy.”
Tiểu Tần há mồm, định nói thêm gì đó nữa nhưng khi nhìn gương mặt mệt mỏi của Giang ca nhà mình, anh ta ngậm miệng lại, gật đầu: “Dạ, Giang ca ngủ đi, tối nay còn phải luyện tập nữa.”
Tối thứ sáu tuần này có buổi hòa nhạc, mặc dù trưởng nhóm mới là một trong những nhân vật chính nhưng anh ấy vừa phát hành album solo, những thành viên khác cũng cần phối hợp với trưởng nhóm để tuyên truyền, vì vậy tại buổi hòa nhạc tại sân vận động Mercedes Benz, cả nhóm sẽ trình diễn hai ca khúc.
Vì ca khúc trình diễn là bài hát mới nên phải luyện tập vũ đạo, nhưng trưởng nhóm bận tuyên truyền album nên chỉ có thời gian vào buổi tối.
Tiểu Tần xót xa cho Giang ca vừa đi Bắc Kinh về, không kịp nghỉ ngơi, buổi tối phải bắt đầu tập luyện vất vả nên không dám lên tiếng quấy rầy anh nữa mà lẳng lặng tự tưởng tượng.
Giang ca vất vả thì vất vả thật, nhưng trên máy bay còn có sức trò chuyện cùng mỹ nữ, ở sân bay còn nhiệt tình giúp đỡ người ta, nhưng khi anh ta vừa nhắc đến Ngôn Sơ Âm thì Giang ca lại bảo cần nghỉ ngơi, có trùng hợp quá không? Anh ta đâu có ngốc! Tiểu Tần thầm mắng trong lòng, có thể thấy rõ Giang ca và Ngôn Sơ Âm có vấn đề.
Sợ làm phiền Giang Vân Hạo nghỉ ngơi, Tiểu Tần đã tự suy diễn trong suốt đường về công ty.
Công ty có quy định nghệ sĩ đang có hoạt động thì sẽ có chuyên viên dinh dưỡng riêng, vì có người thì tập thể hình để giảm cân, có người thì cần đi theo hình tượng mà công ty đã xây dựng, bảo đảm khi xuất hiện trước công chúng sẽ là trạng thái hoàn hảo nhất. Đối với quy định này, các thành viên của Burning cũng rất nghiêm túc thực hiện, vì vậy khi Giang Vân Hạo xuống máy bay, anh không cần phải đi ăn ở nhà hàng mà về thẳng công ty.
Vào thang máy, Tiểu Tần hỏi Giang Vân Hạo: “Còn chưa tới giờ ăn, anh có muốn đến phòng tập trước không?”
“Đại ca tới chưa?”
Tiểu Tần lắc đầu, trước khi xuất phát đi đón Giang ca, anh ta có gặp trợ lý của Thẩm ca. Hôm nay Thẩm ca có lịch trình, khoảng năm, sáu giờ mới về tới công ty.
Giang Vân Hạo nói: “Vậy về phòng nghỉ đi.”
Tiểu Tần gật đầu, nhấn nút thang máy.
Trong thang máy chỉ có hai người, đi thẳng lên tầng mười tám, cả tầng này chỉ gồm phòng tập và phòng nghỉ của Burning, nói không ngoa chứ thực tế cả mười tám tầng trong tòa nhà này đều là địa bàn của ban nhạc Burning. Dù sao cũng là ban nhạc nổi tiếng khắp châu Á, là cây hái tiền, được các công ty giải trí tranh nhau giành giật nên công ty quản lý của họ nào dám bạc đãi họ, huống chi họ còn nắm giữ không ít cổ phần của công ty.
Giang Vân Hạo là người đến đầu tiên, cả tầng lầu im ắng, đôi giày da giẫm trên sàn nhà sáng bóng, Tiểu Tần mở cửa phòng nghỉ giúp Giang Vân Hạo, lúc định đóng cửa, anh ta chợt nhớ ra một chuyện nên ngẩng phắt đầu lên.
“Em chợt nhớ ra một việc, Ngôn Sơ Âm vừa có tin đồn hẹn hò với diễn viên đang nổi là Trương Nhiên, trên mạng cũng có rất nhiều fan couple của họ. Anh à, anh ít tiếp xúc với cô ấy thôi, kẻo báo chí lại viết thành tình tay ba.”
Giang Vân Hạo không ngờ trợ lý của mình vẫn còn nghĩ về chuyện đó, đang định trả lời thì vang lên tiếng bước chân, trước mắt xuất hiện em út Kỷ Thư Tề có trình hóng hớt không kém gì Tiểu Tần. Vừa đi tới gần Tiểu Tần, anh ta liền nói: “Tiểu Tần, cậu mới nói là anh Vân Hạo có bạn gái?”
Tuy hóng hớt nhưng Tiểu Tần rất kín miệng, vậy nên dù người hỏi là em út của nhóm, Tiểu Tần cũng chỉ đành giả ngu không nói.
Kỷ Thư Tề giận dữ trừng mắt với Tiểu Tần, sau đó ngoảnh đầu hét lên với bên ngoài: “Đại ca, có mấy bước chân mà sao anh đi hoài chưa vào tới đây vậy? Anh Vân Hạo lén lút yêu đương mà không chịu nói cho chúng ta biết cô gái ấy là ai nè, quá đáng! Anh ấy muốn chết đây mà!”
Nhờ sự giúp đỡ của Giang Vân Hạo và trợ lý Tiểu Tần của anh, Ngôn Sơ Âm nhanh chóng tìm thấy trợ lý Lưu và tài xế. Sau khi cảm ơn Giang Vân Hạo và Tiểu Tần một cách chân thành, Ngôn Sơ Âm rời đi cùng trợ lý Lưu và tài xế.
Dưới sự trông chừng của trợ lý, Giang Vân Hạo không đi cùng Ngôn Sơ Âm ra khỏi sân bay mà nán lại ở sảnh sân bay, đoán chừng xe của Ngôn Sơ Âm đã rời khỏi bãi đậu xe, hai người mới ra khỏi sảnh.
Lúc yên vị trên xe chuyên dụng của bên nhãn hàng, Ngôn Sơ Âm mới chợt nhớ ra mình vẫn còn đeo kính râm của Giang Vân Hạo. Nhưng mà bây giờ họ đã tách ra rồi, Ngôn Sơ Âm không thể quay lại sân bay tìm Giang Vân Hạo, cô cũng không có phương thức liên lạc với anh nên đành tạm giữ nó vậy, cô sẽ hỏi bạn cách liên hệ với anh rồi gửi chuyển phát nhanh sau.
Đôi kính này là mẫu kính râm số lượng có hạn được bán trên thị trường vào hai năm trước, là mẫu kính kinh điển, bây giờ muốn mua cũng không mua được, Giang Vân Hạo mang theo bên người như vậy chứng tỏ là anh rất thích đôi kính này, Ngôn Sơ Âm không dám vứt lung tung nên cẩn thận cất vào túi xách. Cất kính xong, cô cúi người sờ mắt cá chân kiểm tra vết thương.
Trợ lý Lưu ngồi ở ghế phụ lái ngoái đầu lại, tỏ ra lo lắng, nói với Ngôn Sơ Âm, “Cô Ngôn có sao không? Bây giờ chúng ta phải tới công ty, quản lý và luật sư đều đang đợi cô đến ký hợp đồng, nếu không có bất ngờ xảy ra thì sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu quay chụp.”
Ngôn Sơ Âm gật đầu, cô hiểu lo lắng của trợ lý Lưu, cô đến để cứu nguy cho họ, nếu như xảy ra chuyện, e rằng không dễ để tìm người khác. Nhưng hiểu thì hiểu, có điều Ngôn Sơ Âm không dám bảo đảm, vì dù sao cũng là chân của cô mà. Cô phải xem trước kịch bản quay chụp vào ngày mai, chỉ cần không chạy nhảy hay vận động mạnh thì sẽ không có vấn đề gì.
Ngôn Sơ Âm ngồi thẳng người: “Giờ đỡ hơn hồi nãy rồi, chắc là không ảnh hưởng đến xương. Tối về bôi thuốc, hẳn là ngày mai sẽ đi lại bình thường.”
Trợ lý Lưu gật đầu, xin lỗi Ngôn Sơ Âm rồi gọi một cú điện thoại, Ngôn Sơ Âm nghe thoáng qua lời cô ấy nói với người bên kia điện thoại thì biết là cô ấy đang báo lại việc chân cô bị thương.
Một phút sau, trợ lý Lưu cúp máy, quay đầu lại nói với Ngôn Sơ Âm kèm theo một nụ cười, “Cô Ngôn, tổng giám đốc Nhâm nói không sao, những cảnh quay vận động không nhiều lắm, có thể dời đến ngày cuối cùng để quay, khi đó chắc chân cô cũng lành hẳn rồi.”
Lúc nghe Giang Vân Hạo nói chân cô chỉ bị trật khớp chứ không ảnh hưởng tới xương cốt, Ngôn Sơ Âm đã thở phào nhẹ nhõm vì cô cũng dự tính như vậy. Lúc liên hệ với cô, bên nhãn hàng đã nói rõ thời gian quay chụp hơi lâu, dự tính kéo dài bốn ngày, lịch trình có thể thay đổi để phù hợp hoàn cảnh. Quan trọng nhất họ là công ty lớn, sao có thể tìm người không có tên tuổi để quảng cáo sản phẩm mới? Nhưng hiện nay nghệ sĩ có chút danh tiếng thì đều kín lịch, không đàm phán trước vài ba tháng thì tìm đâu ra người có thể quay ngoại cảnh suốt bốn, năm ngày? Vất vả lắm mới tìm được Ngôn Sơ Âm phù hợp với tất cả các phương diện, bên nhãn hàng vui còn không kịp chứ đừng nói là gây khó dễ, chuyện gì có thể dàn xếp được thì sẽ dàn xếp ổn thỏa.
Tất nhiên Ngôn Sơ Âm không ngu ngốc đến nỗi yêu sách với trợ lý Lưu, cô cười toe, gật đầu: “Tốt quá, ngày mai mà không quay được thì tôi có lỗi với bên cô lắm.”
“Cô khách sáo quá, được hợp tác với cô Ngôn, tổng giám đốc Nhậm rất hào hứng.”
Ngôn Sơ Âm cười, nói tiếp: “Đúng rồi, phiền cô đưa tôi tới trung tâm thương mại hoặc phố mua sắm được không? Tôi không mang theo nhiều giày, bây giờ bị đau chân nên phải mang giày thấp.”
“Gần công ty chúng tôi có trung tâm thương mại, nếu cô Ngôn không ngại thì cứ ngồi trong xe, tôi sẽ đi mua giúp cô.”
Ngôn Sơ Âm mong còn không kịp, liên tục cảm ơn người ta. Trợ lý chu đáo quá, Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ có lẽ cô nên thuê trợ lý để phòng ngừa những trường hợp như thế này.
Ở một nơi khác, có người sau khi từ biệt vẫn nghĩ mãi về Ngôn Sơ Âm. Đó chính là trợ lý Tiểu Tần của Giang Vân Hạo.
Tiểu Tần làm trợ lý cho Giang Vân Hạo đã được bốn, năm năm. Quan hệ của các thành viên trong Burning rất tốt, rảnh rỗi thì sẽ tụ tập, fans còn trêu “Ngay cả hẹn hò cũng muốn đồng hành cùng anh em”, vì thế, Tiểu Tần tự thấy mình biết khá rõ cuộc sống của mấy ông anh.
Đời sống tình cảm của ông anh mà anh ta phụ trách hoàn toàn trái ngược với trưởng nhóm. Đối với người trong giới, anh Giang tránh còn không kịp. Thường xuyên được các nữ nghệ sĩ từng hợp tác theo đuổi, trong đó có không ít ngôi sao xinh đẹp và bốc lửa, thái độ anh Giang đối với họ vô cùng bình thường, thế sao lại ân cần với Ngôn Sơ Âm, thái độ phải nói là cực kỳ niềm nở? Mặc dù họ không quen thân với MC ở Bắc Kinh, nhưng dù có không quen thì cô ấy cũng là người trong giới giải trí, sao lại được anh Giang đối xử khác biệt?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, như anh Thẩm cực kỳ thích các cô gái trong giới, từng hẹn hò với diễn viên, ca sĩ, vũ công, người mẫu,… có người nổi tiếng, có người vô danh, nhưng anh ta chưa từng thấy anh Thẩm hẹn hò với MC…
Ấy, hình như lạc đề rồi, Tiểu Tần vội vàng quay lại chuyện chính, vừa lái xe vừa nói: “Anh ơi, em nhớ lúc trước có đọc bài báo về Ngôn Sơ Âm, cô ấy tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, là hoa khôi của trường, còn giành chiến thắng trong cuộc bình chọn “Hoa khôi giảng đường lần 1” trên mạng nữa. Lúc đó em còn không tin có cô gái nào vừa đẹp vừa học giỏi đâu, cứ tưởng báo chí nói quá lên, không ngờ khi gặp người thật thì đúng là cô ấy còn đẹp hơn trên ti vi, lại có thần thái, đây mới là nữ thần đích thực!”
Tiểu Tần vừa nói vừa lẳng lặng nhìn gương chiếu hậu để xem phản ứng của anh Giang, đồng thời thăm dò: “Nữ thần vừa đẹp vừa thông minh, đừng nói là của hiếm trong giới giải trí, có ra xã hội cũng rất khó gặp. Nếu anh có cảm tình thì tốt nhất là mau mau ra tay, chứ người ta cao giá lắm đó.”
“Cậu nghĩ nhiều quá.” Giang Vân Hạo xoa ấn đường, thở dài, anh rất hài lòng với năng lực của trợ lý, làm việc tỉ mỉ, kín miệng, chưa bao giờ gây phiền hà cho anh, nhưng có khuyết điểm là quá nhiều chuyện, lại hay lải nhải. Không biết cậu ta sẽ nói về chuyện hôm nay đến bao giờ nữa.
Giang Vân Hạo càng nghĩ càng thấy nhức đầu, quyết định nhắm mắt lại, “Tôi nghỉ ngơi một lát, đến nơi gọi tôi dậy.”
Tiểu Tần há mồm, định nói thêm gì đó nữa nhưng khi nhìn gương mặt mệt mỏi của Giang ca nhà mình, anh ta ngậm miệng lại, gật đầu: “Dạ, Giang ca ngủ đi, tối nay còn phải luyện tập nữa.”
Tối thứ sáu tuần này có buổi hòa nhạc, mặc dù trưởng nhóm mới là một trong những nhân vật chính nhưng anh ấy vừa phát hành album solo, những thành viên khác cũng cần phối hợp với trưởng nhóm để tuyên truyền, vì vậy tại buổi hòa nhạc tại sân vận động Mercedes Benz, cả nhóm sẽ trình diễn hai ca khúc.
Vì ca khúc trình diễn là bài hát mới nên phải luyện tập vũ đạo, nhưng trưởng nhóm bận tuyên truyền album nên chỉ có thời gian vào buổi tối.
Tiểu Tần xót xa cho Giang ca vừa đi Bắc Kinh về, không kịp nghỉ ngơi, buổi tối phải bắt đầu tập luyện vất vả nên không dám lên tiếng quấy rầy anh nữa mà lẳng lặng tự tưởng tượng.
Giang ca vất vả thì vất vả thật, nhưng trên máy bay còn có sức trò chuyện cùng mỹ nữ, ở sân bay còn nhiệt tình giúp đỡ người ta, nhưng khi anh ta vừa nhắc đến Ngôn Sơ Âm thì Giang ca lại bảo cần nghỉ ngơi, có trùng hợp quá không? Anh ta đâu có ngốc! Tiểu Tần thầm mắng trong lòng, có thể thấy rõ Giang ca và Ngôn Sơ Âm có vấn đề.
Sợ làm phiền Giang Vân Hạo nghỉ ngơi, Tiểu Tần đã tự suy diễn trong suốt đường về công ty.
Công ty có quy định nghệ sĩ đang có hoạt động thì sẽ có chuyên viên dinh dưỡng riêng, vì có người thì tập thể hình để giảm cân, có người thì cần đi theo hình tượng mà công ty đã xây dựng, bảo đảm khi xuất hiện trước công chúng sẽ là trạng thái hoàn hảo nhất. Đối với quy định này, các thành viên của Burning cũng rất nghiêm túc thực hiện, vì vậy khi Giang Vân Hạo xuống máy bay, anh không cần phải đi ăn ở nhà hàng mà về thẳng công ty.
Vào thang máy, Tiểu Tần hỏi Giang Vân Hạo: “Còn chưa tới giờ ăn, anh có muốn đến phòng tập trước không?”
“Đại ca tới chưa?”
Tiểu Tần lắc đầu, trước khi xuất phát đi đón Giang ca, anh ta có gặp trợ lý của Thẩm ca. Hôm nay Thẩm ca có lịch trình, khoảng năm, sáu giờ mới về tới công ty.
Giang Vân Hạo nói: “Vậy về phòng nghỉ đi.”
Tiểu Tần gật đầu, nhấn nút thang máy.
Trong thang máy chỉ có hai người, đi thẳng lên tầng mười tám, cả tầng này chỉ gồm phòng tập và phòng nghỉ của Burning, nói không ngoa chứ thực tế cả mười tám tầng trong tòa nhà này đều là địa bàn của ban nhạc Burning. Dù sao cũng là ban nhạc nổi tiếng khắp châu Á, là cây hái tiền, được các công ty giải trí tranh nhau giành giật nên công ty quản lý của họ nào dám bạc đãi họ, huống chi họ còn nắm giữ không ít cổ phần của công ty.
Giang Vân Hạo là người đến đầu tiên, cả tầng lầu im ắng, đôi giày da giẫm trên sàn nhà sáng bóng, Tiểu Tần mở cửa phòng nghỉ giúp Giang Vân Hạo, lúc định đóng cửa, anh ta chợt nhớ ra một chuyện nên ngẩng phắt đầu lên.
“Em chợt nhớ ra một việc, Ngôn Sơ Âm vừa có tin đồn hẹn hò với diễn viên đang nổi là Trương Nhiên, trên mạng cũng có rất nhiều fan couple của họ. Anh à, anh ít tiếp xúc với cô ấy thôi, kẻo báo chí lại viết thành tình tay ba.”
Giang Vân Hạo không ngờ trợ lý của mình vẫn còn nghĩ về chuyện đó, đang định trả lời thì vang lên tiếng bước chân, trước mắt xuất hiện em út Kỷ Thư Tề có trình hóng hớt không kém gì Tiểu Tần. Vừa đi tới gần Tiểu Tần, anh ta liền nói: “Tiểu Tần, cậu mới nói là anh Vân Hạo có bạn gái?”
Tuy hóng hớt nhưng Tiểu Tần rất kín miệng, vậy nên dù người hỏi là em út của nhóm, Tiểu Tần cũng chỉ đành giả ngu không nói.
Kỷ Thư Tề giận dữ trừng mắt với Tiểu Tần, sau đó ngoảnh đầu hét lên với bên ngoài: “Đại ca, có mấy bước chân mà sao anh đi hoài chưa vào tới đây vậy? Anh Vân Hạo lén lút yêu đương mà không chịu nói cho chúng ta biết cô gái ấy là ai nè, quá đáng! Anh ấy muốn chết đây mà!”
Danh sách chương